Tào Côn Đức cầm phất trần, từ từ quay qua nhìn Thanh Duy.
Lát sau, lão cười bảo: “Ai biết được.”
Lão xoay người tiếp tục dẫn đường, giọng chậm rãi: “Năm năm trước, hắn bị thương dưới Tiển Khâm đài rồi được đưa vào cung điều trị, Thái hậu thương hắn như thương cháu ngoại, chuyện đấy cũng bình thường. Có điều, nói gì thì nói tổ tiên Giang gia cũng chỉ là trí thức nhà nông, hiện tại Giang Trục Niên là quan lục phẩm biên soạn sách, còn Giang Từ Chu, không có lấy nổi một công danh, ké phúc của tổ tiên, lẽ ra chỉ được chức quan be bé thôi, nhưng con xem giờ hắn ở vị trí nào? Đô Ngu hầu Huyền Ưng ti.”
Tào Côn Đức cười lạnh: “Huyền Ưng ti là nha môn nào? Cận thần của Thiên tử đấy! Dù xuống dốc, nhưng miễn là được Quan gia trọng dụng thì chỉ vài ba năm là tự khắc lên lại. Giang tiểu gia ấy, tuy được Thái hậu thiên vị Quan gia ân sủng, nhưng ngồi ở vị trí đó, chưa chắc đã khiến kẻ dưới phục tùng. Ta cứ tưởng Quan gia sẽ thêm một Đô chỉ huy sứ để đè đầu hắn, nhưng mãi mà Quan gia không có động tĩnh, mặc hắn làm chủ Huyền Ưng ti. Nên trong cung có người đoán già đoán non, liệu Giang tiểu gia bây giờ có phải là Giang tiểu gia ngày trước không? Con cứ nghĩ đi, năm năm trước hắn đã cập quan đâu, chỉ là thằng nhóc mới lớn, năm năm sau, muốn đổi người sau lớp mặt nạ ấy lại chẳng khó.”
Thanh Duy nghe Tào Côn Đức nói, ngẫm một hồi rồi đáp: “Con thành thân đã được mấy ngày, nhưng ngày nào y cũng nhậu say như chết, hôm qua còn mò tới trang viên của Hà Hồng Vân, còn ngắm trúng hoa khôi nào đó, không khác hình tượng công tử ăn chơi như lời đồn. Quan gia bổ nhiệm y vào Huyền Ưng ti, có khi nào chỉ vì thương y từng bị thương dưới Tiển Khâm đài?”
Nói xong, nàng lại bảo tiếp: “Nhưng có nghĩa phụ nhắc nhở, Thanh Duy xin nhớ kỹ. Con sẽ cẩn thận để mắt tới y, một khi y có hành vi khác thường, nhất định con sẽ báo ngay với nghĩa phụ.”
Tào Côn Đức là Đô tri Nội thị tỉnh, theo Hoàng đế đã một thời gian dài, nay tạm thời chuyển sang cung Tây Khôn, đề phòng kẻ khác có nghi, trên đường đi lão không nói quá nhiều với Thanh Duy.
Chỉ chốc sau đã đến cung Tây Khôn, Tào Côn Đức cười cười, hắng giọng hô: “Thiếu phu nhân Giang gia đã đến.”
Giang Từ Chu đang đứng đợi trên cây cầu giữa vườn ngự uyển, nghe lão ta báo, y lập tức rảo bước đi tới, nắm tay Thanh Duy một cách tự nhiên, dẫn nàng đến trước mặt Thái hậu hành lễ bái kiến.
Hôm nay Thái hậu lại đang cho cá ăn ở trong đình, cũng có Hà Hồng Vân đi theo như lần trước, được Thanh Duy hành lễ, bà cười bảo, “Tử Lăng nói hai hôm nay ngươi khó chịu trong người, phải ở nhà nghỉ ngơi, giờ đã khỏe lên chưa?”
Thanh Duy bất ngờ, cúi người đáp: “Hồi bẩm Thái hậu, không phải thiếp khó chịu mà do đêm qua trúng gió lạnh, bây giờ đã đỡ hơn nhiều rồi ạ, đa tạ Thái hậu quan tâm.”
Thái hậu biết tối hôm qua Giang Từ Chu nhậu nhẹt tới tận nửa đêm mới về, giờ Thanh Duy đáp thế lại nghe có vẻ ấm ức, Thái hậu hiểu hơn ai khác, quay sang trách móc Giang Từ Chu, “Ngươi cũng thật là, đã thành thân rồi, làm gì cũng phải nghĩ cho nương tử nhà mình trước.”
Giang Từ Chu khoanh tay thưa: “Thái hậu có lời dạy, Tử Lăng xin ghi nhớ.”
Thanh Duy không rõ Thái hậu gọi mình tiến cung làm gì, tai nạn ở Chúc Ninh trang tối qua là chuyện của Giang Từ Chu, Thái hậu muốn quan tâm cũng đâu cần quan tâm nàng, chẳng lẽ còn muốn dặn nàng quản thúc Giang Từ Chu? Nhưng trông Thái hậu không có ý này.
Thanh Duy được ban ngồi, vừa nghe Thái hậu và Hà Hồng Vân, Giang Từ Chu tán gẫu chuyện cũ, vừa cân nhắc nhẩm tính.
Hôm nay bọn họ nói chuyện rất lâu, mãi đến khi trăng treo đầu cành mới thấy một tiểu hoàng môn lại gọi: “Thái hậu.”
Tiểu hoàng môn thưa: “Bẩm Thái hậu, Quan gia bảo hôm nay muốn nghỉ ở điện Văn Đức.”
Điện Văn Đức là ngự thư phòng của Gia Ninh đế đương triều.
Thái hậu hỏi: “Quan gia có nói vì sao không?”
“Quan gia chỉ bảo tấu chương nhiều, muốn thức đêm phê duyệt.”
Thái hậu nói: “Ai gia biết rồi, ngươi lui xuống đi.”
Thanh Duy không hiểu, nhưng Hà Hồng Vân Giang Từ Chu thường xuyên vào cung lại biết rất rõ.
Hôm nay là mồng một tháng Chín, theo lệ cứ mỗi mồng một và mười lăm, Hoàng đế đều phải đến điện Nguyên Đức của Hoàng hậu nghỉ ngơi. Gia Ninh đế và Chương Hoàng hậu là thanh mai trúc mã, về sau kết hôn với nhau, lý ra nhân duyên phải mỹ mãn, nhưng không biết do đâu mà ngày một xa cách, Thái hậu tác hợp trong ngoài mấy lần, song hiệu quả rất kém.
Nhưng chuyện của nhà đế hậu đâu cho phép ngoại thần nhúng tay, Hà Hồng Vân thấy Thái hậu có vẻ để bụng bèn đứng dậy cáo từ, cùng Giang Từ Chu và Thanh Duy rời đi.
***
Ra khỏi cung Tây Khôn, Hà Hồng Vân hỏi Giang Từ Chu: “À phải rồi, lần trước Tử Lăng nói là sẽ mở tiệc, muốn mượn vài đào hát ở chỗ ta, chẳng hay muốn mượn vào ngày nào?”
Giang Từ Chu nghĩ ngợi, đoạn đáp: “Ba ngày sau đi, tới lúc ấy ta sẽ mở tiệc ở Đông Lai Thuận.”
Hà Hồng Vân nói: “Được, để ta về sắp xếp.”
Tuy hắn nói mượn “đào hát”, nhưng thực chất lại là “kỹ nữ”, chẳng qua ngại có mặt Thanh Duy nên mới đổi lời.
Thanh Duy hiểu chứ, song nàng không nói gì.
Màn đêm đã buông, gióc bấc thoảng qua, Hà Hồng Vân cảm thấy lạnh, lúc này mới nhớ mình đã bỏ quên áo lông, hỏi tùy tùng Lưu Xương thì Lưu Xương đáp: “Lúc đi ra không thấy Tứ công tử cầm theo áo khoác, e là đã quên ở cung Tây Khôn rồi.”
Hà Hồng Vân vỗ trán: “Xem trí nhớ của ta kìa. Tử Lăng đi trước đi, ta phải quay lại đã.”
Nói đoạn, hắn quay đầu vòng về.
Hà Hồng Vân trở lại cung Tây Khôn, nhưng không đến hồ uyển lúc nãy mà để một tiểu hoàng môn dẫn vào nội điện cung Tây Khôn.
Trong nội điện đã đốt lò, lò lửa xua đi buốt giá đêm thu. Hà Hồng Vân nhấc bào, đi tới trước ghế dài tường phụng, bái Thái hậu: “Cô mẫu.”
Thái hậu đang cầm trong tay một bức tranh, soi đèn nhìn kỹ, một lúc sau, bà đặt bức tranh sang bên, từ tốn nói: “Đúng là có nét giống.”
Trên bức tranh vẽ một cô gái xinh đẹp với ngũ quan sắc sảo, mũi cao dọc dừa, mắt phượng cong cong.
Hà Hồng Vân nói: “Tranh được vẽ lại theo trí nhớ, ma ma ở trang viên của cháu nói, nữ tặc lẻn vào trang viên hôm qua còn đẹp hơn cả trong tranh. Cháu cũng hết cách nên mới phải nhờ tới cô mẫu.”
Nữ tặc hôm qua trà trộn vào các kỹ nữ ở Thì Phương các để xâm nhập trang viên, Hà Hồng Vân cho người kiểm tra danh sách kỹ nữ, phát hiện thiếu đúng một người, chính là cô gái được đóng dấu hoa đào.
Thị ta có dung mạo rất xinh đẹp, các ma ma ở Phong Thúy viện đều có ấn tượng về thị, do đó Hà Hồng Vân mới có bức vẽ này.
Không có chuyện gì xảy ra trên đường đưa các kỹ nữ Thì Phương các đến nơi, như vậy có nghĩa, ả nữ tặc chỉ có thể đi theo từ trong Huyền Ưng ti.
Nếu trong hầm đồng Vệ Quyết không nhốt nữ phạm nhân khác, như vậy chỉ có một khả năng, ngày hôm qua có cô gái khác xuất hiện ở sở quan Huyền Ưng ti.
Sau đó Hà Hồng Vân mới sai người điều tra, đúng như dự đoán, sáng nay có người báo lại với hắn, ngày hôm qua tân nương của Giang tiểu gia đã đến Huyền Ưng ti đưa cơm trưa.
Hà Hồng Vân muốn gặp Thanh Duy để xác nhận xem nàng ta có phải chính là nữ tặc hôm qua không, nhưng thứ nhất, phụ thân hắn liên tục nhắc hắn không được dây vào Giang phủ, hắn sợ lỡ mình đoán nhầm sẽ mạo phạm Giang Từ Chu; thứ hai, tân nương của Giang Từ Chu bị bệnh ở mặt nên luôn đội mũ, nếu không phải bề trên triệu kiến thì nàng ta không bao giờ lộ mặt.
Hà Hồng Vân chỉ nói là nữ tặc này xông vào Phù Hạ quán, không thể coi thường, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng đành nhờ Thái hậu.
Thái hậu nói: “Ai gia đã gọi người ngươi muốn gặp đến rồi đấy, gặp cũng gặp rồi. Sao, có phải là cô ta không?”
Hà Hồng Vân băn khoăn, “Vết bớt trên mặt cô ta quá rộng, cháu không dám xác nhận lung tung, chắc chỉ có ma ma ở trang viên mới nhận ra, có điều, cháu cảm thấy giông giống.”
Thái hậu chậm rãi nói: “Vậy ngươi tự đi mà điều tra.”
Bà rất không vui khi Hà Hồng Vân cứ đặt hết tâm tư lên trang viên, thấy hắn cất tranh đi thì nói: “Tháng Chín sắp đến, việc hôm trước Quan gia giao cho ngươi, ngươi đã lo xong chưa?”
“Cháu đã liên lạc với mấy nhà thuốc rồi ạ, sẽ kiếm đủ dược liệu trong vòng một tháng.”
Thái hậu nghe thế mới yên tâm, “Năm đó Thanh Châu xảy ra ôn dịch, vì ngươi làm tốt nên mới được tấn thăng, nhưng từ đó tới nay cũng đã năm năm, ngươi cứ dậm chân ở bộ Công mãi, bây giờ Quan gia giao việc cho ngươi, đấy là cơ hội của ngươi, ngươi chớ làm Quan gia thất vọng.”
Hà Hồng Vân nói: “Cháu xin nghe ạ.”
Hắn lấy tranh về, chào Thái hậu rồi ra khỏi cung Tây Khôn, lại mở bức tranh ra nhìn thật kỹ, càng nhìn càng nghi ngờ Thanh Duy.
Tùy tùng Lưu Xương xách đèn hỏi: “Tứ công tử, tới khi về có cần thẩm vấn tú bà ở Thì Phương các không?”
Mai Nương là người duy nhất từng tiếp xúc với nữ tặc, muốn biết thân phận nữ tặc, cách nhanh nhất chính là thẩm vấn Mai Nương.
Nhưng Hà Hồng Vân lại lắc đầu.
Lúc Giang Từ Chu giao Mai Nương cho hắn, y đã nói đến lúc tuyết rơi muốn xem
điệu múa cành mai của Mai Nương, mà nếu dụng hình thì sẽ bị thương, khó nhảy múa được.
Huống hồ, vì sao Mai Nương phải vào hầm đồng. Bản thân Hà Hồng Vân rất rõ, trong hầm đồng có mười tám cực hình, vậy mà Vệ Quyết còn không thể hỏi ra tung tích của Tiết Trường Hưng, chứng tỏ tú bà này cực kỳ kín miệng, dụng hình chưa chắc đã khiến bà ta tiết lộ, mà phải dùng kế.
Nghĩ đến đây, Hà Hồng Vân nói: “Ba ngày sau Giang Tử Lăng sẽ mở tiệc ở Đông Lai Thuận, các ngươi đã sắp xếp những ai?”
Lưu Xương nói: “Chẳng phải Giang tiểu gia chỉ chỉ đích danh một mình Phù Đông cô nương sao?”
“Không.” Hà Hồng Vân nói, “Chọn thêm vài kỹ nữ ở Thì Phương các, để Mai Nương dẫn bọn họ đi cùng Phù Đông.”
Nếu cô vợ của Giang Từ Chu chính là nữ tặc đã lẻn vào Phù Hạ quán, lần đầu không thành công, vậy chắc chắn nàng ta sẽ đến lần hai. Có kinh nghiệm ngày hôm qua, nàng ta tất biết Chúc Ninh trang không phải nơi dễ xâm nhập, mà hiện tại Mai Nương là manh mối duy nhất của nàng ta ở Chúc Ninh trang, nàng ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội để gặp Mai Nương.
Dụ rắn ra khỏi hang, thử một lần tất biết.
Lưu Xương cũng đã ngợ ra: “Thuốc hạ hiểu rồi, thuộc hạ sẽ sai người để mắt đến Mai Nương.”
“Phải nhớ không được tiết lộ bất cứ tin tức nào với Mai Nương, chỉ cho bà ta biết dẫn kỹ nữ đến tiếp rượu.” Hà Hồng Vân dặn, “Ngoài ra, báo chuyện này cho Phù Đông biết, để Phù Đông để mắt tới bà ta.”
“Phù Đông cô nương?”
“Nàng ta không ngại xa xôi tìm đường lên kinh, chẳng phải để biểu đạt lòng trung thành với ta sao? Cho nàng ta một cơ hội đi.”
***
Con đường từ cung Tây Khôn ra đến Tây Hoa Môn rất dài, hơn nữa trời đã tối, sương thu giăng thành mây mù, đi đường cũng khó hơn. Giang Từ Chu nắm Thanh Duy, chầm chậm bước đi gần một canh giờ mới ra tới cửa cung. Tiểu hoàng môn đi trước dẫn đường, hắn nghĩ bụng, người xưa nói quả không sai, đúng là tân hôn như mật ngọt, ngay tới Giang tiểu gia bình thường rất phong lưu mà cũng có thể dịu dàng đậm tình với vợ mình đến thế, hâm mộ chết đi được.
Đức Vinh đã chờ sẵn ngoài cửa cung, Giang Từ Chu lên xe ngựa trước, sau đó xoay người chìa tay ra: “Nương tử.”
Thanh Duy gật đầu, nắm tay y: “Đa tạ quan nhân.”
Rèm xe vừa buông, cả hai tức khắc thu tay về.
Giang Từ Chu dựa vào vách xe nhắm mắt nghỉ ngơi, tối qua y chẳng chợp mắt được chút nào, hôm nay lại bị Thái hậu gọi vào cung cả buổi, giờ mệt lắm rồi.
Tối qua Thanh Duy cũng mất ngủ, song nàng vẫn đỡ hơn Giang Từ Chu, chí ít lúc nãy ngồi trong đình xuất thần rất lâu, xem như được nghỉ nơi.
Thanh Duy xuất thần không phí, nàng đã đoán được đại khái lý do mình bị Thái hậu gọi vào cung rồi.
Dễ tám phần là khi điều tra các kỹ nữ ở Thì Phương các, Hà Hồng Vân đã nghi ngờ nàng, hơn nữa có người nhớ mặt nàng nên mới gọi nàng vào cung gặp.
Thanh Duy không rõ Hà Hồng Vân có chắc chắn nữ tặc là mình không, song trước mắt chuyện nàng bận tâm nhất không phải chuyện này, vất vả lắm nàng mới lấy được manh mối về Chiết Chi cư từ Mai Nương, thế mà Chiết Chi cư đã thành nhà hoang, nàng phải nghĩ cách gặp Mai Nương tiếp.
Bây giờ nàng không thể đến Chúc Ninh trang nữa, nhưng ba ngày sau Giang Từ Chu sẽ mở tiệc ở Đông Lai Thuận, Hà Hồng Vân nói sẽ đưa kỹ nữ tới?
Thanh Duy nhìn quanh, Thu Lộ Bạch mà sáng nay nàng đến Đông Lai Thuận mua vẫn còn trên xe ngựa, nằm trên chiếc tủ trong góc.
Thanh Duy mở lời: “Quan nhân.”
Giang Từ Chu nhắm hai mắt, đáp một tiếng
Thanh Duy rót đầy một chung Thu Lộ Bạch, “Lần trước thấy quan nhân thích Thu Lộ Bạch, nên hôm nay thiếp đi mua một bầu, cả ngày nay quan nhân chưa uống giọt nào, ắt đã thèm mùi rượu rồi nhỉ?”
Nói đoạn, nàng đưa chung rượu trong tay tới trước.
Giang Từ Chu mở mắt, nhìn Thanh Duy chăm chú, lúc sau mới cười nói: “Khi không đi lấy lòng, không gian tức là trộm, nàng muốn theo ta đến Đông Lai Thuận đúng không?”
Bàn tay Thanh Duy chững lại.
Chỉ nhìn qua đã biết nội tình, lòng dạ sâu hoắm, hèn gì Tào Côn Đức lại nghi ngờ y.
Ban nãy khi rời khỏi cung Tây Khôn, y đi chậm như vậy cốt để xem Hà Hồng Vân ở lại trong cung Thái hậu bao lâu chứ gì?
Có lẽ y cũng đã đoán được lý do vì sao hôm nay Thái hậu triệu kiến bọn họ.
Nhưng rượu đã mời, đâu thể rút về được. Nếu y đã nhìn thấu thì nàng càng không thể lừa y, dù sao kiểu gì bữa tiệc ở Đông Lai Thuận cũng có nguy hiểm thôi, khéo gã Hà Hồng Vân đó định giăng bẫy nàng.
Thanh Duy nói: “Lần nào quan nhân ra ngoài chè chén cũng say bí tỉ, uống rượu có hại cho sức khỏe, có thiếp đi cùng quan nhân, không những có thể chăm sóc quan nhân mà còn có thể cản rượu giúp quan nhân.”
Giang Từ Chu cười bảo: “Không được đâu, trên bàn tiệc ca múa linh đình, trăm hoa đua nở, có nương tử kè kè ở bên sao ta thoải mái được, đừng nói hái hoa, ngắm hoa thôi cũng thấy mất tự do rồi.”
Thanh Duy đáp ngay: “Quan nhân đừng để ý tới thiếp, nếu thích hoa khôi nào cứ việc hái, thiếp tuyệt đối không can thiệp.”
“Nếu nương tử đã nói vậy thì…” Giang Từ Chu giơ tay nhận rượu, ngón tay chạm vào chung ngọc, chợt đưa tơi trước nắm chặt cổ tay Thanh Duy, kéo nàng lại gần mình. Vì đang muốn nhờ y nên Thanh Duy không cản kịp, lại chẳng biết Giang Từ Chu lấy đâu ra một cây quạt, y vòng tay ra sau lưng nàng, cán quạt đặt lên áo nàng, khóa nàng vào lòng mình.
Giữa hai người chỉ cách nhau một cốc Thu Lộ Bạch sóng sánh.
Giang Từ Chu nhìn xoáy Thanh Duy, giọng rất nhẹ: “Nàng còn dám đến buổi tiệc ở Đông Lai Thuận?”
“Không dám cũng phải đi.” Thanh Duy đáp.
Trong xe tối như hũ nút, thế mà mắt y lại sáng rực, Thanh Duy không dám nhìn thẳng, bèn nhìn sang nơi khác: “Huống hồ hôm qua quan nhân đã dặn rồi mà? Về sau thiếp muốn đi đâu hay cần đi đâu, phải báo trước cho quan nhân biết. Thiếp làm theo lời quan nhân, lỡ có chuyện cũng tuyệt đối không dính dáng đến quan nhân.”
Hương Thu Lộ Bạch ngây ngất thoang thoảng giữa cả hai.
Giang Từ Chu nói: “Nương tử đã quyết như vậy, xem ra ta không ngăn được rồi.”
“Nếu quan nhân quả quyết muốn ngăn, vậy hãy hủy tiệc đi, như thế thiếp cũng đành hết cách. Có đi hay không hoàn toàn do quan nhân quyết định, xin quan nhân cho một lời chính xác.”
“Ta hủy tiệc thật thì nàng định thế nào? Lại xông vào đầm rồng hang hổ lần nữa sao?”
Thanh Duy không đáp.
Giang Từ Chu bèn bật cười, đưa tay đỡ tay trái nàng: “Nương tử còn đau không?”
Thanh Duy biết y đang hỏi vết thương của mình.
Nhưng một lúc sau nàng mới nhận ra, đó là trao đổi.
Muốn dẫn nàng đến bữa tiệc Đông Lai Thuận cũng được thôi, nhưng y muốn nàng thừa nhận mình chính là nữ tặc đã xông vào Chúc Ninh trang hôm qua.
Thanh Duy nghĩ, vì sao chứ?
Biết bao phen y muốn vạch trần nàng, song lại che đậy mình thật kỹ, làm gì có chuyện dễ dàng đến thế?
Thanh Duy không biết Giang Từ Chu hiểu mình đến đâu, nhưng lẽ nào y không có sơ hở?
Muốn thừa nhận thì cả hai cùng thừa nhận, còn không thì thôi.
Đêm đã khuya, Đức Vinh đi bên ngoài, bỗng nghe bên trong cất lời nói nhẹ nhàng:
“Quan nhân nói gì vậy? Mấy ngày nay thiếp đều ngoan ngoãn ở nhà, nào có đi đâu, vết thương gì chứ?”
“Nương tử còn muốn đi đâu à? Nương tử liên tục hành hạ suốt đêm, hại vi phu chẳng ngủ ngon được ngày nào.”
“Còn không phải do quan nhân ôm tỳ bà, làm thiếp tò mò sao? Hơn nữa thiếp bỏ qua cho quan nhân, nhưng quan nhân có bỏ qua cho thiếp không? Đêm hôm qua quan nhân không chợp mắt, lẽ nào thiếp được ngủ?”
“Nương tử cứ lúc nóng lúc lạnh, vi phu thức thâu đêm suốt sáng, nếu cứ tiếp tục như thế, đẩy vi phu tới giới hạn chịu đựng, cùng nương tử lưỡng bại câu thương, e rằng hậu quả khôn lường…”
Đầu Đức Vinh nổ ầm, bàn tay run run, suýt thì kéo cả xe ngựa rơi xuống cống.
Chuyện, chuyện chuyện chuyện này…
Chỉ về nhà trễ chút xíu thôi mà, sao lại ra nông nỗi này!
Có câu phu thê mới cưới như keo như sơn, ai mà ngờ… tới người giữ mình không nhiễm bụi trần như công tử cũng không ngoại lệ!
Bên trong xe, Thanh Duy đè khuỷu tay lên vai Giang Từ Chu, cán quạt của Giang Từ Chu lại nâng cằm Thanh Duy, cả hai bị đối phương khống chế không cựa quậy được.
Thanh Duy sắp cạn kiên nhẫn: “Rốt cuộc quan nhân có dẫn thiếp đi không?”
Giang Từ Chu đều đều: “Dẫn nàng đi có ích gì?”
Thanh Duy nhìn y: “Tối nay sẽ để quan nhân được ngủ ngon.”
Giang Từ Chu ngẫm nghĩ, đoạn rút tay về: “Thành giao.”