Vương Thanh bị Phùng Kiến Vũ đánh, chỗ nào cũng dính đòn.
Hai tiết tự học Phùng Kiến Vũ không để ý đến hắn, tan học càng không đợi hắn, phòng ngủ cũng không về, tan học liền vội vàng mà ra khỏi trường. Vương Thanh chân dài chạy theo cũng đuổi không kịp, mắt mở trừng trừng nhìn cậu lên xe bus đi mất.
Vương Thanh tức giận, tật xấu này ở đâu ra vậy. Cậu sờ tôi xong lại đánh tôi, còn tôi liếc mắt nhìn cậu một cái cũng bị ăn đòn. Coi như là huề nhau đi, vậy... cậu còn giận cái gì hả?!?.
Vương Thanh không cam lòng, hắn canh thời gian Phùng Kiến Vũ về đến nhà rồi gọi điện thoại cho cậu:
"Alo".
"Đại Vũ?".
"Hửm... anh muốn gì?".
"Tôi chỉ muốn hỏi một chút, cậu có phải vẫn đang cứng không?".
Phùng Kiến Vũ nhìn thoáng qua mẹ cậu đang làm cơm trong bếp, đè thấp giọng mắng: "Cmn!!! Tôi thao cả nhà anh Vương Thanh".
Bên kia Vương Thanh cất tiếng cười to, làm Phùng Kiến Vũ tức điên đến độ muốn quăng luôn cả điện thoại. Mẹ Phùng xoa xoa hai tay đi ra: "Điện thoại của ai thế?".
Phùng Kiến Vũ đen mặt nói: "Vương Thanh". Mẹ Phùng liền vui vẻ: "Vương Thanh à, gọi thằng bé tới ăn cơm luôn đi".
Phùng Kiến Vũ trừng lớn hai mắt: "Gọi anh ta làm gì?. Không gọi!!!".
Mẹ Phùng gõ đầu cậu một cái, cầm lấy điện thoại: "Vương Thanh à!! Dì đây, qua nhà dì ăn cơm đi... không phải ngại... ba mẹ con cũng không có nhà. Đến đây đến đây, tiện thì ở lại đây ngủ, sáng mai hai đứa con đi đến lớp học nhảy cùng nhau luôn... được được được, dì chờ con đến ăn cơm”.
Phùng Kiến Vũ tức giận nhìn mẹ, Vương Thanh lại đến ăn cơm. Cậu thật không hiểu tên đó làm thế nào lại lấy lòng được mẹ cậu, còn được cho ngủ lại nữa chứ.
Ngủ lại?!?.
“Mẹ, nhà chúng ta còn phòng trống sao?".
"Ở phòng con".
"....".
Không lâu sau Vương Thanh đã xuất hiện ở cửa, còn mang theo cả hoa quả, Phùng Kiến Vũ đứng dựa tường soi mói nhìn Vương Thanh thay giầy vào nhà. Cậu nhìn thấy hắn mồm miệng liến thoắng, nói ngon nói ngọt được mẹ cậu vui vẻ chào đón, bỗng nhiên trong đầu xuất hiện một từ "hồ ly tinh".
Thanh hồ ly cảm nhận được ánh mắt sắc như dao ở sau lưng, híp mắt cười cười hỏi mẹ Phùng: "Dì à!! Bác trai tuần này không được nghỉ sao?".
Mẹ Phùng thở dài trả lời: "Làm giúp người khác, ngày mai mới về. Dì hôm nay làm món cá kho thịt, con thích không?". Vương Thanh liền dùng bộ mặt ngây thơ giọng trẻ con mà đáp ngay: "Con thích nhất là cá kho thịt".
Phùng Kiến Vũ còn lạ gì cái mồm dẻo quẹo của Vương Thanh, đợi mẹ Phùng quay về phòng bếp liền tiến tới cho Vương Thanh một cước. Vương Thanh xoa mông, thấp giọng hô: "Đánh xong chưa???".
"Đồ thiếu đánh".
"Cậu đợi đấy".
Vương Thanh vẫn nhớ chuyện lần trước đến nhà Phùng Kiến Vũ ăn, nghìn vạn lần tự nhắc nhở bản thân phải tiết chế, không được làm mất mặt.
Thế nhưng vừa ngồi vào bàn... hắn vẫn là không nhịn được một hơi ăn ngấu nghiến.
Mẹ Phùng thấy vậy càng vui vẻ: "Ăn nhiều là tốt, lớn lên càng khỏe mạnh".
Cả hai người đem thức ăn quét sạch, ăn xong định giúp mẹ Phùng rửa bát chưa gì bà đã vội đuổi đi: "Ăn nhiều vậy xuống tầng dưới đi hai vòng tiêu cơm một chút. Nhớ đừng đi chơi bóng".
Phùng Kiến Vũ bị Vương Thanh lôi kéo ra cửa, đi ngang qua siêu thị nhỏ dưới tầng, Phùng Kiến Vũ ghé vào mua một cây kem sau đó ngồi ở sân bóng rổ mà ăn. Vương Thanh ngồi chổm hổm ở bên cạnh nhìn cậu, nhịn không được hỏi: "Cậu không lạnh à?".
Phùng Kiến Vũ liếc nhìn hắn một cái: "Không lạnh".
Vương Thanh lại dí sát vào cậu nói: "Cho tôi một miếng".
Phùng Kiến Vũ trợn mắt: “Không cho".
Vương Thanh đứng dậy, không nói không rằng đoạt lấy cây kem từ tay Phùng Kiến Vũ, cho vào miệng cắn, hắn càng ngày càng không sợ Phùng Kiến Vũ tức giận. Không phải Vương Thanh không để ý đến suy nghĩ của Phùng Kiến Vũ, mà là hắn nhìn thấu con người Phùng Kiến Vũ có điểm rất ngược đời. Xấu hổ và tức giận có quan hệ trực tiếp với nhau, càng tức giận sẽ càng xấu hổ, mà càng xấu hổ lại càng tức giận.
Ăn xong kem, Vương Thanh lại ngồi xổm ở trước mặt Phùng Kiến Vũ, ngước lên nhìn cậu: "Cậu không phải vì chuyện buổi chiều mà ngại ngùng chứ?".
Phùng Kiến Vũ bị Vương Thanh nói trúng tâm sự, ánh mắt đảo vòng quanh không biết nên nhìn chỗ nào. Mỗi lần thân thiết với nhau, tận sâu trong lòng cậu biết bản thân mình thích chuyện này, nhưng cậu lại không biết phải làm gì với nó. Rõ ràng muốn đè nén trong lòng nhưng rồi lại muốn nó xảy ra, thế nhưng... Phùng Kiến Vũ tuyệt đối không muốn Vương Thanh biết chuyện cậu thích cùng hắn hôn môi.
Như vậy chẳng phải sẽ rất mất mặt sao?.
Vương Thanh đưa tay xoa đầu cậu: "Cậu nói tôi nghe, cậu ngại cái gì hả?. Đây là chuyện của riêng chúng ta mà, tôi cũng sẽ không nói với người khác. Hơn nữa hôn cũng hôn rồi, cậu còn xấu hổ để làm gì?".
Nửa câu đầu Phùng Kiến Vũ nghe được đã thấy ức, nửa câu sau nhịn không được phải tặng cho hắn một cái tát.
Vương Thanh bị ăn một bạt tai vẫn nở nụ cười, tay để phía sau kéo nhẹ đầu cậu xuống hôn phớt một cái: "Sau này xấu hổ cứ xấu hổ, nhưng đừng đánh tôi".
Phùng Kiến Vũ cũng cười: "Nhìn anh nhịn không được cứ muốn đánh. Anh nói phải làm sao đây???".
Vương Thanh thở dài: "Vậy đánh nhẹ thôi!!!".
Phùng Kiến Vũ cười ra tiếng: "Haha!!! Để xem xét đã".
Hai thằng con trai lúc đi ra ngoài còn có chút không vui vẻ, lúc quay đầu về đã thấy cười cười nói nói. Mẹ Phùng thấy chuyện này quả thật thần kì: "Chờ hai đứa về uống nước quả, rửa tay trước đi".
Hai người chen nhau ở bồn rửa để rửa tay, đi ra cùng mẹ Phùng vừa xem TV vừa ăn hoa quả. Mẹ Phùng Kiến Vũ xem xong hai tập phim truyền hình liền chuẩn bị đi ngủ, trước khi đi còn không quên dặn dò: "Phòng hai đứa chuẩn bị đủ rồi đấy, có thêm gối đầu nữa rồi, đi ngủ sớm một chút, đừng làm rộn".
"Vâng ạ, con cảm ơn dì”.
Vương Thanh nói ngọt cảm ơn mẹ Phùng, quay đầu lại đã nhìn thấy Phùng Kiến Vũ hai lỗ tai đỏ ửng lên. Người này.. lại muốn gì đây?.
Phùng Kiến Vũ và phòng của cậu không khác gì nhau, sạch sẽ và chỉnh tề. Nhất là giá sách được sắp xếp theo thứ tự từ cao đến thấp, từ dày tới mỏng, Vương Thanh lướt qua một lần không nhịn được tính xấu, đem ba quyển sách đảo loạn sang chỗ khác.
Phùng Kiến Vũ vừa tắm xong đi ra đã thấy Vương Thanh lọ mọ xem xét trước kệ sách của cậu: "Anh làm gì đấy???. Đừng có đụng vào tập Ỷ Thiên Đồ Long ký của tôi!. Là báu vật đấy".
Vương Thanh thiếu đánh vẫn còn cố sờ sờ gáy sách: "Động đấy, làm sao?".
Phùng Kiến Vũ một cước đá vào mông hắn: "Dám động".
Vương Thanh cười gian một tiếng, khom lưng nâng Phùng Kiến Vũ lên, ném cậu lên giường: "Thích phản cậu".
Phùng Kiến Vũ lập tức cù hắn, khí thế hung hăng lúc nãy của Vương Thanh lập tức biến mất, Phùng Kiến Vũ xoay người cưỡi lên đè Vương Thanh nằm bẹp trên giường, một tay chống lên ngực, một tay bóp nhẹ cổ Vương Thanh: "Có phục hay không??".
Vương Thanh bị Phùng Kiến Vũ cù cho cười đến đỏ hết cả mặt: “Vũ ca Vũ ca!!!. Chúng ta vừa ăn xong.. khó chịu.. bỏ tay ra đi".
"Chỗ nào?. Ở đây sao?" Phùng Kiến Vũ nhéo nhéo ngực Vương Thanh, biểu cảm trên mặt bỗng nhiên biến thành dạng giống như phát hiện được "vùng đất mới": "Ôi chao, ngực anh cũng không nhỏ nga~~, sao trước giờ tôi lại không phát hiện ra nhỉ!!".
Phùng Kiến Vũ buông cổ Vương Thanh ra, cả hai tay đều đặt lên ngực Vương Thanh mà sờ tới sờ lui. Vương Thanh nhột cong người cười sắp tắc thở: "Đại Vũ... Đại Vũ... Không được... Đừng... Đừng sờ nữa".
(Thì ra cái sở thích sờ ngực này là có từ lâu rồi. Cơ mà nghe lão Vương nói thật giống nha "Đại Vũ.. không được... đừng.. đừng sâu nữa.. á~~ không chịu được")"Không nghe??" Phùng Kiến Vũ trừng mắt liếc hắn: "Ca đây đã cho anh hôn, sờ anh một chút thì có sao?. Tôi cũng chưa sờ qua bộ ngực nào lớn như vậy".
Vương Thanh thở hổn hển: "Thao... tôi hôn cậu... cậu khó chịu sao...".
Phùng Kiến Vũ tay lại càng dùng sức: "Tôi sờ anh, xem ra anh cũng thoải mái lắm".
Vương Thanh thực sự không nhịn được bật cười thành tiếng, sợ kinh động đến mẹ, Phùng Kiến Vũ nhanh tay bị miệng hắn.
"Đệt!!! Anh muốn làm cả nhà tỉnh giấc hả?".
Vương Thanh cười đến đau cả bụng, cả người bị Phùng Kiến Vũ làm cho ngứa ngáy, gương mặt liền cứng lại, xoay người đè cậu xuống, kéo chăn trùm kín cả hai. Hắn theo bản năng cúi đầu xuống hôn, cũng đâu có nhìn thấy gì, hắn chỉ dựa vào cảm giác.. đây là mũi... đây là cằm... vậy... đây là miệng..
Hắn ngậm lấy môi người dưới thân, dùng đầu lưỡi thăm dò, người kia có chút rụt rè nhưng nhiều hơn là chờ đợi... bên trong khoang miệng đón nhận từng trận chọc ghẹo của ai kia, hai đầu lưỡi cứ như vậy mà dây dưa cùng một chỗ. Phùng Kiến Vũ ôm lấy mặt hắn, chủ động vụng về mút lấy đầu lưỡi Vương Thanh, hôn xong có chút thấp thỏm hỏi nhỏ: "Dễ chịu không?".
Hai người khả năng hôn cũng là kẻ tám lạng người nửa cân, so với người khác cũng đâu có giỏi hơn là bao. Chỉ vì đối tượng hôn môi là người bản thân vừa ý cho nên bất luận như thế nào cũng đều cảm thấy thỏa mãn.
"Tạm được, vẫn là ca dạy dỗ cậu thật tốt" Vương Thanh hôn lên trán cậu. Cả hai từ trong chăn thò đầu ra, hai tay Vương Thanh ôm lấy mặt Phùng Kiến Vũ, xoa xoa gò má cậu. Phùng Kiến Vũ nằm bên cạnh Vương Thanh, nhịn không được lại đưa tay qua sờ soạng, Vương Thanh hai tay ôm ngực trốn vào trong chăn: "Cậu muốn làm gì??. Đồ lưu manh".
"Đừng xấu hổ mà, đến đây để Vũ ca sờ chút”, Phùng Kiến Vũ đưa tay tới: "Ngực lớn như vậy còn không chịu cho bạn thân ké chút tiện nghi. Anh có phải người không???".
Vương Thanh hai tay che ngực, hung tợn nói: "Sớm biết cậu dâm loạn như vầy tôi thà làm con chó còn hơn...".
"Đến đây đi ~ gâu, gâu~".
(Đệt Chang Chang, cô có cảm thấy hình như hình ảnh lãnh đạo đứng đắn của c.ta đã đi xa rồi không T_T)
Vương Thanh tránh trái tránh phải cũng không tránh được cuối cùng đành nằm yên để Phùng Kiến Vũ sờ hai cái, cậu thỏa mãn vỗ vỗ ngực của hắn.
"Tạm được. Vũ ca sợ anh cười làm mẹ tỉnh nên tôi đâu có bóp mạnh".
Vương Thanh xoa xoa đầu cậu: "Đừng nháo, mau ngủ đi".
Phùng Kiến Vũ đứng dậy tắt đèn, trở lại giường kéo chăn đắp kín, nhắm hai mắt lại, nghe người bên cạnh thở đều khiến cậu cũng thấy buồn ngủ. Bên cạnh có thêm hơi ấm của một người, trong lòng Phùng Kiến Vũ sinh ra một loại cảm giác xa lạ.
Người bên cạnh trở mình, cậu cũng giật mình rồi chậm rãi xoay người lại. Không biết là ai chủ động trước, cơ thể cứ như vậy mà quấn lấy nhau.
Hôn môi tựa như chất gây nghiện, có lần đầu tiên sẽ có lần tiếp theo, người này đối với người kia giống như một đứa bé chiếm được món đồ chơi mới lúc nào cũng muốn giữ trên tay. Vương Thanh cùng Phùng Kiến Vũ vẫn luôn ở gần nhau, nhưng bấy nhiêu đó vẫn không đủ.. người này không nhịn được muốn cùng người kia thân mật gần gũi hơn một chút.. không khống chế được.. cũng không thể kìm nén.
Phùng Kiến Vũ xoay người nằm đè lên Vương Thanh, gặm cắn môi hắn, đầu lưỡi tiến vào trong miệng Vương Thanh, để hắn tùy ý mà mút lấy, tay Phùng Kiến Vũ theo bản năng mò vào trong áo Vương Thanh. Hắn bị Phùng Kiến Vũ vuốt ve trên ngực không tự chủ liền hừ một tiếng. Cảm giác này không phải nhột càng không phải đau, trái lại có chút khoái cảm khi bị người khác đụng chạm.
Vương Thanh ôm lấy hông Phùng Kiến Vũ, đẩy sâu thêm nụ hôn. Hắn cắn nhẹ đầu lưỡi Phùng Kiến Vũ rồi lại say sưa liếm mút, cảm giác được cơ thể Phùng Kiến Vũ căng cứng, biết là cậu cũng thích. Tay hắn liền không kiêng kị tiến vào trong áo Phùng Kiến Vũ, trên lưng nhẹ nhàng vuốt ve.
Phùng Kiến Vũ cảm giác mình điên rồi, cậu chưa bao giờ đối với một việc lại có thể mê muội đến vậy. Cậu mơ hồ cảm thấy hình như không đúng... nhưng sai ở đâu?.
Cậu không biết... không biết như thế nào để thoát ra, cứ như vậy chìm đắm ở bên trong, bản thân không tự chủ được lại muốn gần Vương Thanh thêm một chút.
Nếu dục vọng là khởi nguồn của tai họa, thì Vương Thanh chính là kẻ tiếp tay.
Trong bóng tối tiếng thở dốc của hai người càng thêm rõ ràng, áo phông không biết từ lúc nào đã bị cởi bỏ. Bờ ngực trần trụi dán lên nhau, Phùng Kiến Vũ bỗng nhiên ghé sát vào tai Vương Thanh, nhỏ giọng nói: "Thanh ca à~~ máy bay của anh hình như muốn cất cánh!!!".