Hà Hồng Vân hỏi: “Vậy ngươi cho rằng cô ta là ai?”
“Không đoán được ạ.” Lưu Xương đáp, “Thuộc hạ cũng chỉ phỏng đoán mà, rốt cuộc chân tướng ra sao, vẫn cần phải điều tra kỹ.”
“Thôi.” Hà Hồng Vân nói, “Thân phận của cô ta được giếm quá kỹ, ắt phải có nhân vật không tầm thường hỗ trợ, khó mà tra rõ trong thời gian ngắn. Ngươi sai người về quê cô ta dò la thử, nhưng không cần phí công quá nhiều.”
“Vâng.”
Hà Hồng Vân bước qua cửa thùy hoa đi vào viện của mình, vén bào ngồi xuống ghế chủ ở chính đường, nhận trà do tôi tớ dâng lên, dùng nắp gạt nước trà: “Tìm Phù Hạ…”
Ban đầu Thôi Thanh Duy này đột nhập vào Phù Hạ quán, sau đó liên lạc với Phù Đông để nhờ nàng ta hỏi thăm Phù Hạ, xem ra là muốn bắt hắn bằng được.
Được thôi, dẫu sao cô ta và Tạ Dung Dữ cũng là vợ chồng giả, tìm một cách sạch sẽ để khử người, Tạ Dung Dữ có thể làm ầm tố cáo lên điện Tuyên Thất chắc?
Vả chăng, hiện tại Huyền Ưng ti chia năm xẻ bảy, Vệ Quyết Chương Lộc Chi không phục tân đương gia là điều rành rành ra đấy, Tạ dung Dữ lại không có ý định tiết lộ thân phận, nếu muốn ra tay thì đây chính là cơ hội tốt nhất.
Phải nghĩ cách dụ Thôi Thanh Duy ra mặt mới được.
Hà Hồng Vân đặt cốc trà sang bên: “Chẳng phải Phù Đông muốn gặp Phù Hạ à? Cho nó gặp đi.”
“Ý của Tứ công tử là… để Phù Đông vào hầm ngục?” Lưu Xương ngạc nhiên, “Nhưng Phù Hạ đang giữ sổ sách mua bán dược liệu năm năm trước, lỡ con ả để lộ quyển sổ với Phù Đông, thêm một người biết là thêm một nấc nguy hiểm. Ý thuộc hạ là, gặp thì có thể gặp, nhưng tìm một kỹ nữ nào đó cải trang…”
“Cải trang kiểu gì hả? Không ít người biết mặt mũi Phù Hạ, nếu Phù Đông không gặp người thật thì làm sao Thôi Thanh Duy chịu tới trang viên? Thả con săn sắt bắt con cá rô, dẫu gì Phù Hạ cũng đã phát điên, tới lúc ấy ngươi phái người giám sát chặt vào, không để nó lắm mồm là được.” Hà Hồng Vân từ tốn nói, “Phù Đông gặp Phù Hạ xong thì con ả cũng không còn tác dụng, bao giờ dụ được Thôi Thanh Duy tới thì ngươi đẩy cả nó lẫn Mai Nương vào hầm ngục, ba người cùng…”
Hà Hồng Vân làm động tác tay.
Lưu Xương chắp tay vâng dạ, “Thuộc hạ hiểu rồi, thuộc hạ sẽ thu xếp ngay.”
***
“Nhìn kỹ chưa?”
Thanh Duy quấn dây thừng vào tay mình, ném lên mái nhà đối diện rồi giật mạnh một cái, thấy đã quấn chặt thì nhảy lên, gió thu thổi bay vạt áo, nàng như chú chim chao liệng trên không, nhẹ nhàng đáp xuống mái nhà mà chẳng phát ra bất cứ âm thanh nào.
Triêu Thiên gật đầu, cũng quấn dây thừng vào tay, nhớ lại lời Thanh Duy vừa dạy: “Nếu ngươi muốn dùng nó thì phải tin nó, phải xem nó như vật hữu hình.”
Hắn lùi về sau mấy bước, cũng ném dây thừng lên mái nhà đối diện, mượn dây thừng để nhảy lên mái. Trên mái có sương thu, hắn đứng không vững suýt trượt chân, nhưng ngay lập tức mượn dây thừng để giữ thăng bằng.
Thanh Duy gật đầu: “Ngộ tính không tệ.”
Triêu Thiên được khen nên lấy làm khoái chí, đang định thử lại thì Giang Từ Chu đã dẫn Đức Vinh đi tới, thấy Triêu Thiên đứng trên nóc nhà, Đức Vinh hô lớn: “Thiên nhi, ngươi làm gì thế?”
Triêu Thiên nhảy xuống, “Ta đã nghĩ rồi, công phu của ta cứng quá, nếu không gặp minh đao minh thương thì rất dễ rơi vào thế bị động, thiếu phu nhân có khinh công cao lường, ta muốn được lĩnh giáo công phu của thiếu phu nhân.”
Hắn là kẻ thành thật, lần trước đào hố Thanh Duy ở Chúc Ninh trang, trong lòng cứ áy náy mãi, nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy lỗi do mình không giỏi khinh công nên không thể trốn kịp, bèn đến tìm Thanh Duy xin chỉ giáo.
Giang Từ Chu nhìn Thanh Duy vẫn đang đứng trên mái nhà, nói với Triêu Thiên: “Ngươi là võ vệ, không phải tặc, việc bình thường ta giao cho ngươi là vào nhà cướp của hả? Học lắm khinh công để làm gì?”
“Công tử giáo huấn phải ạ, chỉ là thuộc hạ cảm thấy…”
“Khinh công vô dụng, lẽ nào cứ trực diện mới có nghĩa?” Thanh Duy thu dây thừng, nhẹ nhàng nhảy xuống từ trên mái. Có lẽ Giang Từ Chu chẳng có ý gì, nhưng Thanh Duy lại nghe ra ý khác, “Mới hôm trước còn làm tặc, nay đã biến thành chính nhân quân tử, bản thân biết giữ tam cương ngũ thường nhưng lại nhốt ta ở phủ, cấm đi cổng trước cấm bước cổng sau là có ý gì? Chờ thế này biết phải chờ đến bao giờ.”
Giang Từ Chu nói: “Nếu nương tử thích leo nóc trèo tường như thế, quý phủ có mười bảy mái hiên và ba mươi chín dãy tường, có lẽ đủ cho nương tử leo trèo đấy, mà nếu vẫn chưa đủ, cách kinh thành hai mươi dặm có một tòa tháp Trích Tinh, với công phu ấy của nương tử, chỉ nửa chung trà cũng có thể bay lên đỉnh tháp hái trăng sao, hay để vi phu dẫn nàng đi nhé?”
Thanh Duy cười lạnh: “Miễn, từ ngoại thành đi đi về về ít cũng hai canh giờ, ta hái trăng là chuyện nhỏ, nhưng làm lỡ giờ quan nhân đến Đông Lai Thuận dự tiệc mới là chuyện lớn, quan nhân ôm cây đợi thỏ bao lâu nay, không có công lao cũng có khổ lao, lỡ vì ta hái trăng mà để thỏ sổng mất, lẽ nào định nhốt ta thêm bảy ngày nữa hả, ta không có kiên nhẫn đến vậy.”
Đức Vinh ngơ ngác nhìn hai vợ chồng lời qua tiếng lại, hỏi Lưu Phương và Trú Vân: “Công tử và thiếu phu nhân bị sao vậy, không phải hôm qua vẫn còn êm đềm à?”
Lưu Phương và Trú Vân nhìn nhau, che miệng cười khẽ, Lưu Phương nói: “Giữa đêm hôm thiếu phu nhân muốn ra ngoài, nhưng công tử không cho.”
Trú Vân nói: “Tối qua thiếu phu nhân đã lẻn đi rồi, nhưng lại bị công tử bắt về, thiếu phu nhân cụt hứng, hai người mới hành nhau tới tận nửa đêm…”
Đức Vinh bừng hiểu.
Đây không phải là lần đầu thiếu phu nhân và công tử hành nhau, hắn còn được dịp chứng kiến cảnh đánh nhau còn ghê gớm hơn thế kia kìa. Nhưng dù có ầm ĩ ra sao thì sau đó vẫn thân thiết như thường, chẳng trách Lưu Phương và Trú Vân lại cười trộm.
Song Đức Vinh không xía vào chuyện này, chỉ vẫy tay gọi Triêu Thiên, “Thiên nhi, lại xem công tử đem gì đến cho ngươi này.”
Lúc này Triêu Thiên mới để ý một chiếc hộp dài dựng ở chân tường, lập tức chạy tới: “Đây là… đao mới mà công tử đánh cho ta sao?”
Thanh Duy cũng chú ý đến chiếc hộp gỗ đó, nàng chẳng muốn ngó ngàng Giang Từ Chu nữa, lúc trước y nói gì mà có thể Hà Hồng Vân sẽ thả mồi, chỉ cần chờ Phù Đông tới tìm thì sẽ ra tay, nhưng nàng theo y tới Đông Lai Thuận dự tiệc bảy ngày, ngay đến bóng dáng Phù Đông đâu cũng chẳng thấy.
Nàng không thích ở thế bị động, muốn ra ngoài nghe ngóng tin tức, không đến Chúc Ninh trang thì tới Kinh Triệu phủ hoặc Đại Lý tự cũng được, ai dè đêm qua còn chưa ra khỏi ngõ thì đã bị Giang Từ Chu bắt về, nói là đợi thêm.
Từ khi nàng bỏ nhà ra đi tới nay cũng đã gần sáu năm, chưa bao giờ sống quãng thời gian yên bình thế này.
Hết đến Đông Lai Thuận ăn uống thì đi tập võ, đêm về ngủ ngon yên lành. Nàng thực sự không quen chút nào, càng im lặng thì càng hoảng hốt, chỉ muốn ngủ luôn trên đoản kiếm, nhưng Giang Từ Chu cứ bắt nàng phải kiên nhẫn.
Thanh Duy cầm chiếc hộp lên: “Ta xem nào.”
Trong hộp là một thanh đao đầu cong, lưỡi đao sáng như nước, sắc bén kinh người.
Thanh Duy cầm trong tay áng chừng, nàng dùng có hơi nặng, nhưng với người quen dùng đao cùi như Triêu Thiên thì không còn gì tốt hơn, xem ra Giang Từ Chu đã phí tâm rất nhiều.
“Đao được đấy.” Thanh Duy thảy thanh đao Triêu Thiên.
Triêu Thiên nhảy lên chụp lấy, đang định cảm ơn thì thấy Giang Trục Niên nghiêm nghị đi tới.
Còn chưa vào sân mà đứng từ đằng xa, ông đã trông thấy mấy sợi dây thừng quấn trên chạc cây, bên dưới cắm vài cọc gỗ, đi vào trong sân, ông ngẩng đầu lên nhìn, một thanh đao vụt qua trước mắt.
Giang Trục Niên chỉ vào bức tường phía tây: “Ngày mai thuê vài phường thợ đập bức tường này đi, sửa luôn thành võ trường, cái chỗ bé như lỗ mũi này đâu đủ để các ngươi múa máy? Tới lúc đó tuyển thêm đệ tử rồi thành lập bang phái, như thế mới đủ oai chứ phỏng?”
Tuy bình thường Thanh Duy hành động khá tùy hứng, nhưng dẫu gì Giang Trục Niên cũng là trưởng bối, nghe ông răn dạy, nàng lập tức giấu sợi dây trên tay ra sau lưng, cúi đầu chôn chân tại chỗ.
Giang Trục Niên lại chỉ vào Giang Từ Chu: “Cả con cũng thế, lúc trước tân hôn đã xin nghỉ, sau dưỡng bệnh vẫn xin nghỉ tiếp, bây giờ đã dâng tấu thỉnh tội lên, Quan gia chu đáo, cho phép con bao giờ khỏe hẵng đi làm lại, mà con lại dám to gan thật đấy hả, dám không đến nha môn một ngày nào?”
Giang Từ Chu nói: “Phụ thân giáo huấn chí phải, con trai nghỉ ngơi thêm vài hôm nữa rồi sẽ đi lại.”
Giang Trục Niên sầm mặt, lườm y và Thanh Duy một cái, tuy con trai không phải con ruột, nhưng thuở ấy Giang Trục Niên và phò mã gia là tri kỉ, dù Tiểu Chiêu vương không đeo mặt nạ thì ông cũng sẽ xem nó như con ruột nhà mình.
Hồi trước Tiểu Chiêu vương nói muốn mượn hôn ước, cưới con gái Thôi thị để bảo vệ Thôi gia, Giang Trục Niên không đồng ý, cảm thấy nó làm vậy quá thiệt cho mình, thế là tìm cách ngăn cản, song vẫn không lay chuyển được nó.
Bây giờ cưới người về rồi, nhưng con gái Thôi thị này lại chẳng phải là con gái Thôi thị kia, may mà hai vợ chồng có vẻ cũng ân ái, nên ông không tiện nói thêm. Nhưng bây giờ nhìn khoảng sân gà bay chó sủa trước mắt, bảo ông phải nói gì đây.
Xét cho cùng vẫn không chung dòng máu, Giang Trục Niên không tiện trách móc nhiều, chỉ vẫy tay gọi Giang Từ Chu: “Con lại đây.”
Giang Từ Chu gật đầu, đi tới trước mặt Giang Trục Niên, Giang Trục Niên chần chừ, nghĩ có lẽ Thanh Duy thính tai lắm, bèn đi tới góc hành lang rồi hạ giọng hỏi Giang Từ Chu: “Ta có trồng một bụi trúc tương phi* ở sân sau, nhưng tự dưng có một cây bị chặt ngang, con biết là ai làm không?”
(*Trúc tương phi hay còn gọi là trúc đốm, trên thân trúc còn có những đường vân giống chỉ tay, hoặc mang vết đốm đỏ tươi như máu. Đọc thêm tích truyện về trúc tương phi tại đây.)“Bị chặt?” Giang Từ Chu ngạc nhiên, “Con không biết.”
Y lại hỏi: “Bị chặt từ lúc nào?”
Giang Trục Niên nói: “Đợt rồi ta phải đến phủ Khánh Minh xử lý công chuyện còn gì, mới về thì thấy đã bị chặt rồi.”
Thời gian mà Giang Trục Niên đi công tác thì Giang Từ Chu đang ở trong cung dưỡng bệnh, chủ nhà trong phủ chỉ có một mình Thanh Duy.
Giang Trục Niên nhìn vào sân qua vai Giang Từ Chu, “Liệu có phải là… nương tử của con làm không?”
“Không thể nào, khi không nàng đi chặt trúc của cha làm gì?” Theo tầm mắt của Giang Trục Niên, Giang Từ Chu cũng nhìn lướt trong sân. Thanh Duy vẫn đứng giữa sân, có lẽ biết bọn họ không đi xa nên chắp tay sau lưng, đứng thẳng như cột đình, Giang Từ Chu quay đầu lại, “Để lát nữa con hỏi nàng xem.”
“Cũng không phải chuyện gì to tát.” Giang Từ Chu gật đầu, “Con hỏi lý do là được rồi, nếu như đúng là nó, chặt rồi thì thôi, trước đây con bé chỉ toàn ăn nhờ ở đâu, lúc hỏi nhớ nhẹ nhàng vào, đừng xem nó là người ngoài kẻo mà dọa nó.”
***
Giang Trục Niên rời đi, Đức Vinh cũng đã chuẩn bị xe ngựa xong xuôi.
Tuy Thanh Duy rất sốt ruột, nhưng nàng cũng đồng ý với Giang Từ Chu rằng: đợi Hà Hồng Vân được giải lệnh cấm, kiểu gì hắn cũng sẽ tiếp tục ra tay, tới lúc đó chắc chắn Phù Đông sẽ đến Đông Lai Thuận tìm bọn họ, cứ kiên nhẫn chờ là được.
Xe ngựa đến tửu lâu, Giang Từ Chu vừa vén rèm lên, ông chủ đã đi ra đón: “Giang tiểu gia và thiếu phu nhân đến rồi.”
Giang Từ Chu xuống xe, quay sang đỡ Thanh Duy, “Đã chuẩn bị thức ăn xong chưa?”
“Vẫn như cũ ạ, Ngư Lai Tiên, vịt quay, Thu Lộ bạch, còn lại chay mặn mỗi thứ một ít, sẽ để hai vị được no nê.” Ông chủ dẫn người tới Phong Nhã Giản, cười bảo, “Mà hôm nay Giang tiểu gia có lộc ăn rồi đấy.”
Giang Từ Chu hỏi: “Sao lại nói thế?”
Ông chủ dừng chân trước cửa Phong Nhã Giản, liếc nhìn Thanh Duy bên cạnh, “Phù Đông cô nương ở Chúc Ninh trang tới đấy ạ. Bảo muốn tạ tội vì sự việc ở Chiết Chi cư ngày trước nên đem theo thức ăn ở Chúc Ninh trang cùng rượu mình tự nấu. Nàng ta đến từ lúc tửu lâu mới mở cửa, đã chờ ở bên trong từ sáng sớm cho tới giờ.”
*****