[Thanh Vũ] Baba, Đến Đây Thương Con Đi

Chương 24

-Ha ha.- Phùng Kiến Vũ ngây ngô cười vài tiếng, cuối cùng nịnh nọt lấy một khối bánh ngọt, hướng cái miệng của anh

-Ăn bánh ngọt được không?

Vương Thanh không nhận, dời tay nhỏ bé của cậu.

-Kế tiếp, chúng ta nên tính sổ chuyện khi nãy.

"A?" Tính sổ?!

Phùng Kiến Vũ trông thấy ánh mắt lợi hại của anh, nhịn không được đánh một cái run lạnh.

Mi Phùng Kiến Vũ như muốn đổ xuống!

- Chột dạ?

- Không, không có- Chỉ trách ánh mắt hắn quá sắt bén, không thể trách cậu.

- Tự nguyện hay để dùng hình?

Phùng Kiến Vũ nhìn Vương Thanh tỏa ra luồng khí hắc ám.

- T..Tự nguyện. - Nuốt nước bọt.

- Tốt lắm, biết làm thế nào rồi chứ?

Phùng Kiến Vũ ngoan ngoãn leo xuống ghế, tự thân tự giác làm việc.

°

°

°

°

Vương Thanh giống mãnh nam cường tráng cùng cuồng bạo lấy thịt đao công kích huyệt động mềm mại, hơn nữa sức nặng toàn thân lặp đi lặp lại, mỗi một cái đụng, thân mình mềm mại của Phùng Kiến Vũ liền xuống ghế sô pha, hai người thân hình liên tiếp, giống như một bức đông cung đồ.

Va chạm kịch liệt thủy triều dâng trào, huyệt động phiá sau của cậu dâng lên cảm giác thỏa mãn.

"Em thật mềm, thật chặt..." Thắt lưng Vương Thanh ra sức một cái, "Tiểu Phùng, em khiến cho anh cảm thấy điên cuồng..."

Cậu không thể quay đầu nhìn bộ dáng hắn rong ruổi, chỉ có thể nhắm hai mắt, trong miệng đi theo sự luật động của anh mà phát ra thanh âm yêu kiều.

Va chạm kịch liệt làm cho anh áp chế thân thể mềm mại của cậu, khiến cho cả hai người cùng động luật.

Cơ bắp cường trắng trên người Vương Thanh phiếm lớp mồ hôi mỏng, cơ bắp trắng kiện rắn chắc cùng đường nét cơ thể, da thịt nhẵn nhịu của cậu chiếu rọi với nhau

- Ưm...Ân...- không ngừng thở gấp, thân mình vì anh mà đung đưa.

Vương Thanh một bên thưởng thức vẻ mặt đáng yêu của cậu, một bên dùng đôi tay tráng kiện âu yếm vùng ngực, lấy ngón trỏ chà xát nhũ tiêm nhỏ nhắn.

"... A..." Cường đại áp lực chen vào trong huyệt động cậu, tựa hồ mau làm cậu nứt vỡ ra.

-Ừ... em giỏi quá...- Vách tường hấp thụ nóng thiết của anh, làm tốc độ anh nhanh hơn, một lần lại một lần nhập vào, thật sâu bên trong...

Sau khi chấm dứt trừng phạt, Vương Thanh dựa ở thân mình Phùng Kiến Vũ, cùng cậu ôm nhau ở trên sô pha.

- Lần sau không cho phép em lại cứng đầu, nghe được không?- Anh khẽ hôn trán mồ hôi của cậu, lấy đầu lưỡi ăn miệng cậu.

Hai mắt của Phùng Kiến Vũ khép hờ, chỉ có thể nghe nhịp tim đập của anh, qua vài phần phút sau, cậu mới lại đột nhiên mở mắt ra.

Phùng Kiến Vũ hai má nóng bừng trừng mắt, hổn hển nhìn Vương Thanh.

-Anh...-Cậu tức giận đến đấm vào ngực hắn -Anh làm sao có thể đối với em như vậy?

-Đừng nói em không thích.- Bàn tay to của anh vuốt ve khuôn ngực cậu, mơn trớn xương quai xanh gợi cảm, còn lấy đầu lưỡi nếm hương vị cậu.

-Em rõ ràng thực thích anh làm em ở ngoài này...

"Anh..." Hai má câuh đỏ bừng, chỉ cần mỗi lần cùng anh hoan ái, anh sẽ luôn nói ra một vài câu xấu xa như thế.

-Làm sao vậy?- Vương Thanh giở trò xấu phóng ánh mắt câu mị tới cậu.

- Vừa mới không phải kêu lãng như vậy, còn phối hợp để anh tiến vào trong cơ thể...- Vương Thanh liếm nhũ tim của cậu, bàn tay lại tham tiến đến tiểu Vũ tử đáng yêu kia.

-Không cần...- Cao trào vừa qua khỏi, nhưng bị ngón tay anh sờ, toàn thân cậu vẫn run rẩy không thôi.

-Em thật đẹp...

-Không thể...-Tuy rằng ngoài miệng cậu kêu không thể, nhưng là tựa như ngón tay của Vương Thanh có ma lực, vẽ một cái sẽ luôn châm lên sự nhiệt tình trong cậu.

-Ngồi lên trên.- Thể lực anh thật dọa người, rất nhanh lại khôi phục hùng dũng hiên ngang, nóng thiết lại dựng đứng lên.

-Không...- Phùng Kiến Vũ lắc đầu muốn cự tuyệt, nhưng lại bị anh kéo lấy, làm cho cậu khóa ngồi ở trên đùi.

-Ngồi xuống!- Vương Thanh nheo mắt.

- Em không nghe lời? Chẳng lẽ em muốn lại tiếp tục nhận trừng phạt?"

Cậu do dự nhìn anh, bờ môi căn ngập ngừng, mấp mấy.

Vương Thanh liếc mắt nhìn cậu một cái.

- Mau!...

"A..."

Hai người đồng thời khẽ thở gấp.

Anh hôn lên môi cậu, đầu lưỡi cũng với vào bên trong khiêu khích quấy làm, lửa nóng cuồng nhiệt hôn một đường tới xương quai xanh của cậu, bàn tay to lớn như hỏa cầu lắm lấy đầu v*, vân vê, tựa như hai đóa anh đào đang nở rộ.

°°°

-Đau..Đau..Đừng làm nữa.- Phùng Kiến Vũ hề hề khóc, đáng thương nhìn Vương Thanh.

-Đúng vậy, sưng đỏ hết rồi, tiểu tử hảo đáng thương.- Vương Thanh vừa nói, vừa dùng ngón tay chà sát miệng huyệt động kia. Thích thú nhìn nó vì mình mà rua rẩy.

Kiến Vũ vừa xấu hổ vừa run rẫy, Vương Thanh vẫn đang ngồi giữa hai chân cậu, chân bị tách ra hết cỡ, còn người kia thì tùy ý trêu chọc.

- Đừng, đừng động.- Phùng Kiến Vũ khẽ than.

- Bảo Bối, vậy còn nó thì sao?- Nói rồi còn cọ tới cọ lui vật nóng lên đùi cậu.

-Không biết.

Phùng Kiến Vũ tức giận lườm anh, tên ngựa đực này.

-Hmmm, em giúp anh đi.

- Giúp? Như thế nào?

Vương Thanh ngả ngon nắm lấy cằm Kiến Vũ. Khẽ cười.

- Dùng đôi môi ngọt ngào này, giúp anh.

Mắt Phùng Kiến Vũ mở lớn, say đó đỏ mặt lắp bắp nói:

- K...Không. Không giúp.

- Hửm? Nếu như vậy, chỉ còn cách này thôi.

- Cách nà....Aaa..., tê..

-Là cách này....

Ngón tay Vương Thanh tại huyệt động của cậu điên cuồng trừu đưa.

- Không...không cần, ngừng...

Vương Thanh khẽ cười.

- Được.

Tốc độ giảm xuống nhưng biên độ dao động tăng lên a. Anh tà ác trêu chọc như vậy, cậu càng khó chịu. Cuối cùng đành thỏa hiệp.

- Được, em giúp!

Vương Thanh lui ngón tay ra, xấu xa cười, trêu chọc:

- Nếu ban đầu liền đồng ý, thì không cần phải khó chịu a.

- Hừ, còn nhiều lời?

- Thẹn quá hóa giận a?

Kiến Vũ vừa định cuối xuống thì nghe Vương Thanh nói vậy liền bẻ hướng đi, chỉ là vừa xoay người bay lập tức đầu gối đụng vào cạnh bàn.

Vương Thanh nhanh tay kéo lại nhưng đầu gối kia vẫn bị tím 1 mảng.

Kiến Vũ loạn choạn ngã ngồi lên người Vương Thanh, lại 1 phen xuýt xoa. Cậu ngồi đè lên cậu nhỏ của Vương Thanh rồi. Phùng Kiến Vũ khóc không ra nước mắt.

- Em lại muốn nhận trừng phạt?- Vương Thanh vỗ 1 cái vào phiến mông căn tròn kia.

Cậu lắc đầu ngoầy ngoậy.

- Hừ, chân!

- Chân? - Phùng Kiến Vũ nhìn xuống chân của mình.- Chân làm sao?

- Nâng lên!

"A.." Ngây ngốc làm theo.

"Ah~..." Thở gấp. Mẹ nó chứ! Tự làm tự chịu.

- Hơi tím một chút nhưng không sao, anh đừng lo, mai là hết.

- Không được, để anh đi lấy cao dán.

- Thanh. Không cần.

- Thật? Không được, vẫn nên đi lấy.

- Nếu anh đi. Em liền không giúp nữa.- Đành chịu, cậu không dám để bàn tay to lớn kia xoa bóp a.

- Em giúp anh.

Phùng Kiến Vũ bước khỏi người Vương Thanh, cuối người quỳ giữa hai chân anh, nắm lấy vật to lớn kia, bàn tay run rẩy, có chút do dự.

Vương Thanh nhìn vừa mắt bộ dạng rụt rè kia, nhưng vẫn không nhịn nổi nhìn cậu ngập ngừng. Đè gáy cậu xuống.

Một phát đến tận cùng, cuống họng Phùng Kiến Vũ tự động kháng nghị vật thể lạ, co bóp không ngừng.

Cậu hít thở không thông, vật thể mắc ngay cổ họng không lên không xuống làm cậu nhợn mấy lần, khó chịu đến ứa nước.

Vương Thanh không đành lòng nhìn tâm can của mình khó chịu, hơi lui ra ngoài 1 chút.

Phùng Kiến Vũ lấy lại được hơi thở, gấp rút hít thở không khí, lại không biết hành độg vô tình của mình dẫn đến ai kia phải gồng mình kiềm nén.

Miệng không khép lại được, nước bọt theo khóe miệng cậu xuôi xuống, lẳng lơ câu nhân. Hình ảnh chân thực rõ nét kích thích, Vương Thanh nhịn không được cử động, bị bàn tay cậu nắm lại.

Phùng Kiến Vũ ngước lên, meo meo meo cầu xin Vương Thanh.

Vương Thanh lần đầu tiên cảm thấy định lực của bản thân thật phi thường.

Khi khoang miệng cậu quen với vật thể này rồi, cậu không hề giống lần trước chỉ ngậm mà đầu lưỡi không chịu hoạt động. Đầu lưỡi liếm mấy cái, liếm vòng quanh, miệng há thật lớn, ngậm quy đầu cực lớn vào.

"Ân...A.. " Vương Thanh dễ chịu rên lên. Cảm giác khoang miệng mềm mại ấm nóng của cậu bao quanh cực đại của mình, đầu lưỡi vì không thuần thục nên quét lung tung, lâu lâu còn bị hàm răng mài trúng làm hắn có chút đau đớn, từ trong đau đớn lại sinh ra khoái cảm tê dại.

Có điều rất là sướng, bị cái miệng nhỏ của cậu bao chặt, cảm giác này vừa kích thích lại vừa sung sướng.

Kiến Vũ liếm một hồi lâu, cuối cùng ngậm vào phân nửa, phân nửa còn lại làm thế nào cũng không ngậm hết, đành đưa tay không ngừng khuấy động.

Lưỡi ở nửa trên trượt lên xuống, bắt chước động tác tiến lui mà phun ra ngậm vào, nhưng miệng đã tê cứng mà Vương Thanh vẫn không có dấu hiệu muốn phóng

Mệt lã, cậu không kiên nhẫn, phun ra, ngẩng đầu phàn nàn:

- Sao lại lâu như vậy?

Vương Thanh nhìn cậu quỳ giữa háng mình, tư thế mê hoặc ngẩng lên nhìn anh, trên miệng còn lóng lánh nước bọt, dưới thân lại càng sưng to. Vương Thanh nữa ngồi nữa quỳ, đưa đầu cậu vào dưới thân, ép cậu há miệng ngậm cực đại của hắn, rồi giữ sau ót cậu, thần tốc ưỡn lưng đút vào.

"Ưm ưm ưm..." Kiến Vũ không theo kịp tiết tấu của Vương Thanh, bị anh làm cho thở không nổi, đành vừa đẩy anh, vừa nức nở.

Vương Thanh nghe tiếng nức nở khó chịu của cậu cũng đau lòng, cấp tốc đút vào vài chục cái, mới buông cậu ra, nhanh chóng rút ra, phóng thích.

Nhìn cậu 1 thân dính đầy tinh hoa trắng đục của bản thân. Lòng ngực Vương Thanh rộn ràng.

Phùng Kiến Vũ mệt lữ, cả cơ thể như bị xe nghiền qua, hiện tại cậu chỉ muốn ngủ, nên khi được Vương Thanh ôm vào trong lòng, cậu liền mặc kệ tất cả, chìm vài giấc ngủ, say.

- Bảo bối, em cực khổ rồi!

+++++++++

Cuối cùng cũng xong, viết chương này run như cầy sấy.
Bình Luận (0)
Comment