Thanh Văn Dữ Đông Phương Hồng

Chương 2

Thời thế, thật sự là vô kì bất hữu.(có đủ những cái lạ)

Lúc Thanh Văn tự tắm từ sau bình phong xong, mới vắt tóc đi ra, liền thấy Đông Phương Hồng ngẩn người đang nhìn cái gì đó trên bàn.

Trên bàn có cái gì cũng không đặc biệt, đặc biệt chính là người dùng nó.

(cái lí thuyết hút gạch = 3=)

Mấy miếng hắc diêu thạch rơi rớt trên bàn, Đông Phương Hồng ngẩng đầu nhìn thấy Thanh Văn hai má lại hồng lên.

Thời buổi này, không có nhiều người dùng thuật bói toán, mà mấy miếng hắc diêu thạch này từ đoàn biểu diễn ở tiểu viện. Chắc là Đông Phương Hồng ‘nhàn nhàn không có việc gì làm’ muốn tiểu nhị thay hắn mang tới đây đi? Nhưng trọng điểm là hắn vì cái gì lại muốn cái này, hơn nữa, dùng nó để tính cái gì?

“Ngươi thật sự là dọa chết ta” Thanh Văn liếc mắt một cái nhìn Đông Phương Hồng cùng thạch tử trên bàn, lên tiếng nói “ngươi đang tính cái gì a?”.

“Không có gì!” Đông Phương Hồng vội vàng đem thạch tử trên bàn làm loạn, cuối cùng còn thật cẩn thận nhìn Thanh Văn một cái.

“Sư phụ ta trước kia muốn dạy cho ta loại kì môn bát quái gì đó, chính là ta ngại phiền toái, muốn luyện kiếm, cho nên đến bây giờ vẫn dốt đặc cán mai” Thanh Văn cười, ngồi xuống bên cạnh bàn, lau tóc.

Đông Phương Hồng nghe xong, cũng theo bản năng yên tâm mà thở dài. Đợi đến lúc phát hiện điểm không thích hợp ngẩng đầu, quả thực bắt gặp ánh mắt tò mò của Thanh Văn.

“Ngươi quả nhiên đang tính cái gì đó đúng hay không? nói cho ta biết, nói cho ta biết”.

Đông Phương Hồng quẫn đến độ mặt đỏ lên, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn, cúi đầu càng thấp hơn, ở trong mắt Thanh Văn thoạt nhìn giống như muốn trốn dưới gầm bàn vậy.

Kỳ thật, Đông Phương Hồng nếu có được một nửa sự ‘thông minh’ của Thanh Văn, thì tùy tiện nói một câu với ngươi không quan hệ là được rồi.

Chỉ tiếc là, chẳng những cùng Thanh Văn có quan hệ, còn với bản thân mình cũng có quan hệ, nhưng lại tính ra cái kết quả làm cho người ta vừa mừng thầm, vừa xấu hổ. Đông Phương Hồng trốn tránh ánh mắt bức cung của Thanh Văn, bàn tay nhỏ bé theo bản năng vuốt vuốt thạch tử trên bàn

(há há há, thế là em Hồng tính chuyện mờ ám nhá, cơ mà phục anh Văn, ánh mắt cũng bức cung được =.=)

Nói cho hắn sẽ không có gì chứ? đã nói hắn năm này Hồng Loan tinh động*, hơn nữa đối tượng sinh ra ở Đông Bắc, cái duyên tam sinh thật sự là một cái hảo duyên, qua được bảy thế mỹ mãn thật là hảo phúc khí.

(Hồng Loan tinh là một vì sao)

Người ta nói, xem được cho người khác, nhưng không thể xem cho bản thân mình. Nhưng Đông Phương Hồng xem được quẻ này, trong lòng vui rạo rực. Nguyên do sâu sa trong đó tự nhiên không phải nhiều lời.

“Ngươi tính ra ngươi sẽ gả cho ta, đúng hay không a?” Thanh Văn mang theo ba phẩn đùa giỡn hỏi.

(O-o bái sư mơi được nha, anh Văn đoán quá chuẩn)

Ngươi là giun đũa trong bụng ta sao! Đông Phương Hồng ngây ra một lúc, trừng mắt nhìn Thanh Văn ngẩn người, mà hắn bày ra cái bộ dạng không đánh đã khai này, lại khiến Thanh Văn mừng rỡ.

“Đến đến, ta tuy rằng đối cái này dốt đặc cán mai, nhưng mà cũng hiểu được chút chút” Thanh Văn đem thạch quẻ trên bàn đã bị Đông Phương Hồng ‘hủy thi diệt tích’ hơn phân nửa, từng quẻ từng quẻ hồi phục nguyên trạng.

“Ngươi không phải chỉ vừa mới liếc mắt một cái thôi sao?” Đông Phương Hồng xấu hổ.

“Đúng vậy, ta có bản lĩnh một khi đã gặp qua là không quên được, ta không nói với ngươi sao?” Thanh Văn vừa sắp xếp, vừa cười đến đáng ghét.

“Không thèm để ý đến ngươi!” Đông Phương Hồng xấu hổ, ném thạch quẻ, chạy lên giường mình ôm chăn bông ngủ

Thanh Văn còn đang sắp xếp, sắp xếp xong rồi xem lại, bắt đầu nhẹ nhàng cười, thẳng đem Đông Phương Hồng quẫn đến độ muốn tiến sâu vào một góc giường.

“Hảo Hồng nhi, ngươi đừng buồn bực nữa, ta đùa với ngươi thôi”.

Thanh Văn không bao lâu cũng đi đến trên giường, cách một lớp chăn bông nhẹ nhàng ôm hắn,

“Là ta không tốt sao? ta anh tuấn có tiền lại trẻ tuổi, sẽ không có hại cho ngươi mà”.

“Ngươi nói lời này, chỉ có ba phần thực tâm phải không?” Đông Phương Hồng ở trong chăn bông, nhỏ giọng hỏi.

“Thật tình! đương nhiên là thật tình!” Thanh Văn dừng một chút, vẫn là cười khẽ trả lời.

“Nếu ngươi nghiêm túc, liền chỉ thiên thề địa nói ngươi nguyện lấy ta làm vợ. Ta Đông Phương Hồng thứ nhất không cần tài phú, thứ hai không cần quan to chức lớn, ta không muốn người khác chứng kiến, chỉ nguyện cùng ngươi định thiên địa chi minh”

Thanh Văn trầm mặc

Đối với Đông Phương Hồng mà nói, trầm mặc là khó xử.

Vì thế, dưới một lớp chăn bông che dấu, Đông Phương Hồng khóc. Nước mắt hắn dừng ở trong chăn bông, trừ bỏ chính hắn, không có ai biết được.

Thanh Văn nguyên một đêm không nói nửa lời.

Không hiểu được Đông Phương Hồng ngủ từ lúc nào, đợi đến lúc tỉnh, liền phát hiện bản thân vốn đang ở nấp ở trong chăn bông không hiểu sao lại nằm trong lòng Thanh Văn.

Mặt Đông Phương Hồng hơi hơi đỏ, nhưng lại bất động thanh sắc mà tiếp tục nằm.

Trời còn chưa sáng, Đông Phương Hồng vì ban ngày ngủ nhiều, cho nên mới thức dậy sớm. Hiện tại Thanh Văn vẫn còn đang ngủ thật sâu.

Đông Phương Hồng nhớ lại chính mình đêm qua thất thố, thì ảo não cực kì. Hắn không hiểu được nên đối mặt với Thanh Văn như thế nào.

Thanh Văn nhất định cũng cảm thấy khó xử đi? mới đi cùng nhau chưa đến mười ngày, lại bị tiểu nam hài muốn hắn nói chung thân, làm sao mà hắn trả lời được?

Thanh Văn như thế nào lại muốn hắn thương tâm, vậy nên mới lâm vào trầm mặc. Đôi khi, không nói lời nào sao với vài lời khéo léo còn ngọt ngào hơn. Thanh Văn không nghĩ đến điểm này, cho nên, mình chỉ cần làm bộ đã quên đi, hết thảy có thể bắt đầu lại từ đầu.

Đây là điểu Thanh Văn có thể cho mình, nhất là ôn nhu.

Nhưng thân thể Đông Phương Hồng run rẩy một chút, mà ngay ở phía sau, Thanh Văn cũng mở mắt.

Thân thể không hề động, nhưng ánh mắt lại sáng ngời hữu thần dần mở.

Sát khí, hắn có thể tinh tường phát giác được.

‘Thanh Văn hẹp hòi’

Một đao hắc mang từ ngoài bắn vào, đông thời vang lên một tiếng gầm nhẹ cùng lưỡng đạo kiếm quang.

Lưỡng đạo kiếm quang một trước một sau đoạt đi hắc mang từ ngoài cửa sổ bắn vào, còn Thanh Văn một phen kéo Đông Phương Hồng lên, chỉ mặc trung y, thoát ra khỏi phòng!

Qua một lúc, Thanh Văn bắt lấy bội kiếm của mình ở trên bàn, mà hai bóng người cũng một trước một sau mà cùng Thanh Văn thoát khỏi khách ***.

Thanh Văn chạy thật nhanh, khánh *** vào lúc sáng sớm đánh thức không ít người.

“Phát sinh chuyện gì?”.

“Trên lầu làm sao vậy?”.

Mà Đông Phương Hồng ở trong lòng Thanh Văn, cũng chỉ có thể trợn tròn mắt xem cảnh sắc không ngừng chuyển động thật nhanh.

Thanh Văn kinh công vô cùng tốt, ôm hắn giống như đằng không giá vụ* vậy.

(bay trên không lái siêu xe hiệu sương mù = v=)

Rất nhanh, Thanh Văn ôm hắn lên xe ngựa, mà xa phu kia vừa lúc thấy hai người họ lên xe, một tiếng quát nhẹ rồi vung cao roi.

Hai con tuấn mã nhất thời liền kéo xe chạy nhanh như tia chớp, mà mãi đến lúc này, Đông Phương Hồng mới phát hiện có người bên ngoài xe ngựa một trái một phải.

Một người là nam nhân, một là nữ nhân, nam nhân ngày thường tuấn lãng anh đĩnh, nữ tử bề ngoài xinh đẹp bên trong lại mang theo một cỗ anh khí.

Nếu là ngày hôm qua, Đông Phương Hồng có thể còn hiểu lầm hai người này đều là lão tình nhân của Thanh Văn, nhưng hôm nay tất cả bọn họ đều mang biểu tình nghiêp túc mà dựng thẳng kiếm, không lộ ra nửa điểm suồng sã nào.

Thanh Văn đem Đông Phương Hồng ôm thật chặt, Đông Phương Hồng lại nắm chặt vạt áo của Thanh Văn, có chút lo lắng mà nhìn Thanh Văn.

Mà Thanh Văn cho dù lên xe ngựa rồi, nhưng vẫn ngưng thật nghe ngóng thật lâu, mới hơi hơi thả lỏng tinh thần, mang theo nụ cười cúi đầu nhìn Đông Phương Hồng.

“Ngươi chọc phải một cừu gia thật khó lường”.

“Vô nghĩa” Đông Phương Hồng thấp giọng than thở “nếu không lợi hại, sao làm cho ta lâm vào tình cảnh như hiện giờ”.

“Thanh Văn hiện tại độc thân bên ngoài, không bằng về phân đà trước” nữ tử ở ngoài xe thấp giọng nói “gia hỏa này hôm nay ra tay, chỉ sợ là thật sự không nể mặt chúng ta”.

“Về phân đà trước, tìm đà chủ thương lượng. Hiện giờ chúng ta thế đơn lực bạc, sẽ có nhiều mạo hiểm. hôm nay thăm dò võ công của ngươi kia, không hề kém, bọn ta thật đáng hộ thẹn, thế nhưng mãi đến lúc hắn ra tay mới có thể phát hiện” nam tử bên ngoài xe ngựa cũng thấp giọng nói.

“Dù sao cũng tiện đường, trở về ôn chút chuyện xưa cũng tốt” Thanh Văn lại cười giống như đang nói việc nhà “Lần này đường xa như vậy, đã lâu không tới thăm Vương bá bá, thật sự không thể nào nói nổi”.

“Cừu gia lợi hại, chỗ đó có trốn được không? Chớ làm phiền người khác” Đông Phương Hồng cũng hơi lo lắng nói.

“Đông Phương tiểu công tử tâm địa thật thiện lương ngay thẳng” nữ tử ngoài xe nhẹ nhàng cười “chỗ của chúng ta chỉ sợ ngài ghét bỏ, sao có thể nói là liên lụy được”.

“Tránh được nhất thời không trốn được một đời, nếu trốn không được, tìm thêm nhiều người cùng đánh xem ra có phần thắng nhiều hơn phải không?” Thanh Văn cười nói.

“Chỉ cần trốn hơn tháng, cừu gia sẽ không còn đáng sợ nữa” Đông Phương Hồng nói.

“Sao lại như vậy? có cứu binh tới sao?”.

“Phải, hơn nữa còn là cứu binh rất mạnh” Đông Phương Hồng nhịn không được nở nụ cười.

“Có bao nhiêu mạnh?” Thanh Văn tò mò.

“Rất rất mạnh” Đông Phương Hồng cười.

“Cứu binh có mạnh thế nào trước mắt vẫn chưa tới đây đúng không” Thanh Văn có chút bất đắc dĩ nói “cho nên, chúng ta vẫn phải trốn đi”.

“Ân” Đông Phương Hồng cũng chỉ thấp giọng trả lời.

“Còn nữa, hắn dám đến, ta cũng phải cẩn thận một chút. Ta viết một phong thư gửi về Kinh Thành, bảo Hoàng Phủ Thiểu Hoa cùng Tiểu Thạch Đẩu nhà chúng ta cho quân đến đón chúng ta. Hắn có lợi hại, cũng bị đội Thiết Kỵ binh thái thành thịt vụn!” Thanh Văn nói có vẻ khá kiêu ngạo.

“Di, ngươi biết đương kim hoàng đế?” Đông Phương Hồng kinh ngạc cực kì.

(đương nhiên biết, trông trẻ kiêm trông vợ cho hai anh này suốt = v=)

“Đúng vậy, chúng ta là biểu huynh đệ từ nhỏ cùng nhau lớn lên, thân đến không thể thân hơn”.

Đông Phương Hồng ngơ ngác nhìn Thanh Văn.

“Như thế nào? cảm động đi? gặp được ta, ngươi thực sự không biết có cái vận tốt gì!” Thanh Văn nhẹ nhàng nhéo nhéo mũi Đông Phương Hồng, cười đến khoái trá “có Thanh Văn ta là chỗ dựa vững chắc cho ngươi, ngươi an một trăm hai mươi cái tâm đi”.

Đông Phương Hồng hơi giật mình để cho Thanh Văn đùa giỡn, bộ dáng ngẩn người khiến Thanh Văn đem hắn kèo vào lòng, xoa xoa hai má, giống như ngoạn sủng vật do mình dưỡng vậy.

“Làm sao vậy? suy nghĩ cái gì? quá cảm động?”.

“Trong lòng, thực phức tạp” Đông Phương Hồng miễn cưỡng nói.

“Có cái gì phức tạp, so với quan hệ của ba biểu huynh đệ chúng ta càng phức tạp hơn sao?” Thanh Văn cũng cao giọng cười to.

“Các ngươi có bao nhiêu phức tạp?” Đông Phương Hồng hỏi.

“Ngoại công của Tiểu Thạch Đẩu là cậu của mẫu thân Thiểu Hoa, muội muội của phụ thân Tiểu Thạch Đẩu lại là nương của ta, ngươi giải thích xem?”

Đông Phương Hồng suy nghĩ một chút, quả nhiên đầu óc quay mòng mòng.

“Sau đó, đương kim thánh giáo giáo chủ là đại cữu cữu của ta, cha ta là võ lâm minh chủ, Hoàng Thượng cũng đội trường đội thiết kị binh đều là biểu ca của ta, ngươi nói xem, có ta là chỗ dựa vững chắc, lại không đủ ổn sao?” Thanh Văn thần khi mười phần nói “cho nên, ta nói người nọ tám phần là không có mắt, dám đến chọc ta, nên dự định xuống mồ đi là vừa”.

“Thanh Văn hảo oai phong nha” Đông Phương Hồng cười.

“Đương nhiên rồi, cho nên ngươi cứ yên tâm đi theo ta đi, ta nhất định sẽ đem ngươi bình an trở về kinh thành”.

Xe ngựa một đượng chạy vội mà đi, đi theo phía đông nam.

Dọc đường đi, chỗ nghỉ chân không nhiều nắm, nhưng lại không có kẻ nào quấy nhiễu một là bởi vì đường rút của họ, hai là vì một vài nhân tố khác khó mà hiểu được.

Chỉ biết là liên tiếp ba ngày địch nhân không hề động thủ, hai người luôn ngồi bên ngoài xe cũng đã tiến vào mã xa cùng Thanh Văn nói chuyện phiếm.

Nam tên là Thanh Phong, nữ tử gọi là Tễ Nguyệt, phụ trách hộ tống Thanh Văn đi tảo mộ.

Đông Phương Hồng vừa nghe, cẩn thận hỏi Thanh Văn về một tháng phong lưu kia, quả nhiên cả hai đều canh giữ ngoài cửa cho Thanh Văn.

Nhớ tới một màn ‘tiếp xúc thân mật’ kia khiến cho tất cả mọi người hiểu lầm, Đông Phương Hồng xấu hổ quẫn đến mức trốn trong góc phòng đến hai ngày, mặc cho Thanh Văn có hống như thế nào, khuyên như thế nào vẫn không được.

Mà hai ngày này, giống như sợ thiên hạ không đủ loạn, Thanh Phong bắt đầu nói về phong lưu niên thiếu của Thanh Văn ở Kinh Thành, Tễ Nguyệt sảng khoái nói về năm vì Thanh Văn mà thiếu chút nữa đã ‘bỉ vũ chiêu thân’ (luận võ chọn rể [ta thích cái tên này, thấy hay hay nên để:”>])

Hai người vừa nói vừa cười, mang chuyện năm xưa ra làm đề tài bàn tán. Thanh Văn cũng vậy, thêm mắm thêm muối, giống như chính mình thật sự là một mĩ thiếu niên khiến bất kì nam nhân nữ nhân nào cũng vừa gặp đã yêu.

Chỉ nghe ba người họ càng nói càng cao hứng, Đông Phương Hồng nghe được tâm cũng có chút khó chịu. Trong vòng một ngày có năm canh giờ tâm tình đều tồi tệ, chỉ có lúc được Thanh Văn ôm đi ngủ, tâm tình mới tốt hơn một chút.

Thanh Văn không hề nhắc tới lời ‘thề non hẹn biển’ ngày ấy, cũng không có nói về ‘khế ước bán thân’, ngược lại bắt đầu nói rằng Đông Phương Hồng là ngối ôm xinh đẹp của hắn.

(ư! gối ôm, mình cũng mún = 3=)

Đông Phương Hồng ở trong lòng hắn, thường cắn cắn môi, tự sinh hờn dỗi.

“Thanh Văn, ngươi rốt cuộc khi nào thì mới giải quyết xong hả?” Tễ Nguyệt thán khí không chỉ có một lần.

Nhưng mà, Thanh Văn lại bày ra cái bộ dáng lưu manh cười pha trò.

Tễ Nguyệt mang theo tin tức đi trước một bước, để mấy người khác có thể chậm rãi đi.

Những người còn lại dừng chân ở trong rừng dùng ngọ thiện, có bóng cây che khuất ánh dương, thật mát mẻ.

Đã chạy vài ngày, tự nhiên không có một căn khách *** để hảo hảo nghỉ ngơi. Thanh Văn cảm thấy trên người dính nhớp, liền lôi kéo Đông Phương Hồng đi tắm. Nước suối lạnh lẽo, Thanh Văn ở phía sau Đông Phương Hồng thoát y. Đường nét ưu mũ của tấm lưng trần kia, khiến Đông Phương Hồng nhìn mà choáng váng.

Người ta nói, món đồ đẹp luôn thưởng tâm duyệt mục (cảnh đẹp ý vui, vui mắt vui tai @.@). Ánh mắt của người đời cũng theo bản năng mà thưởng thức cái gọi là xinh đẹp. Chờ Thanh Văn tẩy qua thân thể, lên bờ mặc quần áo, Đông Phương Hồng còn đứng ở bên bờ nhìn hắn ngẩn người.

“Thế nào? Mỹ nam tử xuất dục đồ xem được không?” Thanh Văn cười, mặc vào kiện áo khoác cuối cùng, bắt đầu cột giây lưng

“Bình thường thôi mà” Đông Phương Hồng vội vàng cúi đầu.

“Đến lượt ngươi tẩy rửa, ta sẻ canh chừng” Thanh Văn nói xong, rồi lại bồi thêm một câu “yên tâm đi, ta sẽ không nhìn lén đâu”.

“Ai sợ ngươi nhìn lén!” Đông Phương Hồng đỏ mặt hô một câu, rồi ngay lúc Thanh Văn đáng ghét kia đang ha ha cười, không được tự nhiên mà thoát y phục.

“Ai nha, vẫn là tiểu mao mao trùng a”.( = v= ý anh Văn là chê em Hồng nhỏ ;)))

“Lí Thanh Văn!” Đông Phương Hồng đỏ mặt quát to.

“Ta đâu có nhìn ngươi, ta là đang tìm tiểu mao mao trùng chơi, ngươi vội cái gì” kì thật là hắn vẫn đưa lưng về phía Đông Phương Hồng, Thanh Văn cười đến bả vai run run, một bên thật sự cúi đầu tìm tiểu mao mao trùng trong đất

Đông Phương Hồng trộm quay đầu lại nhìn, Thanh Văn quả thực không có quay đầu lại. Nhưng vẫn đang nghẹn cười đến mức bả vai run run, nói có bao nhiêu đáng giận thì có bấy nhiêu.

Đông Phương Hồng cắn môi, này ngậm bồ hòn cũng chỉ còn biết nuốt xuống. Nhưng nước xuối thực sự rất trong, ngâm mình ở bên trong, bao nhiêu dơ bẩn trên người trong mấy ngày qua đều tẩy sạch, cũng là tẩy đi mấy ngày phiền não.

Đông Phương Hồng nhìn cánh tay của mình, nhỏ nhỏ, tinh tế, trắng trắng, là cánh tay của thiếu niên. Ngẩng đầu, Thanh Văn vẫn đưa lưng về phía mình, tuy rằng nói chuyện cợt nhả, nhưng không có rời đi mình một bước.

Kỳ thật, đã biết mình là loại người có thân phân lai lịch không rõ ràng,hắn vẫn một đường mang theo, nhưng cũng không hỏi qua cái gì. Cừu gia lợi hại, hắn cũng không sợ. Thanh Văn rốt cuộc là dạng người như thế nào?

Đông Phương Hồng tẩy sạch thân thể, bước lên bờ mặc quần áo.

Nhưng mà, vừa mới mặc y lí, một đạo kiếm khí lạnh thấu xương cũng từ phía sau mà đến!

Đông Phương Hồng quay đầu lại chỉ có thể nhìn thấy hàn quang kia hướng về phía mình, một tiếng thét kinh hãi còn chưa thoát ra khỏi cổ họng, đã có một đạo kiếm quang khác cản đi.

Người tới, tới thật nhanh! Nháy mắt trước mặt đã có hơn mười sát chiêu!

Nhưng kiếm của Thanh Văn càng nhanh hơn! Một trận kiếm quang trắng bóng lóe lên, Đông Phương Hồng liền bị Thanh Văn ôm vào lòng!

Sinh tử một đường, Đông Phương Hồng ở trong lòng Thanh Văn run nhè nhẹ. Người tới vận bạch y đứng cách đó không xa, khuôn mặt xinh đẹp như thiên tiên thư hùng mạc biện. Tấm lúa mỏng che đị bộ vị trọng yếu trên người, theo gió phiêu a phiêu thanh thanh nhã nhã, nhưng lộ ra da thịt bạch tích rất liêu nhân.

Thanh Văn trong tay cầm kiềm, ánh mắt cũng thực thành thật. Người tới thấy vậy, cũng nhẹ nhàng hé miệng cười,

Nụ cười này, có bao nhiêu phong tình, nhưng Đông Phương Hồng chỉ cảm thấy một trận ác hàn.

“Thật xinh đẹp” Thanh Văn tán thưởng.

“Lí Thanh Văn!” Đông Phương Hồng tức giận đến dậm chân.

“Tiểu đệ đệ ngoan, đem Đông Phương Hồng giao ra đây, ca ca sẽ dạy ngươi chuyện thoải mái” Người nọ đối Thanh Văn cười.

Nguyên lai là nam?

Nhưng bộ dạng tham lam của Thanh Văn xem ra một chút cũng không có biến, Đông Phương Hồng tức giận mắt trợn trắng.

“Khanh bổn giai nhân, nại hà tác tặc?” Thanh Văn tiếc hận “nếu hôm nay đôi ta không phải gặp mặt trong cảnh này, lương tiêu mĩ dạ, ta tất không phụ giai nhân”.

(câu trên ta không hiểu lắm, ý là người kia vốn là giai nhân, thì nề hà chi kẻ trộm)

“Nếu là thích ta, sớm đem Đông Phương Hồng giết đi, ta sẽ hàng đêm bồi ngươi” người nọ đối Thanh Văn cười giống như một cái mĩ tự khả ngôn.

Hơn nữa không phải là tục mị bình thường. Giữa nét quyến rũ còn mang theo thanh nhã, ý tứ câu dẫn rõ ràng, rồi lại cố tình hàm chứa một tia ngượng ngùng. Hắn đứng trước ánh trắng, cứ như vậy đối Thanh Văn cười, chỉ sợ Thanh Văn nhào lên đem hắn ăn tươi nuốt sống.

Thanh Văn nhẹ nhàng nuốt nước miếng.

Đông Phương Hồng lại trừng mắt liếc hắn một cái.

“Tiểu hài tử non nớt” người nọ thấy Đông Phương Hồng liếc mắt một cái, cũng có chút khinh thường nở nụ cười “Lại có điểm nào tiêu hồn giống ta. Thiếu hiệp không ngại hảo hảo ngẫm lại”.

“Như vậy đi, ta đã đáp ứng mang hắn về Kinh Thành. Chờ ta mang hắng về, ta cũng sẽ không quản hắn nữa, chúng ta hai cái khanh khanh ta ta, sớm chiều triền miên, không phải mộ cái mĩ sự sao?”.

(ai mua gạch không! ai mún trọi cái không!)

“Ta cùng hắn thề bất lưỡng lập (aka không đội trời chung), nếu ngươi đưa hắn giao cho ta, ngươi chắc chắc có ưu đãi” người nọ nhìn Thanh Văn nói, rồi thu lại ba phần mị ý, lại lộ ra ý cười “tất nhiên, cũng chính là ta”.

“Ngươi nếu muốn được hấp giỏi, đáp ứng là được rồi” Đông Phương Hồng mất hứng nói.

“Chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu” Thanh Văn cười nói (ta thích câu mẫu đơn hoa hạ tử, tác quỷ dã phong lưu hơn)

“Ngươi đáp ứng?” người nọ nở nụ cười.

“Chờ ta mang hắn về kinh đã, công tử muốn như thế nào, Thanh Văn cũng phùng bồi” Thanh Văn cười.

“Ma giáo Trung Nguyên các ngươi tuy thế lực lớn, ta cũng không để vào mắt” người nọ thay đổi sắc mặt “đừng không biết xấu hổ như vậy”.

“Ngươi đuổi theo đứa nhỏ này, có là ai cũng sẽ không đáp ứng ngươi” Thanh Văn trả lời “việc này ta đã định muốn cố tình nhúng tay vào rồi”.

“Ngươi!” người nọ tức giận mắng “chuyện Đông Bắc chúng ta, mượn ngươi nhúng tay vào? ngươi nghĩ ma đầu này thực sự muốn làm vợ ngươi? chờ một buổi tối, đầu ngươi có rớt lúc nào cũng không biết!”.

“Ta là ma giáo yêu tử, phối với ma đầu Đông Bắc, thật là tuyệt phối đúng không?” Thanh Văn nói như vậy, ngữ khí lại lạnh ba phần “ta chán ghét cái gọi là ‘danh môn chính phái’ đấy thì thế nào?”.

“Ngươi” người nọ tức giận đến mức mặt trắng bệch “ngươi ngáng đường ta thì có cái lợi ích gì, có tin ta sẽ giết ngươi hay không!”.

“Giết a, giết a? đánh thắng được ta rồi nói sau” Thanh Văn khiêu khích.

“Kiếm pháp của hắn rất lợi hại, nội lực lại thâm sâu khó lường, ngàn vạn lần phải cẩn thận” Đông Phương Hồng nhẹ giọng nhắc nhở.

“Ta còn không để vào mắt” Thanh Văn cười, buông Đông Phương Hồng ra, hạ thủ.

Kiếm pháp của người nọ mau mà sắc bén, nhưng Thanh Văn cũng không phải dạng có thể khinh thường.

Giữa đạo kiếm quang, một vài mảnh y phục cùng vài sợi tóc đen bị tước đi, lợi kiếm lướt qua da, mỗi lần đểu vô cùng hung hiềm, rồi cả hai lại cố tình không làm đối phương bị thương.

Kiếm khí lan rộng, Đông Phương Hồng vội vàng lùi ra xa, nhưng cuộc tranh đấu này vẫn là kinh tâm động phách.

Mắt thấy người nọ không thể đứng vững, rồi ngửa đầu hét một tiếng dài!

Nhất hô bách nặc*, vài đạo nhân ảnh từ xa nhất loạt lao tới, Thanh Văn than thầm không ổn, dồn toàn lực đánh tới một chưởng!

(ở đây ý là, một người hô trăm người thưa)

Người nọ không dám đỡ đòn, chỉ hơi tránh ra, Thanh Văn chính là đang chờ thời khắc này!

Thoát khỏi cuộc chiến, Thanh Văn một phen kéo Đông Phương Hồng lên, hai chân bước dài chạy đi. So kiếm cùng người nọ cũng tầm ngang cơ, nhưng là cho dù ôm một ai đó trên tay, nhưng khinh công của hắn có thể vẫn tốt hơn tên kia ba phần.

(ờ, ừm, cái này để chạy hử? o.0)

“Ngăn hắn lại!”

Người nọ thấy Thanh Văn chạy trốn, cũng vội vàng đuổi theo, vừa đuổi vừa lớn tiếng hô.

Nhưng Thanh Văn chỉ nhẹ nhàng nhảy, đã vượt qua khe núi, lại thêm vài lần chạy đông trốn tây, liền ẩn vào trong rừng.

“Có dũng khí thì không cần phải sợ hãi rụt rè như vậy! ngươi ra đây cho ta!” Nam tử bị chọc tức, giương giọng mắng, nhưng Thanh Văn vẫn chuyên tâm chạy trốn, căn bản là không them để ý đến hắn.

Chạy gần một canh giờ, Thanh Văn toàn lực vội vàng chạy, mặt không đỏ, khí cũng không suyễn.

Hắn dừng cước bộ, quay đầu lại ngưng thần nhìn, mãi đến khi xác nhận đã thoát khỏi vùng truy binh, mới thả Đông Phương Hồng xuống.

Chạy trốn quá vội vàng, Đông Phương Hồng tóc tai y phục tự nhiên toàn bộ đều rối loạn, nhìn hết sức lôi thôi.

Nhất là, Đông Phương Hồng chỉ mặc một cái y lí, cứ như vậy bị Thanh Văn ôm chạy. Vạt áo đằng trước mở rộng, lộ ra khuôn ngực trẵng noãn.

Bản thân Đông Phương Hồng chỉ lo thở, cũng không biết hai má đỏ ửng của mình cùng da thịt ướt đẫm mồ hôi kia khiến bao nhiêu người mê luyến.

“Xem ra không có việc gì, chúng ta mau mặc lại y phục”.

Thanh Văn lại quay đầu lại nhìn hắn, rồi vội vàng đem ánh mắt rời đi. Mà nghe thấy Thanh Văn quát nhẹ, Đông Phương Hồng mới vội vàng chỉnh lại y phục của mình, mặt đỏ hồng, nhìn chằm chằm trên mặt đất.

“Mặc xong rồi” Đông Phương Hồng thấp giọng nói, Thanh Văn liền quay đầu lại.

Nhưng nhìn thấy bộ dạng y phục không chỉnh tề kia của hắn, Thanh Văn chỉ biết thán khí, cởi ngoại sam của mình ra, phủ lên người hắn.

“Ta đã nghẹn nửa tháng rồi, cẩn thận lang trong nhà a” Thanh Văn trầm trọng nói.

(anh tự nhận mình là lang kìa o.o)

“Ngươi nhịn không được, thì tự giải quyết là được rồi? Giả quân tử” Đông Phương Hồng thấp giọng nói.

“Ngươi a, dám leo lên đầu ta? cũng không ngẫm lại ta vì ai mới vậy đi” Thanh Văn cười một chút, lại niết mũi hắn.

Đông Phương Hồng cũng cúi đầu cười.

“Nơi này hẻo lánh, bọn họ trong khoảng thời gian ngắn tám phần cũng không tìm ra. Thanh Phong không thấy chúng ta trở về, không quá ba ngày sẽ có người đến. Vài ngày nữa, ta xem xem là ta nhiều người hay bọn hắn người đông” Thanh Văn sinh khí rồi.

“Thủ hạ của hắn cũng không ít”.

“Cữu cữu (Cậu) ta thủ hạ là cao thủ cũng không ít đi?” Thanh Văn chỉ vào mình “vung tay một cái, liền đánh cho bọn chúng hoa rơi nước chảy”.

“Không biết là ai thừa dịp lúc người ta không chú ý thì bỏ chạy nhanh như chớp” Đông Phương Hồng nhịn cười.

(là anh Văn chứ ai =)))

“Cái đó gọi là kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt có được không” Thanh Văn nghiêm túc nói.

“Đúng đúng đúng, toàn bộ xin nhờ vào Thanh Văn đại hiệp” Đông Phương Hồng lôi kéo tay hắn, cúi đầu cười.

“Đương nhiên” Thanh Văn sờ sờ đầu hắn, tiếp tục đắc ý rung đùi.

(người ta nói đểu đắc ý cái giề =.=)

“Ha hả a, còn nháo, chúng ta mau đi tìm chỗ tránh mưa, bụng của ta cũng đói lắm rồi, không biết có cây nào có trái không” Đông Phương Hồng cười.

“Ngươi không biết sao? căn cư theo dã sử ghi lại, chúng ta thế nào cũng ôm nhau sưởi ấm đó” Thanh Văn thấp giọng nói “đến lúc đó, chính là củi khô lửa bốc, càng không thể vãn hồi”.

“Ôm nhau sưởi ấm, cùng củi khô lửa bốc có quan hệ gì?” Đông Phương Hồng nghi hoặc ngẩng đầu lên hỏi, giống như thật sực không hiểu “dã sử? dã sử là cái gì?”.

Thanh Văn buồn cười nhìn hắn, ghé đầu vào lỗ tai hắn nói thầm. Nghe xong nửa ngày, cuối cùng cũng hiểu được Thanh Văn muốn nói cái gì, Đông Phương Hồng mặt đỏ bừng, vội vàng buông tay hắn ra, lui nhanh ba bước.

“Ai với ngươi củi khô lửa bốc, ngươi thử chạm vào ta xem!”.

“Hảo hảo hảo, còn có một câu thành ngữ là ‘quân tử bất sấn nhân chi nguy’ (quân tử không lợi dụng lúc người ta gặp khó khắn), ngươi đặt một trăm hai mươi cái hảo tâm đi” Thanh Văn cười, duỗi tay kéo hắn vào lòng.

“Ngươi không đứng đắn” kỳ thận gió đã hơi lạnh, mà Đông Phương Hồng ở trong khuôn ngực ấm áp của hắn thật thoải mái. Nhưng miệng vẫn không hề chịu thua kém.

“Đúng đúng đúng, là tiểu nhân không đứng đắn, nào có giống Đông Phương Hồng đại nhân cao quý hữu lễ” Thanh Văn nhẹ giọng cười “Đông Phương Hồng đại nhân cũng đừng buồn bực”.

“Kỳ thật ta cũng không có ý tứ gì khác, ngươi nếu có thể đừng nói mấy lời cợt nhả này đó, ta làm sao tức ngươi” Đông Phương Hồng nhẹ nhàng nắm tay hắn, nhẹ giọng nói “ngươi rất tốt với ta, ta lại không biết sao?”.

“Thật sự là hơi lạnh, chúng ta mau đi tìm một chỗ chắn giớ đi” Thanh Văn trầm mặc trong chốc lát, chuyển đề tài. Ôm Đông Phương Hồng, hắn nhìn xung quanh một chút. Nhưng núi rừng rậm rạp, có đến vài cái sơn động gì gì đó, thế nào thể vượt xa khỏi vách núi kia.

Sắc trời mau tối, chỉ sợ sẽ trở trời.

“Chúng ta nhanh đi thôi, chỉ sợ trời sẽ mưa” Thanh Văn ôm trọn Đông Phương Hồng, theo hướng núi mà bước đi “ban đêm trên núi vỗn lạnh, nếu mắc mưa, ta có thể thật sự sẽ cũng người ‘củi khô lửa bốc’ “.

Mới nói hẳn giả ngu mà, giờ lại nói cái loại cợt nhả này. Đông Phương Hồng bị hắn chọc tức đến khó kiềm chế nhưng thật ra đơn giản chỉ là không để ý tới.

Núi rừng khó đi, lại sợ truy binh phát hiện, hai người cận thận mà đi, chầm chậm từng bước.

Đại khái đã qua một canh giờ, hai người vẫn còn ở trong rừng cây um tùm, đang muốn cùng Thanh Văn trú mưa dưới tàng cây, nhưng ngay say đó, cơn mưa tầm tã cũng trút xuống.

Giọt mưa lớn giống như hòn đá vậy, đánh lên người khiến người ta cảm thấy đau nhức. Vừa ướt vừa lạnh, Đông Phương Hồng cuộn mình lại, tả che hữu trốn, nhưng nhiều nắm chỉ có thể che đi diện mạo, làm sao trốn được.

Nhưng mà, lại khiến cho Thanh Văn thấp giọng cười.

“Cười cái gì! tất là tại cái miệng quạ đen của ngươi!”.

Đông Phương Hồng giận. Tiếng mưa rất lớn, hắn cũng phải kêu rất lớn tiếng. Chỉ tiếc hắn trốn trong lòng Thanh Văn, có lớn tiếng thế nào cũng không đến cực hạn.

“Ta cười Đông Phương Hồng đáng yêu, mưa như vậy còn muốn trốn đi nơi nào? dù cũng đã ướt rồi, cứ mặc kệ đi”.

Thanh Văn nói xong, mở ra song chưởng, nghênh đón cơn mưa tầm tã từ trên trời giáng xuống, cười đến vui vẻ.

“Ngươi có nội lực, đương nhiên cái gì cũng không sợ. Nhưng ta thật sự rất lạnh” vẫn ôm chính mình như trước, Đông Phương Hồng thấp giọng nói, môi tự nhiên đã muốn đông cứng tím bầm.

“Có ta ở đây, còn lo lắng cái gì? ta không phải đã nói với ngươi chuyện ‘củi khô lửa bốc’ rồi sao?” cười một cái rồi ôm chặt Đông Phương Hồng, Thanh Văn cũng không sợ mưa rơi vào miệng hắn.

Đông Phương Hồng cũng biết mưa to như vậy đối với bọn họ mà nói là đáng mừng, truy binh sẽ không có khả năng tiếp tục truy đuổi trong tiết trời mưa to như vậy. Mà bọn họ cần bây giờ chính là thời gian.

Nhưng lạnh đến khớp hàm run bần bật cũng mặc kệ giải thích lí trí, mặc dù Thanh Văn đem hắn ôm chặt, Đông Phương Hồng cũng là lạnh đến độ muốn ngất đi.

Thanh Văn vừa ôm hắn tiếp tục đi, vừa tìm một nơi có thể che gió tránh mưa.

Đi thật lâu thật lâu, mưa vẫn không ngừng đánh vào người. Thân thể Thanh Văn thực nóng, nhưng thân thể Đông Phương Hồng vẫn rất lạnh. Đông Phương Hồng để Thanh Văn ôm chặt vào lòng hoảng hốt nói “ôm ta ôm ta, ta lạnh quá”.

“Chịu đừng một chút nữa thôi, không có việc gì, không có việc gì” Thanh Văn thấp giọng nói.
Bình Luận (0)
Comment