[Thanh Vũ] Vương Bất Kiến Vương

Chương 17

Vương Thanh bị đau đến giật mình, cái cắn này của Phùng Kiến Vũ vô cùng nhanh bạo, hắn vội vàng nắm lấy cằm của Phùng Kiến Vũ, để cậu há miệng ra, giải cứu cho cổ của mình.

Đinh đinh tiếng thang máy dừng lại ở lầu hai, cửa mở ra. Vương Thanh nhìn lại, tất cả phím ấn trong thang máy đều sáng đèn, hắn nhanh chóng ấn hủy bỏ những phím thừa thải. Thật may mắn là vừa rồi ở lầu hai không có ai, nếu không hình tượng lão cán bộ kỳ cựu của Phùng Kiến Vũ thật sự đã vì say rượu mà làm hỏng bét.

Phùng Kiến Vũ giật giật cằm của mình, mới vừa rồi bị Vương Thanh bóp một chút, cậu cảm thấy không được dễ chịu.

Vương Thanh bắt gặp dáng vẻ mê man của cậu, nhanh nhẹn tiến lên phía trước đỡ lấy cậu, ai ngờ Phùng Kiến Vũ lại há mồm muốn cắn tiếp. Vương Thanh thật sự cảm thấy muốn ngất, làm sao sau khi uống say là muốn cắn người a, mà muốn cắn thì còn thôi đi, cậu còn chọn ngay cổ mà cắn, biến thành ma cà rồng rồi sao.

Bị Vương Thanh né tránh, Phùng Kiến Vũ vồ hụt, trong nháy mắt liền kéo miệng, một bộ dáng rất muốn khóc. Bộ dáng kia tựa như là trẻ con bị cướp đi món đồ chơi yêu thích, Vương Thanh thật sự sợ cậu một giây sau liền oa oa khóc lớn lên.

Vương Thanh cắn răng, ra vẻ mặc kệ, "Được, cậu cắn đi, nhưng có thể cắn nhẹ một chút được hay không."

Phùng Kiến Vũ tựa hồ tìm lại được chút vui vẻ, chu chu bờ môi đỏ hồng nhích lại gần. Vương Thanh nhắm mắt lại, chuẩn bị chờ đợi bị hung hăng cắn một cái, kết quả Phùng Kiến Vũ tiến lại gần, ở ngay trên cổ hắn hôn nhẹ một cái.

Vương Thanh trong nháy mắt cảm thấy da đầu của mình đều muốn nổ tung, hắn cúi đầu nhìn Phùng Kiến Vũ, người nọ thế mà lại đang dựa vào mình ngủ ngon lành.

Vương Thanh cơ hồ trong thần trạng mơ mơ hồ hồ thái Phùng Kiến Vũ an trí trên giường, hắn cúi đầu nhìn ngắm người nọ nửa ngày, đang chuẩn bị muốn vươn tay ra, điện thoại di động của Phùng Kiến Vũ bất chợt vang lên.

Vương Thanh từ trong túi áo của cậu lấy ra điện thoại di động, là Tả Hữu gọi đến, hắn cảm thấy có chút ảo não, hôm nay rõ ràng đã đáp ứng, không để cho Phùng Kiến Vũ uống say, kết quả vẫn là......

"Uy?"

Nghe được thanh âm không phải là Phùng Kiến Vũ, Tả Hữu có hơi sửng sốt một chút, sau đó rất nhanh nhận ra đây là giọng nói của Vương Thanh.

"A? Thanh ca? Đại Vũ đâu?"

Vương Thanh vỗ vỗ trán của mình, "Thật xin lỗi, cậu ấy uống say rồi...... Tôi thật sự không biết cậu ấy một ly cũng không chịu nổi, cho nên......"

Bên phía Tả Hữu không có âm thanh, Vương Thanh nghĩ rằng Tả Hữu khẳng định tức giận, kết quả bên kia đột nhiên phốc một tiếng bật cười, "Thanh ca, thật xin lỗi, Đại Vũ nổi danh là một ly trở xuống, em quên nói cho anh biết, anh không sao chứ?"

"A? Tôi...... Tôi thì có chuyện gì?" Vương Thanh dường như bị câu hỏi này làm cho bối rối vò đầu, tựa như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc.

"Ừm, Đại Vũ a, khi anh ấy uống say có chút thói hư tật xấu, nếu như anh ấy làm ra chuyện gì, anh tuyệt đối đừng để ý a."

Nội tâm Vương Thanh đột nhiên chìm xuống, cắn người là thói hư tật xấu? Cho nên Phùng Kiến Vũ trước kia lúc uống say, cũng cắn những người khác sao?

Buổi sáng tám giờ đoàn phim bắt đầu lục tục đi đến sân bay, bởi vì hôm nay trở về tương đối nhiều người, lại sợ sân bay có quá nhiều hâm mộ tụ tập, cho nên tất cả mọi người đều di dịch thời gian khác nhau.

Lúc Vương Thanh trên đường đi ra sân bay, còn tưởng rằng Phùng Kiến Vũ vẫn chưa rời giường, kết quả chờ đến lúc hắn đến được sân bay, mới được cho biết Phùng Kiến Vũ hơn nửa tiếng trước đó đã qua xong kiểm tra bảo an tiến vào bên trong.

Vương Thanh mỗi lúc nhìn thấy người hâm mộ của mình đều sẽ đi chậm một chút, thuận tiện cho fans chụp ảnh, nhưng hôm nay hắn lại đi rất vội vàng, chỉ muốnmau chóng đi qua kiểm tra bảo an nhanh một chút.

Một đám muội tử đi theo phía sau hắn đều chạy như muốn bay, một mực kêu gọi Thanh ca anh chậm một chút. Vương Thanh hiện tại trong lòng nóng như lửa đốt, bâng quơ lo lắng, ba bước thành hai bước tiến vào kiểm tra bảo an, lưu lại một đám người hâm mộ ở bên ngoài hô gọi, Thanh ca lên đường bình an a.

Vương Thanh quay người vẫy tay chào bọn họ, sau đó phất phất tay, sải bước đi đến cổng lên máy bay. Trợ lý theo ở phía sau một đường chạy gấp cũng không hiểu thế nào, rõ ràng còn hơn nửa tiếng đồng hồ, trước kia cũng chưa từng thấy qua Vương Thanh gấp gáp như vậy a.

Phùng Kiến Vũ ngồi ở trong phòng VIP chờ lên máy bay, còn có thêm mấy người diễn viên của đoàn phim, một đám người đang hăng say nói chuyện phiếm, nhìn thấy Vương Thanh tiến đến, Nghiêm Mục lập tức đứng thẳng dậy.

"Thanh ca, anh nói, hôm qua Vũ ca có phải là sau khi uống say đặc biệt trung thực, trực tiếp ngủ liền phải không?"

Vương Thanh vừa mới tiến đến, không biết bọn họ đang nói chuyện gì, biểu lộ có chút mờ mịt.

Nghiêm Mục giải thích nói, "Hôm qua sau khi hai anh trở về, chúng tôi ở đó đánh cược, cược Vũ ca sau khi say có thể làm ra chuyện gì hay không. Em cảm thấy con người Vũ ca như vậy, uống rượu xong khẳng định là thành thành thật thật đi ngủ, không có khả năng say khướt. Bọn họ đều không tin, nói cái gì mà càng là người trung thực, lúc uống say thì càng trở thành đứa tinh nghịch. Thanh ca anh nói xem, hôm qua đưa Vũ ca trở về, anh ấy có phải là cái gì đều không có làm, đúng không?"

Vương Thanh trông thấy Phùng Kiến Vũ cũng một mặt mong đợi nhìn chăm chăm vào mình, hắn khụ khụ hai tiếng, "Cũng tính là vậy đi......"

Nghiêm Mục là người nóng tính, nghe được lời này liền bắt đầu hô hào, "Phải thì phải, không phải thì chính là không phải. Thanh ca, lời này của anh thật là có ý tứ a."

Lúc này ánh mắt của Nghiêm Mục đột nhiên rơi vào trên cổ Vương Thanh, xét thấy Vương Thanh là tiền bối của mình, cậu ta cũng không dám động thủ, thế là nghiêng đầu chỉ chỉ vào cổ Vương Thanh, "Thanh ca, cổ của anh, thật là có chút ý tứ a."

Vương Thanh vô thức che lại yết hầu của mình, hôm nay lúc đầu hắn muốn đem cái dấu răng này che đi một chút, nhưng về sau lại cảm thấy càng che đậy càng gây thêm tò mò, dứt khoát không thèm quản nữa.

Mấy nữ diễn viên trong đoàn phim lập tức che miệng nở nụ cười, "Thanh ca, không nhìn ra a, tối hôm qua anh còn có hoạt động thâu đêm a."

"Này không phải là......"Vương Thanh ánh mắt nhẹ nhàng nhìn qua, muốn giải thích lại cảm thấy việc này lại không cần thiết.

Nghiêm Mục thuận theo ánh mắt của Vương Thanh nhìn sang, phát hiện ánh mắt của hắn cùng Phùng Kiến Vũ giao nhau, cậu ta tức khắc cười ha hả, "Vũ ca? Là anh cắn sao?"

Phùng Kiến Vũ chớp chớp mắt mình, có chút vô tội nhìn chằm chằm Vương Thanh: "Hả? Tôi?"

- Hoànchương 17 -
Bình Luận (0)
Comment