Thanh Vân Đài

Chương 73

Tạ Dung Dữ khoác áo xuống giường, mở cửa ra: “Có chuyện gì?”

“Là về thương hộ dược phẩm.” Đức Vinh nói, “Trong các hộ buôn đó, có mấy người đã bị giết rồi.”

Tạ Dung Dữ ngạc nhiên.

Từ sau khi Vương Nguyên Thưởng được cứu sống, để tự vệ nên các thương hộ không cáo trạng chuyện Hà Hồng Vân tích trữ dược liệu, Huyền Ưng Ti mất rất nhiều thời gian nhưng vẫn không thể thuyết phục được bọn họ. Hiện tại Huyền Ưng Ti đang bị đình chỉ tạm thời, mọi công việc phải bàn giao lại cho Tuần Kiểm Ti, tại sao mới một ngày mà đã xảy ra chuyện?

Tạ Dung Dữ quay vào phòng lấy áo khoác, vừa mặc vừa hỏi: “Chuyện từ lúc nào?”

“Tối nay ạ.” Đức Vinh nói, “Bên phía Tuần Kiểm Ti, người chịu trách nhiệm trông chừng các thương hộ chính là Khúc Ngũ gia. Bây giờ người đã chết, Khúc Ngũ gia loạn cả lên, chỉ biết báo cáo với Kinh Triệu Phủ và sai người gửi tin cho điện hạ, điện hạ có đi ngay không ạ?”

Tạ Dung Dữ nói có, ra lệnh: “Gọi Kỳ Minh tới đây.” Rồi cùng Thanh Duy rời khỏi điện.

Ngoài trời tuyết phất phơ, nơi các thương nhân bị giết là ở ngoại ô. Khi Tạ Dung Dữ đến nơi, Khúc Mậu khép chặt áo choàng, gương mặt tái mét ngồi trong túp lều dựng tạm, bên cạnh hắn là chiếu rơm bó thi thể.

Tề phủ doãn của Kinh Triệu Phủ đã dẫn người lục soát xung quanh một vòng, thấy Tạ Dung Dữ đến thì bước tới đón: “Điện hạ, sao ngài cũng đến đây?”

Tạ Dung Dữ nhảy xuống ngựa, nhận lấy ngọn đuốc từ nha sai, ngồi xổm trước thi thể: “Chết thế nào?”

“Bị cắt cổ ạ.” Ngỗ tác trả lời, “Có vẻ đang đi trên đường thì bị người ở phía sau cứa một nhát.”

Tạ Dung Dữ đưa mắt nhìn, tổng cộng có bốn thi thể, vết cắt trên cổ giống hệt nhau, đúng là do sát thủ gây ra.

Y hỏi Khúc Mậu: “Không phải Tuần Kiểm Ti đang theo dõi những thương nhân này à?”

Đây là lần thứ hai Khúc Mậu gặp phải huyết án, hồn bay mất một nửa, nghe Tạ Dung Dữ hỏi, hắn cố hết sức ép mình tỉnh táo, “Có, có theo, có theo dõi…”

Tề phủ doãn vội nói: “Tiểu Ngũ gia, nếu ngài có theo dõi, vậy tại sao những người này lại xuất hiện ở ngoài thành?”

Khúc Mậu đáp: “… Sao ta biết được?”

Hắn nhìn Tạ Dung Dữ, lòng dạ xốn xang.

Người bạn ý hợp tâm đầu của hắn bỗng biến thành vị vương gia ngồi tít trên cao, hắn bị lừa mấy năm, vừa sôi gan lại vừa bàng hoàng, nhưng cứ hễ gặp chuyện là hắn lại tìm y, lần trước đi đón Thôi Hoằng Nghĩa cũng thế, hắn gây họa, triều đình nể mặt Tiểu Chiêu vương nên mới không phạt nặng hắn.

“… Thật mà.” Khúc Mậu nói, “Vì theo dõi mấy nhà đó… mà ban đêm ta không dám ngủ…”

Sử Lương thấy hắn luống cuống không giải thích được, vội chắp tay, “Bẩm điện hạ, bẩm Tề đại nhân, ti chức họ Sử, là tuần vệ trưởng dưới quyền Khúc Hiệu úy. Hiệu úy đại nhân nói thật đấy ạ, tối nay Tuần Kiểm Ti không hề lơ là cương vị, chỉ là những người này không phải nghi phạm mà là nhân chứng, ti chức phụng mệnh bảo vệ họ, nhưng đâu thể canh chừng nghiêm ngặt như phạm nhân được, những người này lén chuồn đi từ hẻm sau, tới lúc ti chức tuần đêm mới phát hiện có thang gỗ dựng trên tường, vội vàng đuổi theo ra ngoài thành, nhưng khi đến nơi thì bọn họ đã bị giết rồi.”

Tạ Dung Dữ hỏi: “Đã nhận diện thi thể chưa?”

Sử Lương trả lời: “Bẩm điện hạ, những nạn nhân này họ Chúc, là gia đình phòng lớn của hiệu thuốc Bảo Chi, ti chức nhớ phòng lớn còn có một cô con gái nữa, nhưng không có mặt ở đây.”

Đúng lúc này, một bổ đầu đi tới bẩm báo: “Điện hạ, đại nhân, Tuần Kiểm Ti đã dẫn người nhà họ Chúc và các thương nhân khác đến rồi, cần sắp xếp nhận người.”

Tề phủ doãn ngước mắt lên, thấy một nhóm người đông nghịt kéo đến, lập tức nhíu mày.

Đây là hiện trường án mạng, dù muốn xác nhận thi thể thì chỉ cần chọn ra hai người họ Chúc tới là đủ, Khúc Ngũ gia này đúng thật là không biết xử lý gì cả, kéo nhiều người tới như vậy không sợ có chuyện ư.

Tề phủ doãn tức tối, nhưng không thấy Tiểu Chiêu vương nói gì, hắn đành dằn lại lửa giận.

Tạ Dung Dữ nói: “Người nhà họ Chúc đến cả rồi chứ?”

“Chỉ có một cụ ông và một cô bé đến.” Đáp xong, bổ đầu ngoắt tay, ra lệnh nha sai dẫn hai người đó tới.

Thanh Duy nhìn sang, chợt trong lòng nhói đau.

Ông cụ lưng còng tóc đã bạc phơ, cô bé bên cạnh ông chỉ mới mười một mười hai tuổi, dìu tay ông mình, đứng nơi xa hoảng hốt nhìn về phía bọn họ – cô bé vẫn chưa biết đã xảy ra chuyện gì.

Tạ Dung Dữ cũng không đành lòng, nhưng người chết tức đèn đã cạn, có thể làm gì được đây, “Cho bọn họ tạm biệt với người thân đi, không cần để lộ vết thương trên cổ.”

Y im lặng, đoạn nói với Tề phủ doãn: “Tề đại nhân, sự việc tối nay quá kỳ quặc, vì sao những người này lại đột nhiên rời thành, sau khi rời thành bị giết như thế nào, nhất định phải điều tra rõ ràng. Tuần Kiểm Ti đã dẫn các hộ buôn khác đến, theo bổn vương thấy, chi bằng thẩm tra luôn đi.”

Tề phủ doãn nói ngay: “Xin thể theo ý của điện hạ.”

Các thương hộ bị Kinh Triệu Phủ chặn lại ở ngoài kia, bọn họ không hay biết gì về tình hình trong này, đương lúc lo lắng thì thấy Kỳ Minh dẫn hai vị đại nhân ăn mặc sang trọng đi tới, một người áo nâu trong đó hỏi: “Kỳ hộ vệ, gia đình Chúc đại ca bọn họ… bọn họ chết thật rồi ư?”

Lúc trước Huyền Ưng Ti phụng lệnh bảo vệ các hộ buôn thuốc, Ngô Tăng và Kỳ Minh thay phiên chỉ huy, cho nên những người này cũng biết Kỳ Minh.

Kỳ Minh nhìn Tạ Dung Dữ, im lặng một lúc rồi gật đầu.

Các thương nhân tái mặt, “Bọn họ, bọn họ chết thế nào?”

“Có phải là… bị giết không?”

Dù Kỳ Minh không đáp, mọi người vẫn đã có được đáp án qua sự im lặng của hắn.

Mới mấy canh giờ trước vẫn còn sống sờ sờ, thế mà giờ đây đã biến thành xác chết, một người râu ngắn, đầu đội mũ vải không trụ nổi nữa, “Tôi nói rồi, tôi đã nói rồi, năm năm trước, hắn diệt khẩu Lâm Khấu Xuân là đã chẳng tốt đẹp gì rồi! Chúng ta bán Dạ Giao Đằng cho Lâm Khấu Xuân, hắn sao có thể tha cho chúng ta! Hắn đã giết con tin ở thao trường Dương Pha, đáng nhẽ ra chúng ta phải tố cáo hắn, kiện chết hắn!”

“Diệp đại ca à, giờ bác nói những lời này cũng được gì? Hồi thao trường Dương Pha xảy ra chuyện, nhà họ Vương muốn đi đánh trống Đăng Văn, không phải bác là người thoái thác đầu tiên vì sợ quyền thế của Hà gia sao?”

“Vì sao họ Vương chịu đi tố cáo? Vì bọn họ chỉ có mỗi Vương Nguyên Thưởng là độc đinh! Và Vương Nguyên Thưởng cũng còn sống! Còn họ Diệp nhà ta, từ trên xuống dưới 30 miệng ăn, ta muốn đánh cược cũng không nổi!” Người đàn ông đội mũ vải được gọi là Diệp đại ca la lối.

“Chư vị chớ làm ồn nữa.” Đúng lúc này, người mặc áo nâu nói, “Kỳ hộ vệ dẫn đại nhân tới chắc chắn là để phân xử cho chúng ta, mọi người cứ cãi nhau như vậy thì các đại nhân xử án thế nào?” Rồi ông chắp tay với Kỳ Minh, “Kỳ hộ vệ, xin hỏi hai người này là?”

Kỳ Minh nói: “Vị bên cạnh ta đây là Kinh Triệu Phủ doãn Tề đại nhân, chính Tề đại nhân tiếp nhận phúc thẩm vụ án ôn dịch ở Ninh Châu, nếu các ông có oan tình gì thì có thể nói rõ với ngài ấy.” Hắn dừng lại, “Còn vị đây, chính là Chiêu vương điện hạ đã mạo hiểm cứu Vương Nguyên Thưởng ở thao trường Dương Pha.”

Hắn vừa dứt lời, các thương nhân sững sờ ngẩn ngơ.

“Chiêu vương điện hạ?”

“Là Tiểu Chiêu vương thật sao?”

Nhìn y đứng lặng giữa đêm tuyết, mặt mày tựa thần tiên, còn ai ngoài Tiểu Chiêu vương danh chấn kinh thành nữa.

“Điện hạ…” Diệp đại ca quỳ xuống ụ tuyết, các thương nhân khác cũng nhao nhao quỳ xuống, “Điện hạ, xin điện hạ phân xử cho chúng tôi!”

Tạ Dung Dữ nói: “Bổn vương đã biết chi tiết chuyện các vị buôn bán Dạ Giao Đằng, cũng đã lấy được bằng chứng, hiện tại bổn vương có vài thắc mắc, mong các vị nói rõ.”

“Điện hạ cứ hỏi ạ.”

“Khi các các vừa đến ngoại ô, câu đầu tiên hỏi Kỳ hộ vệ không phải vì sao quan phủ lại dẫn mọi người đến đây, thậm chí mọi người cũng không thắc mắc ai đã chết, mà thay vào đó lại hỏi thẳng có phải người nhà họ Chúc đã chết rồi không. Thấy bọn họ xuất hiện ở ngoại thành mà các vị cũng không bất ngờ, thậm chí còn lường được việc bọn họ đã bị hạ sát.” Giọng Tạ Dung Dữ lạnh buốt, “Sao, có phải chính các ngươi đã lên kế hoạch ám sát Chúc gia tối nay không?”

Y hỏi rất khoan thai, nhưng trong câu hỏi lại thấm ý đanh thép.

Các thương nhân nghe xong thì đưa mắt nhìn nhau, không ai dám tiếp lời.

Một lúc lâu sau, vẫn là người mặc áo nâu lên tiếng trước, “Để thảo dân nói đi ạ.” Ông chắp tay vái Tạ Dung Dữ, “Điện hạ, thảo dân họ Vương, là cha của Vương Nguyên Thưởng.”

“Điện hạ cũng biết đấy, năm đó chính chúng thảo dân đã bán Dạ Giao Đằng cho Hà gia, Hà gia lo chúng thảo dân tiết lộ chuyện này nên đã chọn ra một con tin từ mỗi nhà để giam cầm. Đợt trước thao trường Dương Pha gặp nạn, ngoài Vương Nguyên Thưởng ra thì những con tin còn lại đều đã chết, đến bây giờ các nhà chúng tôi vẫn còn cãi nhau có nên cáo trạng Hà gia không. Nếu không kiện, người thân đã chết, thực sự không nuốt nổi cơn giận này; nhưng nếu kiện, Hà gia thế lớn, chúng tôi nào dám đắc tội, bây giờ chỉ mới chết một người, nếu sau này có nhiều người chết hơn, vậy còn đâu đường sống cho chúng tôi?

Kể ra thật xấu hổ, sau khi cân nhắc được mất, cuối cùng chúng tôi quyết định không kiện. Nhưng hôm qua, Huyền Ưng Ti bảo vệ chúng tôi bỗng rút đi, đổi sang Tuần Kiểm Ti. Thảo dân không có ý nói Tuần Kiểm Ti không tốt, chỉ là thay đổi như thế khiến chúng tôi ý thức được một vấn đề, rằng triều đình không thể điều động binh lính bảo vệ chúng tôi mãi được, đến một ngày khi mưa gió qua đi, rồi binh lính cũng sẽ rút lui, và sự tồn tại của chúng tôi chính là uy hiếp với Hà gia, tới lúc đó, họ Hà muốn ra tay với chúng tôi lại càng dễ hơn nữa. Chúng tôi nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng quyết định nhanh chóng rời thành, mai danh ẩn tích.

Nếu đã quyết định rời đi thì phải đi càng sớm càng tốt, nhưng chúng tôi có quá nhiều người, nếu đi chung sẽ dễ bị phát hiện, nên quyết định chia thành từng nhóm nhỏ rời thành. Còn thứ tự… Chúng tôi bốc thăm, Chúc đại ca rút được số “một”, lúc sắp sửa lên đường, anh ấy lo gặp nguy hiểm nên đã nhờ chúng tôi chăm sóc cô con út và Chúc lão thái gia, thật không ngờ, không ngờ…”

Ông ta còn chưa nói hết câu, ở lều cỏ bên kia bỗng vang lên tiếng khóc thê lương: “Mẹ ơi!”

Thanh Duy nhìn theo, là cô bé lúc nãy ngã xuống trước một thi thể, nức nở thành tiếng.

Bóng lưng cô bé như bông tuyết cô đơn nhẹ nhàng rơi trong màn đêm, còn ông cụ sau lưng bé đã ngã phịch xuống đất, giơ tay gạt nước mắt đầm đìa.

Trông thấy cảnh đó, lòng Thanh Duy chợt quạnh quẽ trống vắng, bàn tay nắm kiếm dần siết chặt.

Cha của Vương Nguyên Thưởng thấy cảnh ấy, ông cắn răng nói với Tạ Dung Dữ: “Điện hạ, chúng tôi biết mình đã sai rồi, đáng nhẽ ngay từ đầu không nên sợ hãi quyền thế của Hà gia! Tiếp tay cho giặc, cuối cùng bị giặc cắn ngược! Chúng tôi đồng ý đánh trống Đăng Văn, liên thủ cáo trạng việc ác của Hà Hồng Vân, xin điện hạ làm chủ cho chúng tôi!”

“Điện hạ!” Những thương nhân còn lại cũng nói, “Sáng sớm mai, chúng tôi sẽ đến cửa cung cáo trạng Hà gia, xin điện hạ làm chủ cho chúng tôi!”

“Cầu xin điện hạ làm chủ!”

Tạ Dung Dữ đứng giữa màn tuyết, nghe tiếng khẩn cầu chấn động xung quanh mà chẳng hề nhúc nhích.

Một lúc lâu sau, y mới nói: “Bổn vương vẫn còn một câu hỏi.”

“Điện hạ cứ hỏi ạ.”

“Các ngươi…” Giọng Tạ Dung Dữ đanh sắt hơn cả lúc nãy, “Ngoài Hà gia ra… còn có kẻ thù nào nữa không?”

Các thương nhân đưa mắt nhìn nhau, người đàn ông áo vải tiếp lời: “Bẩm điện hạ, chúng thảo dân làm ăn thành thật, chưa từng kết oán kết thù với ai, nếu không phải năm năm trước lỡ bán Dạ Giao Đằng cho Hà gia thì đâu đến nỗi rơi vào tình cảnh hôm nay? Ngoài Hà gia ra, thực chẳng có ai thù tới mức muốn diệt khẩu chúng tôi cả.”

Đúng thế, bọn họ nắm trong tay cái thóp của Hà gia, ngoài Hà gia ra, không có ai muốn giết họ cả.

Nhưng thảm án tối nay thật sự do Hà Hồng Vân gây ra ư?

Nhìn kết quả tối nay…

Các hộ buôn bị dồn vào đường cùng, con giun xéo lắm cũng oằn, đồng lòng tố cáo Hà gia lên ngự tiền.

Đấy là kết quả Hà Hồng Vân mong muốn?

Hiện tại Thôi Hoằng Nghĩa đang được Tiểu Chiêu vương bảo vệ, mỗi một chi tiết ông ấy khai ra đều là uy hiếp rất lớn với Hà Hồng Vân, may thay Hà gia có thế lực to lớn, đủ để thong thả đối phó với những vòng thẩm vấn, tìm cơ hội chuyển nguy thành an. Nhưng tất cả những điều ấy phải tiến hành âm thầm, dưới mặt biển phẳng lặng không dao động, dùng sóng ngầm đấu với sóng ngầm, vì vậy bọn họ sợ nhất điều gì? Sợ sóng cao vạn trượng, sợ sóng biển cuộn trào, sợ ngồi thuyền bị lật, sợ lội nước gặp xoáy; và tất cả những bất bình kêu than chính là sóng gió bão táp ngoài tầm kiểm soát của bọn họ.

Người nhà họ Chúc đã chết, lửa giận của các thương nhân kết thành oán hận chạm thấu ngự tiền, đó chưa bao giờ là kết quả Hà Hồng Vân mong muốn.

Cho nên lần này, kẻ không có khả năng giết người nhất chính là Hà Hồng Vân.

Thanh Duy ngồi xổm xuống trước mặt cô bé, một lúc sau, khàn giọng khuyên: “Em đừng khóc nữa…”

Bọn họ đã chết rồi, có khóc cũng chẳng thể quay về.

Nhưng cô bé lại như không nghe thấy, càng gào khóc to hơn.

Mà cũng phải, nỗi đau đớn mất đi mẹ cha khi còn nhỏ tuổi nào phải đôi ba câu là có thể an ủi.

Nàng hiểu chứ.

Thanh Duy nhìn cô bé nằm trên cơ thể người mẹ, bỗng cảm thấy bóng dáng ấy sao lại quen thuộc đến thế, như thể nàng đã từng nhìn thấy ở đâu đó trong miền ký ức, mà lại như chưa bao giờ chứng kiến tận mắt.

Nàng siết chặt thanh kiếm trong tay, đứng thẳng người dậy, trước khi Tạ Dung Dữ phát hiện, nàng nhanh chóng lẩn vào màn đêm.

Nửa đêm tuyết đã ngớt, Thanh Duy phóng ngựa lao vụt đi trong đêm rét, cảm thấy rất lạnh, lạnh đến thấu xương, gió táp như đao thốc vào hai má, bên tai nàng văng vẳng lời của Tào Côn Đức đã nói với nàng trong hội thơ Hàn Lâm đêm hôm nào:

“Muốn lấy án ôn dịch để trị tội Hà Hồng Vân, nhưng nếu Hà Hồng Vân hắn lùi một bước nhận lỗi, thì nửa năm sau rồi chuyện này cũng như đá ném biển, không còn ai nhắc tới.”

“Ta ấy, có một cách nhanh hơn. Lại đây, ta dạy con.”

“Nếu không khuấy đảo cho sự việc to lên, làm sao động đến được Hà gia? Phải có trái tim sắt đá.”

Thanh Duy đến tiểu viện Đông xá, không dừng bước mà xăm xăm đi thẳng vào sân. Đôn Tử đang trực trước cửa, thấy Thanh Duy bất thình lình xuất hiện thì lấy làm ngạc nhiên: “Ơ kìa cô nương, sao tối nay cô nương lại đến?”

Thanh Duy không đếm xỉa tới hắn, nàng đi đến trước nhà, đẩy toang cánh cửa ra, lạnh lùng nhìn Tào Côn Đức.

Gió tuyết ùa vào nhà, mái tóc dài và áo choàng của nàng bay bay trong gió:

“Có phải chính ông đã phái người giết thương hộ ấy không?!”
Bình Luận (0)
Comment