Thanh Duy cố nén giọng để không ai nhận ra nàng.
Gió đêm thổi phần phật, tiếng nhạc trên bàn tiệc đã ngưng, mọi người hốt hoảng sợ hãi, cùng nhìn về nữ tặc đang bắt người ở tiền viện.
Thị ta mặc áo choàng đen rộng rãi, mũ trùm che khuất hơn nửa gương mặt, sát khí tỏa ra quanh người, khiến không hộ vệ nào dám lại gần.
Triêu Thiên đi lấy Ngư Lai Tiên về thì trông thấy cảnh ấy.
Hắn đã được chứng kiến công phu của Thanh Duy, lúc này chủ tử bị bắt làm con tin, hắn không dám xem nhẹ, cẩn thận đặt hộp cơm xuống, nấp đằng sau đám đông rồi lấy ra ba thanh phi tiêu từ trong áo.
Nhưng chưa kịp phóng tiêu mà đã nghe Giang Từ Chu quát lên: “Triêu Thiên!”
Giọng y run run, nghe như đang sợ, nhắc nhở, “Không được hành động thiếu suy nghĩ.”
Thanh Duy lập tức cảnh giác, kẹp Giang Từ Chu lùi về sau mấy bước, cho tới khi ra đến cửa trang viên.
Triêu Thiên đã mất tiên cơ, buộc lòng dừng tay.
Hà Hồng Vân biết cứ cầm cự như thế cũng không phải cách, bèn cao giọng nêu điều kiện với Thanh Duy: “Xin các hạ chớ kích động, chỉ cần các hạ không làm ai bị thương thì thế nào cũng được!”
Thanh Duy nói: “Bảo người của ngươi rút lui! Chuẩn bị cho ta một con ngựa!”
Hà Hồng Vân đồng ý, đưa mắt nhìn hộ vệ xung quanh, các hộ vệ tức khắc buông đao, lùi về sau mấy bước.
Hà Hồng Vân định sai người đi chuẩn bị ngựa, nhưng Trâu Bình đứng cạnh lại khó chịu, nói gì đi nữa cũng chỉ là một nữ tặc, thị ta bắt Giang Từ Chu thì làm sao?
Trâu Bình mất kiên nhẫn nói: “Chẳng qua là một ả nữ tặc, trông ả cũng không dám ra tay giết người, Tiểu Hà đại nhân còn kiêng dè cái gì? Cho dù ả có võ công cao cường thì cũng chỉ có một, mà Tiểu Hà đại nhân có hơn trăm hộ vệ, bên ta còn có tuần vệ, cứ chiến với ả tiếp, lo gì không cứu được con tin?”
Nhưng Hà Hồng Vân hoàn toàn phớt lờ hắn.
Trâu Bình nói đơn giản quá rồi, gần đây Thái hậu và Quan gia xem trọng Giang Từ Chu thế nào, Trâu Bình không biết nhưng Hà Hồng Vân rất rõ, ngộ nhỡ vị Giang Ngu hầu này bị thương ở chỗ của hắn, chuyện mà ầm lên, chưa chắc đã dễ giải quyết.
Hà Hồng Vân chiếu theo những gì Thanh Duy nói: “Dẫn ngựa đến cho cô ta.”
Trâu Bình thấy khuyên không được thì rất khó chịu, vốn dĩ hắn đã có thành kiến với Giang Từ Chu, nên dưới phẫn nộ tột đỉnh, trong đầu bỗng nảy ra một ý nghĩ to gan, cao giọng gọi: “Tuần Kiểm ti!”
“Có thuộc hạ!”
Hơn mười tuần vệ bên cạnh Trâu Bình dàn trận, chỉ đợi hiệu lệnh.
“Phóng nỏ tiễn!”
“Vâng!”
Tên lắp cung, dây kéo căng, ngay khắc sau chỉ nghe thấy tiếng xé gió, hơn mười mũi tên phóng thẳng về phía Thanh Duy và Giang Từ Chu.
Thấy cảnh ấy, Thanh Duy vô cùng ngạc nhiên, nàng tưởng Hà Hồng Vân lấy lễ tiếp đãi Từ Chu thì sẽ không tới nỗi ngó lơ tính mạng của y, nào ngờ ở trang viên còn có kẻ không nể mặt Hà Hồng Vân.
Tuy nàng giữ Giang Từ Chu làm con tin nhưng không có ý định làm hại y, thấy mũi tên rạch tinh không lao đến, Thanh Duy lập tức buông bàn tay đang nắm cổ Giang Từ Chu, gần như vô thức đẩy y sang một bên. Mũi chân ghì xuống mặt đất, cầm lấy một thanh đao, Thanh Duy xông lên ngăn cản, đập vào cửa trang viên mượn lực để ngã ngửa người ra sau, khó khăn né tránh mũi tên rồi xoay đao chắn trước người.
Không nhiều mũi tên, nếu chỉ có một mình Thanh Duy thì một thanh đao cũng đủ để nàng đối phó, hiềm nỗi vì mới đẩy Giang Từ Chu ra nên bị trễ một nhịp, dù phản ứng rất nhanh nhưng vẫn lộ sơ hở, khi màn mưa tên thứ hai bắn tới, Thanh Duy sơ suất bị một mũi tên cứa rách áo choàng, rạch một vết thương trên tay trái.
Cái đau trên tay chỉ là thứ yếu, chí mạng nhất là nàng đã mất con tin.
Hộ vệ trong trang viên nắm chắc thời cơ, liên thủ với tuần vệ của Trâu Bình, lần thứ hai xông lên.
Thanh Duy nhìn về phía sau, khéo quá, hạ nhân trong trang viên đã dẫn ngựa đến rồi.
Nàng lùi hai ba bước cho đến cửa trang viên, nhặt một mũi tên cắm trên mặt đất đâm vào thân ngựa, nàng không yên tâm về ngựa mà Hà Hồng Vân chuẩn bị cho mình, để tuấn mã hí lên thảm thiết, điên cuồng thoát khỏi sự điều khiển của người hầu, lao thẳng về trang viên phá thế trận của bọn hộ vệ đang tập kích.
Thanh Duy cầm đao trong tay, tìm đại một cỗ xe rồi chặt đứt dây cương, cướp mã bỏ trốn.
***
Con ngựa bị đau giẫm qua cửa, chạy lung tung khắp nơi trong trang viên, khách khứa nháo nhào bỏ trốn, Hà Hồng Vân nổi cơn tam bành, cảm thấy cả đám hộ vệ rặt toàn kẻ bất tài, ngay tới một con ngựa cũng không thuần dưỡng nổi.
Song, dù hắn tức vẫn không thể hiện ra, đợi tùy tùng điểu khiển được ngựa xong thì liên tục ra lệnh: “Đuổi theo! Nhanh chóng đuổi theo!”
Triêu Thiên vọt tới cửa, dìu Giang Từ Chu đứng dậy: “Công tử không sao chứ? Sao công tử lại…”
Hắn muốn hỏi với bản lĩnh của công tử, dù không có hắn thì cũng không có chuyện để nữ tặc kia tiếp cận.
Nhưng không đợi hắn nói hết, Giang Từ Chu đã giơ tay ngắt lời.
Giang Từ Chu nhìn ra cửa, sau đó giơ tay xoa cổ mình.
Vùng cổ nóng hực, ắt hẳn đã để lại dấu tay, nhưng y biết, vừa rồi Thanh Duy dùng lực rất khéo, nằm ở ngưỡng đủ để khống chế y nhưng không làm y bị thương.
Hà Hồng Vân xách bào chạy tới: “Tử Lăng có bị thương đâu không?”
Giang Từ Chu lắc đầu, y dừng lại, rồi nhìn chằm chằm Trâu Bình đang đứng bên cạnh.
Rành rành cách tấm mặt nạ, nhưng Trâu Bình lại có cảm giác ánh mắt ấy vô cùng buốt giá.
Giang Từ Chu có đức hạnh gì, là một kẻ chơi bời trác táng, Trâu Bình và y tám lạng nửa cân, thừa hiểu nhau. Nhưng lúc này đây, Trâu Bình có một cảm nhận rất quái đản, hắn không biết cảm nhận ấy là gì, chỉ lờ mờ cảm thấy vừa rồi mình không nên xúi bắn tên.
Xét cho cùng sự việc cũng xảy ra ở trang viên của mình, nếu không ai bị thương thì Hà Hồng Vân sẵn lòng làm người hòa giải, thế là hắn khiển trách Trâu Bình vài câu, đoạn quay qua nói với Giang Từ Chu: “Tính ra ấy, nữ tặc kia nôn nóng cướp ngựa bỏ trốn, không dám làm ai bị thương, tuy Hoài Trung lỗ mãng, nhưng nhờ hắn hạ lệnh bắn tên mà Tử Lăng mới có thể thoát thân, Hoài Trung, còn không mau tạ tội Tử Lăng?”
Nói là Giang Từ Chu thoát thân nhờ có Trâu Bình bắn tên, nhưng nếu kẻ tặc là phường man rợ, dùng Giang Từ Chu làm thuẫn cản tên, vậy hậu quả sẽ thế nào? Ai cũng hiểu điều đó, nhưng Hà Hồng Vân muốn chuyện bé hóa nhỏ, không thể không theo.
Trâu Bình biết mình đuối lý, khúm núm cầm lấy chung rượu trên khay, nói: “Những tuần vệ này xuất thân là Vệ Úy tự chưởng kho, bắn tên cực chính xác, vừa nãy lo Ngu hầu gặp nạn, ta sốt ruột cứu người nên lúc hạ lệnh không nghĩ nhiều, cho rằng bọn chúng sẽ không làm Ngu hầu bị thương, nhưng giờ ngẫm lại, quả đúng là kích động, ta tự phạt ba cốc, mong Ngu hầu bỏ qua cho.”
Nói đoạn, Trâu Bình uống liền ba chung, lại rót một chung đưa cho Giang Từ Chu.
Giang Từ Chu nhận rượu nhưng không uống, trái lại nhìn Phù Đông đứng cạnh Hà Hồng Vân, cười bảo: “Tối nay ta đến chẳng vì gì khác, chỉ vì muốn gặp mặt mỹ nhân một lần. Trước đó Trâu công tử có nói, ta đã là người đầu tiên thấy mặt hoa khôi thì không nên làm người đầu tiên hái hoa, ngẫm thấy lời này rất có lý, nhưng hoa nở ngay trước mắt, chẳng phải thưởng thức luôn như thế sao. Tối nay khi đến trang viên, lúc xuống xe loáng thoáng nghe thấy Phù Đông cô nương ca hát, quả là giọng hát du dương trầm bổng. Ta là kẻ phàm tục, bình sinh chỉ thích chuyện phong nguyệt, nhưng tối nay xảy ra chuyện lộn xộn, không còn tâm trạng nghe nhạc, hôm sau ta chọn nơi khác mở tiệc, chẳng hay có thể mời Phù Đông cô nương ở quý trang ghé đến không?”
Tuy bề ngoài những lời ấy nói với Phù Đông, nhưng thực chất là đang nói cho Hà Hồng Vân nghe.
Hà Hồng Vân không muốn để người ngoài mượn Phù Đông, song hôm nay Giang Từ Chu đã giao Mai Nương cùng các kỹ nữ cho hắn, còn bị bắt làm con tin ở ngay trang viên của hắn, hắn còn không đồng ý thì thật không ổn, thế là hào phóng nói: “Việc nhỏ ấy mà, Tử Lăng cứ ấn định ngày, ta sẽ sai người đưa Phù Đông đến ngay.”
Tùy tùng đứng bên đi tới xin chỉ thị: “Tứ công tử, còn bên Phong Thúy viện…”
Hà Hồng Vân gật đầu, lúc nãy khi truy bắt nữ tặc, hắn có nghe bảo nữ tặc trà trộn vào nhóm kỹ nữ để đột nhập trang viên, sau đó xông vào Phù Hạ quán.
Ban đầu hắn không lưu tâm, nhưng sau khi thấy nữ tặc quá cường hãn, hắn mới thấy không ổn.
Phù Hạ quán bị đột nhập không đáng lo, nhưng thị ta đến từ sớm, e rằng đã phát hiện điểm khác thường ở trang viên.
Hắn cần nhanh nhanh quay về xem thế nào, nếu không ổn thật, dù có phải mượn người của phụ thân thì chắc chắn cũng không thể để nữ tặc này chạy thoát!
Hà Hồng Vân thấy Giang Từ Chu uống rượu tạ tội Trâu Bình, đang định từ giã rời tiệc, nhưng vừa giơ tay lên lại bị Giang Từ Chu nắm lấy cổ tay.
Giang Từ Chu nói: “Niệm Tích không uống cùng một cốc à?”
“Trong trang viên xảy ra chuyện, tại hạ không thể không nhanh nhanh…”
“Trang viên có chuyện gì?” Giang Từ Chu không đợi hắn nói hết đã ngắt lời, “Chẳng phải có trộm lẻn vào à?”
Y cười bảo: “Niệm Tích có cơ ngơi khổng lồ, một trang viên to lớn nổi bật thế này, có trộm vào âu cũng bình thường. Mà nữ tặc này hai tay trống trơn, đoán chắc không trộm được gì, tới người bị bắt làm con tin như ta còn muốn ở lại uống rượu cơ mà, thế mà Niệm Tích không tiếp khách, người không biết còn tưởng ta làm hỏng hứng thú của Niệm Tích.”
“Tử Lăng nói gì thế.”
Giang Từ Chu nhìn Hà Hồng Vân đăm đăm, thấy hắn vẫn lưỡng lự thì bồi thêm: “Lúc nãy nghe người ta bảo nữ tặc kia xông vào Phù Hạ quán, lẽ nào Phù Hạ cô nương bị thương? Niệm Tích vội rời đi là vì việc này à? Thế không ổn rồi, ta có thể cùng Niệm Tích đến xem được không?”
Trong Phù Hạ quán có cơ quan trùng trùng, đâu thể để người khác vào?
Hà Hồng Vân chần chừ mãi, thật lâu sau mới quyết định bỏ qua, tuy nữ tặc xảo quyệt thật nhưng nếu đã qua lại trang viên hắn, ắt kiểu gì cũng để lại manh mối, hôm khác tìm cũng được.
Mà khách khứa ở đây nào phải kẻ ngốc, có trộm lẻn vào trang viên của hắn, nếu khua chiêng gióng trống tất sẽ bị nghi ngờ, bây giờ hắn mà cứ thế đi ra hậu viện, để mọi người phát hiện trong trang viên có cơ quan, thì tới lúc đó mới thật sự là để sổng cá rô vì con săn sắt.
Nghĩ đến đây, Hà Hồng Vân bèn cầm chung rượu lên, cười bảo: “Tử Lăng nói chí phải, chỉ là một tên trộm lẻn vào thôi mà, cần gì kinh hãi đến thế. Tối nay đêm đẹp giờ lành, hai ta nâng cốc cộng ẩm, không say không về.”
***
Thanh Duy vứt ngựa ở con hẻm lân cận rồi đi bộ về Giang phủ.
Đã sắp tới giờ Tý, quá giờ giới nghiêm trong thành, trong phủ im ắng yên tĩnh, Thanh Duy nhìn quanh phủ một vòng, một con chim cắt đang đậu trên nóc tường sân sau. Thanh Duy giơ tay lên, để chim cắt đậu xuống tay phải, sau đó rút tờ giấy đút trong ống trúc bên chân nó ra.
Trên mẩu giấy là chữ viết của Tào Côn Đức:
“Đã cho người cải trang thành con quay về Giang phủ.”Thanh Duy cất mẩu giấy, thả chim cắt bay đi rồi nhảy lên bức tường ở hậu viện, quả nhiên cỗ xe ngựa sáng nay đưa nàng đến Huyền Ưng ti đang đậu trong sân.
Mỗi lần ra ngoài nàng đều đội mũ che mặt, chỉ cần người Tào Côn Đức phái đến có dáng gần giống nàng thì sẽ dễ dàng lừa được phu xe kẻ hầu, lừa Trú Vân và Lưu Phương cũng không khó, nhưng khó mà lừa được Giang Từ Chu.
Chắc chắn người này đã vào phủ rồi nhanh chóng tìm cơ hội rời đi.
Thanh Duy không dám vọng động, nhẹ nhàng đi vào viện mình, trong viện tối om om, căn phòng bọn Trú Vân ở đã tắt đèn, có lẽ đã đi ngủ rồi, còn Giang Từ Chu vẫn chưa về.
Thanh Duy thở phào.
Mệt mỏi xen lẫn hốt hoảng, nàng xé mảnh vải ở góc áo cầm máu, cả chặng đường xóc nảy, vết thương trên tay trái nhức nhối vô cùng.
Thanh Duy muốn kiểm tra vết thương nhưng lại sợ đánh thức a hoàn ở sau nhà, nàng chần chừ, đoạn châm một ngọn đèn dầu, khời lửa ở mức nhỏ nhất, lại múc một chậu nước ở lu trong viện, lấy thêm thuốc bột và băng gạc.
Mượn ánh sáng từ ngọn đèn, Thanh Duy tháo mảnh vải quấn quanh tay trái, nhìn xuống vết thương.
Không ngoài dự đoán, vết thương của nàng không nhẹ, tuy là vết thương mới nhưng sâu gần một tấc, thịt bục ra, chung quanh đã trắng bợt.
Thanh Duy dùng nước rửa sạch vết thương, mở bình thuốc, nàng định bôi thuốc thẳng nhưng mùi thuốc quá nồng, nếu bị người khác ngửi thấy thì rất dễ sinh nghi. Thanh Duy nghĩ ngợi, ánh mắt dừng ở túi da treo bên hông. Ngày xưa Ngư Thất rất thích uống Thiêu Đao Tử, còn ép nàng nếm thử, hại nàng còn nhỏ mà đã biết được sự huyền ảo của loại rượu này. Mấy năm qua nàng đi khắp nơi tìm ông, vì để có thể dâng rượu hiếu kính ngay khi gặp lại nhau nên đã tạo thành thói quen, bất kể đi đâu cũng phải rót đầy một túi.
Thanh Duy chống tay vào chậu gỗ, dùng răng cắn mở nút tắc túi da, nghiến răng đổ rượu lên vết thương.
Vết thương vốn đã buốt, gặp Thiêu Đao Tử rưới lên, lập tức như có kim đâm kiến cắn, như lóc cả da thịt.
Đợi tới lúc Thanh Duy bôi thuốc quấn băng xong, trong ngoài xiêm y đã bị mồ hôi tẩm ướt như chuột lột.
May là còn có mùi rượu át vị thuốc.
Người nàng cực kỳ bẩn, Thanh Duy lo kinh động tới người ngoài nên không dám nấu nước nóng, nàng múc nước lạnh đổ vào thùng, dùng bột xà phòng rửa sạch sẽ mình mẩy. Sau đó thay quần áo ngồi trước gương, nhìn gương mặt trắng trẻo trong gương đồng, nàng lấy ra một chiếc hộp son trong rương đồ cưới, vẽ vết bớt lên mắt trái.
Hộp son này được chế từ một loại phấn đỏ rất đặc biệt, nếu vẽ lên thì dù có nước cũng không rửa được, dùng rượu tẩy cũng không ra, trừ khi dùng than chì, còn không sẽ tồn tại mãi.
Thanh Duy ném bộ đồ dính máu đi, cọ sạch thùng tắm và thùng gỗ trong phòng, cuối cùng tìm một bầu rượu rỗng, trút hết Thiêu Đao Tử trong túi da qua.
Xong xuôi tất thảy, Thanh Duy mới ngồi yên trong phòng.
Nếu nghĩ theo chiều tốt, hôm nay Tào Côn Đức giúp nàng nên đã giấu được Giang phủ, nhưng nàng có quá nhiều sơ hở, chỉ sợ không lừa được Giang Từ Chu.
Nàng có thể chắc chắn Giang Từ Chu không phải kẻ đơn giản.
Khoan bàn tới việc khác, nội việc Triêu Thiên lẻn vào Phù Hạ quán tối nay nhất định là lệnh của Giang Từ Chu.
Thanh Duy không biết Giang Từ Chu có mục đích gì khi bảo Triêu Thiên xông vào Phù Hạ quán, nhưng nàng có thể đoán được, y giao Mai Nương cùng các kỹ nữ cho Hà Hồng Vân không đơn giản là thuận nước đẩy thuyền.
Và cả tối nay khi nàng giữ y làm con tin, lúc ấy nàng không mấy lưu tâm, nhưng nếu không có Giang Từ Chu lên tiếng can ngăn thì xém chút nữa nàng đã bị Triêu Thiên đánh lén. Thậm chí nàng còn hoài nghi rằng, y quát Triêu Thiên ấy là cố tình.
Nếu y xuất phát từ hảo ý, lẽ dĩ nhiên nàng sẽ tiếp nhận, cũng không có ý định tìm hiểu xem y tính làm gì.
Bao năm qua Thanh Duy đã quen hành tẩu một mình, không muốn có dính dáng sâu tới bất kỳ ai.
Nàng càng nghĩ càng cảm thấy bản thân quá liều lĩnh.
Xông vào Phù Hạ quán là do Triêu Thiên lơ là, nhưng nàng dùng thân phận thiếu phu nhân tự ý đến nha môn Huyền Ưng ti, khiến Giang Từ Chu nảy sinh nghi ngờ, đúng là hành động sơ suất nhất từ trước đến nay.
Có chuyện này kể ra cũng lạ, tuy nàng là con gái của Ôn Thiên, nhưng những năm qua không hề bị triều đình truy đuổi ráo riết như Tiết Trường Hưng.
Năm ấy khi lệnh truy nã được ban bố, nói rõ phải lùng bắt tất cả họ hàng thân thích của Ôn Thiên, nhưng trên tên của nàng lại bị khoanh một dấu đỏ.
Về sau Thanh Duy có hỏi người ngoài, hóa ra khoanh đỏ có nghĩa là người này đã qua đời.
Vì trong triều có người nói nàng đã sớm chết dưới Tiển Khâm đài.
Thanh Duy không biết là ai đã tung tin này, nhưng nhờ thế mà mấy năm qua nàng mới an toàn sống sót.
Ngày trước nàng chỉ có một thân một mình, dù đã đi khắp từ Nam chí Bắc, nhưng nguy hiểm nhất đã trải qua chính là đến ám ngục thành Nam cướp ngục, Tiết Trường Hưng đột nhiên đẩy nàng lên con đường này, cái khó Tiển Khâm đài với nàng hoàn toàn là một màu đen, nàng chỉ biết nắm một manh mối mơ hồ để mò mẫm tiến tới, thậm chí không biết nguy hiểm đang chực chờ nơi đâu.
Tối nay khi nhúng chân thăm dò mới phát hiện, đầm rồng hang hổ phía trước nguy hiểm hơn những gì nàng tưởng gấp trăm lần.
Nguy hiểm cũng kệ nguy hiểm.
Nàng đã đứng trước dốc núi thề thốt, nếu đã đi lên con đường này thì sẽ không ngoái đầu.
Nghĩ đến đây, Thanh Duy dùng que đồng khều lớn ánh lửa, lấy ra một bát rượu, đổ đầy rượu đợi Giang Từ Chu về.
Chưa tới chốc lát sau, ở nhà trước có tiếng xe ngựa dừng, *két* một tiếng cửa phủ mở ra, giọng Đức Vinh vọng tới: “Thiếu gia, ôi thiếu gia, sao cậu lại uống nhiều rượu thế này?”
Giang Từ Chu say quắc cần câu: “Thu Lộ Bạch… ở trang viên Tiểu Hà đại nhân, cất ngon quá! Nghe nói… là do Phù Đông cô nương chưng cất, có mùi thơm lạ, hôm khác ta… sẽ dẫn các ngươi tới nếm!”
“Nhanh đem canh giải rượu tới đây!”
Đêm đã khuya, nhà trước tất bật ồn ào, đánh thức cả Giang Trục Niên, một lúc sau lại nghe thấy ông quở mắng: “Mới thành thân có ba ngày mà đã say ra nông nỗi này, còn ra thể thống gì nữa! Vợ mày còn chờ trong phòng đấy, tự đi mà tạ tội với nó!”
Giang Trục Niên mắng một hồi, rồi cảm thấy bất lực không dạy nổi, để lại một câu “không thiết quản nữa” rồi quay về phòng.
Chốc lát sau, tiếng bước chân ngoài phòng đến gần, Thanh Duy khép quần áo, tính toán thời gian đứng dậy đi ra sân: “Quan nhân đã về rồi đấy sao?”
Giang Từ Chu đang uống canh giải rượu do Đức Vinh đem đến, uống hết một chén, y say khướt nhìn sang Thanh Duy, chợt cười nói: “Nương tử lại trang điểm rồi à?”
Thanh Duy chỉ coi như y đang nói nhảm, hỏi Triêu Thiên: “Quan nhân đã đi đâu thế?”
Ngày thứ ba thành thân mà đã ra ngoài đàng đúm gái rượu, uống say đến chết, tuy có nguyên nhân đằng sau nhưng nói thế nào cũng không phải, Triêu Thiên lập tức bao che: “Hôm nay thiếu gia bề bộn công vụ, bận tới tận chiều, đến tối có vài đồng liêu tới, bị chuốc say mấy cốc, hôm nay thiếu gia chỉ ở nha môn chứ không đi đâu cả, vì sốt sắng về phủ mà chưa ăn tối nữa.”
Thanh Duy cười đáp một tiếng.
Triêu Thiên có cảm giác nụ cười của nàng rất kỳ quặc, thấy ánh mắt nàng dừng ở hộp cơm trong tay mình, hắn nhanh nhảu giải thích: “Đây là đồ ăn đêm thiếu gia mua trên đường về, để thuộc hạ đi hâm nóng lại cho thiếu gia.”
Đang định đi thì bị Giang Từ Chu giữ cổ tay lại, y nhìn thẳng Triêu Thiên, khóe môi ẩn ý cười: “Hâm cái gì? Ngư Lai Tiên Ngư Lai Tiên, ăn thua ở chữ ‘tiên’ (tươi), nếu bắc bếp sẽ mất vị tươi, ăn ngay bây giờ.”
“Ăn bây giờ?” Triêu Thiên ngạc nhiên.
Đúng là Ngư Lai Tiên quan trọng ở vị tươi ngon, nhưng có vẻ tối nay công tử hồ đồ rồi, Ngư Lai Tiên được xưng là món ngon trong hộp đâu còn tươi nữa, bị hắn ném lại ở góc tường trong sân hứng gió thu cả đêm, thêm một đường cưỡi ngựa xóc nảy, e là đã bầy nhầy ra bãi, sắc hương vị không còn không quan trọng, quan trọng là nửa đêm mà ăn, thể nào cũng bị tiêu chảy cho xem.
Giang Từ Chu gật đầu: “Ăn bây giờ.”
Triêu Thiên bất đắc dĩ, đang định cầm hộp vào phòng của Giang Từ Chu thì lại nghe thấy y gọi: “Quay lại.”
“Ta có nói là ta ăn hả?”
“Thiếu gia?”
Giang Từ Chu thong thả nói: “Tối nay uống rượu ăn no rồi, chỗ Ngư Lai Tiên này, thưởng cho ngươi đấy.”
“Nhưng thiếu gia…”
Giang Từ Chu giơ tay lên, vỗ vào vai Triêu Thiên: “Chẳng mấy khi có được Ngư Lai Tiên, ngươi phải ăn cho hết, không được chừa lại một mẩu xương nào.”
Trú Vân và Lưu Phương đã pha nước ấm để Giang Từ Chu tắm rửa. Mỗi khi tắm rửa Giang Từ Chu không cần người khác hầu hạ, đợi tới khi y tắm xong, men say cũng vơi đi nhiều. Y thay đồ sạch, ngửi thấy mùi rượu, ánh mắt dừng ở trên bàn, “Nương tử còn chuẩn bị cả rượu cơ à.”
Thanh Duy đáp, “Nhớ quan nhân thích uống rượu, hôm nay ra ngoài nhân tiện mua một bầu, nhưng có vẻ quan nhân đã uống đủ rồi.”
Nói đoạn, nàng đứng dậy toan thu dọn.
“Từ từ nào.” Giang Từ Chu ấn lên cổ tay nàng, nhận lấy cốc rượu từ trong tay nàng, đưa lên ngửi rồi cười, “Thiêu Đao Tử?”
Y ngồi xuống, nhìn thẳng Thanh Duy, “Không ngờ nương tử còn thích rượu mạnh đấy.”
Giọng điệu của y rõ khác thường, Thanh Duy lập tức cảnh giác.
Nàng điềm tĩnh đáp: “Thiếp không biết rượu gì, chỉ là thấy quan nhân thích, nên hôm nay đến nha môn có đem theo một bình La Phù Xuân. Nhưng lúc nãy khi về, quan nhân bảo là thích Thu Lộ Bạch gì đấy, nói rượu ấy có mùi thơm nồng lạ, không biết là nhà nào khéo tay chưng, quan nhân đã không ngại cho thiếp biết, nên thiếp mới bèn đổi sang Thiêu Đao Tử.”
Giang Từ Chu nói: “Hôm nay nương tử đưa cơm đến đúng lúc ta đang nghị sự, lỡ dịp gặp nương tử, tiếc làm sao. Chạy ra đuổi theo thì thấy bọn hầu trong phủ, bọn chúng tưởng nương tử lạc đường trong cung, xin ta tìm một lúc. Sau này nương tử muốn đi đâu, đi chỗ nào, dù chỉ đi mua rượu cũng hãy nói với ta một tiếng, vợ chồng hai ta đồng tâm, việc gì ta trốn nàng rượt?”
“Thiếp đi lạc trong cung, may thay vẫn tìm được đường về. Lúc về có gặp Đức Vinh, nói hình như Triêu Thiên đã đến quán rượu nào đó mua món ngon cho quan nhân, nhưng lúc nãy Triêu Thiên nói, món ngon ấy là tiện mua trên đường về, quan nhân uống say, lẽ nào Triêu Thiên cũng say theo quan nhân, đi đâu, mua gì, tìm gì đều bị rượu làm phân tâm, không còn nhớ rõ. Vẫn là cha chồng nói đúng, phải cai rượu thôi.”
Giang Từ Chu bảo: “Nương tử đi lạc mà vẫn bình an quay về thì quả là may mắn. Tuy bây giờ đang thái bình thịnh thế, nhưng không phải không có trộm cướp kẻ gian, người nhìn càng vô hại lại càng nguy hiểm, lỡ như gặp phải nữ tặc nhà nào, nương tử lại sơ ý như thế, sợ có bề gì mất. Về sau phải cẩn thận đấy.”
Nói đoạn, y ngửa cổ uống cạn Thiêu Đao Tử trong chung.
“Rượu dù nồng nhưng ngon lắm.”
Nàng có thể nghe ra ý tứ thăm dò trong lời của y.
Nhưng y mượn say để chơi với nàng, thì nàng cũng không muốn đâm thủng làm gì.
Nàng nhận lấy chung rượu từ tay y, đặt lên bàn rồi thổi nến, “Đi ngủ thôi.”
Nói xong, nàng đi thẳng tới giường.
“Nương tử à.” Giang Từ Chu gọi Thanh Duy lại, thấy nàng không phản ứng thì vươn tay nắm cổ tay nàng.
Thanh Duy vốn đề phòng y, bị nắm như thế, nàng rất sợ y sẽ tìm ra vết thương của mình, lập tức xoay người đưa chân đẩy y ra. Nhưng có vẻ Giang Từ Chu không hề có ý khác, bị nàng ngáng chân thì mất thăng bằng đổ nhào về phía trước, đè Thanh Duy xuống giường.
Giang Từ Chu chống người bên trên Thanh Duy, trong bóng tối, Thanh Duy sửng sốt, hỏi: “Chàng định làm gì?”
“Nương tử cho rằng ta muốn làm gì?” Giang Từ Chu se sẽ nói, “Tối nay uống rượu nhiều quá, khát, không thấy trà, muốn xin nương tử cốc trà.”
Y dựa rất gần, lúc nói chuyện, hơi thở hòa lẫn mùi rượu phả vào má nàng.
Xem chừng uống say thật rồi.
Thanh Duy chỉ muốn ngồi dậy: “Để thiếp đi lấy cho chàng.”
“Không cần.” Giang Từ Chu hạ người xuống.
Y áp sát, trong màn đêm, hai mắt y long lanh đen trắng, chốc lát sau, Thanh Duy lại nghe thấy y gọi mình: “Nương tử.”
“Nương tử.” Giang Từ Chu hạ giọng bằng bằng, luẩn quẩn bên tai nàng như thôi miên: “Ta nghĩ thông rồi, trời cho mà không lấy, về sau tất chịu báo ứng. Vợ chồng hai ta… tận hưởng lạc thú trước mắt mới là chuyện cần làm, đến yêu ma thần tiên cũng không xen vào được, cần gì quan tâm nguyệt lão nghĩ thế nào.”
Nói đoạn, y đưa tay xoa nhẹ vai trái Thanh Duy, lần dọc xuống cánh tay
Đang tiến đến vết thương của nàng.
Nàng đoán không sai, quả nhiên y đang thăm dò nàng!
Thanh Duy lập tức giơ tay đặt lên vai Giang Từ Chu, cong chân quặp lấy y, dùng sức lật người, cả hai lập tức giao hoán vị trí, Thanh Duy thành người đè bên trên.
“Quan nhân ở nha môn vất vả một ngày, dù có muốn cũng không thể làm phiền quan nhân, để thiếp phục vụ quan nhân được không?”
Giang Từ Chu không đáp.
Có vẻ y cũng không ngờ Thanh Duy lại hành động như vậy, cứ thế nhìn nàng đăm đăm trong màn đêm.
Y nhìn Thanh Duy, Thanh Duy cũng nhìn y.
Sau ba bốn lần tiếp xúc, nếu nàng còn tin y là thiếu gia ăn chơi trong lời đồn thì nàng chính là đồ ngu.
Y đưa Mai Nương đến Chúc Ninh trang, phái Triêu Thiên xâm nhập Phù Hạ quán, nàng đều có thể không tìm hiểu, nhưng nếu y còn ép nữa, vậy thật sự nàng rất muốn xem rốt cuộc dưới lớp mặt nạ ấy là gương mặt nào.
Thanh Duy bỗng vươn tay, ngón áp út lần dọc gò má, móc vào mặt nạ y: “Mà nếu hai ta đã là vợ chồng thì cũng nên thẳng thắn với nhau nhỉ, chuyện này liên quan gì tới thần tiên yêu ma, chỉ liên quan đến lễ thiên địa kết nên duyên, thiếp có thể nhìn mặt của quan nhân không?”
Ngón áp út lạnh lẽo, chầm chậm lướt qua má Giang Từ Chu, rồi khẩy một cái.
Nhưng chỉ mới nhấc mặt nạ lên, cổ tay Thanh Duy đã bị giữ lại, “Đêm đã khuya, nương tử không mệt à?”
“Quan nhân không mệt thì thiếp cũng không mệt.”
Tay nàng luồn vào dưới mặt nạ, còn tay y đang nắm cánh tay bị thương của nàng.
Thanh Duy và Giang Từ Chu cứ thế nhìn nhau.
Trong màn đêm, chỉ nghe thấy nhịp thở luân phiên.
Không biết đã bao lâu trôi qua, cũng không biết là ai đầu hàng trước, hai người gần như lên tiếng cùng lúc:
“Nếu nương tử mệt rồi, chi bằng ngủ trước đi.”
“Quan nhân vất vả một ngày, vẫn nên đi ngủ thôi.”
Một lát sau, Thanh Duy và Giang Từ Chu buông nhau ra, Giang Từ Chu để nàng nằm vào phía trong, mỗi người tự đắp chăn riêng, nằm ngửa song song, cùng nhắm mắt lại.