Vương Thanh vốn cho là Phùng Kiến Vũ tìm đến mình trách mắng thêm một trận, kết quả Phùng Kiến Vũ lại dẫn hắn đến một nhà hàng Bắc Kinh Man Hỏa dùng cơm trưa. Hai người hơi cải trang một chút, cũng không muốn đánh tai mắt cho người khác, đặt một cái gian phòng nhỏ.
Hai người đã một tuần không gặp, Vương Thanh gắt gao nhìn chằm chằm Phùng Kiến vũ, trong lòng tự nhủ nhìn ảnh chụp so với nhìn người thật, cảm giác vẫn là người thật càng thêm trực quan a.
Phùng Kiến Vũ thấy hắn biểu lộ ngơ ngác, nhịn không được trêu đùa, "Bị người đại diện mắng đến ngốc rồi? Sao lại không chịu nói chuyện thế này?"
Vương Thanh lúc này mới như trong mộng thức tỉnh, gãi gãi đầu của mình, "Đã lâu không gặp rồi."
Phùng Kiến vũ phốc một tiếng cười rộ lên, "Hai tiếng trước không phải mới gặp rồi sao, lâu chỗ nào chứ?"
Vương Thanh đang muốn nói chuyện, đột nhiên có người gõ cửa tiến đến, một bé gái nhỏ ôm một rổ hoa hồng, nhìn thấy trong phòng có hai vị soái ca đang ngồi, cô bé ngây ngẩn cả người.
"Thật xin lỗi!" Bé gái nhút nhát nhìn nhìn hai người bọn họ, đột nhiên cổ áo liền bị bắt lại.
"Chuyện gì đây, không phải đã nói không được quấy nhiễu phòng có khách nhân sao!" Quản lý nổi giận đùng đùng tiến đến nhấc lên cổ áo của bé gái, Vương Thanh cùng Phùng Kiến Vũ đều lập tức đứng dậy.
"Buông tay, đừng dọa cô bé như vậy." Vương Thanh tiến lên, ra hiệu quản lý buông tay, "Không có việc gì, ngài đi đi, chúng tôi muốn mua hoa thôi."
Quản lý liên tục gật đầu, "Được, tốt tốt."
Vương Thanh sờ sờ đầu bé gái, "Đừng sợ, rổ này bao nhiêu tiền, chú đều mua hết."
Bé gái nâng lên rổ nhỏ của mình, "Bên trong còn có 50 đóa hoa, một đóa là mười đồng tiền."
Vương Thanh mỉm cười từ trong túi tiền rút ra 500, nhét vào trong tay cô bé, "Đi, nhanh trở về nhà đi thôi."
Bé gái cẩn thận từng li từng tí cất kỹ tiền, sau đó nói với hai người: "Cảm ơn hai vị thúc thúc, lễ thất tịch vui vẻ."
Hai người lập tức sững sờ trong phút chốc, thì ra hôm nay là lễ thất tịch? Khó trách hôm nay nhà hàng nào cũng đều đông đúc như vậy.
Phùng Kiến Vũ ngồi xuống, có chút xấu hổ, "Thật xin lỗi, tôi không nhớ rõ hôm nay là lễ thất tịch, thế mà lại hẹn anh. Anh...... không có quấy rầy đến anh chứ?"
Vương Thanh ngược lại cảm thấy vui vẻ, Phùng Kiến Vũ còn có thể không nhớ rõ hôm nay là lễ thất tịch, còn hẹn mình ra ngoài, ít nhất nói lên rõ Phùng Kiến Vũ hiện tại chính là độc thân.
"Nhìn bộ dáng của tôi, trông giống như là có bạn gái sao?"
Phùng Kiến Vũ lần đầu tiên cảm thấy bản thân mình nảy lên chút bát quái, cậu suy nghĩ một chút, "Bên ngoài đều nói anh và Diệp Đồng Trạch...... "
Vương Thanh bật cười, "Cậu cũng tin là thật sao? Mặc dù quan hệ của tôi và Đồng Trạch quả thật rất tốt, nhưng chúng tôi thực sự chỉ là quan hệ bạn bè đơn thuần mà thôi, đối với đối phương một chút ý nghĩ cũng phải là loại kia."
Phùng Kiến Vũ cảm thấy việc này thật sự là rất thần kỳ, hai người này kỳ thật vô cùng xứng đôi, trai tài gái sắc, thế nhưng lại không có điện xẹt sao.
"Đồng Trạch kỳ thực...... sớm đã có ý trung nhân, chỉ là hai người đó trước mắt không thể cùng một chỗ. Cậu xem Đồng Thạch thật ra nhiều năm như vậy, tối đa cũng chỉ là duy nhất cùng tôi tuyên truyền chuyện xấu mà thôi, có một số việc là hai ta ngầm thừa nhận, bởi vì đều không muốn cùng những người khác náo loạn thêm scandals, cho nên mới có người cảm thấy chúng tôi là một đôi, chúng tôi cũng không muốn mở họp báo làm sáng tỏ chuyện gì."
Một chiêu này kỳ thật trong ngành giải trí có rất nhiều người đều dùng đến, một số người là giữa quan hệ hai công ty, hoặc là một số trong nội bộ công ty, đều sẽ để nghệ sĩ của mình cố tình tăng thêm chuyện xấu. Một số người không muốn như vậy, thì sẽ cùng bạn tốt của giả bộ có scandals, ngoại giới đều tin tưởng bọn họ cùng một chỗ, cũng sẽ không loan truyền bọn họ cùng những người khác thế nào thế nào nữa. Phùng Kiến Vũ ở A-star không thể không nói là một cái công ty đặc biệt kỳ dị, bọn họ chính là thuộc về loại đặc biệt không thích nháo loạn scandals, Tiết Mặc ở công ty không chỉ nói qua một lần, năng lực của nghệ sĩ chỉ có thể nhất định chứng minh qua tác phẩm của mình, đó mới là vĩnh hằng. Mà scandals, chỉ là khiến cho bạn hồng lên trong nhất thời mà thôi.
"Kỳ thực như vậy cũng rất tốt, không có scandals nào khác loạn thất bát tao, rất thanh tịnh."
Hai người vừa nói chuyện phiếm vừa dùng bữa, Phùng Kiến Vũ đột nhiên ôm lấy bụng của mình nhăn nhăn lông mày.
Vương Thanh có chút luống cuống, sắc mặt của Phùng Kiến Vũ phi thường không tốt, hắn gấp gáp chạy đến bên Phùng Kiến Vũ dùng tay cùng áp vào bụng cậu, khẩn trương hỏi: "Xảy ra chuyện gì? Bị đau bao tử sao?"
Ngành giải trí có rất nhiều người đều mắc phải tật xấu này, bởi vì ăn uống không theo quy luật, đặc biệt dễ dàng đến mắc phải bệnh về bao tử.
Phùng Kiến vũ đau đến mồ hôi đều đổ hết ra, "Không phải, tôi không thể ăn cay, ăn vào sẽ bị đau dạ dày."
Vương Thanh nhìn thoáng qua đĩa tôm hùm chua cay trên bàn, trong lòng tự nhủ vậy mà cậu còn ăn nhiều đến như vậy!
"Cậu nói cậu...... không được, cậu tranh thủ thời gian theo tôi vào bệnh viện." Vương Thanh nói xong lập tức nhấc bổng Phùng Kiến Vũ, kéo nón đội vào cho cậu.
Hai người vừa ra khỏi đại sảnh, Vương Thanh nhanh chóng để Phùng Kiến Vũ đợi ở trong xe, sau đó gấp gáp đi tính tiền. Lúc trở lại trong xe nhìn thấy dáng vẻ khó chịu của Phùng Kiến Vũ, Vương Thanh an ủi: "Nhiều nhất là 30 phút đến bệnh viện, cậu ráng nhịn một chút."
Phùng Kiến Vũ ngượng ngùng nở nụ cười, "Rõ ràng là tôi mời anh ăn cơm......"
Vương Thanh thắt chặt dây an toàn, "Việc này không phải vừa vặn rồi sao, lần sau thế nào hai ta lại có thêm cớ cùng ăn cơm đây a."
Hai người vừa lái xe đi, bên trong nhà hàng kia đuổi theo ra hai thiếu nữ, một cô mở miệng nói: "Vừa rồi tôi thật sự nhìn thấy Vương Thanh và Phùng Kiến Vũ, tôi thề."
Một cô gái khác lôi kéo cô ta trở về: "Tôi xem cậu là thật sự bị hoa mắt rồi."
"Không thể nào, tôi không có khả năng nhận lầm người được!"
"Được được, phải phải, trở về tiếp tục uống, ban đêm cậu ngủ thiếp đi liền có thể mơ thấy hai người bọn họ......"
- Hoànchương 19 -