[Thanh Vũ] Cứ Thế Theo Đuổi Cậu

Chương 87

"Tôi nghe nói cậu cùng một nam sinh có quan hệ rất thân thiết, cái này ảnh hưởng không tốt, tôi muốn nghe chính miệng cậu nói, chuyện này là thật sao?".

Tất cả mấy câu rào trước đón sau kia hóa ra cũng chỉ là dùng để hỏi câu này.

"Ảnh hưởng không tốt là thế nào ạ?" Đến lúc này Phùng Kiến Vũ ngược lại rất tỉnh táo: "Hình như cũng không trai với nội quy trường học, cũng không có làm xấu danh tiếng của trường?.

Mạnh bí thư đẩy đẩy kính mắt: "Kiến Vũ à, cậu là một người thông minh, ngày mai danh sách học tiếp sẽ được công bố, tôi chỉ cần một câu của cậu, chuyện này có thật hay không?. Còn về phần thật giả tôi sẽ không để ý".

Phùng Kiến Vũ hiểu rõ, cậu nhìn một chút tờ giấy trên tay, cung cung kính kính đưa trở lại: "Cảm ơn lão sư, danh sách học tiếp này, em không cần".

Mạnh bí thư bắt đầu thay đổi sắc mặt: "Cậu đây là thừa nhận?. Cậu phải nghĩ kỹ, hiện tại chỉ là danh sách cử đi học, sau đó còn mở ra nhiều con đường hơn, người trưởng thành phải biết đâu là lựa chọn đúng đắn".

"Đúng ạ, em sẽ tự biết lựa chọn thế nào cho đúng, cảm ơn cô".

Nói dối một câu là có thể giải quyết mọi chuyện, nhưng thứ này, chẳng đáng để cậu phải nói dối. Cậu yêu ai, lựa chọn cuộc sống như thế nào là chuyện của cậu, cậu không muốn phải khua chiêng gõ mõ bố cáo thiên hạ, càng không muốn vì ý muốn của người khác mà lên tiếng phủ nhận.

Phùng Kiến Vũ ngồi ở sân bóng rổ hút thuốc. Ngày đó tại chỗ này, cậu buộc hắn đáp ứng ở bên cậu, cậu cũng đã dự đoán trước được những phức tạp quanh co về sau, thế nhưng cái gì cũng loại bỏ được nhưng nỗi khổ Vương Thanh đã trải qua...

Cậu hút xong một điếu thuốc, trong đầu cũng thanh tỉnh hơn, chậm rãi đi bộ sang học viện kiến trúc đón Vương Thanh.

Vương Thanh khó có được một lần Phùng Kiến Vũ đến đón nên có chút bất ngờ, ngay trước mặt bạn học ôm lấy cổ cậu kéo đi.

Bạch Nham ở phía sau nhìn thấy lặng lẽ lắc đầu. Xem ra những điều hắn nói quả thực vô ích, chẳng lẽ bởi vì hắn họ Bạch?.

"Ông chủ, cho một suất".

Vừa vào cửa Vương Thanh đã hô một câu, Phùng Kiến Vũ ở phía sau lập tức đá một cái vào mông hắn.

Phùng Kiến Vũ mỗi lần tới ăn đều là không cay, ăn bao nhiêu ông chủ đều nhớ kỹ.

"Để nguội một chút mới mang lên đúng không?".

Vương Thanh cười ha ha rộ lên liền bị Phùng Kiến Vũ đạp hai đạp.

Hai người chọn hai bát to, trong chốc lát nồi lẩu nóng hôi hổi được mang lên.

Cửa hàng có chút nhỏ, người cũng đông, ồn ào nhộn nhịp vô cùng vui. Vương Thanh ăn mà chảy đầy mồ hôi, Phùng Kiến Vũ rút mấy tờ giấy ăn lau mồ hôi cho hắn: "Nói anh đó, ăn một bữa không khác gì đi tắm".

Vương Thanh cũng bất đắc dĩ: "Em nghĩ anh muốn như vậy sao?".

Phùng Kiến Vũ ghét bỏ nhìn hắn: "Anh như này có thể trực tiếp lấy khăn mặt đi tắm luôn rồi".

"Anh cũng nghĩ vậy, tiết kiệm nước".

Phùng Kiến Vũ vừa ăn vừa giơ một tay lên tát hắn, Vương Thanh nhịn cười đưa tay sờ sờ đầu cậu: "Em hôm nay làm sao, có vẻ không vui?".

"A?. Đâu có?" Phùng Kiến Vũ tự cho là mình đã không còn suy nghĩ gì, tâm tình cũng đỡ hơn nhiều, nhất là từ lúc nhìn thấy Vương Thanh.

Vương Thanh nhìn cậu một lúc. Phùng Kiến Vũ cơ bản có chuyện gì cũng đều viết trên mặt, cậu vui hay không vui, hắn chỉ cần nhìn khóe miệng cũng có thể nhận ra: "Thật không có?. Em nhất định có chuyện mà không nói với anh".

"Ừm..." Phùng Kiến Vũ suy nghĩ một chút, mở miệng nói: "Cái danh sách cử đi học nghiên cứu sinh...".

Vương Thanh gật đầu, hắn biết cậu có thể có tên trong danh sách cử đi học: "Anh biết, làm sao thế?".

"Em nói với giáo viên hướng dẫn là em xin rút".

Vương Thanh có chút kinh ngạc: "Xin rút?. Có chuyện gì?".

"Anh nghĩ xem" Phùng Kiến Vũ đặt đũa xuống nghiêm túc phân tích: "Năm tới em tốt nghiệp rồi, sau đó anh mới tốt nghiệp, em ở lại trường học nghiên cứu sinh, anh nói lúc đó nếu anh muốn học cao lên nhất định phải ra nước ngoài, vậy em phải làm sao, nghỉ học sao?. Vậy không bằng đợi anh tốt nghiệp xong chúng ta cùng tính".

Chuyện đi học nghiên cứu sinh này Phùng Kiến Vũ cũng do dự đã lâu. Cậu không muốn xa Vương Thanh, cũng biết Vương Thanh từng mắc chứng bệnh tâm lý nên không có khả năng rời xa cậu. Mặc dù Vương Thanh nói rằng không có chuyện gì, thế nhưng cậu vẫn không yên lòng, không ở cạnh hắn liền cảm thấy không yên tâm.

Tài liệu chuẩn bị để học tiếp cũng là giảng viên thúc giục cậu mới đưa, trước lúc chưa có kết quả cậu cũng không để ý xem bản thân được bao nhiêu điểm.

Mặc dù có trúng đi chăng nữa, cậu cũng dự định từ bỏ.

Chỉ là, cậu không muốn để tâm trạng của mình sau khi nói chuyện với lão sư bị Vương Thanh phát hiện.

Vương Thanh nghĩ cậu nói rất hợp lý, trong lòng cũng có chút suy nghĩ. Phùng Kiến Vũ từ bỏ việc học tiếp nguyên nhân chính là vì hắn, mà hắn đối với cuộc sống sau này vốn không có dự định gì, luôn cảm thấy hiện tại mới là quan trọng nhất, nhưng hắn lại không biết hóa ra Phùng Kiến Vũ đã tính đến rất xa.

Phùng Kiến Vũ nhìn mặt Vương Thanh cũng biết hắn đang nghĩ gì: "Ai, đây là bước đầu tiên trong kế hoạch năm năm của Vũ ca, anh phải biết phối hợp, có biết không?. Tuy rằng cái Vũ ca dự định cũng không xa lắm, thế nhưng vẫn là sớm hơn anh một năm đúng không, sang năm là năm thứ năm đại học rồi, có gì muốn nói không?".

"Ăn đi cho nóng" Vương Thanh bị cậu chọc cười: "Em cũng đừng luôn nghĩ cho anh như vậy, em ở lại trường học thì anh cũng ở lại đây cùng em, em đi trước, anh theo phía sau, em đi đâu anh đi đấy".

"Cũng vì em đi trước nên phải tính đường a, vạn nhất ngã vào cống rồi sao?".

"Vậy anh rớt xuống cống cùng em luôn".

Một cô gái ngồi gần đó nghe hết toàn bộ cuộc nói chuyện liền bật cười, Vương Thanh liếc mắt trừng qua, cô gái lặng lẽ rút một tờ giấy ăn che mặt mình lại.

Phùng Kiến Vũ có chút ngại, gõ gõ bàn nói: "Anh ăn nhanh lên đi".

Vương Thanh thu ánh mắt lại, chống cằm lặng lẽ nói với cậu: "Em xem ánh mắt kia giống y như Lý Đồng vậy, quả thực dọa người!".

Phùng Kiến Vũ nở nụ cười, chợt nhớ lại: "Anh xem Viễn ca mấy hôm trước đăng wechat không?. Nói nghỉ đông muốn lên núi huấn luyện".

Vương Thanh gật đầu nở nụ cười: "Hồi đó còn ngu ngốc kể với anh lên núi huấn luyện, cả tháng chỉ đợi ngày tiếp tế mới được thấy con gái, ha ha ha...".

Phùng Kiến Vũ nhìn hắn cười khóe miệng hằn lên mấy nếp nhăn nhỏ, cũng cười theo. Cậu có thể vượt qua những ngày tháng đen tối là vì gì chứ?. Muốn thuận buồm xuôi gió một bước lên mây sao?.

Cái cậu muốn chính là như lúc này, giữa cái rét căm căm của mùa đông, ngồi giữa quán ăn, uống một bát canh nóng hổi, cùng người trong lòng hàn huyên, nói chuyện bát quái, thỉnh thoảng chém gió mấy câu, nhìn người kia mồ hôi nhễ nhại, cười lên lộ ra hàm răng trắng, khiến lòng cậu vừa yên ổn vừa kiên định.

Lúc chuẩn bị đi Vương Thanh vào toilet, cô gái ở bàn bên cạnh bị Vương Thanh hung hăng trừng một cái lặng lẽ đưa cho Phùng Kiến Vũ một tờ giấy.

Phùng Kiến Vũ vẻ mặt hoài nghi nhận lấy, trên tờ giấy là một hàng chữ.

<Bạn trai cậu thật đáng yêu>

Phùng Kiến Vũ nhăn mày, xoay người chạy ra cửa nhìn cô gái kia. Đối phương hướng phía cậu ra dấu tay rồi quay lưng đi.

Quả nhiên, trên thế giới này vẫn còn rất nhiều người đáng yêu.

Lúc ăn cơm thấy nóng còn nghĩ là trong nhà hàng nhiều người, về đến nhà mở cửa ra mới thấy hơi nóng đập vào người, lúc này hai người mới phát hiện được hóa ra thực sự hệ thống sưởi đã bắt đầu hoạt động rồi.

"Anh biết ngay mà, mẹ gọi điện thoại hỏi xem trong nhà có chỗ nào chảy nước không, náo loạn nửa ngày hóa ra là hệ thống sưởi hoạt động" Vương Thanh vừa nói vừa cởi quần áo: "Ai u, em không cởi sao, không nóng à?".

Phùng Kiến Vũ nhìn hắn cười xấu xa biết ngay hắn không tử tế gì, vừa tránh vừa nói: "Em không nóng a, anh tránh em xa một chút, cút đi!".

................................

Ngày hôm sau Vương Thanh không có tiết học, sáng sớm tỉnh rồi cũng không dậy luôn, ở trong chăn bám dính lấy Phùng Kiến Vũ.

Phùng Kiến Vũ nghĩ nghĩ, cậu có nên lên trang web của trường xem tin thực tập không?. Vương Thanh vẫn là đè nặng chân cậu không cho cậu đứng dậy.

Điện thoại rung mấy lần Phùng Kiến Vũ vẫn không để ý, dựa sát vào Vương Thanh cùng nhau xem điện thoại, mãi đến khi Cốc Nam gọi điện tới.

"Đại ca có việc gì thế?. Mời ăn cơm sao?".

"Còn quanh quẩn ở đâu, cậu tới ngay văn phòng của trường đi, hôm nay công bố danh sách đi học biết không?".

Cậu đương nhiên biết, vì chuyện này mà Mạnh Bí thư còn cố ý tìm cậu nói chuyện nữa mà.

"Biết, làm sao vậy?".

"Không rõ, tự cậu đến xem đi".

Phùng Kiến Vũ nghĩ có chút kì lạ, Vương Thanh quay sang nhìn: "Làm sao vậy?".

"Lão đại tìm em, em đi xem một chút".

Phùng Kiến Vũ mặc xong quần áo, chạy qua hàng cafe trước khu mua sữa chua, chẫm rãi vừa uống vừa đi đến văn phòng trường. Cốc Nam từ xa đã thấy cậu, nhanh chóng vẫy vẫy tay.

"Cậu xem đi!" Cốc Nam ôm vai cậu chỉ cho cậu xem danh sách.

Phùng Kiến Vũ không đeo kính, đứng thật gần mới có thể thấy rõ tên phía trên, có điều tự cậu nói từ bỏ việc đi học này thì trên danh sách phải không có tên cậu mới đúng.

Danh sách này công bố toàn bộ điểm cả năm của mỗi cá nhân, Phùng Kiến Vũ tìm được tên của bản thân ở một hàng chữ nhỏ phía dưới.

"Cậu xem một chút đi, có phải nhầm rồi không, điểm hoạt động ngoại khóa đã không có, tất cả còn cho cậu điểm phẩm chất đạo đức là 0, nhất định là nhầm rồi, cậu nhanh tìm giảng viên hướng dẫn nói rõ đi, đây không phải việc đơn giản đâu".

"A...".

"Cậu a cái gì?. Đừng giả bộ bình tĩnh!. Nhanh lên!".

Phùng Kiến Vũ thật không phải giả vờ, cậu không nghĩ sẽ đem điểm số cả năm để công bố, vốn nghĩ không liên quan gì đến lần chọn hồ sơ đi học tiếp này, hóa ra là đem áp đặt cho điểm của cả năm, việc này làm điểm học phần của cậu hạ đi không ít.

"Không sao, hôm qua tôi có nói với Mạnh bí thư là rút khỏi danh sách này".

"Rút khỏi?. Vì sao?. Vậy vẫn có thể để điểm thành tích cậu như bình thường mà, tôi nhớ hàng năm đều là công bố trước, muốn đi hay không đều là sau đó quyết, tại sao lại trực tiếp trừ điểm thành tích?".

Cốc Nam trong bụng tức tối, Phùng Kiến Vũ lôi kéo hắn đến cầu thang đưa cho một điếu thuốc: "Chuyện này nói ra rất dài dòng, ngắn gọn mọi chuyện vẫn là tôi không cần danh sách đi học này".

Lão đại yên lặng cầm lấy điếu thuốc, hỏi: "Có phải là chuyện của cậu với Vương Thanh không?".

Phùng Kiến Vũ có chút bất ngờ nhìn hắn: "Hai chúng tôi rất tốt mà".

"Hôm đó chị dâu cậu cho tôi xem một weibo" Cốc Nam lấy điện thoại ra: "Là cậu và Vương Thanh phải không?. Nghe nói trong một nhóm nhỏ rất nhiều người quan tâm đấy".

Phùng Kiến Vũ nhận lấy xem qua, ảnh chụp cũng không phải là ảnh hôm trước Cố Ninh gửi cho cậu, mà chính là cậu và Vương Thanh, lần này còn gần gũi hơn lần trước, chụp được ảnh Vương Thanh ôm cổ cậu.

"Không phải vì nhưng cái này mà ảnh hưởng chứ?".

"Sao lại có thể ảnh hưởng gì, yên tâm đi".

Cốc Nam nửa tin nửa ngờ: "Cậu không nghĩ cách gì sao?. Chuyện này cũng quá đáng giận rồi, cứ để cô ta chụp thế này sao?".

Phùng Kiến Vũ cầm điện thoại trả lại cho hắn: "Muốn làm thế nào nữa, xin cô ấy xóa đi sao?. Không phản ứng là cách giải quyết tốt nhất rồi, tôi cũng không sợ cô ấy. Chó cắn mình thì mình phải cắn lại sao?".

"Được được được, cái tính bướng bỉnh của cậu nếu không phải Vương Thanh thì không ai động vào được" Cốc Nam biết mình khuyên không nổi nữa: "Đến giờ đi đón chị dâu rồi".

"Vậy được, gặp lại sau".

Hai người tạm biệt nhau, Phùng Kiến Vũ xoay người ra canteen, gói bữa trưa cùng sữa chua mang về nhà. Thời tiết đã là đầu đông, xách túi nilong đồ ăn nặng làm đầu ngón tay tím cả đi, mãi đến khi vào đến nhà mới cảm nhận được chút ấm áp.

Người trên giường đã dậy, còn mở máy tính bật bài hát cậu thích nhất, chăn gấp gọn gàng, sàn nhàu lau sạch sẽ. Người kia ở trong phòng vệ sinh định giặt quần áo, nghe được tiếng đóng cửa của cậu hỏi vọng ra: "Có mang sữa chua về cho anh không?".

Đây chẳng qua chỉ là một ngày mặt trời mọc rồi mặt trời lặn, một ngày bình thường trong muôn vàn ngày bình thường, cũng có thể là cảnh tượng ba năm mười năm sau diễn ra trong cuộc sống của bọn họ.

Thế nhưng cậu vẫn thấy thật vui vẻ.

Bọn họ vẫn đang vì lựa chọn của bản thân mà cố gắng, cuộc sống bình dị mà hạnh phúc như vậy rồi sẽ sớm đến thôi.

**************

Mặcdùbiếtlàtruyệnnhưngphảinóighétnhấtloạingườinày, thầycôthì làm sao?. Không được nhưýthìliềndùngquyền lựcápđặt, lúc nào cũngthểdiệnmặtmũi, thểdiện ăn đượcsao???. Vớ vẩn, vìyêungườicùnggiớiliềnbịkì thị, điểm học phầncố gắng vất vảcả năm khôngnóikhông rằng liền bị trừhết. Đm, ĐạiVũà, anhcũngdễtínhquárồi, ítnhấtcũng chữi vàicâuchứ???. Giáo viêncóhọc thức màsuy nghĩcổ hủnhưvậychã cần tôn trọng làmgì!!!!!.
Bình Luận (0)
Comment