[Thanh Vũ] Cứ Thế Theo Đuổi Cậu

Chương 19

Phùng Kiến Vũ cả mặt nóng bừng, buồn bực nói: "Chuyện kia, không tốt...".

"Chuyện giải tỏa có tác dụng giảm bớt áp lực tinh thần, cậu chả lẽ không có áp lực".

"Có...".

Giọng của Vương Thanh giống như tiếng gọi của biển, mê hoặc khiến cậu không sợ vùng cấm mà liều lĩnh tiến vào. Chẳng hề biết gì con đường phía trước, phải đi hướng nào cậu cũng không rõ, chỉ có thể toàn bộ đều nghe theo hắn...

"Đừng sợ, tôi giúp cậu".

Tay của Vương Thanh từ phía sau lưng Phùng Kiến Vũ đưa lên phía trước, nhận thấy ngón tay của Phùng Kiến Vũ bất an vẽ vòng tròn trên ngực hắn, hắn liên lấy ngón tay gãi gãi vào bụng cậu, Phùng Kiến Vũ cúi đầu nhịn cười. Ý thức được Phùng Kiến Vũ cũng muốn, trái tim bất chợt nhảy dựng lên, so với lần đầu tiên hôn môi còn thấy kích động hơn rất nhiều.

Tay của hắn chậm rãi đưa vào trong quần đồng phục của cậu, từ mép quần lót tiến dần vào thăm dò. Phùng Kiến Vũ không khỏi nín thở, cảm giác hạ thân bị người khác đụng vào khiến cậu nhịn không được khẽ kêu một tiếng.

Cảm giác bị người khác đụng chạm chỗ riêng tư vừa xa lạ lại vừa kích thích, mặc dù cố hết sức kiềm chế không nên nhanh như vậy mà có phản ứng, thế nhưng vẫn không tránh được, tiểu Vũ rất nhanh ở trong tay Vương Thanh đã thẳng tắp đứng lên.

"Cậu cũng thật lớn đi, lúc đi tiểu nhìn không ra á".

"Cmn đồ biến thái!!!. Đi vệ sinh mà anh vẫn nhìn tôi chằm chằm là sao??".

Vương Thanh cười cười ngón cái xoa lấy đầu khấc của cậu, lập tức đổi lại được một tiếng rên rỉ của Phùng Kiến Vũ tràn ra.

"Ca so với cậu lợi hại hơn phải không?".

Phùng Kiến Vũ thở hổn hển cho hắn một cái tát: "Bớt nói mấy câu vô nghĩa đi".

Cái tay rảnh rỗi kia của Vương Thanh kéo tay Phùng Kiến Vũ đặt lên hạ thân của hắn: "Cũng nên chiếu cố tôi một chút chứ". Phùng Kiến Vũ cụp mắt xuống không dám nhìn hắn, tay chầm chậm luồn vào quần hắn, tay kia của Vương Thanh đột nhiên dừng lại, đây rõ ràng là muốn có qua có lại.

Phùng Kiến Vũ tay chạm vào vật kia không chỉ có cảm giác không quen mà còn kèm theo một chút khẩn trương. Cậu vụng về dùng ngón trỏ sờ tới sờ lui. Vương Thanh bị Phùng Kiến Vũ làm cho sắp nghẹn, hết lần này tới lần khác đều không nghiêm túc.

"Vẫn còn chưa biết cách?" Vương Thanh nắm bắt hạ thân Phùng Kiến Vũ gằn giọng xuống hỏi: "Còn nghịch nữa tôi bóp đấy".

Vương Thanh không biết bản thân Phùng Kiến Vũ lúc này đang xấu hổ hay là đang sợ, đơn giản cái gì cũng không nghĩ đến, liền chủ động vươn tới hôn môi, rồi tay cậu lại nắm chặt lấy hạ thân hắn. Vương Thanh bị hành động bất thình lình của Phùng Kiến Vũ dọa cho sợ hãi, cậu em của hắn suýt chút nữa cũng mềm xuống luôn.

Đợi khi Phùng Kiến Vũ vừa rời môi ra hắn liền cảnh cáo cậu: "Là hàng nguyên đai nguyên kiện, cậu cẩn trọng chút".

"Tôi căng thẳng! Anh nói gì nhiều vậy".

Phùng Kiến Vũ cắn môi hắn, lại lấy lòng liếm liếm môi Vương Thanh. Những hành động này cậu không hề có kinh nghiệm, chỉ có thể dựa theo những gì Vương Thanh đã dạy, chậm rãi nắm lấy vật trong tay mà di chuyển, cảm nhận được kích thước và nhiệt độ lớn dần lên.

"Thao, anh như thế nào mà...".

Câu cảm thán của Phùng Kiến Vũ bị Vương Thanh nuốt vào trong miệng, hắn so với Phùng Kiến Vũ tuy có nhiều hơn một chút kinh nghiệm, những cũng là lần đầu tiên bị người ta đụng chạm. Trong lòng cũng rất căng thẳng, cảm nhận sự vụng về của đối phương đem lại cho hắn một cảm giác vui vẻ khó mà diễn tả.

Cả thế giới chỉ còn lại tiếng tim đập và tiếng thở dốc, lúc phát tiết rất muốn kêu to lên một tiếng nhưng chỉ đành kiềm nén, tất cả biến thành một tràng tiếng rên rỉ nghẹn ở cổ họng. Cả thân thể run động bắn ra, lòng bàn tay đầy dính dịch thể dính nhớp, tất cả tâm tình trong nháy mắt đều như thoát ra cùng với tiếng tim đập rộn ràng.

Phùng Kiến Vũ thở hổn hển tựa trên vai Vương Thanh, Vương Thanh từ trong túi móc ra khăn tay, đầu tiên lau khô tay mình, sau đó lôi bàn tay như hóa đá của Phùng Kiến Vũ ra, chần chừ lên tiếng: "Cái kia... tôi lau cho cậu".

Phùng Kiến Vũ chớp mắt hai cái, vẫn chưa phản ứng kịp. Vương Thanh thở dài, bây bây giờ vẫn chưa phản ứng, lát sau phản ứng được nhất định sẽ lại xấu hổ.

Tranh thủ lúc cậu còn chưa có phản ứng, Vương Thanh nhanh tay lau đi dịch thể dính trên hạ thân Phùng Kiến Vũ, vừa lau vừa nói: "Vũ ca kĩ thuật không tồi, học hỏi nhanh á".

Phùng Kiến Vũ lúc này mới bắt đầu cảm thấy xấu hổ, vừa nãy còn bị hắn cầm nắm vuốt tới vuốt lui, hiện tại bị hắn nhẹ nhàng lau chùi, càng nghĩ càng thấy mất hết thể diện.

"Cậu bây bây giờ ngồi yên một chút, lát có đánh tôi đừng đánh mặt a~".

Vương Thanh đã lau sạch sẽ, Phùng Kiến Vũ vẫn còn ngồi im lặng. Vương Thanh kéo tay hắn ngửi ngửi: "Hóa ra của tôi có mùi như thế này".

Một câu nói đã làm cho Phùng Kiến Vũ không nhịn được bật cười. Vương Thanh muốn cho Phùng Kiến Vũ thử xem mùi của mình như thế nào, Phùng Kiến Vũ liền ngửa đầu né tránh tay hắn, miệng cười không ngớt mắng: "Anh cút đi".

Hai người vừa từ phòng học ra ngoài thì đụng mặt bảo vệ trường, anh ta vừa nhìn đã phát hiện là Vương Thanh, rất hay trốn học hút thuốc bị bắt gặp nên thường biếu thuốc cho anh ta: "Nhanh về đi ngủ!. Nếu có lần sau nữa tôi sẽ báo với Trương lão sư".

Rửa mặt xong liền đi ngủ, Vương Thanh từ giường trên thò một cái tay xuống: "Đại vũ, thử ngửi xem có mùi gì".

Phùng Kiến Vũ cả mặt nóng bừng lên, biết chắc chắn Vương Thanh lại muốn trêu đùa mình. Cậu chớp mắt, giơ chân lên đụng vào tay hắn.

Vương Thanh nằm lỳ trên giường tưởng tượng ra hình ảnh Phùng Kiến Vũ gương mặt đỏ bừng, đột nhiên cảm giác được có vật chạm vào tay. Phùng Kiến Vũ nắm tay hắn?. Vương Thanh lập tức quay đầu nhìn xuống dưới, phát hiện chân Phùng Kiến Vũ để lên tay hắn.

"Ngửi rồi, mùi chân Vũ ca".

"Cmn!!!!".

Gần tới kì thi vào đại học, canteen trường cấp ba mở thêm bữa ăn khuya, mỗi ngày buổi tối bán thêm bánh bao nhân thịt bò. Trước đây Phùng Kiến Vũ vốn rất ghét ăn bánh bao của canteen trường, nhưng từ hôm Lý Bình mang bánh bao nhân thịt bò về ăn thử liền cảm thấy rất ngon.

Vương Thanh biếu cho bảo vệ dãy nhà học một gói thuốc lá, nghĩ sau đó dù có bị bắt cũng có thể đảm bảo không bị mách với giáo viên. Kết quả mấy ngày gần đây sau giờ tự học, Phùng Kiến Vũ luôn cùng Lý Bình chạy mất tăm mất tích, lúc hắn trở về phòng ngủ đã thấy cậu ngồi chồm hổm dưới đất ăn bánh bao,

Vương Thanh tâm tình rất tức giận.

Phùng Kiến Vũ thấy hắn trở về hào hứng giơ lên một cái túi.

"Thanh ca, để lại cho anh hai cái bánh bao".

Vương Thanh ngồi xổm xuống nhìn cậu, nghiêm túc nói: "Phùng Kiến Vũ, dạo này cậu rất béo đó biết không, mặt cũng tròn lên rồi".

Phùng Kiến Vũ mắc nghẹn, chậm rãi nuốt nốt miếng bánh trong miệng, có chút nghi ngờ nhìn hắn: "Thật không, thật là béo?".

Vương Thanh gật đầu: "Mặt sao lại to vậy chứ?".

Cậu nhìn cái bánh bao trong tay, đưa tới trước mặt Vương Thanh: "Vậy anh ăn không?".

"Không ăn, ăn nhiều rồi mặt sẽ phát phì".

Vương Thanh nói xong liền đứng lên thu dọn đồ đạc đi rửa mặt, lúc hắn quay lại thấy Phùng Kiến Vũ ngồi trên giường chậm rãi ăn nốt hai cái bánh bao.

"Tôi để cho cậu nước nóng, nhanh đi tắm đi".

Phùng Kiến Vũ gật gật đầu.

Tự dưng ăn thêm hai cái bánh bao, Phùng Kiến Vũ trong bụng khó chịu, nằm lật qua lật lại không ngủ được. Nghĩ thầm đều tại Vương Thanh ngốc nghếch không coi ý tốt của cậu ra gì, đã không ăn còn nói cậu béo.

Phùng Kiến Vũ nhớ tới trước đây Vương Thanh có mua cho cậu hộp thuốc tiêu hóa, ngồi dậy sờ soạng tìm nửa ngày, lại nghĩ ra không phải cũng là đồ Vương Thanh mua sao?.

Không uống!.

Vương Thanh nghe tiếng Phùng Kiến Vũ ở dưới giường lục đục, nhỏ giọng hỏi: "Cậu làm gì thế?.

Phùng Kiến Vũ không thèm để ý đến hắn, nằm lại trên giường miễn cưỡng nhắm mắt ngủ.

Trường cấp ba làm lễ tuyên thệ cho lớp 12 trước khi thi đại học, đối với đám học sinh không thi đại học thì sắp tới có mấy ngày nghỉ. Trương Viễn đã sớm đề nghị tranh thủ những ngày nghỉ và tết Đoan Ngọ (ngày 5/5 âm lịch) đi ra ngoài chơi, hôm nay lúc ăn cơm lại nhắc tới.

"Đi chơi có gì vui chứ, không đi, không thích" Vương Thanh từ nhỏ lớn lên ở thành phố này, đã quen ở thành phố không muốn đi đâu nữa.

"Đi chỗ nào á??" Phùng Kiến Vũ lại rất hăng hái. Ba mẹ cậu mỗi lần chuyển công tác cậu lại phải chuyển trường theo, ngoại trừ trường học và nơi ở, còn chưa có được đi thăm thú ở đâu.

"Vậy đi vườn thực vật không?. Hiện tại đang đúng mùa hoa nở".

"Cũng được, tôi đi nói với mấy người khác một tiếng. Thanh ca, anh rốt cuộc có đi không?".

"Đi".

Trương Viễn hi hi ha ha nói: "Vừa nghe có nữ sinh đi đã đổi ý muốn đi. Lưu manh!!".

Phùng Kiến Vũ ranh mãnh nhìn hắn: "Anh lại vừa nhìn trúng cô nàng nào rồi đúng không?".

Vương Thanh trừng mắt lên: "Cái gì mà vừa?".

"Ăn đi, ăn đi, ý nói anh có hứng thú" Phùng Kiến Vũ đưa tay lên xoa xoa đầu hắn: "Mau ăn, mau ăn, xong còn về ngủ".

Vương Thanh nhìn thoáng qua trong khay cơm của Phùng Kiến Vũ chỉ có cải trắng với đậu phụ: "Dạo này cậu toàn ăn những món này sao?. Cậu không phải không ăn thịt thì không sống được à?".

Phùng Kiến Vũ đang gắp đồ liền dừng một chút: "À, ăn ít một chút, muốn dành tiền mua đồ chơi".

"Cậu không ăn thịt thì làm sao có sức?" Vương Thanh đem hết thịt ở trong khay của mình gắp sang cho Phùng Kiến Vũ, lại gắp từ đĩa của Trương Viễn sang mấy miếng.

Phùng Kiến Vũ nhìn cũng không nhìn nhanh chóng gắp trả lại: "Một hai bữa không ăn cũng không sao mà".

Thời gian nghỉ trưa, toàn bộ cả phòng đều ngủ, Vương Thanh vẫn suy nghĩ, Phùng Kiến Vũ từ lúc nào chơi điện tử?, thế nào trước giờ hắn chưa từng nghe qua?. Hắn xoay người ngó xuống giường dưới, Phùng Kiến Vũ đang nghiêng người ngủ say.

Vương Thanh nở nụ cười, lặng lẽ lấy túi đồ để ở đầu giường lấy ra hộp cơm. Hộp cơm của Phùng Kiến Vũ với hộp cơm của hắn đều là cùng một bộ mẹ Phùng cho. Vương Thanh lén lấy hộp cơm của Phùng Kiến Vũ ra, đổi hộp cơm của mình vào.

Phùng Kiến Vũ không biết cầm hộp đồ ăn của Vương Thanh ăn hết rồi mấy hôm sau lại tiếp tục ăn vài bữa cải trắng đậu phụ.

Vương Thanh có chút nóng nảy, hắn luôn cảm thấy Phùng Kiến Vũ hai ngày nay tinh thần uể oải, cũng không thấy cậu ăn nhiều. Vừa vặn Lỗ Địch xin nghỉ ra ngoài, Vương Thanh nhờ hắn ở ngoài trường mua về một chút đồ ăn ngon.

Lỗ Địch đặc biệt chú ý cầm tiền của Vương Thanh mua hai cân đùi dê nướng mang về. Vương Thanh nhận đồ vừa trở về phòng ngủ đã bị toàn bộ ác lang trong phòng theo dõi.

"Cmn, Thanh ca, cầm cái gì mà thơm vậy a~".

Vương Thanh cảm giác mình mắc phải sai lầm, đáng lẽ nên gọi Phùng Kiến Vũ ra ngoài ăn: "Các cậu tránh ra, là tôi mua cho Đại Vũ".

Lý Bình chân chó nhanh tay giật lấy hộp đồ ăn đảo qua đảo lại trước mặt Phùng Kiến Vũ: "Vũ ca, Vũ ca, ăn nhanh, ăn không hết cho tôi".

Phùng Kiến Vũ nhìn miếng thịt mời gọi vừa quay sang nhìn vẻ mặt mong đợi của Vương Thanh cùng ánh nhìn chăm chăm của bạn cùng phòng.

"Tôi không muốn ăn, đau dạ dày".

"Đau dạ dày?, đau lắm không?, tôi đưa cậu đến phòng y tế" Vương Thanh vừa đi tới giường Phùng Kiến Vũ vừa đưa tay sờ bụng cậu.

Lý Bình đang cầm hộp đồ ăn: "Thánh thượng, thịt này phải xử lý thế nào á?". Kí túc trưởng mang danh hòa thượng cũng góp thêm một tiếng: "A di đà phật, không thể phụ tấm chân tình của con dê được kính dâng đúng không??".

"Chính là vậy!!!".

Vương Thanh vung tay lên: "Lấy ăn đi, phiền chết được".

Đám bạn trong phòng cầm hộp đồ ăn chia nhau, mùi thịt dê thơm đến mức đám bạn phòng kế bên cũng phải mò sang.

Vương Thanh ngồi trên giường nhìn Phùng Kiến Vũ: "Cậu ngoại trừ đau dạ dày còn có chỗ nào khó chịu không?. Ngày mai về nhà, cậu nhớ bảo dì đưa đi khám".

Phùng Kiến Vũ rũ mắt ừ một tiếng, trong lòng đang gào thét: "Cmn, đùi dê mùi sao lại thơm đến thế!!!!".
Bình Luận (0)
Comment