Thánh Viện

Chương 56

Buổi tối xuất hiện một vị khách không mời mà đến.

Thời điểm Dilin và Raymond nhìn thấy Tommy xuất hiện ngoài cửa, đều có cảm giác đầu ẩn ẩn đau.

“Hắc, nhóm tiểu tử kia.” Tommy ôm một khung ảnh lồng kính to đùng tiến vào.

Dilin đành phải nhường chỗ ngồi.

Khung ảnh lồng kính đặt trên mặt đất, kéo mở khăn che, lộ ra một bức tranh phong cảnh.

Raymond giành nói: “Lần này cháu biết, đây là cảnh tượng hồ Huyễn cảnh.” Khó có dịp xem hiểu một bức họa, hắn vạn phần kích động.

“Đây là một trò chơi nhỏ.” Tommy không quá tán thưởng độ tinh tường của hắn. “Chủ yếu là đoán trong tranh có bao nhiêu con hải âu.”

Raymond: “…” Nơi này có hải âu?

Dilin, Soso và Kevin đều sáp lại gần.

Tommy tự mình tìm ghế dựa ngồi xuống.

Raymond nói: “Có gợi ý gì không? Tỷ dụ như, tại vị trí nào.”

Tommy nói: “Không bằng ta cho ngươi biết ở giữa hai số chẵn là cái gì?”

Raymond nhỏ giọng: “Là số lẻ.”

Kevin chỉ vào phía trên bức họa: “Một con, nơi này.”

Phải không?

Dilin và Raymond hoài nghi nhìn vị trí ngón tay hắn chỉ.

Tommy nói: “Ngươi nên đeo kính đi, kia rõ ràng là mây trắng.”

Kevin ngượng ngùng dời ngón tay.

Tommy đột nhiên vẫy tay với Soso đang đứng bên cạnh nghiêm túc tìm tòi, “Bé mặt tròn, lại đây.”

Dilin nhẹ nhàng kéo Soso đang hết sức chăm chú.

Soso mờ mịt quay đầu.

“Lại đây.” Tommy vỗ vỗ vị trí bên người.

Soso buồn bực ngồi xuống.

Tommy đưa tay sờ sờ đầu nhóc, “Gần đây thế nào?”

Soso thực nghiêm túc suy nghĩ nói: “Đồ ăn nơi này không ngon như ở nhà ăn học viện.”

Tommy gật đầu: “Đương nhiên. Đầu bếp ở St Paders đều là hỏa hệ ma pháp sư, tại phương diện khống chế độ lửa không có người nào có thể vượt qua bọn họ.”

Hỏa hệ ma pháp sư làm đầu bếp?

Nghĩ đến học viện dùng phong hệ ma pháp để chia đồ ăn, bọn Dilin không thấy ngạc nhiên nữa.

“Còn gì nữa?” Ngón tay Tommy nhẹ nhàng đặt trên đỉnh đầu Soso.

Soso nói: “Quan giám sát thực dài dòng.”

Tommy nói: “Đại đa số quan viên trên đại lục đều thực lắm miệng. Đó là đường tắt cho bọn họ thăng chức.”

Dilin và Raymond không hé răng.

Tuy hắn nói rất không lưu tình, nhưng đích thực là hiện trạng của đại lục.

Raymond có chút xấu hổ. Vị quan giám sát dài dòng này xuất thân từ Sonlisgar.

Tommy rất nhanh chuyển hướng đề tài, “Nhóc có tính toán gì cho cuộc thi ngày mai không?”

Soso nói: “Dilin định tìm chỗ cho cháu trốn.”

Tommy nhìn về phía Dilin.

Dilin nói: “Em ấy được phân nhiệm vụ thổi kèn.”

Tommy nói: “Nghe cũng tốt. Ngày mai nhớ ăn nhiều điểm tâm một chút, vậy mới có khí lực.”

Soso do dự, nhỏ giọng nói: “Cháu muốn dùng ma pháp.”

Chòm râu hoa râm của Tommy đảo qua trước ngực, đậu trên vai Soso.

“Cháu muốn giúp học viện đánh thắng St Sorvi.” Thanh âm Soso rất nhẹ, nhưng thực kiên định. Cặp mắt trong suốt yên lặng nhìn Tommy, hoàn toàn không có bất luận tư tâm gì.

Tommy thở dài: “Ta không giải được phong ấn của cháu.”

Dilin nhíu mày. Dù thời điểm hắn nói những lời này thanh âm thực bình tĩnh, nhưng ánh mắt lóe ra đã bán đứng ý nghĩ của hắn.

Soso rũ đầu xuống.

Tommy nói: “Kỳ thật cháu có thể thử học tập ma pháp trong trạng thái bị phong ấn.”

“Trong trạng thái bị phong ấn?” Dilin nhìn hắn như đang nhìn một tên lừa đảo. Để Soso học ma pháp trong trạng thái bị phong ấn, giống như để một người mù đi đọc thư.

“Tin tưởng ta. Cảm giác lực của nhóc ấy đối với nguyên tố rất mạnh, nếu nhóc có đủ tinh thần lực cường đại, sẽ trở thành ma pháp sư vĩ đại nhất trên đời.” Tommy trịnh trọng nói.

Dilin bất vi sở động, “Ngài có thể nói kỹ càng tỉ mỉ thêm chút không?”

Tommy nói: “Nhóc ấy sở dĩ bị phong ấn vì không đủ tinh thần lực để khống chế nguyên tố tinh linh của mình, ngược lại bị nguyên tố tinh linh khống chế. Mặt khác, nếu có đủ tinh thần lực mạnh mẽ để khống chế nguyên tố tinh linh kia, phong ấn sẽ không còn ý nghĩa tồn tại. Đương nhiên, nhóc ấy sẽ trở thành đệ nhất ma pháp sư của đại lục.”

Dilin nói: “Nhưng cảm giác của em ấy bị phong ấn.”

Tommy nói: “Tác dụng của phong ấn cũng không lớn như các ngươi tưởng tượng.” Đây là kết luận hắn cho ra sau nhiều lần suy xét. So với suốt ngày lo lắng khi nào phong ấn mất đi hiệu lực, hỏa nguyên tố tinh linh nóng nảy kia một lần nữa chạy ra, chẳng bằng bồi dưỡng tinh thần lực cho Soso, nếu nhóc quả thật có thể làm được, vậy Mộng đại lục sẽ xuất hiện một vị ma pháp sư siêu cấp.

Dilin nói: “Ngài không trả lời trực tiếp câu hỏi của cháu.”

Tommy nói: “Ta chỉ cho các ngươi một lựa chọn. Các ngươi có thể chọn tiếp nhận hoặc không.” Hắn đứng lên, nhìn Raymond và Kevin đã sớm không yên lòng, chậm rãi hỏi, “Thế nào? Tìm được mấy con?”

Raymond và Kevin cùng lắc đầu.

“Kỳ thật có một trăm lẻ một con.” Tommy không để ý bọn họ nhìn ngó lung tung khắp bức tranh, kéo vải bọc lại kỹ lưỡng, kẹp dưới cánh tay, đi ra ngoài.

Raymond nhịn không được hỏi: “Ở chỗ nào chứ?”

“Trong hồ. Đều đeo đá chết đuối.” Tommy thuận tay giúp bọn họ đóng cửa.

“…” Raymond nói, “Ai làm?”

Ngày hôm sau, trận đấu rốt cục bắt đầu.

Trong khách sạn tràn ngập không khí dị thường khẩn trương và khí tức căng thẳng.

Khi ăn điểm tâm, thanh âm thìa dĩa dao so với trước đều vang dội.

Dilin thậm chí nghe được tiếng tim đập loạn nhịp.

Raymond xoa xoa hai tay nói: “Rốt cục đã bắt đầu.” Buổi sáng hôm nay rời giường, lời này của hắn chưa từng ngừng lại, đây là biện pháp hắn dùng để xua tan khẩn trương.

Dilin nói: “Tất cả sẽ dõi theo ngài, tướng quân!”

Bả vai Raymond rụt lui, “Đáng chết, hình như chân mình rút gân rồi.”

Dilin cười: “Có cần tôi mát xa cho ngài không? Tướng quân đại nhân?”

Raymond nói: “Không, cậu chỉ cần lấy cho mình một ổ bánh bao, mình sắp chết đói.”

Dilin nói: “Cậu đã ăn chín cái bánh mì.”

Raymond nói: “Nhưng mình vẫn đói.”

“Không phải cậu đói, là khẩn trương.” Dilin nhẹ nhàng vỗ sau lưng hắn, “Ăn không thể giải quyết vấn đề, một vừa hai phải thôi. Mình không muốn có một tướng quân vì bụng quá lớn mà không chạy được.”

Raymond bình tĩnh lại, quay đầu nhìn Soso đang khí định thần nhàn uống sữa, “Em không khẩn trương?”

Soso nói: “Em chỉ phụ trách thổi kèn.”

Raymond ảo não: “Đáng lẽ mình nên lưu phần việc béo bở này cho bản thân.”

Ăn xong điểm tâm, toàn bộ học sinh tập hợp trước cửa khách sạn.

Nhóm ma đạo sư St Paders đứng ở phía trước nhất, mặt đối mặt nhìn bọn họ.

Quan giám sát thật cẩn thận nói với Hydeine: “Thời gian gần đến rồi.”

Hydeine dùng phong hệ ma pháp ném hắn ra xa mười thước, sau đó nói với học sinh: “Thua sẽ rất mất mặt.”

Học sinh yên tĩnh.

“Đừng có làm chúng ta bẽ mặt.” Hydeine nói xong, nghiêng đầu nhìn Melina, “Có cần nói thêm không?”

Melina trừng mắt liếc hắn một cái, nói với học sinh: “Người nào làm mất thể diện, ta sẽ ném hắn vào hồ Huyễn Cảnh.”

Đây là đe dọa trắng trợn.

Các học sinh xôn xao.

Hydeine thực vừa lòng với uy hiếp của bà. Đây là nguyên nhân hắn làm cho bà mở miệng.

“Raymond, kế tiếp giao cho ngươi.” Hắn ngoắc tay về phía Raymond, ánh mắt lại nhìn chằm chằm Dilin đứng bên cạnh.

Dilin mặt không đổi sắc.

Raymond đi đến trước đội ngũ, chân phải rút gân đến giờ còn có chút mềm nhũn, nhưng trên mặt thiếu niên lại lộ ra kiên định dũng cảm tiến tới, không chút nào lùi bước, “Để chúng ta mặc sức thi triển ma pháp, giành lấy thắng lợi!”

Phía dưới một mảnh yên lặng.

Điều này không giống với kịch bản trong tưởng tượng của Raymond, trong tưởng tượng của hắn, nhiệt tình của mọi người hẳn phải tăng vọt mà lặp lại câu vừa rồi mới đúng. Dilin, Kevin và Soso nguyên bản muốn phụ họa, nhưng miệng còn chưa có mở ra, đã bị sự tĩnh mịch xung quanh đè bẹp.

Raymond dùng ánh mắt hướng về phía Dilin xin giúp đỡ.

Dilin đột nhiên vỗ tay nói: “Tốt, nói rất tốt!”

“Nói rất tốt!” Kevin rất nhanh phụ họa ở một đầu khác.

Vỗ tay lục tục vang lên, sĩ khí không quá tăng vọt.

Raymond xoay người, hướng về phía tường thành.

Dilin bước theo hắn, thời điểm lướt qua Hydeine, Hydeine nhẹ giọng nói: “Khẩu hiệu không được.”

Dilin ngẩn người, quay đầu lại, Hydeine đã lẫn vào giữa các ma đạo sư khác.

Đi lên tường thành, có thấy thể rõ ràng bình nguyên bên ngoài tường thành.

Thái dương mọc lên từ nơi nào, lặn xuống phía sau lưng.

Raymond vất vả phân công vị trí của mỗi người. Về phối hợp, trước đã bàn bạc tốt lắm, nhưng có thể phát huy hiệu quả hay không, chỉ có trời biết.

Soso bị nhét vào góc, tay gắt gao nắm chặt kèn.

Dilin ở ngay bên cạnh nhóc.

Đây là chiếu cố đặc biệt của Raymond.

Trên bình nguyên, xuất hiện những hàng người đông nghìn nghịt, tốc độ cực nhanh tiến về đây.

Các tiểu ma pháp sư khẩn trương hô: “Đến đây đến đây.”

Qua không lâu, ẩn ẩn có tiếng vó ngựa.

Trong ngực Dilin đột nhiên nhiệt huyết sôi trào.

Nếu như nói điểm khác nhau lớn nhất giữa kỵ sĩ và ma pháp sư, chính là ma pháp sư thường xuyên yêu cầu lãnh tĩnh để cảm giác và khống chế ma pháp, trong khi kỵ sĩ thường dùng nhiệt huyết để chiến đấu.

Dilin hít một hơi thật sâu, chậm rãi áp chế nhiệt huyết vừa sôi trào.

Tay cầm kèn của Soso toát mồ hôi, lau lau trên quần áo: “Đã thổi chưa?”

“Chưa, chờ một chút.” Dilin nói.

Cửa thành mở ra, nhóm ma đạo sư St Paders mặc trang phục thuần một sắc đen đứng dưới tường thành, giống như giới tuyến không thể vượt qua.

Các học sinh trên tường thành chậm rãi bình tĩnh lại.

Thầy trò St Sorvi rốt cục đã đến.

Ngân giáp bạch mã thuần sắc, rực rỡ dưới ánh mặt trời mới mọc. Mặt sau đội ngũ là các công cụ cỡ lớn dùng để công thành.

“Thực uy phong!” Không biết ai trên tường thành nhỏ giọng nói thầm một câu.

Tay Dilin hơi căng thẳng. Dòng máu Bassekou trong thân thể kêu gào, giống như trách cứ cậu đứng sai trận doanh.

Kỵ sĩ đứng đầu nhảy xuống ngựa, cởi mũ giáp màu bạc, lộ ra mái tóc vàng sáng lạn như của Hydeine. Hắn đến trước mặt Hydeine, vươn tay nói: “Lucas.”

Mắt Hydeine nhìn ma đạo sư bên cạnh mình.

Đối phương thực thức thời bước ra, thay hắn bắt tay thăm hỏi với Lucas.

Lucas lơ đễnh cười với Hydeine, “Tính tình ma pháp sư còn cổ quái hơn so với tưởng tượng của ta.”

Hydeine thản nhiên: “Chứng tỏ ngươi rất thiếu trí tưởng tượng.”

Khiêu khích như vậy cũng không tạo ra bất luận ảnh hưởng gì đối với St Sorvi. Mỗi người bọn họ đều an tĩnh ngồi trên ngựa, chờ đợi lệnh tiến lên.

Quan giám sát cuối cùng tìm được cơ hội đứng ra, “Căn cứ vào hiệp nghị trước đó của song phương, các ngươi phải bảo hộ học sinh đối phương, cho nên thỉnh nhóm đạo sư St Paders ra phía sau học sinh St Sorvi, đạo sư St Sorvi lên tường thành.”

Lucas nhướng mày, chờ Hydeine tỏ thái độ.

Hydeine nói: “Không cần phá hư học sinh St Paders.”

Lucas nghi hoặc: “Phá hư?”

Hydeine nói: “Ý tứ bình thường.” Hắn phất tay, “Đi thôi.”

Tất cả ma đạo sư đột nhiên giống như gió, xuyên qua đoàn kị St Sorvi, nháy mắt đã xuất hiện phía sau.

Nội tâm Lucas rùng mình. Thực lực của đệ nhất học viện Mộng đại lục quả nhiên không phải tầm thường.

Hắn nghiêng đầu, vứt cho đồng sự phía sau một ánh mắt ra hiệu.

Trong khoảnh khắc, sáu thanh kiếm bay ra, đinh một tiếng, từ trên xuống dưới, dưới như cây thang cố định trên tường thành.

Lucas nhảy lên tường thành trước tiên, tại thanh kiếm thứ tư tính từ dưới lên, nhẹ nhàng nhún một cái, nhảy lên đầu tường.

Đạo sự St Sorvi theo sau hắn, nhịp nhàng nhảy lên đầu tường, người cuối cùng thuận tay đem sáu thanh kiếm thu hồi, sau đó lần lượt đứng phía sau học sinh St Paders.

Dilin bọn họ không có chút cảm giác an toàn nào, ngược lại, có một áp lực cực lớn áp bức, cơ hồ không thở nổi. Trong đó, cảm giác rõ ràng nhất là Raymond, thậm chí hắn mở miệng cũng thấy yết hầu khàn khàn.

Hắn nhịn không được đến bên Dilin, như thể chỉ có vậy mới có thể kéo lại dũng khí. “Hiện tại chúng ta nên làm thế nào?”

Dilin nhìn ra hắn khẩn trương, vươn tay nhẹ nhàng ôm vai hắn: “Dựa theo đúng kế hoạch.”

Lucas nhìn qua bên này.

Dilin không quay đầu lại.

Dù theo quy tắc, đạo sư song phương tới bảo hộ học sinh của đối phương, nhưng nghĩ cũng biết, sâu trong nội tâm bọn họ đều hy vọng học sinh của mình thắng. Cho nên trên cơ sở đảm bảo an toàn mỗi một học sinh, bọn họ đều sẽ dùng các loại phương pháp để trợ giúp cho phe mình.

Thực hiển nhiên, phương pháp St Sorvi dùng là áp lực.

Cậu nhìn lực lượng học sinh St Sorvi đồ sộ bất động, thầm thở dài. So sánh ra, tố chất tâm lý của học sinh St Paders quá kém.

Ô…

Tiếng kèn của đối phương vang lên.

Học sinh St Sorvi đồng loạt nhảy xuống ngựa, không nhanh không chậm tới gần tường thành.

Nhưng bọn hắn không xếp thành đội ngũ hình vuông đi tới, mà tản ra thành hình vòng cung.

Raymond cau mày: “Như vậy sẽ phân tán lực công kích.”

Dilin nói: “Trước hết phái người tấn công công cụ công thành!” Nói xong câu đó, cậu cảm thấy phía sau St Sorvi có hai đạo ánh mắt cực kì sắc bén nhìn mình.

Cậu buông Raymond ra, khẽ đẩy hắn một chút, “Cậu đến, quan chỉ huy.”

Raymond quay về phía Soso hô: “Thổi kèn!”

Ô…

Tiếng kèn so với đối phương rõ ràng yếu hơn.

Mười mấy hỏa cầu từ không trung đánh xuống.

“Đáng chết.” Raymond gấp đến độ cào da đầu, “Mình còn chưa nói công kích chỗ nào!”

Hỏa cầu yếu ớt rơi trên mặt đất, tiểu kỵ sĩ phía dưới nhẹ nhàng né tránh.

Dilin nhíu mày.

Không được, sĩ khí quá yếu!

Raymond vọt tới giữa tường thành, hét lớn: “Nghe rõ, tấn công cụ công thành.”

Hỏa cầu và thủy cầu chia nhau đánh ra ngoài, nhưng công cụ công thành đã tách ra.

Sau cây thang, một cột gỗ thật lớn!

Cột gõ đã vọt đến trước cửa thành.

Raymond sốt ruột, bất chấp tất cả quát: “Đánh vào người!”

Hỏa cầu và thủy cầu phóng xuống, nhưng học sinh nâng cột gỗ căn bản không thèm tránh. Ngay tại khoảnh khắc sắp đánh tới, hỏa cầu đột nhiên biến mất, thủy cầu giội vào người họ, không đau không ngứa.

Toàn bộ học sinh cực độ sợ hãi, nhìn về phía đạo sư của mình sau lưng St Sorvi.

Có mấy đạo sư còn đang vung tay giữa không trung, hiển nhiên vừa ra tay là bọn họ.

Đáng chết! Trúng kế!

Dilin đột nhiên nghĩ thông suốt quỷ kế của đối phương.

Dưới tình huống song phương không thể bị thương, thể lực kỵ sĩ chiếm thượng phong. Chỉ cần bọn họ có thể xông lên tường thành, bên ta phải thua không thể nghi ngờ!

Cậu nhìn về phía Hydeine ở xa xa. Điểm này cậu thật sự không tính đến, nhưng là…

“Làm thế nào bây giờ?” Raymond đã loạn bố cục, nhảy đến bên người cậu.

Dilin nhắm mắt, hít một hơi thật sâu nói: “Đáng chết, bằng bất cứ giá nào!”

Cậu đẩy Raymond vào vị trí phòng thủ của mình, vọt tới giữa cửa thành, hô to: “Chúng ta là ma pháp sư vĩ đại! Đánh cho kỵ sĩ cuốn xéo! Từ giờ trở đi, nghe ta chỉ huy!”
Bình Luận (0)
Comment