[Thanh Vũ] Nhất Kiến Ghi Tâm

Chương 24

“Thanh ca …” An Ninh cắn môi dưới ủy khuất mở miệng, cho dù là biết Vương Thanh không phải là người thương hoa tiếc ngọc nhưng ánh mắt không khỏi ánh lên lệ quang “Em …”

“Gọi tôi Vương Thanh.” Vương thanh mở miệng cắt đứt An Ninh.

Cái gì mà Thanh ca, tôi và cô rất thân sao?

Vương Thanh rút ra một tờ khăn giấy chầm chậm lau lau ngón tay, nhướn lông mày chờ đợi An Ninh hạ giọng.

“… Vương Thanh” An Ninh nuốt xuống không cam lòng “Em biết được Tống Nhất Phàm đả thương anh cho nên em đến …”

“Không có việc gì cô có thể rời đi.” Vương Thanh cười lạnh phất tay một cái, ngay cả cho An Ninh một cái liếc mắt cũng lười.

Nhất định phải cùng y tá nói lại một chút rồi, không phải là phòng bệnh được bảo vệ nghiêm ngặt bậc nhất sao, như thế nào mà ai cũng có thể vào được thế này?

Vương Thanh khẽ liếm môi dưới, ánh mắt một mực nhìn chầm chập như thêu đốt vào chén canh phía trước, chả buồn nhìn đến An Ninh.

An Ninh cô mau đi nhanh lên, tôi còn phải gấp gáp uống canh tình yêu đây này.  

“…” An Ninh có cảm giác mình chính là tự rước lấy nhục. Dứt khoát cắn răng ngoan tâm bắt đầu uy hiếp “Vương Thanh, nếu như em đem chuyện giữa anh và Phùng Kiến Vũ truyền ra ngoài, anh cảm thấy hai người sẽ có được kết quả tốt sao?”

Vương Thanh sửng sốt. An Ninh cho là mình đã dọa được hắn, nên đắc ý khoanh lại hai tay, lẳng lặng cúi người cùng Vương Thanh mặt đối mặt.

“Chỉ cần anh và em chung một chỗ …” An Ninh vẫn chưa nói hết thì đã bị Vương Thanh cắt ngang.

“Không cần.” Vương Thanh lùi người về phía sau, bất động thanh sắc cách xa An Ninh một khoảng. Mùi nước hoa này thật gay mũi, ngửi đến choáng váng đầu. Nếu bị ám lên người bị Đại Vũ ngửi thấy nhất định sẽ bị tiểu dấm chua đó nhéo đến rách mặt.

“Cái … cái gì...” An Ninh kinh ngạc.

“Tôi! Nói! Tôi! Không! Cần!” Vương Thanh gằn từng chữ một mà chậm rãi nói ra. Việc này An Ninh đơn giản là không có cách nào có thể giải thích hợp lý nỗi.

“Anh điên rồi sao?” An Ninh hoảng sợ mở to hai mắt. Vương Thanh cũng là người trong vòng giải trí thì lẽ nào lại không biết quy tắc chứ, “Anh có biết việc này sẽ mang đến cho anh điều gì không?”

Ha.

Vương Thanh cười lạnh.

“Cô cho rằng tôi để ý đến những thứ này?” Nhún nhún vai, Vương Thanh muốn tính toán tiễn khách “Muốn nói thì cô cứ nói ra đi, tôi không có vấn đề gì.”

Dù sao hắn và Đại Vũ cũng đã ước định cùng nhau trải qua mười năm, xem như không có hết thảy dũng khí, nhưng dù sao đó cũng là vốn liếng hắn có thể dựa vào mà đấu tranh đi.

Vương Thanh bây giờ cư nhiên lại cảm thấy việc Đại Vũ mang đến cho hắn đau đớn mà rời đi hắn tám năm lại là một việc may mắn đến nhường nào. Bộ dáng bây giờ của hắn mới được gọi là đủ cường đại, cường đại đến mức hắn có thể bảo đảm sẽ bảo hộ Đại Vũ chu toàn. 

Bộ dáng như vậy, tình cảm như vậy, mới được xem là yêu đến sâu đậm.

“Được được được,” An Ninh liên tiếp nói ba chữ được, oán hận trong con ngươi giống hệt như con rắn độc đang giương nanh le lưỡi muốn phun độc, lớn tiếng đe dọa “Anh nhất định sẽ hối hận! ”

“Cô có thể đi rồi.” Thanh âm Vương Thanh không có chút nào bị đả động, ngay cả mí mắt cũng không buồn giương lên, trực tiếp đè xuống nút đỏ ngay đầu giường gọi y tá trực phiên, “Làm phiền đến đây giúp tôi mở cửa sổ để thông gió.”

Mùi nước hoa này, thật khó chịu.

Vương Thanh tựa như không chịu nổi xoa xoa huyệt thái dương.

An Ninh cắn môi rời đi.

Trong nháy mắt sắc mặt Vương Thanh trở nên âm trầm.

Quả nhiên, muốn thương tổn Đại Vũ chính là An Ninh.

Làm sao bây giờ, con người An Ninh như vậy thật sự là làm cho người ta chán ghét muốn chết.

Vương Thanh lấy điện thoại di động ra gọi đến một số.

“Đào ca, giúp em một chuyện.”

“…”

//

Đại Vũ cầm kịch bản trên tay suy nghĩ tính toán phương thức để biểu đạt tình cảm, đột nhiên trước mặt xuất hiện một ly cà phê.

“…”

Tô Hữu Bằng phát hiện Đại Vũ không nhận lấy khiến cho không khỏi nghi ngờ.

“Cậu không thích uống cà phê sao?”

“… Cũng không phải là em không thích.” Đại Vũ tựa như nghĩ đến điều gì đó rất khó mở lời.

“Ngủ với người khác thì cần phải bỏ thuốc, ngủ Đại Vũ thì chỉ cần trực tiếp cho em ấy uống cà phê là được.”

Trong đầu đột nhiên xuất hiện câu nói này của Vương Thanh, Đại Vũ vội vàng khoác khoác tay.

“Không được không được Hữu Bằng ca, em uống nước suối là được rồi.”

Lúc trước đều là Vương Thanh quản Đại Vũ không được đụng đến cà phê, mỗi lần ở bên ngoài đều không cho uống.

“Không việc gì, chờ đến khi về nhà, về nhà anh cùng em uống.”

Vương Thanh cười đến vô lại.

“…” Mặc dù không biết được nguyên nhân, nhưng Tô Hữu Bằng vẫn rất cơ trí không hỏi, sau đó ngồi xuống ghế bên cạnh Đại Vũ.

Gần đây cũng xem như là đã chung sống cùng Tô Hữu Bằng, đại khái Đại Vũ cũng đã không còn giống như lúc ban đầu mà dễ dàng bị kích động. Nhưng dù sao đây vẫn là thần tượng mình thích nhiều năm như vậy, ở khoảng cách gần như thế này vẫn không khỏi cảm thấy xấu hổ.

“Vương Thanh đã tốt hơn chưa?” Tô Hữu Bằng nhấp một ngụm cà phê. Ai da, uống thật ngon, đứa trẻ này một chút cũng không biết thưởng thức ~

“Tốt hơn nhiều rồi, bác sĩ nói đã có thể xuất viện, ” Đại Vũ gật gật đầu, ánh mắt ẩm ướt lóe hi quang “Trước khi bộ phim hoàn thành anh ấy chắc là có thể xuất viện rồi.”

Quay chụp cho phim điện ảnh rất nhanh, chủ yếu chỉ là phần chế tác hậu kỳ.

“Vậy thì tốt, ngày đoàn phim cử hành tiệc kết phim cậu thông báo cho cậu ta xuất hiện đi.” Tô Hữu Bằng trưng ra nụ cười vô hại như thường lệ.

“Được mà Bằng đạo! ” Đại Vũ không chút nào chậm trễ gật đầu!

Không cần phải tiếp tục uy cơm cho anh ấy nữa, mình cũng mau được ăn rồi!

Cái đó Vương Thanh vẫn chiếm tiện nghi chưa có đủ đâu.

//

“Ai nha, em không chịu đút anh, anh không có khí lực để bưng chén đâu! ”

Phải phải phải, bác sĩ người ta đều nói có thể xuất viện hoàn toàn không thành vấn đề, ngay cả vết thương cũng không lưu lại sẹo, Thanh ba tuổi vẫn còn ăn vạ...

“ Dùng ống hút! ” Đại Vũ đen mặt rống lên một câu.

“…”

Nhìn Thanh ba tuổi ủy ủy khuất khuất hút cháo, Đại Vũ đơ mặt.

Thời điểm Thượng Đế xuống nhân gian truyền rải trí khôn cho Vương Thanh nhất định vừa lúc anh ấy đang che ô!!!
Bình Luận (0)
Comment