Thanh Vân Thê Thượng

Chương 27


Cha mẹ đã ly hôn từ lúc nàng còn rất nhỏ, hai người bọn họ tái hôn rất nhanh, hai bên không ai muốn nuôi đứa con ghẻ như Phong Thượng Thượng, cho nên họ xem nàng như quả bóng mà đá qua đá lại.

Cuối cùng, bà ngoại nhìn không nổi nữa, gọi hai người kia ra mắng một trận rồi đón nàng về nhà.

Từ đó trở đi, bà cháu nương tựa lẫn nhau mà sống, tính đến nay cũng đã hai mươi mấy năm.Bà ngoại chính là mái ấm và chỗ dựa tinh thần của nàng, nhưng ông trời quá tàn nhẫn khi để bà ngoại mắc phải căn bệnh ung thư gan, người đau đớn vật vã trên giường, nhưng chỉ miễn cưỡng sống được vài tháng đã không thể cứu được bà.Bà ngoại đi rồi, trái tim nàng suýt chút nữa cũng theo đó mà chết đi.


Nhưng ngay lúc nàng không biết những ngày tháng sau này nên tiếp tục sống thế nào khi không có bà ngoại, thì ông trời lại một lần nữa trêu chọc nàng, khiến nàng xuyên không về triều đại xa lạ này, từ đó nàng trở thành một vị khách tha hương.Phải chăng bà ngoại không nhẫn tâm nhìn nàng một thân một mình cô độc sống trong cái thế giới đó, cho nên mới khiến nàng đổi một đoạn thời không khác, tiếp tục sống một cuộc sống tốt đẹp?Bà ngoại, nếu đây thực sự là do người, vậy cháu sẽ ở đây sống thật tốt, người đừng lo lắng cho cháu.Nghĩ tới đây, Phong Thượng Thượng dần dần nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.

————“Thượng nha đầu mau thức dậy! Đừng ngủ nữa! Đừng ngủ nữa!”Bên tai nàng đột nhiên truyền đến tiếng hét chói tai, cùng với tiếng gõ cửa.

Phong Thượng Thượng bỗng tỉnh dậy sau giấc ngủ say, nàng theo bản năng ngồi dậy, một lúc lâu sau mới phản ứng lại mình đang ở nơi nào.Tiếng kêu bên ngoài vẫn còn đang tiếp tục: “Thượng nha đầu nhanh lên, giờ này mà còn không thức, cha con đã chuẩn bị xong cả rồi!”Có thể nghe thấy được người gõ cửa là Phong Thị, Phong Thượng Thượng vuốt mặt một cái rồi đứng dậy thay y phục.


Sau đó, nàng mới đi đến mở cửa rồi nhìn ra ngoài, giờ này ngoài trời vẫn tối đen, trên bầu trời đêm vẫn còn điểm những vì sao, lúc này đến gà cũng chưa gáy, ngay cả chó cũng còn đang ngủ trong ổ.“Con bị làm sao thế? Còn không nhanh lên, nếu không chậm trễ thời gian mổ lợn, cha con sẽ tức giận đấy!” Phong Thị nhíu mày, thấp giọng trách nàng: “Còn đứng ngây ngốc ở đó làm gì, còn không mau chuẩn bị nhanh lên, đừng để cha con phải đợi con.”Phong Thượng Thượng đột nhiên thoáng lên suy nghĩ muốn đánh người, nhưng nghĩ đến Phong Thị là mẹ ruột của thân xác này, lại nghĩ đến dù sao lúc Phong Thị tái giá cũng dẫn theo nguyên chủ cùng đi, sự tức giận trong lòng nàng từ từ dịu xuống.

Sau khi hít vài hơi thật sâu để bình tĩnh lại, nàng vào bên trong lấy nước rửa mặt súc miệng, sau đó gặm chiếc bánh ngô duy nhất còn sót lại trong nồi, nàng vừa gặm vừa đi theo sau Phong Thiên Bảo.Phong Thiên Bảo cầm công cụ mổ lợn bước đi nhanh về phía trước, không quay đầu lại, cũng không có ý muốn nói chuyện với Phong Thượng Thượng, trông hai người bọn họ hệt như hai người lạ.Thế nhưng Phong Thượng Thượng cũng không có ý muốn nói chuyện với ông ta, nàng chậm rãi gặm chiếc bánh ngô cứng ngắc, khó khăn nuốt hết miếng này đến miếng khác, cho dù nó có khó ăn như thế nào, nhưng nàng lại không muốn lãng phí.

Mỗi miếng đều rất trân trọng, nhưng dù là như vậy, một cái bánh ngô cũng không đủ để nàng ăn, ăn hết rồi cũng không no được phân nửa, dạ dày vẫn cứ đói đến khó chịu.Chả trách nguyên chủ gầy như vậy, hoàn toàn là do đói bụng..

Bình Luận (0)
Comment