Thanh Vân Đài

Chương 96

Chiêu đầu bất thành, Thanh Duy lập tức đổi động tác. Nàng không có vũ khí nào khác ngoài nhuyễn ngọc kiếm, thế là khum tay thành móng vuốt, đánh úp vào cổ của người nọ.

Buồng xe tối mù không một ánh sáng, không có Huyền Ưng vệ lái xe, tuấn mã chẳng phân rõ phương hướng, cứ chạy lung tung trong núi hoang.

Người kia có thân pháp hệt như gió, chỉ một cú né đã có thể lấy bốn lạng địch ngàn cân, tránh được chiêu tiếp theo của Thanh Duy. Rèm xe lay động, ánh trăng bên ngoài lọt vào, nương ánh trăng, Thanh Duy thấy người kia đội mũ, áo xanh khoan thai, dáng người tựa ngọc.

Thanh Duy sửng sốt, Khúc Mậu có được thuộc hạ giỏi như thế từ khi nào vậy?

Người trong xe có vẻ do dự sau khi đỡ mấy chiêu của nàng, thu lại sát cơ, đổi sang thăm dò.

Thanh Duy phát hiện đối phương không còn địch ý với mình nữa, đang định thương lượng thì bất thình lình, trong rừng sâu núi thẳm vang lên tiếng ngựa phi rầm rập, loáng thoáng nhìn thấy ánh lửa ở xa – truy binh sắp đến rồi!

Thanh Duy không dám chần chừ khắc nào, tháo túi vải quấn quanh cổ tay, nhuyễn ngọc kiếm ngay tức khắc tấn công vào cổ của người kia, dừng lại nửa tấc trước hầu kết của hắn, đầu gối Thanh Duy đè lên hai chân chế ngự, gằn giọng nói: “Dám phản kháng, cẩn thận tính mạng!”

Người trong xe vốn không định đả thương nàng, nhưng nàng vừa dứt lời, hắn lập tức sửng sốt.

Thanh Duy cảm thấy phản ứng của hắn rất lạ, toan mở miệng thì đúng lúc này, ngoài xe bỗng truyền tới tiếng xé gió.

Mười mấy mũi tên rạch tinh không bay đến, Thanh Duy cúi người tránh, thế mà đối phương còn phản ứng nhanh hơn nàng, gạt nhuyễn ngọc kiếm kề trước cổ ra, nhanh chóng bảo vệ nàng dưới người.

Một khắc sau, hai mũi tên xuyên qua cửa sổ, ghim thẳng lên vách xe.

Vừa tránh được một phen đoạt mạng, ngoài xe lại có mũi tên tiếp tục tấn công, đâm thẳng vào tuấn mã trước xe. Con ngựa vốn đã không biết hướng nay còn chịu kinh động, nó lập tức nhấc bổng vó lên trước dốc núi, định hất hai người trong xe ra ngoài.

Người trong xe như đã có chuẩn bị từ trước, trong chớp mắt xe nghiêng xuống dốc, y ôm Thanh Duy lao ra, lăn xuống theo đồi, chống trên người nàng mà nhìn.

Đụn mây che lấp bầu trời đã tản tự bao giờ, ánh trăng bàng bạc xuyên qua kẽ lá chiếu xuống.

Giữa hai người cách một lớp lụa, ngược hướng ánh sáng nên Thanh Duy không nhìn rõ mặt, nhưng nàng còn lạ gì ánh mắt ấy.

Cũng như đêm tân hôn, như biển đêm tĩnh lặng.

Tim Thanh Duy hẫng một nhịp, nàng bỗng vươn tay vén tấm lụa lên, thậm chí còn chưa thấy mặt đã bật thốt: “Quan nhân?”

Tạ Dung Dữ nhìn nàng.

Ánh trăng dừng ở đuôi mắt y tựa một lớp sương mỏng, tròng mắt trong veo quện lẫn với bóng đêm lấp lánh nhìn nàng.

Một lúc sau, y nhoẻn môi cười, giọng trầm đi: “Ừm, nương tử.”

Nghe tiếng “nương tử”, Thanh Duy mới ngớ ra mình vừa gọi nhầm.

Thời gian làm vợ chồng giả giữa bọn họ đã kết thúc, y quay về thâm cung làm vị vương gia trên cao, nàng cũng trở lại cuộc sống bốn biển là nhà.

Nàng há miệng, muốn giải thích không phải mình cố ý gọi y là “quan nhân”, chỉ vì… vì từ khi quen nhau cho đến nay, nàng toàn gọi y như vậy, chỉ là quen miệng mà thôi.

Tạ Dung Dữ vuốt tóc nàng ra sau tai, bình tĩnh nhìn nàng.

Tuy đã dịch dung nhưng vẫn có thể nhận ra nàng tiều tụy hẳn đi, sắc mặt chẳng tươi tỉnh, không biết nửa năm qua nàng tự chăm sóc thế nào, cơ thể ôm trong lòng cũng gầy hẳn hơn trước.

Tạ Dung Dữ hỏi: “Sao lại thành ra thế này?”

Thanh Duy ngẩn người, tưởng y đang nói mình trét đất giả ma khiến mặt bẩn, bèn đưa tay lau sạch mặt, “Sạch hơn chưa?”

Tạ Dung Dữ mỉm cười.

Dưới ánh trăng, đôi mắt nàng hệt như dòng suối mát.

Nàng bẩn chỗ nào cơ chứ?

Rất sạch.

Sạch đến mức khiến y luôn hối hận vì đã từ biệt vội vàng, không bảo vệ được nàng.

Giọng y khàn khàn: “Sau khi nàng rời kinh, ta đã cho người tìm nàng khắp nơi, lâu như thế, rốt cuộc nàng đã đi đâu?”

Thanh Duy ngẩn ngơ, nàng có thể đi đâu đây? Đào phạm như nàng đi đến đâu tính đến đấy thôi. Về sau điều tra được sự kỳ lạ của sơn tặc núi Trúc Cố, lại nghe bảo Thượng Khê có ma quỷ lộng hành nên nàng mới tới xem sao.

Bây giờ nàng vẫn cảm thấy thật trùng hợp, vì sao nàng vừa định điều tra sơn tặc trên núi thì Thượng Khê liên tục xảy ra chuyện ma quỷ? Nghĩ đến đây, nàng chợt hiểu ra: “Có phải chính ngài tung tin ma quái trong thành không?”

Tạ Dung Dữ định trả lời thì chợt trên núi vọng đến tiếng bước chân lục soát.

Quân lính đã đuổi tới nơi rồi, bọn họ lăn xuống con dốc chỉ có thể trốn được một lúc mà thôi. Dấu vết mà ngựa để lại rất dễ tìm, chẳng mấy chốc trên đường núi đã sáng rực.

Tạ Dung Dữ lập tức kéo Thanh Duy dậy, nhìn quanh khắp nơi, con ngựa bị thương đang nằm rạp gần đấy, xe ngựa đằng sau vẫn còn dùng được, y bèn kéo Thanh Duy đi tới, để nàng trốn trong khoang xe rồi nói: “Nấp kỹ vào, đừng đi đâu cả, cứ giao nơi này cho ta.”

Thanh Duy “ừm” một tiếng.

Tạ Dung Dữ buông rèm, nhưng vừa đi được hai bước đã quay người lại, vén rèm lên.

Sắc lửa và ánh trăng giao thoa sau lưng y, y đứng ngược với ánh sáng nên Thanh Duy không thấy được vẻ mặt, chỉ thấy y đứng trước xe, im lặng một lúc rồi gọi nàng: “Tiểu Dã.”

Y nói: “Đừng rời đi nữa.”

Thanh Duy giật mình, không hiểu vì sao y lại dặn dò cùng một điều đến hai lần, chỉ biết gật đầu: “Được.”

***

Khu rừng dưới dốc núi khá thưa, chẳng mấy chốc quân lính đã tìm đến nơi, đuốc lửa thắp sáng như ban ngày.

Hội Ngũ Thông và Chương Lộc Chi dẫn binh đi trước, khi thấy rõ người đứng dưới sườn, cả hai đi tới bái lạy: “Chiêu vương điện hạ.”

Tôn Nghị Niên đi theo sau, nghe thấy tiếng “Chiêu vương điện hạ” thì giật mình đến nỗi nhảy dựng lên, ngã khuỵu xuống dốc, còn chưa kịp đứng dậy đã quỳ xuống trước Tạ Dung Dữ: “Chiêu, Chiêu vương điện hạ, hạ quan không biết điện hạ đích thân đến Thượng Khê, tiếp đãi không chu đáo, xin điện hạ không trách tội.”

Ông ta đâu chỉ tiếp đãi không chu đáo?

Trước ngày hôm nay, ông ta không biết Tạ Dung Dữ ở Thượng Khê đã đành, nhưng lúc nãy để chặn đường truy binh, Khúc Mậu đã nói với ông ta là xe ngựa của Tiểu Chiêu vương đang truy đuổi con ma xám, thế mà ông ta vẫn không tin, thậm chí còn không thèm phái người đến các trạm kiểm soát trên núi thông báo.

Nghe nói lúc nãy có kẻ bắn tên trên núi để chặn đường xe ngựa, Tôn Nghị Niên thực sự chỉ muốn dập bể đầu trước Tạ Dung Dữ. Chuyện bắn tên nói nhỏ thì nhỏ mà nói to cũng to, chỉ cần chút sơ sẩy sẽ rơi vào tội mưu hại thân vương, dù có lấy mạng của cả nhà ông ta cũng không đền nổi.

Tạ Dung Dữ lại không so đo với ông ta chuyện bắn tên, chỉ nói: “Không biết không trách tội, Tôn đại nhân đứng dậy đi.”

Tôn Nghị Niên được Tần sư gia dìu đứng lên, giơ tay lau mồ hôi trên trán, “Không biết điện hạ đến Thượng Khê là vì chuyện gì, nếu có chuyện hạ quan có thể dốc sức, xin điện hạ ra lệnh.”

Tôn Nghị Niên nói như vậy cũng chỉ xuất phát từ lễ nghĩa cấp bậc mà thôi, ông ta nghĩ, một Huyện lệnh như mình sao có chuyện được Tiểu Chiêu vương xem trọng?

Ai ngờ Tạ Dung Dữ lại nói: “Bổn vương thực sự có việc muốn giao cho Tôn đại nhân đây.” Y dừng lại, “Nhưng chư vị đã bắt ma cả một đêm, ắt hẳn bây giờ đang rất mệt, để sau nói cũng không muộn.”

Đoạn, y liếc nhìn xe ngựa, gọi: “Chương Lộc Chi.”

Chương Lộc Chi hiểu ý, đang định đi tới đổi ngựa với con ngựa bị thương thì Tả Kiêu vệ Ngũ Thông cất tiếng: “Gượm đã.”

Ngũ Thông chắp tay với Tạ Dung Dữ: “Điện hạ, mạt tướng nghe nói ngài đến ngọn núi này là để truy bắt ma xám, dám hỏi điện hạ, ma đâu rồi?”

Tạ Dung Dữ nói: “Không đuổi kịp, hắn chạy vào rừng thoát rồi.”

Ngũ Thông không nhân nhượng, núi Trúc Cố rừng sâu sâu thẳm, lập trạm kiểm soát khắp nơi để bắt giữ lệ quỷ, mà tối nay sau khi trải qua một phen triền đấu, hắn nhận ra con ma xám kia thực chất là người chứ không phải ma, hơn nữa… rất có thể là một khâm phạm lẩn trốn mà hắn biết.

Có rất ít kẻ có thể phá được vòng vây trùng trùng đến vậy, lúc trước hắn đã giao thủ với một người như thế ở trong kinh.

Đã là người thì hai chân không nhanh bằng bốn vó, tuyệt đối không thể chạy thoát khỏi phạm vi lùng bắt của họ.

Ngũ Thông nhìn khắp nơi, trên đường hắn đến đây đã được lục soát mọi ngóc ngách, nếu nói có nơi nào chưa tìm kiếm thì…

Ánh mắt Ngũ Thông dừng lại ở cỗ xe ngựa treo đèn lồng chữ “Khúc”, “Không biết điện hạ có thể cho phép mạt tướng kiểm tra xe ngựa được không?”
Bình Luận (0)
Comment