Đa phần nghệ sĩ của công ty không thể vượt qua công ty mà tự tiện đón nhận kịch bản, nhưng đến cấp bậc như hiện tại của Vương Thanh, đương nhiên có thể cùng công ty bàn điều kiện. Vương Thanh và Phùng Kiến Vũ đều giống nhau, đa phần trường kỳ chỉ tiếp nhận điện ảnh, hiện tại sẽ rất ít tiếp xúc với phim truyền hình, bởi vậy khi Vương Thanh thông qua điện thoại nói mình muốn diễn phim truyền hình, Hồ Ba có chút khó tin.
Vương Thanh đem kịch bản chuyển qua, "Kịch bản này rất tốt, gần dây tôi cũng nhân lúc rảnh rỗi đã xem qua rồi."
Hồ Ba tiếp nhận kịch bản, chỉ là thấy được tựa đề phim mà thôi, trong nháy mắt hắn ta bất chợt kích động, "Cậu nói cậu muốn diễn bộ phim này?"
Vương Thanh thấy dáng vẻ kích động của hắn ta, có chút không biết làm sao, "Đúng a...... bộ phim này như thế nào?"
Hồ Ba quả thực hận không thể ngửa mặt lên trời cười to mấy tiếng, "Cậu có biết tôi vì bộ phim này mà tranh thủ bao lâu rồi không, bên kia nhất quyết không chịu, nói rằng kịch bản này là do biên kịch làm riêng cho người khác, cậu làm thế nào mà cầm được đến tay?"
"Bộ phim này là do học tỷ của Phùng Kiến Vũ chuyên tâm viết cho cậu ấy, sau đó cậu ấy đến hỏi tôi, nói có nhân vật rất thích hợp với tôi......"
"Diễn diễn diễn!" Hồ Ba trực tiếp đem kịch bản đẩy trở về, "Mặc kệ nhân vật gì cũng đều phải diễn, bộ phim này sang năm xác định sẽ được chiếu trên đài quốc gia, rất là quan trọng. Cậu có biết hiện tại có bao nhiêu người muốn giành giật kịch bản này hay không!"
Nói thật, Vương Thanh thật đúng là không biết, nhưng nghe Hồ Ba nói, hắn cũng biết bộ phim này có sức ảnh hưởng không thể đùa. Nghĩ đến Phùng Kiến Vũ thế mà tìm mình quay một bộ phim quan trọng như, Vương Thanh đã cảm thấy, vị trí của mình trong lòng của Phùng Kiến Vũ tuyệt đối không hề thấp.
Dương Mộng biết được Phùng Kiến Vũ đem nhân vật này đề cử cho Vương Thanh, nàng có vẻ hơi xấu hổ. Dù sao Trường Ảnh đã đến tìm nàng mấy lần để bàn bạc về kịch bản, nàng đều là cự tuyệt, ai biết được quanh đi quẩn lại, cuối cùng Trường Ảnh vẫn tham dự vào được rồi.
Phùng Kiến Vũ từ chỗ Tả Hữu biết được tin tức, cậu ngay lập tức cảm thấy chuyện này tự mình làm không được thỏa đáng, bèn tranh thủ thời gian hẹn Vương Thanh ra gặp mặt nói chuyện.
Vương Thanh không nghĩ đến Phùng Kiến Vũ đầu tiên nhìn thấy hắn, đã tràn xuống một dàn mưa xin lỗi, trong lúc nhất thời hắn có chút trở tay không kịp.
"Đây là thế nào vậy, làm sao vừa đến đã xin lỗi a?"
Phùng Kiến Vũ mang theo áy náy, "Thành thực xin lỗi, tôi thật sự không biết công ty của các người đến tìm nhà sản xuất, tôi thật sự không có ý tứ kia đâu."
Vương Thanh nghe xong càng trở nên hồ đồ, làm sao lại còn nhắc đến công ty, "Không phải, làm sao cậu càng nói tôi lại càng không hiểu rồi?"
"Không phải Trường Ảnh đã đến tìm học tỷ của tôi, muốn để cho anh diễn bộ phim này sao?"
"Đúng a, bất quá ông chủ của chúng tôi đã bị cự tuyệt ha ha ha ha ha ha."
"......" Phùng Kiến Vũ một trận trầm mặc, cậu làm sao lại cảm giác nội tâm của Vương Thanh đã đủ lớn rồi a, hắn hẳn là căn bản không nghĩ đến những tâm tư kia đi.
Vương Thanh bắt gặp Phùng Kiến Vũ trầm mặc, tựa hồ cũng rốt cục cảm giác ra được chuyện gì đó, "Không phải, cậu xin lỗi tôi...... Cậu cho rằng tôi biết chuyện chúng tôi bị cự tuyệt kịch bản này, người ta không cần tôi làm nam chính, sau đó cậu vai nam chính này lại tìm đến tôi đóng nam hai, sợ tôi cho là cậu cố ý đến khoe khoang?"
Phùng Kiến Vũ cũng không phải sợ Vương Thanh hiểu lầm mình là đến khoe khoang, nhưng dù là thế nào, chuyện này cậu chính là xử sự không được thỏa đáng. Bản thân Trường Ảnh đã tranh thủ cho Vương Thanh vào vai nam chính, kết quả lại cho hắn diễn nam phối, hắn mặc dù là vô tâm, nhưng khó tránh khỏi để Trường Ảnh cảm thấy không thoải mái. Nếu Trường Ảnh cảm thấy A-star chèn ép bọn họ, chuyện này làm sao có thể là chuyện nhỏ được đây.
"Có thể hỏi cậu một vấn đề không?"
Ngón tay Phùng Kiến Vũ không ngừng ma sát vành ly, Vương Thanh nhìn ra được, kỳ thật nội tâm của cậu đang rất bất an.
"Nếu có một kịch bản rất tốt, ngoại trừ nam chính, cậu cũng có thể diễn, vậy kịch bản này cậu có muốn tiếp nhận hay không?"
"Đương nhiên, kịch bản tốt khó cầu, cũng không nhất định chỉ có nhân vật chính mới sáng chói." Phùng Kiến Vũ trong mấy năm qua này, cũng không phải chỉ tiếp nhận diễn viên chính, ngẫu nhiên cũng sẽ nhận một số vai phụ.
Vương Thanh vỗ tay bốp một tiếng, "Việc này chẳng phải xong rồi sao, 《 Chiến Hỏa 》 là một kịch bản vô cùng tốt, lại có thêm nhà sản xuất rất tốt nữa, dù là để cho tôi diễn một vai xuất hiện chỉ được mấy phút, tôi cũng không cảm thấy có vấn đề. Cậu đang lo lắng chuyện gì, tôi cũng hiểu rất rõ, nhưng tin tưởng tôi, chuyện này không có rắc rối gì cả. Buổi sáng hôm nay Hồ Ba biết được cậu mời tôi tham gia bộ phim này, hắn ta rất vui vẻ."
"Thật sự?" Phùng Kiến Vũ cảm giác có chút khó tin, ông chủ Trường Ảnh nhiều lần bị cho xuống mặt dưới, hắn ta thật sự không có một chút ngần ngại nào?
Vương Thanh nhịn không được cầm lấy tay Phùng Kiến Vũ một mực ma sát vành ly, "Thật sự không có việc gì, vả lại cậu nhận được kịch bản hay lại còn có thể nghĩ đến mời tôi tham gia diễn, tôi quả thật rất vui vẻ. Tôi cũng tin tưởng cậu lúc đó tuyệt đối không hề nghĩ đến vấn đề nam chính nam hai, cũng giống như có ngày nào đó tôi cảm thấy có kịch bản rất tốt, muốn cậu tham gia diễn, cậu khẳng định cũng sẽ không chối từ."
Phùng Kiến Vũ gật gật đầu, "Đó là tự nhiên, không nói trước kịch bản có tốt hay không, chỉ cần là anh mời, tôi khẳng định cũng không có vấn đề gì."
Vương Thanh yên lặng cười một tiếng, nghĩ thầm, cái hố này thế mà lại chỉ có mình Phùng Kiến Vũ chịu nhảy.
- Hoànchương 22 -