[Thanh Vũ] Nhất Kiến Ghi Tâm

Chương 29

Khi Đại Vũ tỉnh lại thì đêm đã khuya, trong không khí có một dạng mùi hương không gọi được tên.

Đó là một loại thiên khí rất mãnh liệt.

Trong phòng không có mở đèn, cậu cũng không nhìn thấy được thân ảnh của Vương Thanh.

Trong lòng Đại Vũ xuất hiện một trận hoảng loạn, nhanh chóng bật người ngồi dậy, lại thêm một màn như đất trời rung chuyển khiến cho cậu ngã về phía sau, đầu đau đến như muốn nổ tung.

Trong miệng đắng nghét, Đại Vũ cảm giác rất muốn ói.

Lúc này Vương Thanh đột nhiên mở cửa đi vào, rón rén mở đèn sợ làm ồn đến Đại Vũ. Sau khi phòng sáng mới phát hiện Đại Vũ đã tỉnh rồi, mắt mở to trực nằm ở trên giường một bộ dáng vẻ bán chết bán sống.

“Em sao thế này?” Vương Thanh vội vàng đi tới trước giường đỡ Đại Vũ dậy, chân mày cũng nhíu lại.

“Không sao không sao, có thể có chút phản ứng với không khí loãng vùng cao nguyên.” Đại Vũ nhìn thấy Vương Thanh nhăn mi như một ông già, không khỏi cảm thấy buồn cười, vừa trả lời vừa đưa tay vuốt lên mi gian của hắn.

Đôi mắt đẹp như vậy, nhíu lại thật sự là quá khó nhìn, đôi mắt anh ấy hẳn là lúc nào cũng phải cười vui vẻ mới đúng a.

“Vậy, thức dậy rồi sao?” Vương Thanh bắt đầu hối hận vì đã mang Đại Vũ đến đây, dù sao khi Đại Vũ khó chịu, thì lòng hắn cũng không cảm thấy dễ chịu chút nào “Đi thôi, anh dẫn em đi ăn chút gì đó.”

“Được.” Miễn cưỡng cong môi mỉm cười chỉ là vì muốn cho Vương Thanh an tâm thôi, Đại Vũ cảm giác mắt mình hoa cả lên rồi.

Thảo nguyên vùng núi Tây Tạng quả thật rất đẹp, nơi này còn được xếp vào một trong tám đại thảo nguyên đẹp nhất của Trung Quốc, trải dài đến hơn bốn ngàn năm trăm dặm, không khí lại loãng, phản ứng mạnh của Đại Vũ đối với vùng cao nguyên cũng không phải là chuyện lạ gì.

Nhiệt độ chênh lệch ở vùng thảo nguyên rất lớn, cho nên ban đêm đều trở nên vô cùng lạnh. Vừa mới bước ra khỏi phòng, Đại Vũ trong nháy mắt bị đông cứng không ngừng run run, vội vàng lấy quần áo bao kín lại cơ thể.

Lúc này bất quá là khí trời vừa vào tháng tư tháng năm, nhiệt độ giá rét ở thảo nguyên khiến cho hô hấp đều có tỏa ra khói trắng.

Vương Thanh cảm giác Đại Vũ run rẩy không ngừng, liền vội vội vàng vàng dùng áo khoác của mình bao thật chặc lấy Đại Vũ.

Lúc trước hai người bọn họ thường trao đổi quần áo với nhau. Quần áo của Đại Vũ thì Vương Thanh mặc không được, nhưng mà quần áo của Vương Thanh thì Đại Vũ lại thường xuyên mặc, bởi vì vóc dáng Đại Vũ so với Vương Thanh thấp hơn, xương cũng nhỏ hơn. 

Hiện tại Vương Thanh lại hằng ngày mệt mỏi ngâm mình ở phòng thể dục, thật sự là lúc mặc quần áo thì trông có vẻ gầy, nhưng khi cởi ra thì sẽ thấy có chút thịt.

Bầu trời đen nhánh trải đầy sao, so ngoại ô thành phố ánh sao càng thêm sáng ngời và thuần túy. Đại Vũ đưa tay ra muốn chạm vào, không dám nói một lời nào, thậm chí còn sợ hãi vừa phát ra âm thanh thì sẽ khiến cho sao rơi hết xuống.

Cả bầu trời đầy sao.

Thì ra là hái sao trên trời không phải là lời nói dối.

Ở nơi này quả thật sẽ khiến cho con người ta cảm thấy dường như đưa tay ra là có thể chạm được ngay vào sao.

Có một câu nói quả thật không hề sai, Tây Tạng chính là nơi cách thiên đường gần nhất.

“Đại Vũ, đến, học theo anh hô hấp sâu nào.” Vương Thanh ở sau lưng ôm lấy Đại Vũ lên tiếng, giọng nam ôn hòa dễ nghe luôn mang đến cho người khác cảm giác yên lòng.

Đại Vũ nghe theo chỉ đạo của Vương Thanh nhắm mắt lại, hít thở thật sâu, buồng phổi phủ đầy dưỡng khí mát mẻ không hề bị ô nhiễm.

Đầu tựa hồ như đã không còn đau, Đại Vũ không tự chủ mỉm cười.

“Em đói bụng không? ” Vương Thanh sau lưng nhẹ nhàng lắc lắc thân thể Đại Vũ, thật sự là muốn cứ như vậy cả đời, vừa mở mắt ra hai người bọn họ đã thành tóc trắng.

Anh sợ thời gian quá ngắn ngủi, không thể cùng em đi đến hết đời, chi bằng chúng ta một đêm bạc đầu. Khi đó cũng sẽ không có ai thích anh, mà bất luận người nào anh cũng không để mắt đến, anh chỉ thích em.

“Ân.” Đại Vũ không hề biết được tiếng lòng của Vương Thanh, chỉ cảm giác thân thể mình dần dần ấm lên, yên lặng một lúc thì dâng lên cảm giác đói bụng “Em thật đói a.”

“Đi thôi.” Vương Thanh đem Đại Vũ từ trong lòng ngực mình thả ra, xoa xoa tóc cậu.

“Ai nha, Vương Thanh anh thật phiền, anh làm tóc em rối loạn hết lên cả rồi!”

Đại vũ bất mãn kêu la.

Vương Thanh cảm thấy thật buồn cười.

Quả nhiên là đã khôi phục tinh thần rồi.

Đang muốn ôm chầm lấy Đại Vũ hôn một cái thế nhưng tiếng chuông điện thoại của Đại Vũ lại vang lên.

Người nào lại không có nhãn thần như vậy a.

Vương Thanh bỉu môi.

“Đào ca,” Đại Vũ gần đây không hiểu đã xảy ra chuyện gì. Quách Đào và Vương Thanh dạo gần đây có âm mưu gì cậu cũng không biết. Hỏi Vương Thanh nhưng hắn không nói, hỏi Quách Đào thì Quách Đào lại tỏ vẻ thần thần bí bí, Đại Vũ rất là tò mò a “Sao vậy a?”

“Vương Thanh ở bên cạnh cậu đúng không đúng không đúng không?” Quách Đào ở bên kia sắp bị tức chết a. Anh đào ra được một ít bát quái, muốn tức tốc nói cho Vương Thanh nghe, nhưng điện thoại di động của Vương Thanh chính là tắt máy. “Hai người đang ở nơi nào?”

“Đúng vậy, anh ấy …” Đại Vũ vẫn chưa nói hết liền bị Vương Thanh đoạt lấy di động bấm mở loa ngoài.

“Đào ca, em ngồi máy bay nên phải tắt máy, sau đó thì quên mở máy lên lại.” Vương Thanh mở miệng, có chút bối rối.

“…” Quách Đào yên lặng một lúc, sau đó bình tĩnh mở miệng “Hai người đi đâu?”

“Tây Tạng.”

“…” Quách Đào lại tiếp tục yên lặng một hồi rồi sau đó tức miệng mắng to “Vương Thanh cậu cái tên khốn kiếp này! Tôi ở chỗ này bận rộn ráo riết giúp cậu dò xét đủ loại tin tức, cậu cư nhiên lôi kéo người nhà đi tiêu dao! Cậu còn biết được hai chữ lương tâm được viết như thế nào không!!! ”

“…”

Phản ứng của Vương Thanh là ngắt máy, sau đó mỉm cười.

“Đại Vũ, chúng ta đi ăn thôi! ”

“…”

Amen.

Đào ca, anh chịu đựng Vương Thanh cũng không dễ dàng gì.

Mặc dù Đại Vũ không biết xảy ra chuyện gì, nhưng là nghe giọng Quách Đào vẫn cảm thấy yên lặng đau lòng một chút.

Dù sao, Vương Thanh ngoại trừ cậu ra, ai cũng không để trong mắt.

Đào ca, chúc phúc cho anh.
Bình Luận (0)
Comment