Mỗi ngày trời tối Phùng Kiến Vũ đều sẽ rút ra thời gian một tiếng để tập lời thoại cho ngày tiếp theo, Vương Thanh cũng dưỡng thành thói quen này giống như cậu.
Phùng Kiến Vũ ngồi xếp bằng trên giường tập trung tinh thần xem kịch bản, Vương Thanh nằm ở trên đùi cậu, Phùng Kiến Vũ nói rất nhiều lần anh xem như vậy sẽ khiến mắt hư mất, Vương Thanh chính là không nghe, còn nói làm như vậy mới có thể nhìn mặt của em. Phùng Kiến Vũ nói mấy lần vẫn không thấy hiệu quả, dứt khoát mặc kệ, thế là hai người mỗi tối đều duy trì tư thế như vậy cùng nhau xem kịch bản.
Hôm nay sau sự tình của Viên Lạp, Vương Thanh trong lòng vẫn có chút vướng mắc, cảm thấy Viên Lạp đối với mình dường như có chút địch ý, hắn cảm thấy mình hẳn là chưa từng gặp mặt Viên Lạp, không hề có tư oán.
"Chẳng lẽ mình đoạt lấy tài nguyên của cậu ta sao?"
Phùng Kiến Vũ nghe vậy cười một tiếng, "Loại sự tình giành nhân vật này bản thân đều là dựa vào bản sự của chính mình, cậu ta ở trong giới này này hẳn là rất thành thạo rồi a, vì loại sự tình này đối với anh có địch ý, việc này là cỡ nào ngây thơ a."
Vương Thanh nghĩ nghĩ, "Hay là cậu ta muốn vào Trường Ảnh, bị công ty của chúng ta cự tuyệt, cho nên đâm ra không thích toàn bộ công ty chúng ta."
"Việc này thật sự nói không được rõ ràng, nhưng là anh có thể cảm giác ra được, chí ít không phải là tự mình ảo giác đi."
Phùng Kiến Vũ ngẫm nghĩ tự hỏi mình vấn đề của Vương Thanh, đột nhiên cảm thấy trên lưng ngứa ngáy, hắn đưa tay bắt lấy bàn tay có ý đồ của Vương Thanh đang luồn vào quần áo mình.
"Làm gì vậy a?"
Vương Thanh nằm ở trên đùi của cậu, hướng cậu cười lộ ra một hàng răng trắng rõ ràng, "Sờ một chút thôi mà."
Bàn tay không an phận lại bỗng nhiên nhúc nhích, Phùng Kiến Vũ liều mạng đè lại tay hắn, "Em nói rồi về Bắc Kinh lại nói tiếp."
Vương Thanh ban đầu tưởng rằng tình cảm của hai người vẫn chưa ổn định, cho nên Phùng Kiến Vũ có chút kháng cự thân mật, nhưng ngẫu nhiên ăn đậu hũ của Phùng Kiến Vũ tựa hồ cũng không kháng cự, chỉ khi nào đem cậu đẩy xuống giường, Phùng Kiến Vũ lại rất kiên trì muốn về Bắc Kinh.
"Đến cùng vì cái gì nhất định phải về Bắc Kinh?"
Phùng Kiến Vũ dùng một loại biểu lộ anh thế mà lại không hiểu nhìn Vương Thanh, "Đương nhiên là vì về nhà tương đối sạch sẽ hơn a."
Vương Thanh cả người cười đến ở trên đùi Phùng Kiến Vũ lăn qua lăn lại, hắn làm sao lại quên được, bảo bối là chòm sao Xử Nữ a, mắc bệnh thích sạch sẽ đây mà.
Cốc cốc...... Tiếng gõ cửa ở bên ngoài đánh gãy hai người, liếc nhìn nhau, Vương Thanh hỏi: "Ai vậy?"
Ngoài cửa là thanh âm quen thuộc truyền đến: "Quấy rầy rồi, tôi là Viên Lạp."
"Chuyện ngày hôm nay rất xin lỗi, tôi cố ý đến để xin lỗi anh."
Thời điểm Viên Lạp vào phòng, Phùng Kiến Vũ đoan chính ngồi ở bên giường, Vương Thanh sau khi mở cửa cho cậu ta xong cũng là ngồi ngay ngắn ở ghế bên cạnh giường. Hai người một bộ dáng ngồi nghiêm chỉnh, bầu không khí của cả phòng cũng không được thoải mái cho lắm.
"Hôm nay cậu đã xin lỗi ở phim trường rồi, hiện tại lại xin nhận lỗi, không cần thiết phải đi thêm một chuyến nữa đâu."
Viên Lạp rủ mắt xuống, nhìn có chút khổ sở, "Tôi biết chính tôi diễn không tốt cho mọi người thêm rất nhiều phiền phức, làm hậu bối tôi hẳn là phải đến nhà xin lỗi."
Còn phải ở lại đoàn phim thêm một tháng, Vương Thanh và Phùng Kiến Vũ cũng không muốn làm cương mối quan hệ, thế là Phùng Kiến Vũ an ủi: "Vừa xuất đạo đều là như thế, chậm rãi học, không cần gấp gáp."
Viên Lạp nghe nói như thế hai mắt đều tỏa sáng, "Vũ ca, anh không tức giận thì tốt rồi."
Vương Thanh ở bên cạnh sắc mặt lập tức tối sầm, Phùng Kiến Vũ có tức giận hay không mắc mớ gì tới cậu, còn kêu Vũ ca, cùng cậu rất quen sao.
"Thanh ca, hi vọng anh cũng không tức giận tôi." Viên Lạp đột nhiên xoay người nhìn Vương Thanh, Vương Thanh lập tức cho cậu ta một mặt tươi cười.
"Không có gì phải tức giận, tự mình biết cố gắng chính là chuyện tốt, không sao."
Lí do thoái thác của hai người cơ hồ đều nhất trí, Vuên Lạp thấy hai người dường như thật sự không để ở trong lòng, rốt cuộc yên lòng.
"Tôi không quấy rầy hai người nghỉ ngơi nữa, bắt đầu từ ngày mai tôi sẽ cố gắng thêm nữa."
Tiễn người về, hai người đều cảm thấy có chút kỳ quái, cố ý chạy đến đây chuyến này, luôn cảm thấy ý vị thâm trầm.
Bên này Viên Lạp từ phòng hai người họ đi ra, vừa đi hai bước liền đụng phải mấy nhân viên làm việc, Viên Lạp lau lau ánh mắt của mình, con mắt đỏ ngầu cùng mấy người lên tiếng chào hỏi.
Mấy muội tử nhìn xem bóng lưng Viên Lạp, câu ta đây là từ phòng của Phùng ảnh đế và Vương ảnh đế đi ra? Tại sao lại khóc a?
Vốn chỉ nghĩ rằng, người mới mà, cho một chút xíu giáo huấn là được rồi, chí ít cậu ta sẽ biết thu liễm. Ai biết Viên Lạp quay đầu liền phát lên weibo: Tôi về sau sẽ càng cố gắng, tạ ơn các vị tiền bối đã giáo dục [ Khóc lớn ]
Đám fan hâm mộ phía dưới đều đau lòng chế đi được, nhao nhao đến dỗ dành, nói anh là đỉnh nhất, về sau sẽ càng hot. Hi vọng các tiền bối biết Trường Giang sóng sau đè sóng trước, sóng trước sẽ chết tại trên bờ cát.
Weibo bên này vừa phát ra, bên trong đoàn phim có người liền không vui, cái này không phải nói rõ là tìm đường chết sao. Nhìn bề ngoài phảng phất là công việc không cố gắng, nhưng trên thực tế lại đang ám chỉ mình ở trong đoàn phim bị ủy khuất. Cả đoàn phim này đều là người ở vị trí gì a? Viên Lạp đắc tội nổi sao?
Viên Lạp diễn ngày tiếp theo quả nhiên đã khá hơn rất nhiều, tại hiện trường đều là như thường khuôn mặt tươi cười thân thiên, miệng rất ngọt. Vương Thanh và Phùng Kiến Vũ ngày tiếp theo đến phim trường, cũng nghe mấy người khác nói về sự tình weibo, hai người hỏi bọn họ một chút tối hôm qua Viên Lạo có đến xin lỗi bọn họ hay khômg. Mấy diễn viên khác đều là lắc đầu, Phùng Kiến Vũ nhìn nhìn Viên Lạp đang thay đổi trang phục, rơi vào trầm tư.
- Hoàn chương 38 -