[Thanh Vũ] Baba, Đến Đây Thương Con Đi

Chương 6

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ở trên là media Thực giả gái.

Ở trên là media Thực giả gái



Ta chả có hình nào trong đt tốn mớ tg đi tìm hình CT

Ta chả có hình nào trong đt, tốn mớ tg đi tìm hình CT.(╥_╥)

Chương 6: Công Tác Bí Mật.

Vương Thanh rời khỏi nhà họ Vương, nước mắt Đại Vũ vẫn chảy ào ào. Từng giọt từng giọt trượt trên bầu má giờ vẫn còn nhợt nhạt rơi xuống cánh tay Vương Thanh làm cho tay anh bỏng rát. Đại Vũ lắc đầu nguầy ngoậy, cất lên chất giọng ngọt ngào nay đã khản đặc, nghẹn ngào, vội vã túm lấy áo của Vương Thanh nói:

- Không. Con không cần. BaBa, con chỉ cần ba, không cần người khác.- Càng nói Đại Vũ càng kích động.- Ba đừng không cần con được không, BaBa?

Ngón tay Đại Vũ xiết chặt vạt áo Vương Thanh, chặt đến mức những ngón tay trắng bệch. Mặt mũi nhem nhuốc nước mắt, lại làm cho cậu thêm điềm đạm đáng yêu. Trong lòng Vương Thanh vừa đau lòng, lại vừa thỏa mãn.

Đau lòng đương nhiên vì cậu đã khóc đến hai mắt sưng như quả hạch đào.

Thỏa mãn là vì, cậu nhóc thích anh, luyến tiếc anh, ỷ lại anh nên không muốn rời xa anh.

- Làm sao ba lại không cần con được, ngoan, ngủ đi.

Vương Thanh 1 tay ôm Đại Vũ một tay lái xe về đến nhà, nhìn cậu đã mệt đến thiếp đi thì có chút tự trách. Vì sao lại đem cậu trở về? Gọi về thông báo một tiếng cũng như nhau thôi.

Vương Thanh nhẹ nhàng đặt Đại Vũ lên giường, muốn lấy khăn ấm chườm lên cặp mắt sưng húp kia. Nhưng tay Đại Vũ vẫn nắm chặt vạt áo anh, vừa nhúc nhíc cậu liền mở mắt, miệng mếu máo mơ hồ nức nở nói:

- BaBa....đừng đi....

Giọng nói mơ màng ngái ngủ kia làm tim Vương Thanh ngứa ngấy. Anh vỗ vỗ lòng ngực của mình:

- Mày yên lặng xíu coi.

Chính anh cũng không biết, có một vài thứ chính anh cũng không kiểm soát được đang lặng lẽ đâm chồi nảy lọc, cắm rễ vào sâu trong thâm tâm anh. Tỷ như.... sự quan tâm chăm sóc, tỷ như..... sự cưng chìu yêu thương, tỷ như.... thói quen, tỷ như.....tình yêu của anh dành tặng cho ai đó. Bất di bất dịch.

----------

Hơn 3 gìơ sáng, một cú điện thoại đường dài nối máy với Vương Thanh. Vương Thanh lướt mắt qua màng hình, rồi có chút ngạc nhiên. Nhìn cậu nhóc trong ngực đang hít thở đều đặn. Anh bắt máy. Đầu dây bên kia nói gì đó cho Vương Thanh.

- Bên đó không tự xử lý được?- Giọng điệu vốn vân đạm phong khinh hiện tại có chút trùng xuống.

-..............

-.........- Anh nhìn về phiá cậu nhóc kia, ánh mắt dần trở nên băng gía. Trong đầu nghĩ, đúng là nuôi 1 đám phế vật.

Người ở đầu dây bên kia thấy đại Boss yên lặng, trong lòng càng hồi hộp, trầm mặc lau mồ hôi rỉ ra trên trán.

- Khi nào xuất phát?.

-............

- Được. Đợi lệnh của tôi.

Người kia thở phào nhẹ nhõm. Lâu rồi không cùng đại Boss liên hệ. Mỗi lần liên lạc đều như cực hình.

Vương Thanh gọi một cú điện thoại, nội dung chỉ có 5 chữ rồi cúp máy:

- Đem đến một chiếc xe.

Vương Thanh rời giường, đến hộc tủ lấy passport, nhìn cậu nhóc hồi lâu, cuối cùng lấy ra một tờ giấy, để lại lời nhắn đặt trên đầu tủ. Trước khi đi, anh cuối xuống hôn lên cái trán thơm thơm của Đại Vũ một cái, rồi mới nhẹ nhàng đóng cửa, bước lên xe đi tới sân bay.

Trong xe, anh gọi tới Thái Chiếu. Đợi hồi lâu vẫn không thấy bắt máy, anh mất kiên nhẫn đè phím tắt. Kiên nhẫn của anh chỉ dành cho Đại Vũ. Không tới 1 phút sau, điện thoại đang sắp bị anh bóp vỡ rung lên. Giọng nói trầm thấp từ tính của Tháu Chiếu truyền tới:

- Mới có 4 gìơ, ngươi muốn giết ta sao?

- Ta có việc nhờ ngươi. Ta.....

- Ây dô! Đại thiếu gia nhà ngươi cũng có lúc nhờ ta sao?- Thái Chiếu ngạc nhiên cắt đứt lời nói của Vương Thanh.

- Ta cần ngươi chăm sóc một người.-Trong giọng nói đã ẩn ẩn lạnh giá.

Người kia nhận ra cũng không đùa cợt Vương Thanh nữa, nghiêm túc nói chuyện.

- Là ai?

- Bé trai 10 tuổi, ta cần ngươi đến nhà ta vào sáng nay, mang theo Thu Thực.

- Nhà nào của ngươi?

- Biệt thự phiá Tây thành phố.

- Là ai mà ngươi để hắn ở đó?

- Là con nuôi.- Tắt máy.

- Con...- "rụp" một tiếng, nối sau đó là hàng dài " đô..đô...đô....". Thái Chiếu nhìn màng hình điện thoại cảm thán. Lần nào cũng vậy, đều chưa đến 1 phút đồng hồ.

Thái Chiếu tê liệt ngã xuống giường, ngủ như chết.

Đích đến, sẽ là Las Vegas, nơi loạn lạc.

Las Vegas, kinh đô giải trí thế giới (The Entertainment Capital of the World), thành phố tội ác (Sin City), ngoại ra có "Thế giới bài bạc" cùng "Sắc tình Thiên đường"nhã hào bên ngoài, nơi này còn là một "thành phố tự sát" cũng là thiên đường kết hôn cùng ly hôn.

Las Vegas kết hôn chỉ cần 15 phút, ly hôn lại chỉ cần 5 phút.

Nơi này có quá nhiều hấp dẫn, xúc xắc, rượu ngon, tiền mặt, gái...giống như trêu chọc người mới yếu ớt thần kinh, nhưng cũng lại làm người ta mê muội trong đó...

------------Tôi là đường phân cách #^_^#___________

Đại Vũ bị lạnh tỉnh dậy. Nhìn bốn bên trống trải, lòng mơ hồ nổi lên chút bất an.

- Oa! 8 giờ rồi.

Đại Vũ tự an ủi Vương Thanh đã đi làm. Lại vô tình nhìn thấy mẩu giấy nhỏ kẹp ở dưới đồng hồ. Nhiều lần nhìn thấy chữ viết của anh cậu đều cảm thán, cứng cáp có lực. Nhưng hiện tại nhìn thấy, cậu lại có chút buồn bã, có chút trống trải.

" BaBa có công vụ đột xuất, phải xuất ngoại, không lâu lắm, chỉ một tuần. Ba sẽ nhờ người đến chăm sóc con, không cần sợ, là bạn tốt của ba, chờ ba trở lại."

Đại Vũ thở dài, một tuần, rất lâu a~~

Lúc xuống lầu đã thấy hai người đang tựa vào nhau ngồi trò chuyện ở trên sofa. Đại Vũ cũng không có thắc mắc. Ho nhẹ một tiếng lôi kéo hai người kia trở về.

Bạn tốt của Ba cũng là người thân! Bạn tốt của ba đáng tin cậy.

- Xin chào, con tên Phùng Kiến Vũ, rất vui được làm quen.- Đại Vũ cuối người 1 góc 45° đúng tiêu chuẩn, đầy đủ lễ nghĩa.

- Xin chào! Ta là Thái Chiếu.- Chỉ vào Thu Thực.- Trần Thu Thực. Hai chúng ta là bạn của Vương Thanh. Đến đây ở cùng con một khoảng thời gian.

- Đã biết! Hai người ăn sáng chưa?- Dù sao cũng là khách đến cũng là bạn tốt của ba mà.

- A? Chúng ta ăn rồi.- Hai người sửng sốt, Thái Chiếu nhanh chóng trả lời.

- Dù sao con cũng chỉ hỏi thôi, không có ý định làm theo.- Đại Vũ cười nhẹ, khóe mắt cong thành hình trăng rằm. Đi theo Vương Thanh lâu như vậy, tất nhiên phải bị nhiễm chút phong thái của con người bá đạo kia chứ.

Nói rồi, cậu sải bước đến phòng bếp.

Thu Thực nhìn nụ cười kia đến ngây người. Sau đó kích động bắt lấy tay của Thái Chiếu. Mãnh liệt lay động. Luôn miệng khen.

- Chiếu, anh thấy không, rất dễ thương a, xinh đẹp đáng yêu nữa, còn lễ phép nữa. A...., em cũng muốn có con, em muốn có một đứa như Bảo Bảo.

Thái Chiếu cũng yêu thích đứa bé khả ái kia, lại nhìn về phiá " bà xã " mình đang nổi loạn. Dấm chua bốc lên. Khinh thường liếc mắt nhìn Thu Thực. Dội một gáo nước lạnh.

- Em sinh được sao?

Cách một lớp kính mỏng kia nhưng Thu Thực vẫn cảm nhận được tia lửa trong đó, cười phá lên, nhào tới véo mặt Thái Chiếu.

- Chiếu. Anh ghen sao? Anh lại đi ghen với 1 đứa bé? Ha...ha..ha...

Thái Chiếu thẹn quá hóa giận lao vào đè người kia xuống. Hai người loạn thành một đoàn.

Đại Vũ bưng ba đĩa mì xào đặt trên bàn ăn, ra ngoài phòng khách định gọi hai người vào, thấy hai con người đang trên ghế vật lộn kia có chút tò mò.

Hắng giọng một chút. Nhìn hai con người đang nhìn mình, giả vờ hỏi:

- Hai người là một đôi sao?

- Ừ.- Đồng thanh trả lời.

-..........- Đại Vũ bước tới bàn ăn ngồi xuống, lại thấy hai người kia không động đậy, thật thà hỏi:

- Hai người không ăn sao?

Hai người kia giật mình trước sự bình tĩnh của cậu.

- Con không cảm thấy kì lạ sao?

Hai thằng con trai với nhau.

- Hai người con trai? Vậy kia là chú Trần, không phải cô sao?

- Xin lỗi. Nhìn chú giống con gái quá, con cũng chưa nghe giọng chú.- Đại Vũ ngại ngùng cười cười.

Thu Thực bị món ăn Đại Vũ làm hấp dẫn, bị nhầm thành con gái cũng mặc kệ, nhào tới bàn ăn.

Ăn thử một miếng, rồi lại thử một miếng, rồi ngồi xuống ăn luôn mà không nói gì cả.

Đại Vũ cũng không để ý lắm.

Ba con người yên lặng dùng bữa.

Thật ra. Trong lòng Vương Thanh vẫn muốn có sự ủng hộ của ba mẹ đối với mọi quyết định của anh. Chỉ là anh chưa từng thừa nhận sự thật mà thôi.

Chương tiếp: Chờ đợi.

Bình Luận (0)
Comment