Thanh Duy nghĩ hoài chẳng ra.
Làm gì có chuyện bỏ chạy được, toàn bộ Thượng Khê đã bị phong tỏa, ngay đến nàng còn khó chạy thoát huống hồ là Diệp Tú nhi.
Có điều nàng là người nóng tính, nghĩ tới chuyện gì là phải làm ngay, sợ chậm trễ sẽ bỏ lỡ thời cơ.
Thanh Duy nói: “Ta quay về sớm thì chúng ta cũng sớm điều tra ra điểm kỳ lạ ở núi Trúc Cố mà?”
Tạ Dung Dữ nói: “Quan phủ vừa mới bắt ma nên đang siết chặt tin tức bên ngoài, hẳn tiểu cô nương kia sẽ rất đề phòng, nàng có làm gì chưa chắc cô ta đã mắc lừa.”
Thanh Duy cảm thấy y nói có lý, Tú nhi là một a đầu lanh lợi, đêm qua ra ngoài đã lỗ mãng lắm rồi, để tránh bị nghi ngờ, chắc chắn hôm nay nàng ta sẽ ngoan ngoãn ở lại trang viên.
Chi bằng đợi thêm vài hôm, đợi tình hình qua đi rồi lại nghĩ cách dụ con ma xám ra.
Tạ Dung Dữ nhìn bầu trời, chỉ một canh giờ nữa mặt trời sẽ mọc, “Có đói bụng không?”
Thanh Duy ngẩn người, nãy giờ chẳng cảm thấy gì, giờ y hỏi vậy mới sực nhớ mình hơn nửa ngày trời chưa ăn uống, lập tức bụng réo ùng ục.
Thấy nàng gật đầu, Tạ Dung Dữ hỏi tiếp: “Muốn ăn gì?”
Thanh Duy đáp: “Gì cũng được, ta không kén ăn.”
Bao năm lang bạt nàng chưa bao giờ chú trọng ăn uống, chỉ cần no bụng.
Nhưng thực chất xuất thân của Thanh Duy không tới nỗi đói nghèo, thậm chí trong nhà còn rất khá giả, ông nội nàng là tướng quân Nhạc Xung, cha là đệ nhất thợ mộc buổi đương triều, vài thói quen ngày bé đã ăn sâu vào trong nàng mà có thể đến chính nàng còn không để ý, nhưng hồi ở Giang gia, Tạ Dung Dữ từng quan sát cẩn thận. Nàng không thích đồ mặn, chỉ thích đồ tươi, tuy Ngư Lai Tiên ở Đông lai Thuận không ngon bằng Chúc Ninh Trang nhưng bù lại nguyên liệu còn tươi, vì thế nàng có thể uống đến ba bát canh; nàng cũng không thích ngọt, canh hạt sen Lưu Phương làm là số một, nhưng nếu thêm mật là nàng chỉ miễn cưỡng ăn nửa bát nhỏ, về sau Trú Vân cất hũ mật đi, thay vào đó là cánh hoa quế ngâm mật, buổi sáng nàng ăn một bát rồi, đến tối nếu đem lên nữa thì nàng vẫn có thể ăn tiếp. Có chuyện này Thanh Duy không biết, vào cuối mùa thu năm ngoái, hoa quế trong kinh héo rất nhanh, nửa đêm canh ba Đức Vinh nhận lệnh của công tử nhà mình, lái xe ngựa chạy khắp thành thu mua toàn bộ cánh hoa quế.
Tạ Dung Dữ đẩy cửa ra, dặn Triêu Thiên: “Bảo phòng bếp chuẩn bị cơm đi, cá hấp, canh tiềm đào, rau mùa, ngươi nhớ phải tự chọn nguyên liệu tươi mới, cá cũng là cá sống, không có cá sống thì đổi món khác.”
Triêu Thiên đáp vâng, nhưng lại do dự chưa đi ngay.
Buổi sáng ngày cùng công tử đến Lăng Xuyên, Đức Vinh đã dặn hắn phải học cách quan sát sắc mặt công tử, “Gõ quạt trong tay tức là đang trầm ngâm, đặt cốc trà xuống tức là đã cạn kiên nhẫn, việc gì cũng chờ công tử mở miệng thì ngươi không giữ được đao của mình đâu.”
Đức Vinh nói: “Đi xa khó mà đổi đao, nếu thực sự chọc giận công tử thì tìm cách bù đắp chuộc tội, nghĩ xem công tử quan tâm gì nhất.”
Được gặp lại Thanh Duy khiến Triêu Thiên vui quên trời đất, mải lo nói chuyện cùng nàng ấy, tới khi công tử đặt cốc xuống hắn mới ngờ ngợ lui ra.
Tạ Dung Dữ thấy Triêu Thiên vẫn chưa đi, “Còn ngớ ra đó làm gì?”
Triêu Thiên dè dặt che thanh đao lại.
May là bây giờ dù hắn có mù cũng biết công tử quan tâm gì nhất.
“Công tử, chuẩn bị cơm nước xong, thuộc hạ đến phòng chứa củi đun nước tắm cho thiếu phu nhân nhé?”
Tạ Dung Dữ nhướn mày, bất ngờ nhìn hắn, “ừ” một tiếng.
***
Phòng bếp ở Vân Khứ Lâu được Khúc Mậu lựa chọn soi mói đến mấy ngày, nên khâu chuẩn bị đồ ăn vừa nhanh chóng lại đảm bảo chất lượng, chỉ chốc lát sau thức ăn đã được dọn lên. Thanh Duy nhìn thức ăn đầy bàn, không ngờ đồ ăn ở huyện thành miền núi lại hợp khẩu vị nàng đến vậy.
Bôn ba một đêm dài khiến Thanh Duy vừa mệt vừa đói, nàng không nói nhiều nữa, lập tức động đũa.
Có cơm lấp bụng, tâm trạng căng thẳng cũng dần dà thả lỏng, tối qua Diệp Tú nhi tự tiện rời trang viên, dù hôm nay không bị Tôn Huyện lệnh cấm túc thì cũng sẽ bị Dư Hạm phạt mà thôi, bây giờ nàng có quay về cũng không làm được gì, chi bằng nán lại Vân Khứ Lâu nghỉ ngơi nửa ngày để hồi sức, từ lúc đến Thượng Khê nàng chưa có lấy một giấc tử tế.
Nghĩ đến đây, Thanh Duy không sốt ruột nữa, túc tắc ăn hết bữa cơm, nàng nhìn xung quanh, chậu gỗ kê trên giá đựng đầy nước sạch, nhưng hình như trong phòng không có gương.
Tạ Dung Dữ sai Triêu Thiên thu dọn bát đũa, nghe thấy tiếng động ở gian bên thì xoay người lại nhìn, “Nàng tìm gì à?”
“Tìm gương soi để lau phấn vàng trên mặt.” Thanh Duy nói. Vì sợ bị nhận diện nên nàng chưa hề tẩy trang kể từ lúc vào Thượng Khê, mà chất liệu phấn vàng không bằng loại phấn nàng dùng ngày trước, không thể để trên da quá lâu.
Tạ Dung Dữ nhìn nàng.
Gương mặt bôi phấn vàng ngả tối, những chấm tàn nhang vẽ hai bên cánh mũi thêm phần hoạt bát, vì không cần phải giả ma nên nàng túm gọn mái tóc thành đuôi ngựa, rõ ràng nàng dịch dung làm xấu đi, thế mà y vẫn cảm thấy nàng đẹp làm sao.
“Rửa lớp phấn đó thế nào?” Tạ Dung Dữ hỏi.
“Bột tạo bọt là được rồi.”
Trong hộp gỗ kê trên chậu có bột tạo bọt.
Tạ Dung Dữ cầm vải nhúng bột, ngâm nước vắt khô, ngồi xuống băng ghế trước chậu, “Chỗ ta không có gương, lại đây, để ta lau giúp nàng.”
Thanh Duy hồn nhiên ngồi xuống ghế đối diện.
Y nhìn nàng, ngón tay dính nước giữ cằm nàng, nghiêng người lại gần.
Căn phòng trở nên yên ắng, sắc trời mờ mờ, đến ngọn đèn cầy cũng cháy leo lắt, Thanh Duy nghe được tiếng thở rất nhẹ của y, y đang nghiêm túc lau phấn cho nàng, bỗng dưng nàng cảm thấy kỳ lạ.
Lạ đến mức khiến bàn tay nàng đổ mồ hôi.
Tạ Dung Dữ bất thình lình mở miệng, giọng trầm khàn: “Tới Thượng Khê bao lâu rồi?”
“Ba ngày. Từ buổi tối ba ngày trước.”
“Vết thương trên người đã lành chưa?”
Thanh Duy ngẩn ra, đang không biết là vết thương gì, nhưng lúc sau mới sực nhớ, y đang hỏi vết thương khi nàng nị Tả Kiêu vệ truy đuổi trước khi rời thành.
“Đã lành rồi, vết thương của ta trông nặng thế thôi chứ không đụng đến chỗ hiểm, chưa hết mùa đông là lành cả rồi.” Thanh Duy nói, đôi môi mím nhẹ, “Trước khi rời kinh, ta muốn đi tìm ngài, nhưng Giang phủ bị canh chừng, còn thâm cung… Ta không vào được, sau đó ta còn…”
Nàng định nói, sau đó khi y theo thánh giá đến chùa Đại Từ Ân tế trời, nàng còn định đến đại lộ Chu Tước tạm biệt y.
Nhưng không hiểu sao, cứ nhớ tới cảnh trên phố ngày hôm ấy: lớp lớp binh mã đám đông ngăn cách giữa hai người, nàng dắt ngựa rời kinh, ngoái đầu nhìn thâm cung qua màn tuyết phất phơ, chợt trong lòng cảm thấy buồn tênh.
Tạ Dung Dữ hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó thấy ngài không về Giang phủ, ta bèn rời đi.”
Tạ Dung Dữ “ừ” một tiếng, đã lau xong một bên má, y nhúng khăn vào nước vắt khô, giữ cằm nàng, dừng một lúc rồi dịu dàng nói: “Thực ra ta cũng không ở lại điện Chiêu Doãn quá lâu.”
Thậm chí còn chưa hết mùa đông, bệnh tình vừa mới đỡ là y lập tức quay về Giang phủ.
Cứ cảm thấy…
Tạ Dung Dữ nhìn Thanh Duy.
Cảm thấy không chừng ngủ một giấc dậy, nàng sẽ trở về.
Ban đêm đi ngủ cũng giữ cửa mở.
Thanh Duy không nhận ra ý nửa vế sau trong lời ý, hỏi: “Tại sao không ở lâu? Có phải trong cung lớn quá, quạnh quẽ quá nên không quen?”
Tạ Dung Dữ mỉm cười: “Ừ, đúng là không quen thật.”
Thanh Duy bảo: “Ta cũng cảm thấy chỗ đó lạnh lẽo.”
Tạ Dung Dữ lại nhìn nàng, hạ giọng nhắc nhở: “Nhắm mắt lại nào, cẩn thận bọt vào mắt.”
Lạ một điều, rõ ràng y chưa làm chuyện này bao giờ, thế mà lau mặt còn tỉ mỉ hơn nàng rất nhiều, đầu tiên là lau sạch hai má, sau đó đến mắt rồi cuối cùng là khóe môi, lực tay nhẹ nhàng vừa phải, có thể bẩm sinh y là người cẩn thận như thế.
Lực bên đuôi mắt biến mất, con tim Thanh Duy chợt rung động, không khỏi ngước mắt nhìn y.
Sau nửa năm dưỡng bệnh, sắc mặt y đã khá hơn so với hồi trước rất nhiều. Kỳ thực Tạ Dung Dữ không hẳn có vẻ dịu dàng ấm áp, ở y có nét thanh cao lạnh lùng, nhất là đuôi mắt dài xếch nhẹ, lúc không cười trông rất nghiêm nghị, sống mũi cao ráo cực kỳ tuấn tú, nếu mặc khôi giáp vào thì khéo tám phần trở thành tướng quân trẻ tuổi, nhưng y lại chẳng phải người tập võ thực thụ, phụ thân y là nhân sĩ trí thức, là tài tử xuất chúng, là Trạng nguyên lang danh chấn kinh thành thuở bấy giờ, mắt chứa đầy tuyết, tiếng cười đơm sương.
Như thể cảm nhận được cái nhìn của Thanh Duy, Tạ Dung Dữ ngước lên, tầm mắt hai người chạm vào nhau.
Đôi mắt như chứa nước của y nhìn nàng chăm chú, con ngươi trong veo sáng ngời, càng nhìn kỹ càng lún sâu vào trong.
Không hiểu vì sao Thanh Duy lại bị ánh mắt đó hớp hồn, muốn chạm thấu nơi sâu nhất, nhưng nghe thấy hơi thở dần trở nên nặng nề của y trong màn đêm yên tĩnh.
Ngón tay ẩm ướt giữ cằm nàng bỗng trở nên nóng hổi.
Như có thứ gì dội thẳng vào lòng Thanh Duy, đương lúng túng thì đúng lúc này, chợt có tiếng gõ cửa vang lên:
“Công tử?”
Là Triêu Thiên.
“Bẩm công tử, đã chuẩn bị nước tắm xong rồi ạ.”