[Thanh Vũ] Cứ Thế Theo Đuổi Cậu

Chương 93

Vương Thanh nổi giận đùng đùng ra khỏi cửa, ở trên đường vòng vo hết mấy con phố vẫn không muốn về nhà, cuối cùng đi thẳng đến nhà Bạch Nham.

Lúc Bạch Nham mở cửa cho hắn ngạc nhiên vô cùng: "Sao cậu lại tới đây, Đại Vũ nói hôm nay cậu về nhà ăn cơm mà?".

"Ăn cái rắm!" Vương Thanh không khách khí ngồi phịch xuống ghế salon lấy thuốc ra châm lên, nhưng nghĩ đi nghĩ lại một hồi vẫn không hút, đem điếu thuốc dập tắt trong gạt tàn.

Bạch Nham quan sắt hắn nửa ngày, suy đoán:"Cãi nhau với Đại Vũ?".

Vương Thanh bắt đầu hậm hực đem chuyện hôm nay ra kể: "Cậu nói xem, đây có phải là không quan tâm tôi nữa không?. Còn đuổi tôi đi, hiện tại tôi đi rồi, em ấy hài lòng chưa?".

Bạch Nham liếc mắt qua: "Tôi quả thật quá chướng mắt với cậu rồi, cậu mang tính trẻ con ra đùa với ai vậy?. Tôi thấy Đại Vũ có làm sai cái gì đâu, trong lòng cậu thấy sảng khoái thế nhưng mẹ cậu sẽ nghĩ gì về Đại Vũ?".

Vương Thanh mím môi suy nghĩ, một lát sau mới mở miệng: "Tôi không muốn thấy em ấy lúc nào cũng nhân nhượng mẹ tôi như vậy sao. Còn bắt nạt em ấy, đến một cái đùi gà cũng không cho em ấy ăn, lần này là xem mắt, lần sau không biết sẽ đến mức nào!".

"Không đúng" Bạch Nham gảy tàn thuốc lá: "Tôi nhớ rõ mẹ cậu thích Đại Vũ lắm mà, hai người lúc mới ở với nhau, ngày nào cũng mang đồ ăn ngon đến".

Vương Thanh gác chân lên bàn nước: "Kì thực lúc đó mẹ vẫn hi vọng hai đứa chúng tôi chia tay, nhưng tận mắt nhìn thấy đã qua nhiều năm như vậy, cũng đã gần ba mươi. Bà sợ bọn tôi bây giờ không chia tay thì sau này sẽ chia không nổi nữa. Chính là sốt ruột đấy, có bao nhiêu chiêu đem ra xài hết".

Bạch Nham gật đầu: "Có điều, sao mẹ Đại Vũ không có động tĩnh gì hết?".

"Thế nào là không có động tĩnh?" Vương Thanh đung đưa chìa khóa xe: "Tuần này đã gọi ba cuộc điện thoại bảo em ấy về thăm nhà, tôi đoán nếu như hôm nay trở về trong nhà chắc cũng có một cô nàng đang ngồi đợi".

Bạch Nham vui vẻ: "Nhà hai người có hai bà mẹ thật ăn ý, mỗi ngày đều thủ thỉ với nhau tìm cách chia rẽ hai người, tình cảm thật tốt".

Vương Thanh nhíu mày: "Không thể nào chứ?".

Bạch Nham nhìn thoáng qua đồng hồ, vợ hắn cũng sắp về rồi, phải nghĩ cách giữ chân Vương Thanh lại để cho vợ về xem náo nhiệt. Bình thường bị hai người này suốt ngày nhìn ngắm cảnh vợ chồng hắn cãi nhau, lúc này nhất định là cơ hội tốt để trả thù.

"Cậu cứ vậy mà đi?. Đại Vũ ở nhà một mình?" Bạch Nham cố ý nói: "Cậu không giống tôi, tôi dù có cãi nhau với Cố Ninh cũng sẽ không bao giờ để cô ấy ở nhà một mình mà ra ngoài. Cậu nghĩ xem, người nhà của cậu ấy cũng không ở đây, cậu cứ như vậy mà đi, cậu ấy làm sao biết cậu đi đâu?. Mẹ cậu liên tục gọi cậu về nhà, cậu sẽ khiến Đại Vũ nghĩ gì?. Ai da, tôi thấy không chừng đang trốn trong chỗ nào đó mà khóc rồi".

Vương Thanh sửng sốt, không biết tại sao trong đầu tất cả đều là hình ảnh Phùng Kiến Vũ đợi không thấy hắn về nên ngồi nhà khóc nhè.

Vừa thấy đau lòng, lại vừa thấy đáng yêu.

"Tôi nhớ ra còn có chút chuyện, tôi đi trước".

Vương Thanh cầm lấy chìa khóa xe đứng lên định đi, Bạch Nham nheo nhéo gọi theo: "A?. Cậu lại đi à, đừng đi mà, Cố Ninh sắp về rồi, chúng ta cùng nhau ăn cơm?".

Hắn vốn tưởng kích thích cho mâu thuẫn gay gắt, thế nào lại phản tác dụng rồi.

Vương Thanh không để ý tới tên kia, cứ vậy đi thẳng ra cửa, lái xe vòng qua trường học rồi mới trở về nhà.

Sắc trời cũng dần tối, hắn vào cửa thấy trong phòng khách âm u không bật đèn, lòng Vương Thanh cũng theo đó mà trầm xuống. Nghĩ đến cảnh Phùng Kiến Vũ lúc này một mình ở nhà buồn tủi liền hận không thể tự cho mình một cái bạt tai.

Đem đồ trong tay bỏ vào phòng bếp, Vương Thanh nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ngủ ra.

Phùng Kiến Vũ đang ngồi đeo tai nghe chơi game, đối phương không biết nói câu gì mà cậu theo đó ha ha cười rộ lên mắng chửi một câu thô tục.

Căn bản là không có khóc, không có buồn, không có tủi!. Hắn bỏ nhà đi không có bất kì ảnh hưởng nào với Phùng Kiến Vũ!!!!!.

(Thanh 3tuổi à, chỉcóthểtráchanhtâmhồnquámức sến xúa lại vừahayđiyêumộtPhùngPhũ  ̄ˍ ̄, tínhcáchquáưlàphũ phàng)

Vương Thanh hậm hực đi tới, ngồi phịch dưới đất, đầu gác lên đùi Phùng Kiến Vũ, dụi dụi vào lòng cậu.

Phùng Kiến Vũ bị hắn làm cho hoảng sợ, sờ sờ đầu hắn: "Đùa gì thế, làm em giật cả mình!".

Vương Thanh ôm hông cậu, mặt cọ trong lòng cậu: "Anh bỏ nhà đi tại sao em không khóc?".

Phùng Kiến Vũ bật cười: "Khóc cái cả nhà anh đó, anh không ở nhà em mới có thời gian dọn dẹp lại nhà cửa, tài liệu vứt lung tung em thu dọn cho anh xong hết rồi, lát nữa đem tất giặt sạch đi".

Cậu nói chuyện mà hai tay chơi điện tử vẫn không dừng lại. Vương Thanh không được coi trọng liền ôm eo cậu cọ loạn: "Em nhất định là không thương anh, anh giữa trưa đi ra ngoài em cũng không tìm anh về, anh về cũng không hỏi anh đi đâu vậy?. Em nhất định là không thương anh".

Phùng Kiến Vũ bị hắn làm phiền không chịu được, tháo tai nghe xuống thoát khỏi trò chơi, xoay người, hai tay ôm lấy mặt hắn nghiêm túc hỏi:"Đi đâu vậy?".

Vương Thanh chu môi: "Hôn anh một cái rồi anh nói cho em biết".

Phùng Kiến Vũ cười cười, cúi xuống hôn một cái: "Nói đi".

Vương Thanh bĩu môi: "Đi đến nhà Bạch Nham...".

Phùng Kiến Vũ nhíu mày: "Anh rốt cuộc cũng không về nhà với dì...".

Vương Thanh lôi kéo tay cậu giữ cho Phùng Kiến Vũ không ra tay đánh hắn: "Sau đó Bạch Nham nói anh không nên để em ở nhà một mình, cậu ta còn nói có khi em đang ở nhà mà khóc nữa....".

Phùng Kiến Vũ ha ha cười rộ lên: "Lão Bạch có phải bị ngốc không vậy?".

Vương Thanh đẩy tay cậu ra, ở trong lòng bàn tay hôn một cái: "Anh không nên cãi nhau một cái là để em ở nhà một mình, thế nhưng em tìm cũng không tìm anh, em nói xem em thế này có được không hả?".

Phùng Kiến Vũ mím môi nhịn cười, trở tay cho hắn một cái tát: "Còn phải đi tìm sao?. Anh không về đây thì còn chỗ nào để đi hả".

Cho dù là cãi nhau bỏ nhà ra đi, Phùng Kiến Vũ cũng không lo lắng hắn đi đâu hết. Vì cậu so với người khác rõ ràng hơn hết, Vương Thanh tuyệt đối sẽ không bỏ lại cậu một mình.

"Xí".

Vương Thanh ôm Phùng Kiến Vũ đè xuống giường chọc lét, nhìn cậu cười đến không thở nổi vẫn chưa hả giận, hắn ấn tay Phùng Kiến Vũ xuống giường nhào tới hôn môi.

Hắn tức giận, tức giận chính hắn yêu người này yêu đến mức không có tiền đồ. Thế nhưng hắn lại cảm thấy may mắn, may mắn vì người hắn yêu cũng yêu hắn sâu nặng y như vậy.

Hôn môi đùa giỡn dần dần thay đổi, dây dưa quấn quýt mang theo tình dục kéo tới.

"Ở với em không làm gì cũng hứng được..." Vương Thanh vừa hôn cằm cậu vừa cởi quần, ở trong đùi non hôn một cái thật vang.

Phùng Kiến Vũ chân dài vòng qua hông hắn: "Ừ, em cũng thấy anh phiền muốn chết, chẳng có cái gì mới mẻ".

Vương Thanh cởi quần áo, chặn lại cậu bằng mấy nụ hôn thật sâu thật dài, hắn thở hồn hển nói: "Em kêu ba ba thử xem, hai chúng ta tìm chút cảm giác mới mẻ?".

Phùng Kiến Vũ phì cười: "Anh cút đi, đầu óc lưu manh".

Đồ lưu manh kia nhanh nhẹn cởi quần lót của cậu, vẫn để cậu mặt áo phông ngắn tay bên trên, hắn hôn một đường từ bụng đến giữa hai chân, hung hăng cắn một cái bên trong đùi, trả thù cậu hôm nay dám đuổi hắn về nhà mẹ.

Hai bên đối với thân thể đối phương quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, đa số người yêu nhau đến lúc này đã bắt đầu cày cấy không mệt mỏi, thế nhưng bọn họ vẫn là thăm dò thân thể đối phương, mặc dù ngoài miệng nói ghét bỏ nhưng đối với thân thể người kia vẫn lưu luyến từ hôn môi đến ôm ấp.

Hôn không đủ, ôm không đủ, làm bao nhiêu cũng không đủ.

Lúc Vương Thanh tiến vào Phùng Kiến Vũ nhịn không được cắn dái tai hắn, trong xoang mũi tràn ra tiếng rên rỉ kích thích màng nhĩ của Vương Thanh.

Nhiệt độ trong phòng dần dần lên cao, tiếng nước cũng tiếng thân thể va chạm cùng một chỗ, khoái cảm dâng lên cao, Phùng Kiến Vũ ôm cổ Vương Thanh, giọng mềm nhũn gọi một tiếng: "Ba ba".

Vương Thanh sửng sốt, động tác nơi hạ thân cũng dừng lại: "Em, em mới gọi gì?".

Phùng Kiến Vũ thở hổn hển, lúc này mới thấy xấu hổ, giơ tay cho hắn một cái tát: "Nói thừa cái gì, có làm tiếp hay không?".

"Làm".

...

Phùng Kiến Vũ tắm xong đi ra đã nghe thấy mùi thơm ở trong phòng bếp, cậu cao giọng hỏi: "Thanh nhi anh làm gì thế?".

Vương Thanh từ trong bếp bê ra hai cái đùi gà nướng, Phùng Kiến Vũ ngồi trên ghế salon lau tóc trong nháy mắt hai mắt sáng lên: "Ai u, Thanh ca đúng là người tốt mà".

"Buổi trưa ăn không no phải không, nhìn chằm chằm đùi gà trong bát cô nương nhà người ta cả buổi" Vương Thanh ngồi bên bàn trà đưa cho cậu ăn.

"Hắc hắc hắc, cái đùi gà buổi trưa, em nhìn chằm chằm cả buổi, cô ấy cũng không ăn, thật lãng phí!" Phùng Kiến Vũ cầm đùi gà cắn một cái, hạnh phúc lập tức thăng hoa: "A?. Đây là đùi gà ở khu chợ gần trường học phải không?".

"Đúng vậy, anh cố ý đi mua, thấy Thanh ca của em thương em không?".

Phùng Kiến Vũ xé một miếng thịt đút vào miệng hắn: "Ừm, Thanh ca của em là tốt nhất!".

Vương Thanh nhai thịt trong miệng, môi bóng nhẫy hôn lên mặt cậu một cái, Phùng Kiến Vũ vạn phần ghét bỏ đẩy hắn ra: "Cút đi, bôi đầy dầu lên mặt em rồi".

Bên kia, mẹ Vương mở tủ lạnh hai lần, thấy trong tủ còn dư lại hai cái đùi gà từ bữa trưa liền sinh ra bực dọc.

Một cái bà gắp cho cô nàng kia, thế nhưng đại khái là cô nàng thấy ăn đùi gà rất mất mặt, nhận xong lại gắp qua đặt vào đĩa, còn một cái bà để dành cho Phùng Kiến Vũ, ai mà ngờ được Phùng Kiến Vũ hôm nay lại giữ ý không chịu gắp ăn, mà thằng con trai bà cũng không thèm động tay vào.

Aiiii, mẹ Vương vừa làm cơm tối vừa thở dài, bây giờ cô nương nào cũng kén ăn như vậy, chỉ có Đại Vũ là tốt, ăn uống không làm ai phải quan tâm.

Lúc ăn tối, ba Vương được lão bà gắp cho cái đùi gà, ăn đến là vui cươi hớn hở. Ông hoàn toàn không biết cái đùi đó là đồ buổi trưa còn thừa...
Bình Luận (0)
Comment