Chiến thắng mặc dù đã phân định, nhưng vẫn có một số cuộc tỷ thí muốn tiến hành, bát cường cũng cần phân ra thứ tự cụ thể.
Trong đó, Sở Sở cùng Sở phàm không cách nào dự thi, còn những người khác dần dần tiến hành đọ sức.
Đánh một trận với Sở Bằng, Sở Sở vốn rơi vào thế hạ phong, mặc dù dựa vào cự lực chiến thắng, nhưng tinh lực lại tiêu hao hơn phân nửa. Sau đó gặp được Sở Nghị kẻ còn mạnh hơn, liên tiếp trải qua ha lần khổ chiến, trạng thái này căn bản không thích hợp tranh tài.
Mà Sở Phàm thôi động cấm thuật, mang đến ảnh hưởng xấu tới cơ thể, từ đó khiến cho hắn không cách nào tiếp tục chiến đấu.
Trận chung kết hoàn tất, khách khứa lần lượt rời đi, Tống, Lưu hai nhà trong lòng đầy tâm sự rời đi. Tin tưởng rằng thông qua bọn họ, tình hình trận so tài lần này sẽ cấp tốc lan truyền khắp toàn thành.
Về phần người trong tộc đều không có đi, tiếp tục quan sát tiếp những trận tỷ thí nhưng không còn được hào hứng như trước nữa. Trận so tài ròng rã một ngày mới dừng lại, lâu như vậy, tất cả mọi người đều mệt mỏi, khán giả ngáp ngáp ngắn ngáp dài, tuyển thủ cũng muốn kết thúc nhanh một chút.
Trải qua một phen giao thủ, cuối cùng thứ tự cũng định. Bát cường theo thứ tự Sở Thiên, Sở Nghị, Sở Lôi, Sở Sở, Sở Ca, Sở Ảnh, Sở Bằng cùng Sở Phàm.
Sở Sở cùng Sở phàm không cách nào dự thi, Sở lôi trực tiếp đứng thứ ba, chủ yếu là Sở Ca, Sở Ảnh cùng Sở Bằng giao thủ với nhau.
Bị man lực của Sở Sở gây thương tích, Sở Bằng hai tay khẽ động, đầu ngón tay còn có vẻ hơi đau, bởi vậy so tài nhanh chóng kết thúc. Phát huy thực lực không đủ hai thành, Sở Ảnh vẫn còn xung mãn nhẹ nhõm đánh bại.
Thắng lợi này làm Sở Ảnh tâm tính bành trướng, ánh mắt mang vẻ tự tin nhìn về phía Sở Ca. Nếu như phải đối đầu với bốn người đứng đầu, hắn thật không có bao nhiêu tự tin có thể chiến thắng, nhưng người này lợi hại, thì cũng chỉ là người mới, ngược đãi người mới chính là điều hắn yêu thích.
Hắn chợt nghĩ đến Sở Thiên cũng là người mới, ngay cả Sở Nghị đều có thể chiến thắng, hoàn toàn là quái thai.
Bất quá, sau khi lên đài mới biết được ai lợi hại hơn. Ngay từ đầu trận sao tài, Sở Ca liền tế ra ám hồng kiếm chỉ đâm đến, Sở Ảnh rối rít vận khởi hắc khí chống đỡ. Nhưng một ý nghĩ sai lầm, sẽ khiến cho người khác cưỡi lên mặt mà đánh.
Sở Ca toàn lực hành động huyết quang đầy trời, Sở Ảnh giống như đang bị giam giữ ở trung tâm Địa ngục huyết hải, đỡ trái hở phải tình hình hết sức nguy cấp.
Sau một trận cường công, Sở Ca đem đối thủ bức đến rìa võ đài, mặt mũi lãnh khốc, ra chỉ ngoan độc. Sau mấy chiêu, Sở Ảnh thấy bản thân không thể chống đỡ được, trên bàn tay truyền đến đau đớn vô cùng, tiếp theo toàn bộ bàn tay như muốn phế đi.
Đang do dự, ám hồng kiếm chỉ lại đến, chỉ phong quất lên da mặt đau nhức, động tác nhanh đến mức chỉ thấy tàn ảnh, mà chân sau đã hết đường lui. Hoảng hốt khiến Sở Ảnh nhảy về sau, né tránh kiếm chỉ nhưng hai chân đã chạm đất.
Đứng bên ngoài, Sở Ảnh sắc mặt đỏ lên. Vừa rồi đứng trước nguy cơ, bản năng cảu hắn đưa ra lựa chọn sáng suốt nhưng lại thua mất trận tranh tài.
"Sở Ca nhìn qua mặt còn non nớt, không ngờ cũng là kẻ ra tay ngoan độc dứt khoát."
Lòng còn sợ hãi liếc đối phương, Sở Ảnh âm thầm nghĩ. Lại nhớ đến người cao minh như vậy, đều bị Sở Thiên thu thập, vậy trình độ của hắn kinh khủng đến mức nào cơ chứ.
Vừa nghĩ đến đây, hắn khó tránh khỏi cảm khái. Lần trước lịch luyện thực lực còn tương đương với đối phương, so về kinh nghiệm coi như còn chiếm ưu thế. Nay vừa gặp lại đã bị bỏ xa, nếu không cố gắng, tương lai chỉ sợ ngay cả tư cách đứng cạnh đều không có.
Sở Ảnh cười khổ, song quyền trong tay áo nắm chặt, vẻ mặt biểu lộ kiên định. Vô luận như thế nào, hắn cũng sẽ không để việc này xảy ra.
Gặp tình hình này, Sở Bằng quyết định rất đơn giản, quyết định từ bỏ tranh tài cùng Sở Ca.
Đối với loại đối thủ này, trạng thái mạnh nhất còn không tránh khỏi khổ chiến, chỉ bằng trạng thái này, cưỡng ép lên đài chỉ làm khổ bản thân.
...
Sau khi công bố thứ tự cuối cùng, Tam trưởng lão khuôn mặt tươi cười: "Người chiến thắng năm nay, Sở Thiên có thể lên tầng cao nhất Công Pháp các, chọn một môn võ học vừa ý, ban thưởng một viên Huyết Linh quả, một bình nguyên đan."
Ban thưởng vô cùng phong phú. Nhất đẳng tuyệt học cảu gia tộc, nằm hết tại tầng cao nhất Công Pháp các. Phàm là người tu võ trong tộc, không ai lại không muốn tiến vào nới đó. Nhưng nơi đây là tuyệt đại mật địa của gia tộc, tuyệt đối không tuỳ tiện mở ra, không được tộc trưởng cho phép không thể tiến vào.
Bởi vì vô địch trận so tài lần này, Sở Thiên lại có được loại đặc quyền này, rất nhiều người hâm mộ đến mức con mắt đều đỏ lên.
Huyết Linh quả là một chủng lại vô cùng hiếm gặp trong tam phẩm linh dược, dùng để rèn luyện lực lượng, tẩy tủy sẽ đem lại kết quả không ngờ. Nếu như thời cơ thích hợp phục dụng loại quả này để mà rèn luyện cốt tủy, sẽ có tỷ lệ tiến ngay vào giai đoạn ngưng luyện tinh huyết.
Sở Thiên là người sở hữu tu vi tầng sáu, sắp bước vào thời kì ngưng luyện tinh huyết, phần thưởng này đến thật đúng lúc. Hiển nhiên, trong tộc vì vẫn đền ban thưởng này đã suy nghĩ chu toàn.
Nguyên đan dùng để tu luyện, là một vật thiết yếu cho việc tấn cấp, bao nhiêu cũng là ít, phần thưởng này trong đó đã chứa đựng không biết bao nhiêu là ưu ái.
Tiếng nói vừa ngưng một chấp sự đã bưng một hộp ngọc đi đến bên hắn tất cả ánh mắt đều ngưng tụ vào vào hộp ngọc trong tay người này.
Chấp sự đến gần, Tam trưởng lão lấy tay tiếp nhận, mỉm cười đưa tới trước mặt Sở Thiên: "Hi vọng ngươi tiếp tục cố gắng, không phụ lòng tín nhiệm cảu gia tộc."
Trưởng lão trong tộc tự tay trao giải, có thể nói là một vinh hạnh đặc biệt. Đổi lại người bình thường, nào có cơ hội cùng trưởng lão mặt đối mặt, lắng nghe chính miệng hắn dạy bảo?
Lấy tâm tính Sở Thiên, lúc này cũng không nhịn được mà kích động, rất thành thật gật đầu.
Hai tay tiếp nhận hộp ngọc, Sở Thiên tập trung nhìn vào. Mắt thấy vật này tạo thành từ thượng đẳng mỹ ngọc, trên đó còn có những đường vân tinh xảo, cầm trong lòng bàn tay rất thuận tiện.
Đem nắp hộp mở ra, mùi hương lan toả, một loại linh quả đập vào mắt hắn, toàn thân huyết hồng, lại không có chút mùi huyết tinh nào, óng ánh long lanh, tựa như tinh hoa thiên địa chi ngưng tụ, bởi vì vậy gọi là Huyết Linh quả.
Bên trái là một bảng hiệu bằng gỗ, nhìn kĩ lại ánh lên vẻ kim loại, hiển nhiên, bảng hiệu này không phải làm từ loại gỗ bình thường. Tấm bảng gỗ ở giữa chỉ có một chữ "Cấm", đây là lệnh bài để tiến vào tầng cao nhất Công Pháp các.
Phía bên phải nằm yên một chiếc bình, không cần phải nói bên trong nhất định là nguyên đan.
Sở Thiên đơn nhìn một chút sau đó lập tức đóng lắp hộp lại, cảm thấy trên người có chút dị dạng, nhìn xung quanh một cái, thấy bao nhiêu ánh mắt hâm mộ đang nhìn mình.
Đợi hắn đem hộp ngọc cất kỹ, Tam trưởng lão tay vuốt bộ râu bạc trắng: "Ban thưởng đã xong, sau này dành thời gian đi Công Pháp các, nhận thẻ bài của nguyên lão."
Nghe vậy Sở Thiên liên tục gật đầu.
Tam trưởng lão tiếp ban thưởng cho các tuyển thủ khác. Chỉ cần tiến vào bát cường, đều có được không ít ban thưởng. Đương nhiên không cách nào so sánh được với người chiến thắng, không có Huyết Linh quả, hay quyền tiến vào tầng cao nhất Công Pháp các, đổi lấy thì họ nhân được một thẻ bài dành cho tinh anh.
Ban thưởng hoàn tất, trận so tài chính thức kết thúc, mọi người dần tán đi, diễn võ trường trở lại vẻ yên tĩnh, chỉ có mấy người hầu ở lại quét dọn.
Sở Thiên huy động nguyên lực, triển khai thân pháp, đi xuyên qua dòng người. Người khác gặp hắn, đều sắc mặt cung kính, không hẹn mà cùng tránh đường. Hiển nhiên, trải qua trận so tài năm nay, không ai còn dám khinh thường hắn.
...
Đi vào Dược đường, Sở Thiên được chưởng quỹ dẫn vào đi xuyên qua đến hậu viện, dọc theo tiểu đạo ở giữa dược viên, quanh co khúc khuỷu xuyên qua mấy tầng cửa, đi vào chỗ sâu nhất ở một phương độc viện, trong sân chỉ có một gian nhà, đây chính là chỗ luyện dược lần trước.
"Tiểu thư, Sở Thiên thiếu gia tới." chưởng quỹ biết quan hệ của hai người, thông báo một tiếng.
Trong phòng tiếng xột xoạt vang lên, nghe giống tiếng thay quần áo, không lâu sau, một thanh âm mềm mại sau cánh cửa truyền ra: "Mời hắn vào." đó là thanh âm của Sở Sở.
Cám ơn ngươi đã dẫn đường, Sở Thiên đi vào trong phòng, vòng qua sảnh ở đó có một dược đỉnh vô cùng to lớn, thấy phòng ngủ loé lên ánh nến, liền bước nhanh vào, gặp Sở Sở khoác áo ngồi tại mép giường, Sở Vũ làm bạn bên cạnh. Nhìn biểu lộ của hắn, biết Sở Sở đã không có gì đáng ngại.
Mắt thấy Sở Thiên đến, Sở Vũ kéo đến một chiếc ghế mời hắn ngồi cùn nhau nói về bệnh tình của Sở Sở. Sau trận đấu, Sở Sở tiêu hao quá nhiều, Sở Vũ cũng đã cho nàng dùng dược hoàn tu bổ khí lực, trước mắt tình trạng đã chuyển biến tốt đẹp, nằm trên giường nghỉ ngơi một đêm, ngày mai sẽ khỏi hẳn.
Sắc trời đã tối, hai cha con muốn mời Sở Thiên ăn cơm. Lấy tay nghề của Tiểu Nguyệt, Sở Thiên có kiến thức khá rộng về mỹ thực. Nhưng vẫn nhìn không ra một số loại ra quả trong đó, nhìn kỹ lại chỉ cảm thấy tinh hoa nội uẩn. Không biết là do Dược đường bồi dưỡng, hay là mua được từ bên ngoài. Mới gắp vài miếng bỏ vào miệng, toàn thân hắn khoẻ khoắn hơn nhiều, tiêu hao quá độ trong chiến đấu cũng được bổ xung mấy phần.
Trong lúc đó, Sở Thiên trả lại phần thưởng của Sở Sở, lúc phát thưởng thì bọn họ đã trở về rồi nên hắn thay nàng nhận lấy.
Nhận lấy phần thưởng, hai tỷ đệ lại đàm luận chuyện đi Công Pháp các, đối với võ học trong đó tràn ngập hứng thú. Sở Vũ thấy hai người bạn luận say sưa, ăn một chút liền tự đi ra ngoài, đại khái là tạo không gian riêng tư, cũng có thể coi là đi nghiên cứu dược học.
Ánh nến chiếu rọi, món ngon bày sẵn, thiếu niên thiếu nữ nói chuyện trời đất, không còn quan tâm tới mọi thứ xung quanh.