Sáng sớm mùa hè không khí nhẹ nhàng khoan khoái, Vương Thanh mơ mơ màng màng tỉnh lại. Ngực hắn bị người bóp chặt, giữa hai chân một cây gậy nóng như lửa cọ tới cọ lui, người phía sau cả người tỏa ra nhiệt, bừng bừng thở hổn hển.
Ý thức được chuyện gì xảy ra, Vương Thanh trong nháy mắt liền tỉnh táo. Phùng Kiến Vũ ngày hôm qua nói không cần, náo loạn nửa ngày hóa ra muốn thừa lúc hắn ngủ chưa dậy mà làm cái chuyện này.
Vương Thanh trở tay sờ sờ lỗ tai Phùng Kiến Vũ làm cậu giật mình hoảng sợ, nhất thời quên mất việc đang làm. Vương Thanh nở nụ cười, lười biếng mà mở miêng: "Cậu xem lá gan nhỏ như thế, còn muốn dâm loạn tôi".
Phùng Kiến Vũ ở phía sau lưng buồn bực nói: "Lần trước anh đồng ý.. để tôi dâm loạn anh...".
Vương Thanh nở nụ cười, giọng nói buổi sáng mang theo một chút khàn khàn, khiến hạ thân Phùng Kiến Vũ càng lúc càng cứng rắn: "Được được được, làm đi. Cậu biết cách chưa?".
Phùng Kiến Vũ cắn lên bả vai hắn, nắm lấy ngực hắn, bên dưới bắt đầu di chuyển. Vương Thanh nắm cổ tay Phùng Kiến Vũ chỉ đạo cậu: "Đừng nháo, cứ thế từ từ đưa lên, đúng đúng đúng, như vậy...".
Phùng Kiến Vũ theo lời Vương Thanh chỉ, mỗi lần đều cọ vào rãnh mông và cọ sát vào hạ thân hắn. Cậu chưa từng có trải nghiệm nào như vậy, thực sự vừa kích thích vừa thoải mái.
Vương Thanh mân mê lỗ tai Phùng Kiến Vũ thở dài, tiểu tử này nhất định đêm qua không ngừng muốn làm chuyện này, nhịn cả đêm rồi dậy thật sớm... thực sự là quá chấp nhất rồi đi. Không ngừng bị người khác cọ xát như vậy, Vương Thanh cũng bắt đầu có cảm giác, bất quá lúc này hắn không muốn bắn. Trong lòng một mực nghĩ suốt ngày chơi đùa cùng tiểu ngốc ngếch này hình như đã phát nghiện rồi.
Phùng Kiến Vũ lần đầu tiên bắn ra như vậy, ôm chặt lấy Vương Thanh không buông làm hắn phải vỗ vỗ tay cậu nhắc: "Muốn siết chết tôi hả?".
Phùng Kiến Vũ không nói gì, yên lặng lấy khăn giấy cho hắn lau sạch một mảng ướt đẫm ở chân, hai mắt vẫn rũ xuống không dám nhìn thẳng hắn.
"Ôi chao, đây là bí kíp võ thuật gì vậy?. Là hấp tinh đại pháp sao?".
"Phi, tôi là Bắc Minh thần công".
Phùng Kiến Vũ thanh âm nho nhỏ, lỗ tai hồng hồng. Vương Thanh nhịn không được mà trêu chọc cậu: "Ai dô, đại hiệp, công phu công tồi a~?".
Đại hiệp liền cho hắn một cái tát, cướp lấy cái chăn, đẩy hắn sang một bên, trùm chăn quay mặt vào tường. Vương Thanh trong lòng vốn đã hiểu rõ, tiểu tử này cung phản xạ cũng quá là cong đi, đi một vòng rốt cuộc cũng đã đến lúc xấu hổ.
"Cậu xem cậu đi, hôm qua còn dùng ánh mắt câu dẫn tôi, sáng sớm lại còn chủ động, sau khi xong việc lại e thẹn như vậy. Rốt cuộc là ai dâm loạn ai á?".
Vương Thanh vừa lảm nhảm vừa quay sang ôm lấy Phùng Kiến Vũ: "Ngủ thêm một lúc, đừng giận dỗi nữa. Ngoan".
Ngủ được một lúc, Phùng Kiến Vũ tỉnh dậy lăn ra khỏi lòng Vương Thanh, ngáp ngáp đi rửa mặt. Mẹ Phùng vừa hết ca đêm, đang ngồi trên ghế salon, gương mặt mệt mỏi ra rời.
"Mẹ về rồi à..".
"Ừ" mẹ Phùng lau lau mặt: "Mẹ có hơi mệt, hai đứa mua đồ ăn sáng ở ngoài nhé".
"Vâng, mẹ nghỉ ngơi đi ạ".
Chỉ vài ngày nữa là chương trình học thêm hè kết thúc, trường cấp ba cũng chuẩn bị nhập học, trường học thông báo học sinh buổi chiều trở lại trường thu dọn đồ đạc mang đến tòa nhà cũ. Vương Thanh đặc biệt không thích tòa nhà cũ, hắn luôn cảm thấy tòa nhà đó âm âm u u, đồ đạc gì trong đó cũng đều cũ kĩ.
Hôm thu dọn đồ đạc, Vương Thanh muốn viết ở trên ghế dựa của Phùng Kiến Vũ một hàng chữ, nghĩ tới nghĩ lui quyết định viết "Phùng Kiến Vũ là người hầu của Vương Thanh".
Hắn mới viết được bảy chữ đã bị lớp trưởng gọi đi giúp chủ nhiệm lớp mang bàn máy tính đi nơi khác.
Lúc trở lại đã thấy dòng chữ bị một ai đó viết thêm vào "Phùng Kiến Vũ là thụ của Vương Thanh".
Vương Thanh nhìn chằm chằm hồi lâu, hắn nghĩ đây đích thị là chữ của con gái, nhưng lại không đoán ra là ai. Phùng Kiến Vũ vào lớp nhìn thấy Vương Thanh đang chổng mông nhìn ghế dựa lưng của mình, cậu đi tới vỗ mông hắn một cái, đè lên vai hắn mà hỏi: "Anh nhìn cái gì thế?".
Vương Thanh chỉ chỉ: "Cũng không biết ai viết. Tôi còn chưa viết xong, đã viết thêm vào".
Phùng Kiến Vũ quan sát nửa ngày cũng không hiểu chữ thụ này có nghĩa là gì: "Tôi nghĩ người này cũng chưa viết xong đâu".
Nói xong liền cầm bút lên bổ sung hai chữ "Phùng Kiến Vũ là người bị hại của Vương Thanh".
*ý Vương Thanh muốn viết: 冯建宇是王青的跟班 người hầumới viết được 7 chữ 冯建宇是王青的người kia viết: 冯建宇是王青的受: thụPhùng Kiến Vũ viết thêm 2 chữ sau chữ thụ: 冯建宇是王青的受害者: người bị hạiTiếng anh kiểu như Feng Jian Yu is Wang Qing’s……
Chủ nhiệm lớp đứng giám giám sát toàn bộ quá trình tổng vệ sinh nên tất cả làm rất nhanh, trong khi các lớp khác còn đang dọn vệ sinh tới tới lui lui, thì lớp số tám đã vào lớp tự học. Chủ nhiệm lớp sai lớp trưởng thu bài tập hè, lần lượt kiểm tra bài từng người một.
Vương Thanh lần đầu tiên không sợ bị kiểm tra bài tập, lại còn khoe khoang với bạn học cùng bàn: "Tôi từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên làm xong bài tập. Cậu không biết đấy thôi, mẹ Đại Vũ quản cực kì nghiêm, mỗi ngày đều kiểm tra bài tập của hai đứa chúng tôi. Thật sự làm tôi sợ...".
Vương Thanh lẩm bẩm nói một lúc lâu, Phùng Kiến Vũ ở đằng trước chịu không nổi phải quay đầu lại trừng hắn: "Đừng ba hoa. Không phải bài tập đều là anh chép của tôi hết sao?".
Vương Thanh đưa tay tới, hai tay giữ lấy đầu Phùng Kiến Vũ quay đi: "Xoay qua chỗ khác".
Thầy giáo phía trên bục giảng đặc biệt ngạc nhiên mà cảm thán: "Ai ui, mặt trời mọc đằng tây sao?. Vương Thanh làm bài tập, để xem một chút làm được những gì?. Hả?. Làm toàn bộ?".
Vương Thanh ưỡn ngực ngẩng cao đầu kiêu ngạo, Phùng Kiến Vũ không cần quay đầu cũng có thể tưởng tượng được cái bộ dạng đắc ý của hắn. Thừa dịp vừa trở lại trường, cả lớp đều không có bài tập, chỉ phải tập trung vào giờ tự học buổi tối, chủ nhiệm lớp một lần nữa nhấn mạnh tầm quan trọng của việc thi đại học, nhắc nhở mọi người cần nắm bắt thời điểm này, sau này càng phải kiên trì học tập.
Vương Thanh một chữ cũng không nghe lọt tai, đến khi trời tối, hắn mới nhớ ra một việc cực kì cực kì quan trọng.
Phùng Kiến Vũ đang nghiêm túc xem thời khóa biểu liền thấy một tờ giấy truyền đến.
----- Tôi không ngủ một mình được, làm sao bây giờ?.
----- Liên quan gì đến tôi?.
Trước khi trở lại trường, Vương Thanh về nhà ở hai ngày, chính là cái thói quen đêm đêm ngủ cùng Phùng Kiến Vũ khiến hắn bây giờ nằm trên giường của chính mình lăn qua lăn lại suốt một đêm cũng không tài nào nhắm mắt được.
----- Có liên quan, không ôm cậu tôi không ngủ được.
----- Cút.
Buổi tối trong phòng ngủ, chăn của Phùng Kiến Vũ là chăn mẹ cậu mới mang đến hôm nay. Vương Thanh phủi phủi chăn của mình nhỏ giọng nói hắn không thể ngủ một mình.
Phùng Kiến Vũ làm bộ như không nghe thấy gì.
Chuông báo tắt điện vang lên, Trương Viễn đứng cạnh cửa nhìn xung quanh: "Lên giường hết chưa, tôi tắt đèn a~".
Phùng Kiến Vũ nằm trong trong chăn vô cùng thoải mái, nhìn thoáng qua giường trên tự hỏi không biết Vương Thanh đang làm gì, nghĩ nghĩ một chút sau đó quay mặt vào tường mà đi ngủ.
Đèn phòng vừa tắt, Phùng Kiến Vũ chợt cảm giác giường của mình nhoáng lên một cái, ngay sau đó chăn bị tốc lên.
"...".
Phùng Kiến Vũ ngậm một bụng chửi nhưng một câu cũng không dám nói ra. Vương Thanh nhanh chóng chui vào chăn của Phùng Kiến Vũ, ôm hông rồi còn cọ cọ gáy cậu, thoải mái thở hắt ra.
Phùng Kiến Vũ lúc này thực sự tức giận muốn cho Vương Thanh một cái tát nhưng lại sợ người khác nghe thấy, chỉ có thể quay lưng không thèm để ý tới hắn. Giường kí túc xá chật hẹp, hai người dính sát vào nhau, vật gồ lên ở giữa hai chân Vương Thanh vừa vặn chỉa vào mông Phùng Kiến Vũ, làm nỗ lực ngủ của cậu thật sự bất thành. Không biết làm thế nào chỉ có thể quay người lại đối mặt với hắn.
Hơi thở của Vương Thanh phả vào mặt cậu, Phùng Kiến Vũ trong lòng bỗng dưng rối loạn, định xoay người lại thì Vương Thanh bỗng nhiên giơ tay kéo chăn chùm lên đầu hai người. Phùng Kiến Vũ còn đang sững sờ, Vương Thanh đã bắt đầu hôn tới.
Phùng Kiến Vũ sợ đến tóc gáy đều dựng hết cả lên, tay lập tức giơ lên cho hắn một cái tát. Vương Thanh cười hì hì đem cậu ôm vào lòng, Phùng Kiến Vũ tim đập liên hồi, may mắn sao Lý Bình ở bên kia đã bắt đầu ngáy.
Trời vừa hửng sáng, Phùng Kiến Vũ đột nhiên giật mình tỉnh giấc, không chút lưu tình đánh thức Vương Thanh, bạn học Vương đang mơ mơ màng mang không thể làm gì khác ngoài đứng dậy trèo lên giường trên.
Học kì mới bắt đầu chưa được bao lâu, học sinh mới của lớp mười cũng bắt đầu nhập học, Trương Viễn và Lý Bình ngày ngày đều ghé vào cửa sổ nhìn xem năm nay có học muội nào xinh xắn không.
Vương Thanh trong giờ học đều nằm dài mà ngủ. Nửa đêm hôm qua trời còn chưa sáng đã bị Phùng Kiến Vũ đạp xuống giường, nhiều khi hắn cảm thấy vô cùng oán giận tại sao mùa hè lại trôi qua nhanh như vậy.
Phía trước Vương Thanh là Phùng Kiến Vũ đang cùng bạn học nói chuyện phiếm, mỗi câu mỗi chữ đều truyền vào lỗ tai của Vương Thanh đang nửa mê nửa tình.
"Đại Vũ cậu xem cái này..".
"Tôi a, Xử Nữ a~".
Vương Thanh khẽ cau mày, hai người này ở trong phòng học nói chuyện gì vậy, không sợ người khác nghe thấy sao.
*Xử Nữ còn được hiểu là người còn nguyên vẹn, là trinh nữ a~"Chắc chắn không phải là Xử Nữ".
"Sao lại không phải, tôi xem qua rồi á".
Cậu ta đã xem qua?.
Chút buồn ngủ còn sót lại của Vương Thanh đều tan biến. Tại sao hắn không biết Phùng Kiến Vũ lại đồi trụy như vậy.
"Làm sao cậu biết không phải?".
"Tôi là Xử Nữ á!".
Vương Thanh ngồi thẳng dậy, vẻ mặt tức giận nhìn chằm chằm Phùng Kiến Vũ, trong nháy mắt 180 độ nhớ lại tích truyện nữ giả trang nam đến trường học. Thế nhưng Phùng Kiến Vũ không thể nào.. hắn đã sờ qua rồi á!. Thế nào bây giờ lại là một xử nữ?.
Phùng Kiến Vũ nghe phía sau có tiếng động liền quay đầu lại, đập vào mắt là vẻ mặt cau có của Vương Thanh: "Anh tỉnh rồi?".
Vương Thanh trực tiếp hỏi thẳng: "Cậu là Xử nữ?".
Phùng Kiến Vũ gật gật đầu: "Đúng vậy, anh không phải Song Ngư sao?".
"Ừ?".
Não Vương Thanh vẫn chưa hoạt động tốt. Rốt cuộc đến khi thấy trong tay Phùng Kiến Vũ và bạn cùng học là tờ giấy vẽ các cung hoàng đạo... náo loạn nửa ngày hóa ra đang nói các chòm sao a...
"Ai da, vậy tôi...".
Vương Thanh làm bộ mệt mỏi nằm xuống bàn muốn ngủ liền bị Phùng Kiến Vũ lấy tay ấn đầu xuống. Cậu nheo mắt hỏi hắn: "Nghĩ gì nghĩ gì?. Sao lại bỉ ổi như vậy?. Anh nói đầu anh toàn cái gì hả?".
Cậu vừa nói vừa vỗ, vỗ Vương Thanh đỏ cả gáy. Vương Thanh một bên kêu đau, một bên nắm lấy tay Phùng Kiến Vũ: "Đánh thật đau".
Tiết cuối cùng là tiết thể dục, chủ nhiệm lớp đã sớm xin cho lớp số tám sau này đổi thành lớp tự học. Vừa hết tiết, trưởng đội thể dục đã nhanh chóng chạy ra chiếm sân.
Vương Thanh khoác vai Phùng Kiến Vũ đi tới hướng sân bóng nhìn thoáng qua, thấy có vài gương mặt xa lạ. Phùng Kiến Vũ ghé vào bên tai hắn nói nhỏ: "Thôi xong Thanh ca, người mới đẹp trai hơn anh. Anh thua rồi".
"Cút!. Xem Thanh ca thu phục hắn".
Đối thủ mới so với Vương Thanh chiều cao thì xấp xỉ nhau, kĩ thuật cũng không tệ, thế nhưng cậu ta với những người khác phối hợp khó có thể so sánh với Phùng Kiến Vũ và Vương Thanh. Hai người Thanh Vũ đã ăn ý đến mức nhắm mắt lại cũng có thể phân biệt được tiếng bước chân, nên cuối cùng người thua vẫn là người mới.
Vương Thanh tuy rằng không chịu thừa nhận cậu ta đẹp trai, thế nhưng trong thâm tâm phải công nhận cậu ta chơi bóng không tệ.
"Tôi là Vương Thanh, kia là Phùng Kiến Vũ. Cậu tên gì?".
Đối thủ lau mồ hôi cười cười: "Ngô Hiểu Húc. Xin chỉ giáo thêm".