[Thanh Vũ] Cứ Thế Theo Đuổi Cậu

Chương 23

Mẹ Vương trước khi đi làm thiếu điều đã muốn mua hẳn một nửa siêu thị. Luôn căn dặn Vương Thanh đến nhà Phùng Kiến Vũ thì phải nghe lời dì, tan học nhớ mua hoa quả đem qua, không có việc gì thì đưa Phùng Kiến Vũ đi ăn ngon một chút.

Hai đứa con trai về nhà, mẹ Phùng liền làm một bàn đầy đồ ăn, lại hiếm khi có dịp ba Phùng cũng ở nhà, đối với Vương Thanh lại càng thêm hoan nghênh nhiệt liệt.

Thế nhưng... Phùng Kiến Vũ vẫn cảm thấy cả người không được tự nhiên.

Nhất là ăn cơm xong, ba mẹ cậu xuống tầng dưới đi dạo, trong nhà chỉ còn lại hai người là cậu và Vương Thanh.

Vương Thanh khí thế bừng bừng sắp xếp đồ của mình, đưa ra máy PSP hỏi cậu: "Chơi không?".

Phùng Kiến Vũ lập tức nhảy đến: "Chơi thế nào á?".

Vương Thanh đưa tay qua chỉ cậu chơi. Như này... thế này... này này... thế nhưng Phùng Kiến Vũ vẫn không chơi được. Vương Thanh liền trực tiếp bước đến sau lưng Phùng Kiến Vũ vòng tay lên phía trước, cầm lấy tay cậu chỉ: "Cậu xem.. là như thế này...".

"À, ra thế...".

Phùng Kiến Vũ chơi được liền rất vui vẻ, không hề hay biết cứ thế dựa lên người hắn mà cọ cọ. Vương Thanh cũng quên mất mình đang thu dọn đồ đạc, cứ như vậy tựa cằm lên vai cậu mà nhìn.

“Cậu học nhanh thật đấy".

"Đương nhiên rồi".

Chơi được nửa giờ thì tiếng mở cửa vang lên, Phùng Kiến Vũ lập tức đứng dậy: "Nhanh nhanh cất đi, đừng để mẹ tôi nhìn thấy". Vương Thanh luống cuống liền giấu ngay sau lưng.

"Mua kem cho hai đứa. Sao lại đứng thế kia, hai đứa không phải đang đánh nhau chứ?".

"Không, không có a~~...".

"Vương Thanh qua đây ăn kem!".

Một nhà bốn người vừa xem TV vừa ăn xem, Vương Thanh còn phải vừa ăn vừa đem máy chơi điện tử ra sau lưng giấu kín.

Vương Thanh vừa tắm rửa xong đi ra chỉ mặc mỗi quần lót nhảy lên giường lăn lăn: "Tôi ngủ bên ngoài".

Phùng Kiến Vũ liến mắt nhìn hắn: "Mặc áo ngủ vào, lát mẹ tôi vào nhìn thấy thì sao?".

Vương Thanh kéo kéo cái quần lót: "Tôi khóa cửa rồi. Cậu làm gì vậy?".

"Tôi xem thời khóa biểu của trường, còn có thời gian biểu học tập và nghỉ ngơi của mẹ viết cho nữa" Phùng Kiến Vũ cầm hai tờ giấy ngồi ở mép giường, Vương Thanh cũng lân la sáp sáp lại ngồi xem cùng cậu.

Sáng sớm 7 giờ rưỡi dậy, 9 giờ đi học, 11 giờ rưỡi tan học về nhà ăn trưa, 2 giờ đến 5 giờ rưỡi chiều đi học, 7 giờ rưỡi tự học ở nhà.

"Kín cả ngày rồi..." Vương Thanh nhìn nhìn rồi nói: "À!!. Mà mẹ cậu còn kiểm tra sao?".

"Mẹ tôi mà phạt thì không đùa được đâu. Có phải anh đã vẽ ra viễn cảnh tươi đẹp khi đến nhà tôi ở phải không?" Phùng Kiến Vũ đã nhịn lâu lắm rồi, nhịn không nổi nữa phải ra tay tát hắn một cái.

Vương Thanh nhanh mắt nắm chặt cổ tay cậu, cười hì hì nói: "So với ở trường vẫn tốt hơn nhiều. À, cậu có chơi trò chơi nữa không?".

"Không chơi, đi ngủ" Phùng Kiến Vũ liếc mắt một cái nhìn làn da trắng nõn của Vương Thanh: "Có thể mặc áo vào được không?".

"Không thể" Vương Thanh với tay ôm lấy hông cậu, kéo cả người ngã lên giường rồi đè lên mà thọc lét: "Cậu cũng cởi ra đi!. Nóng lắm!".

Phùng Kiến Vũ nhịn cười giãy dụa, nhỏ giọng mắng hắn: "Cmn, anh đừng nháo!. Để ba mẹ tôi nghe thấy bây giờ".

Vương Thanh đè lên người cậu xoa xoa tóc rồi hôn một cái thật nhanh xuống miệng Phùng Kiến Vũ: "Đã biết đã biết. Nghe cậu, đều nghe cậu hết được chưa?. Bây giờ đi ngủ!".

Hôn thế này... thà không hôn còn hơn. Chứ nụ hôn phớt qua kiểu này ngược lại càng khiến cho Phùng Kiến Vũ cả người ngứa ngáy.

Vương Thanh thấy thế mà làm thật, nói xong liền chủ động xuống giường tắt đèn, thật sự ngoan ngoãn lên giường đi ngủ.

Phùng Kiến Vũ trợn mắt nhìn lên trần nhà, trong lòng rối bời hết cả:

"Này, anh không đắp chăn?".

"Không đắp, nóng lắm".

"...".

Phùng Kiến Vũ lặng lẽ lấy một góc chăn đắp lên bụng cho hắn, sau đó chậm rãi xoay người đưa lưng về phía hắn. Vậy mà chỉ nháy mắt sau Vương Thanh liền đá luôn chăn sang một bên, trở mình quay lưng về phía cậu.

Phùng Kiến Vũ lặng lẽ cào cào viền gối, bình thường có bao giờ thấy Vương Thanh nghe lời như vậy đâu. Nói không cho là nghe lời không làm gì, nếu thế thì đừng có hôn, hôn xong rồi lại tỏ ra nghiêm chỉnh...sao lại phiền vậy chứ???.

Phùng Kiến Vũ càng nghĩ càng nghẹn cả họng, cong người lên đẩy Vương Thanh ra ngoài mép giường. Vương Thanh còn nghĩ cậu nằm bên trong không đủ chỗ liền dịch dịch ra ngoài nhường cho cậu, không nghĩ tới Phùng Kiến Vũ vẫn tiếp tục chen lấn hắn nhiều lần:

"Đừng đẩy nữa, tôi ngã xuống giường bây giờ" Vương Thanh nhiều lần đang ngủ bị Phùng Kiến Vũ chen chen làm cho tỉnh giấc. Xoay người đem tiểu tử kia ôm vào lòng, rồi cắn một cái lên gáy cậu: "Ngủ!".

Phùng Kiến Vũ nằm trong lòng Vương Thanh bỗng nhiên yên hẳn, miệng lầm bầm: "Ngủ vậy, buồn ngủ rồi...".

Vương Thanh giơ tay lên nhéo nhéo má cậu: "Ngốc nghếch".

----------------

Còn hai ngày nữa mới đến lúc nhập học, Trương Viễn hẹn một nhóm bạn đi leo núi. Lúc hỏi đến Vương Thanh hắn chuẩn bị mở miệng nói buồn chán thì đúng lúc bắt gặp Phùng Kiến Vũ mang vẻ mặt "Cũng được", hắn liền nhanh chóng thay đổi, đáp ứng đi chơi.

Một ngày trước khi lên đường, Phùng Kiến Vũ đi đo kính, lúc thử kính Phùng Kiến Vũ căng thẳng đến mặt cũng cứng đờ ra.

Vương Thanh thì nghĩ gọng kính tròn trông thật là vừa đẹp vừa đáng yêu. Còn Phùng Kiến Vũ thì nghĩ con trai mang kính tròn trông thật buồn cười, cũng không thích chọn kính vuông, cuối cùng lại chọn một cái khung nửa viền.

Phùng Kiến Vũ đeo mắt kính mới vào thấy cả thế giới sáng bừng lên, lôi kéo Vương Thanh mà nói cảm nhận: "Anh biết không, giống như đồng hồ phủ một lớp bụi đột nhiên được lau chùi sạch sẽ. Chính là cảm giác này, thật sự rất thoải mái".

Cái gọng kính này khiến Phùng Kiến Vũ càng thêm đáng yêu, Vương Thanh không nhịn được cứ nhìn mãi. Đi tới đi lui, chạy ra trước rồi còn xoay xoay người Phùng Kiến Vũ. Càng nhìn càng thích.. càng nhìn càng muốn cười.

“Cười nữa tôi lập tức tát anh".

Vương Thanh cũng không hiểu được bản thân cười cái gì, tay vô thức xoa xoa đầu cậu: "Nhìn nhỏ đi vài tuổi. Nhưng mắt kính này hơi vướng”.

"Vướng cái gì?".

"Cậu hỏi làm gì!!!".

Phùng Kiến Vũ qua lớp kính trừng mắt với hắn, Vương Thanh lay lay gọng kính của cậu: "Đáng ra phải mua loại lớn một chút, bằng không làm sao che được hết mắt cậu".

Phùng Kiến Vũ hướng hắn nháy nháy mắt: "Biết anh đố kị với Vũ ca mà. Lông mày rậm, mắt to vừa nhìn là biết ngay người đứng đắn".

"Đúng đúng đúng, ghen tị với cậu".

Nhớ đến lần đi chơi trước Phùng Kiến Vũ ăn không ít, Vương Thanh lúc này quyết định thà mang thừa chứ không để thiếu.

Phùng Kiến Vũ đi theo phía sau hắn cằn nhằn mấy câu: "Mua nhiều vậy, ăn sao hết".

Vương Thanh căn bản coi như không nghe thấy gì. Tay giơ giơ lên túi bánh mì: "Làm sandwich cho cậu, ăn không?".

"Ăn".

"Khoa tây chiên ăn không?".

"Ăn".

“Thịt bò khô ăn không?".

"Ăn”.

....

Cuối cùng hai người mang theo hai túi đồ ăn vặt nặng nề vác về nhà.

Mẹ Phùng cũng không muốn hai đứa con trai phải ở nhà mãi, mười phần tán thành hai đứa ra ngoài chơi, nhưng luôn miệng dặn phải chú ý an toàn.

Ngày xuất phát hai người dậy thật sớm, Vương Thanh ngáp ngáp cáu kỉnh nói nếu biết phải dậy sớm vậy hắn nhất định không thèm đi, Phùng Kiến Vũ cho hắn một cái tát: "Ngoan, lên xe rồi ngủ tiếp".

Đến chỗ tập hợp Trương Viễn với bạn bè đều đến đủ, nam sinh ngoại trừ Lý Bình còn có thêm trưởng kí túc xá. Nữ sinh ngoại trừ cô gái có vẻ là bạn gái của Trương Viễn thì toàn người lạ mặt. Cũng không biết Trương Viễn quen ở đâu, có người vừa tốt nghiệp, còn cả học muội khóa dưới.

Vương Thanh mang vẻ mặt cau có "Ông đây chưa tỉnh ngủ" khiến ai cũng không dám tới gần. Hai người đứng chung một chỗ, Phùng Kiến Vũ đứng ở sau lưng hắn tránh nắng mặt trời chiếu xuống.

Xe bus sau khi đến, Phùng Kiến Vũ chiếm hàng cuối cùng, giữ lấy hai chỗ nói là để tiện cho Vương Thanh ngủ. Vương Thanh có chút hoài nghi, sao tự dưng tốt bụng vậy?.

Phùng Kiến Vũ giúp đỡ mấy bạn gái cất đồ khiến Vương Thanh nhịn không được mà giục: "Cậu nhanh ngồi xuống đi, đi qua đi lại mãi".

Phùng Kiến Vũ không những không tức giận còn hướng phía hắn cười tít mắt. Vương Thanh trong ngực lộp bộp một tiếng, thế nào lại có dự cảm không lành?.

Xe bus chậm rãi tiến về hướng ngoại thành, nhiệt độ điều hòa trên xe vừa đủ, Vương Thanh đem áo khoác đắp lên người nhắm mắt ngủ. Phùng Kiến Vũ ở bên cạnh dựa vào hắn đọc tiểu thuyết trên điện thoại di động.

Vương Thanh vừa nhắm mắt được một lát thì cảm giác được Phùng Kiến Vũ để tay lên đùi hắn, mở mắt ra vẫn là thấy Phùng Kiến Vũ nhìn chăm chú vào điện thoại di động... Vương Thanh đành nhắm mắt lại.

Xe đi được một đoạn hắn liền ngủ say, cũng không biết ngủ được bao lâu, đột nhiên cảm giác có một bàn tay chạm vào giữa hai chân hắn, hắn nhất thời không phân biệt được thực hay mơ, cho đến khi...

Cái tay kia đưa thẳng vào trong quần hắn...

Cảm giác bị đụng chạm quá mức chân thực, hắn mới ý thức được đây nhất định không phải nằm mơ.

Vương Thanh toát mồ hôi lạnh mở mắt, ngoài cửa sổ đã không còn bóng dáng nhà cao tầng của thành phố. Phùng Kiến Vũ vẫn đang nghiêm chỉnh nhìn điện thoại di động, thấy hắn tỉnh liền quay đầu nhìn hắn: "Không ngủ sao?".

Vương Thanh cúi đầu nhìn tay cậu, thấp giọng nói: "Cậu điên à?".

Hai nữ sinh ngồi trước đang xem phim Hàn, bên cạnh là hai ông già đang ngủ, chéo phía trước Lý Bình cùng kí túc trưởng đang ngủ ngật ngưỡng.

Trong xe điều hòa tỏa ra hơi lạnh nhưng Vương Thanh cả người lại toát mồ hôi. Phùng Kiến Vũ vẫn trưng ra vẻ mặt vô tội nhìn hắn, cái tay bên trong quần chậm rãi ma sát: "Anh nói gì thế?. Ngủ mơ sao?".

Vương Thanh bắt đầu thở gấp, thực sự là vừa thoải mái vừa kích thích. Vương Thanh cách một lớp quần nắm chặt lấy cổ tay Phùng Kiến Vũ: "Đừng nghịch".

Phùng Kiến Vũ không chỉ không nghe, ngón cái còn hung hăng ấn xuống, thoải mái đến mức Vương Thanh thiếu chút nữa đã rên lên: "Cmn cậu làm thật?".

Phùng Kiến Vũ tới gần gò má đang chảy mồ hôi ròng ròng của hắn, nhẹ giọng hỏi: "Thoải mái sao?".

Hơi thở nhẹ nhàng phả vào tai hắn, đầu óc Vương Thanh bắt đầu trở nên tê dại, cảm giác hơi thở đều nóng hừng hực lên: "Cậu đúng là, có thù tất báo..".

Phùng Kiến Vũ mím môi cười cười, hừ hai tiếng: "Cái này gọi là quân tử báo thù mười năm chưa muộn".

"Thao, đừng nháo nữa".

Vương Thanh kẹp chặt hai chân, mắt đảo xung quanh xem có ai để ý đến hai người bọn họ không. Lúc này hắn mới thực sự cảm thấy hối hận vì lần đó trên xe bus đã dám trêu đùa Phùng Kiến Vũ, cũng vô cùng hối hận vì đã dạy cậu những chuyện này.

Bàn tay cậu thon nhỏ, ngón tay dài lại linh hoạt, làm thế nào sờ làm thế nào cho kích thích đều là Vương Thanh dạy, cũng đều là những cái Vương Thanh thích nhất. Phùng Kiến Vũ cũng biết Vương Thanh thích kiểu gì, làm thế nào để hắn thoải mái...

Cái vật kia trong tay càng lúc càng nóng, càng lúc càng cứng rắn, lúc này Phùng Kiến Vũ mới thấy bắt đầu xấu hổ. Động tác trên tay dần chậm lại, ngước mắt nhìn Vương Thanh:

"Anh tự xử lý a~".

"Thao!".

Vương Thanh mắng một tiếng, kéo cổ Phùng Kiến Vũ xuống. Một tay mân mê tai Phùng Kiến Vũ, tay kia đè tay cậu lại: "Hôm nay cậu không làm đến cùng... tôi sẽ không để yên chuyện này".

Hơi thở nóng bỏng quấn quít cùng một chỗ, Vương Thanh đặc biệt không còn để ý đến xung quanh. Không cần quan tâm có ai thấy hay không liền cắn Phùng Kiến Vũ hai cái, tiểu tử này quả thật yêu nghiệt. Phùng Kiến Vũ không chỉ đỏ mặt mà lỗ tai cũng đã đỏ lên, bị Vương Thanh cầm tay mà di chuyển, cảm giác vừa xa lạ vừa quen thuộc, vừa bí ẩn lại kích thích căng thẳng thần kinh. Cung phản xạ của Phùng Kiến Vũ quá cong nên hiện tại tim mới bắt đầu đập loạn.

Vương Thanh cuối cùng cũng thở hắt ra, tay Phùng Kiến Vũ dính đầy dịch thể, vật trong tay đã mềm nhũn. Vương Thanh khe khẽ thở dài một cái, ngón tay chậm rãi mân mê dái tai của Phùng Kiến Vũ: "Để cậu làm...".

Phùng Kiến Vũ mím môi dùng tay lau sạch dịch thể trên hạ thân hắn. Vương Thanh khẽ kêu một tiếng rồi nhìn cậu chằm chằm, Phùng Kiến Vũ đỏ mặt cười rộ lên. Hắn khẽ thở phào một tiếng, rút ra một tờ khăn giấy, lấy áo che cho cậu lau lau tay sau đó cũng lau khô hạ thân của mình.

Lúc xuống xe, quần lót Vương Thanh đã bị ướt, tư thế bước đi thật sự có chút kì quái.

Lý Bình buồn bực nói: "Thanh ca sao vậy?. Mới đó đã tê chân sao".

Phùng Kiến Vũ mỉm cười: "Cũng có thể là bệnh trĩ tái phát".
Bình Luận (0)
Comment