Hai ngón tay nhỏ nhanh chóng lướt lên xuống màn hình điện thoại di động xem bình luận weibo của Vương Thanh, hai người lại bắt đầu vướng vào vấn đề Thanh Vũ và Vũ Thanh.
Rõ ràng là cái vấn đề này rất nhàm chán, hai người hết lần này tới lần khác có thể tranh luận tới mười giờ tối còn không chịu buông tha.
“Cũng đã mười năm rồi mà em vẫn còn muốn phản công sao a?” Vương Thanh nhanh chóng bật cười thành tiếng, “Chuyện gì anh cũng có thể đáp ứng em, nhưng riêng chuyện này thì không thể được.”
“Em cho anh cái tát.” Đại Vũ ngay lập tức vươn tay ra, “Đào ca đã nói với em, lúc em hôn mê anh nói chỉ cần em tỉnh lại thì sau này em muốn nói Vũ Thanh cũng được.”
Vương Thanh, “……”
Đào ca anh đến đây, em có chuyện này muốn cùng anh bàn luận một chút a.
Tiếp tục lướt weibo.
“@AJN của tôi: Ba ba, ba cuối cùng không còn sợ nữa rồi a [ hắc hắc ]”
“@Thần heo Caribbean: Của anh của anh, Vũ Vũ vĩnh viễn đều là của anh, cũng chỉ có thể là của anh.”
“@Nam Duyên Hiên: Mười năm của chúng ta nói dài cũng không dài, rốt cuộc cũng chờ được rồi ヘ( ^o^)ノ\(^_^ )”
“@Trương Tiểu Dĩnh 8023: Cha già của tôi vẫn là vươn lên đại kỳ Thanh Vũ nha.”
“@Muốn có một thế giới nhỏ của riêng mình: Mười năm chớp mắt bồi Thanh Vũ, vẫn luôn chờ đợi hai người!!! [ tim ]”
“@Thanh Vũ nhà chúng ta: Mong đợi mười năm ước hẹn [ thẹn thùng ]”
“@Thiên Thanh Tế Vũ AoA nói yêu bạn: Trời xanh chờ đợi mưa phùn, còn chúng tôi chờ Thanh Vũ【 tim 】”
Thì ra là, có nhiều người như vậy ủng hộ bọn họ.
Nhìn nhau cười một tiếng.
Thật ra thì công khai cũng không có gì không tốt.
Phùng Kiến Vũ, anh là thật sự rất muốn rất muốn quang minh chính đại mà ôm em.
Cũng chính bởi vì tình yêu này, khiến cho tất cả không thể, đều biến thành có thể.
“@Da hổ hoa văn mèo: Uy! Mau đến xem! Nãi Thanh lại đến giả vờ Thanh Vũ rồi! ”
“@Bướm bay ngoài đồng: Muốn xem trực tiếp giác điêu ăn sóc nhỏ hung hăn như thế nào, ở tuyến chờ, không nên vội yoyo~”
“@Nãi Thanh Vũ Bảo: Vũ Thanh Vũ Thanh Vũ Thanh! ”
“@Dung Dung Nghệ Ngữ: Vũ Thanh đại kỳ mau phất lên! ”
“@Tôn Chi Thần Địa Chi Ngấn Liệt: Vũ Thanh đại kỳ vĩnh viễn không ngã, áp đảo Thanh Vũ từng phút từng giây! ”
Một loạt bình luận hô to Vũ Thanh của người hâm mộ, Vương Thanh nhìn chỉ cười mà không nói.
“Anh xem anh xem, có rất nhiều bối bối nhi kêu la Vũ Thanh như vậy! ” Đại Vũ đắc ý tiểu biểu lộ tất cả đều thu vào trong con ngươi thâm thúy của Vương Thanh, khiến cho hắn không có đành lòng phản bác.
Được được được.
Vũ Thanh thì Vũ Thanh.
Chỉ cần em vui vẻ, như thế nào cũng đều tốt.
Thanh Vũ cùng Vũ Thanh nào có quan trọng như vậy.
Người hâm mộ cũng chỉ là vì dụ dỗ em vui vẻ khi nhìn thấy anh ghen mà thôi, vậy thì thế nào.
Chỉ cần em ngoan ngoãn giống như bây giờ ở trong ngực anh, là tốt rồi.
Trên thế giới này cũng không có người thứ hai có thể giống như em khiến cho lòng anh cảm thấy mềm mại như vậy, nói cách khác, Phùng Kiến Vũ em chính là duy nhất của anh.
//
Trong siêu thị.
Vương Thanh miệng đeo khẩu tranh chầm chậm đẩy xe mua hàng, lơ đãng lựa lựa chọn chọn, ánh mắt lại một mực dán vào trên người Đại Vũ.
Đại Vũ đứng bên quầy hàng nghiêm túc chọn lựa, thỉnh thoảng đặt vào trong xe một ít thứ đồ mà hai người cần dùng ở nhà.
Dù sao bây giờ cũng không phải là ngày nghỉ cuối tuần, siêu thị cũng không có nhiều người, hai người có thể chậm chạp mà đi dạo chọn lựa.
Cho đến khi Đại Vũ đột nhiên cảm thấy chân của mình bị ai đó ôm lấy, cúi đầu thì phát hiện thì ra là một cô bé con xinh đẹp, dáng dấp cỡ khoảng năm sáu tuổi, một đôi mắt to trong veo nước trong nháy mắt làm lòng Đại Vũ tan chảy.
“wow” Cô bé con buột tóc hai chùm mừng rỡ kêu lên “Vũ Vũ Em rất là thích anh nha ~”
Thanh âm non nớt mềm mại, còn cố ý kéo dài âm cuối, Đại Vũ mi mắt cong cong cúi người bồng cô bé lên.
“Người nhà em đâu?” Đại Vũ ngước mắt nhìn xung quanh, nhìn thấy một nữ nhân mỉm cười vẫy tay ý bảo cô bé, sau đó hướng Đại Vũ gật đầu một cái. Nhìn cô bé con ôm trong ngực mình không khỏi khiến thanh âm mình trở nên mềm mại hơn “Bé con biết anh là ai sao?”
“Biết, mẹ của em rất là thích rất là thích rất là thích anh! ” Tựa như muốn chứng mình điều mình nói, cô bé ngây thơ vui sướng liên tiếp lập lại từ "rất là thích".
“Nga?” Đại Vũ không nhìn thấy Vương Thanh sau lưng vẻ mặt đang dần hóa đen, tiếp tục dụ dỗ bé con trong ngực “Vậy còn em?”
“Em muốn lớn lên nhanh lên một chút, bộ dáng như vậy mẹ em liền có thể đem em gả cho anh rồi!” Cô bé vươn hai tay sờ lên mặt Đại Vũ, cười đến ngọt ngào.
“…… Em ấy đã gả cho anh rồi.” Đại Vũ mặt mày hớn hở chưa kịp mở miệng, Vương Thanh đột nhiên lên tiếng đem Đại Vũ kéo vào trong ngực mình, hướng gần về phía cô bé trong ngực của Đại Vũ giải thích, mặc dù giọng nói mang theo ý cười, nhưng khuôn mặt phía sau khẩu trang vẫn mang theo vài tia bất đắc dĩ.
“Bé con à, em vẫn còn nhỏ lắm, em ấy thì đã già rồi!! ”
Vốn là Đại Vũ vẫn còn đang cảm thấy vô cùng đắc ý, vừa nghe thấy chữ già rồi, trong nháy mắt giơ tay lên đập một phát vào lưng Vương Thanh, khiến Vương Thanh không nhịn được nhe răng toét miệng.
Ai mới già hả!
Bé con trong ngực bĩu bĩu môi, giùng giằng muốn xuống.
Đại Vũ sợ làm ngã cô bé, vội vàng khom người cẩn thận đặt bé xuống.
Cô bé lại giang ra hai tay muốn ôm một cái.
Đại Vũ ôn nhu ngồi xổm người xuống đem cô bé con ôm vào trong ngực.
“Vũ Vũ anh phải chờ em nga ~” Cô bé ngọt ngào nháy mắt mấy cái.
“Em không có cơ hội đâu.” Vương Thanh ở phía sau lành lạnh mở miệng.
“……” Nam nhân khó chịu sát phong cảnh!
“……” Cô bé bĩu môi, đột nhiên mở miệng “**Quân sinh ngã bất sinh, ngã sinh quân dĩ lão. Vũ Vũ anh nhất định phải hạnh phúc nha ~”
(**ý chỉ tình yêu giữa hai người có khoảng cách tuổi tác lớn.
Khi người ra đời, tôi vẫn được chưa sinh ra
Khi tôi vào đời, người đã già rồi)
Sau đó vẫy tay, chạy về phía mẹ mình ở phía trước.
Lưu lại hai người đang bị hóa đá.
“…… Trẻ con bây giờ sớm như vậy đã thành thục rồi sao?” Đại Vũ ngây ngốc mở miệng, mẹ của bé con kia rõ ràng là fan Thanh Vũ a! Khuôn mặt tràn đầy sao lấp lánh một mực nhìn cậu và vương Thanh! Trên quần áo còn có logo Thanh Vũ!
“……” Vương thanh im lặng, sau đó thật bất đắc dĩ bày tỏ “Mặc dù quân đã lão, tình địch vẫn không ít a! ”
“……” Thanh ba tuổi anh không xong rồi đúng không, bé con năm sáu tuổi mà anh còn ghen được!
Đại Vũ bất lực trợn trắng mắt.
Xoay người rời đi, Vương Thanh không thể làm gì khác hơn là đẩy xe theo thật sát sau lưng Đại Vũ.
Không có biện pháp, vợ mình rất được hoan nghênh, nhất định phải trói thật chặt bên người.
“Đại Vũ,”
“Ân?” Đại Vũ quay đầu lại, trong tay còn cầm theo hai hộp tương cà chua.
“Anh thật may mắn.” Vương Thanh đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi.
Đúng vậy, nhiều người thích em như vậy, nhưng em bây giờ quyết định cùng anh bên nhau, anh thật là nhiều may mắn.
Yêu em, chuyện này cũng là quyết định đúng đắn nhất trong đời này của anh.