Thánh Vũ Xưng Tôn

Chương 66 - Thế Giới Bên Trong Quyển Trục

Không gian hư vô xuất hiện thêm rất nhiều tia sáng. Sau đó dần dần hóa thành một mảnh rừng rậm bao la, yêu thú hoành hành khắp nơi, đại thụ che trời la liệt.

Rừng rậm cùng sinh linh phong cách kì lạ, hoàn toàn khác biệt với phụ cận Liệt Nham thành. Nhìn cây cối đã thấy có sự khác biệt. Có trời mới biết đây là đâu.

Bóng đêm thâm trầm như mực, trung niên tóc ngắn xung quanh người hình thành doanh địa cùng đèn đuốc, dưới chân trải chiếu rơm, đèn đuốc lập lờ, đậm mùi rượu thịt, ở giữa nam nữ đàm tiếu vui vẻ, hiển nhiên, nơi đây là nơi được chọn để cắm trại dã ngoại.

Đột nhiên, tiếng ô ô vang lên, con mắt xanh mơn mởn từ trong bóng tối xuất hiện, trong bụi cỏ vang lên tiếng sột soạt, mấy con sói từ đó đi ra, nanh vuốt sắc nhọn, trong miệng thèm nhỏ dãi. Từng con sói liên tục đi ra, không lâu sau, nơi đây tụ họp một đàn sói lơn, đại khái chừng mấy trăm con, dẫn đầu là một con sói trên mặt đầy vết sẹo hùng hổ doạ người.

Mấy con sói này đều là nhất giai yêu thú sơ cấp, Sở Thiên chăm chú cảm nhận, dù là con yếu nhất cũng không phải ngoại lệ. Mà con bích đồng hoàng mao kia, rất có uy thế, so vơi lịch luyện không biết mạnh hơn bao nhiêu lần, hắn thấy, coi như Băng Tức hùng sau khi đột phá, trước mắt con sói này so với sâu kiến cũng không mạnh hơn bao nhiêu.

Đám người trong doanh địa không muốn chờ chết, mấy tiếng quát chói tai vang lên, mũi tên như như mưa đánh úp về phía đàn sói.

Thế công hung mãnh, đủ để khiến mãnh thú phổ thông nhượng bộ lui binh, nhưng chút công kích này không hiệu quả với đàn sói. Đại bộ phận mũi tên bắn trúng da lông dày đặc, không tạo được uy hiếp với chúng, lại còn làm bạo phát hung uy của chúng, cắn xé cagf lúc càng hung ác.

Mặc dù mấy vị lực sĩ cùng Thần Tiễn Thủ giết chết mấy đầu, nhưng đàn sói số lượng quá nhiều, lại bị ép vapf trong doanh địa nhỏ hẹp chẳng mấy chốc thây liền phơi khắp chốn.

Đầulĩnh đàn sói Thần thái cao ngạo, đứng từ trên cao quan sát tất cả mọi chuyện sảy ra bên dưới, thấy chỗ nào bị uy hiếp liền bổ nhào qua, cường giả dần dần bị giết chết, cảm xúc tuyệt vọng cấp tốc lan tràn, bao phủ trong tim mọi người.

"Phốc phốc."

Một đạo hắc ảnh hiện lên, cổ một lực sĩ bị cắt đứt, đây là người mạnh mất doanh địa, trời sinh thần lực tu vi tinh thâm, có thể xưng là chỗ dựa lớn nhất của mọi người, nhưng ngay cả hắn cũng bị giết chết, một chút hi vọng cũng không có.

"Cha!!!!." một nữ hài nhỏ bé hét lên, khuôn mặt biểu lộ thần thái thảm thiết. Nếu không có ai giúp đỡ, tất cả mọi người ở đây sẽ phải táng thân trong bụng sói.

Bỗng nhiên, trung niên tóc ngắn đứng dậy, nhấc chân hướng về phía trước mấy bước, thân hình đột nhiên mơ hồ, trong chớp mắt, đã đi tới vòng vây của đàn sói.

Đối với bầy súc sinh này, hắn đương nhiên sẽ không khách khí, ra sức huy động hai tay, không trung xoẹt qua một quang mang nhắm tới đầu sói gần nhất.

"Ba."

Này đầu sói bị nghiền nát, sọ não vỡ ra bắn tung toé, hô hấp đình chỉ lập tức mất mạng.

Thấy đồng bạn bị hạ độc thủ, mấy chục con sói chung quanh kêu lên một tiếng, trong mắt lục quang cùng nhau lóe lên, chân trước đạp xuống đất, xoát xoát xoát nhào về phía địch nhân, thế như bão táp quét đến đất liền.

Trung niên nhân hai tay duỗi thẳng, trên đó bạch mang sáng rực, xoay quanh người ngày càng nhanh, xung quanh người lập tức xuất hiện vòng sáng màu trắng, lao vào trong đàn sói, bất luận tu vi mạnh yếu, từng con hóa thành mưa máu, chết mất cả xác.

Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủn, rất nhiều sói bị biến thành mưa máu, dải đất liền trống rỗng, biến thành một khu vực tràn ngập tử vong.

Gặp tình hình này, những con sói khác bốn chân run rẩy, không hẹn mà cùng lui lại mấy bước, bên trong đôi mắt hiển hiện một tia kiêng kị. Đám người trong doanh địa sau một khắc yên lặng, bỗng nhiên cuồng hô, loại chuyện trùng sinh, chính là chuyện đáng mừng nhất. Tiểu nha đầu vui đến phát khóc, nước mắt giàn dụa.

Trung niên tóc ngắn cũng không dừng lại, nhấc chân giẫm mạnh mặt đất, không đợi khe hở xuất hiện, tung người bay vào đàn sói, hai tay vung vẩy bốn phía. Hai tay bạch mang đại thịnh, Dương cương kình uy lực phi phàm, mãnh lực cực mạnh đem mấy con sói sống sờ sờ đánh chết. Chưa đến một nén nhang nửa đàn sói đã biến mất.

Đang tàn sát say sưa, trung niên chợt thấy sống lưng lạnh lẽo, phía sau ập đến một cơn gió, trong bóng tối lóe ra một con sói. Ánh lửa từ doanh trại chiếu sáng một đầu sói đang giương nanh múa vuốt, ý định đánh lén rõ ràng, hai vuốt chỉ cách yết hầu trung niên nhân một chút.

Thấy thế không chỉ nữ hài hết toàn bộ hi vọng, ánh mắt hoá kinh hoàng, ngay cả Sở Thiên trong lòng cũng rất gấp gáp.

Đầu sói ẩn núp tại tảng đá lớn, kiên nhẫn chờ đợi đối thủ chăm chú tấn công đàn sói, sau đó liền nhắm vào bộ vị yếu hại của đối thủ mà tấn công.

Tên nhân loại ghê tởm này lại dám diệt sátnhiều thủ hạ của nó. Trong con mắt màu bích đầy căm hận, ngoài ra trong mắt nó còn có chút tham lam. Kinh nghiệm đi săn cho nó biết, người này huyết nhục dồi dào năng lượng quả thực là mỹ vị.

Nghĩ đến điều đó, nó kìm nén không được vẻ thèm ăn, trong miệng thèm nhỏ dãi.

Thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, trung niên tóc ngắn bỗng nhiên quay người, trên mặt không có sợ hãi, mà lại nở nụ cười đầy quỷ kế. Con sói thấy có gì đó không ổn, trong lòng vừa sinh thoái ý, hai tay người này lắc một cái, quyền ảnh vung theo một quỹ tích mơ hồ, tung ra sau mà kình lực lại hướng về phía trước, trên cánh tay bạch mang đại thịnh, chiếu qua thân ảnh đang lao đến.

Quyền này lực đạo cuồng mãnh, quanh mình còn đầy kình phong quấn quanh, con sói liền bỏ đi ý nghĩ may mắn, nó biết chỉ cần đụng vào mảy nay nó cũng sẽ biến thành máu thịt bầy nhầy.

Nhưng thế tới của nó rất nhanh, làm cho nó muốn lui cũng không được. Đành phải vận chuyển nguyên lực bao khỏa toàn thân, ngạnh kháng với một chiêu của đối phương.

Va chạm làm khí xung kích kịch liệt sinh ra, cấp tốc lan tràn bốn phía, vài trăm mét phạm vi đều chịu tác động, những con sói gần đó đã không con nào còn sống sót, tử thi cũng không cpnf tồn tại. Những con sói khác đều cảm thấy may mắn hơn rất nhiều, nhưng cũng bị xung kích phong bạo cuốn lên, trực tiếp ném ra xa mấy chục mét, tất cả đều choáng váng không đứng lên nổi.

Trong mắt như bị cái gì đó đâm phải đám người trong doanh trại phải lấy tay che mắt lại, không biết được tình hình cụ thể như thế nào, ai cũng nôn nóng trong lòng, thắng thua trận này, dù sao quyết định sinh tử tồn vong của bọn họ. Thấy ánh sáng yếu dần mọi người mới cố gắng mở mắt ra xem xét kết quả.

Ánh mắt xen lẫn vui mừng, đầu sói mạnh nhất đã ngã xuống, nằm trên mặt đất bị lún xuống gần đó, hai chân trước hoàn toàn bạo liệt, đầu sói dữ tợn lệch ra một bên, con mắt thần sắc sợ hãi, hô hấp đình chỉ sinh cơ biến mất , thế mà đã kết thúc cuộc đời của một chúa tể sơn lâm.

Đám sói còn lại nhìn trung niên nhân ánh mắt lộ rõ vẻ kinh hãi. Cường đại như thủ lĩnh còn mất mạng trong tay hắn, bọn chúng gào lên gào lên thê thảm, bị dọa đến chạy tứ phía, người này cũng không đuổi theo ngừng chân tại chỗ, toàn thân thẳng tắp khiến người người ngưỡng mộ.

Đám người sống sót sau tai nạn, lớn tiếng hoan hô, vội vàng thu xếp thịt rượu, tính cách hào sảng bước nhanh đến, giữ chặt trung niên mời hắn ngồi vào vị trí. Người trẻ tuổi đều sùng bái nhìn về phía tráng hán, nữ hài cao hứng rơi lệ, hung thủ giết cha, rốt cục đã đền mạng. Lần này khóc là do vui mừng rốt cục thù của cha đã được báo.

Mọi người bao quanh trung niên tóc ngắn sắp dự tiệc, trước khi đi, liếc Sở Thiên một chút để chào hỏi, trong mắt ý vị thâm trường. Một lần này, Sở Thiên kinh hoảng như trước, bởi vì trong mắt người này chỉ toàn thiện ý.

Sở Thiên sắc mặt trang nghiêm, hướng đối phương ôm quyền hành lễ. Hắn suy đoán, vị tiền bối này chính là người thật và đã từng hành tẩu trên đại lục này. Mà một màn trước mắt, chính là những thứ đã từng xảy ra được tái hiện lại. Người này hành hiệp trượng nghĩa, trừ bạo giúp dân quả là cử chỉ đáng khâm phục.

Trung niên tóc ngắn vẫn giữ vẻ cười, quay người dung nhập vào trong đám người, tự mình tham dự buổi tiệc thình soạn này. Tất cả mọi người bao gồm cả trung niên nhân, đám người trong doanh địa mọi cảnh vật dều biến mất chìm vào trong dòng sông lịch sử.

Cuối cùng mọi thứ biến mất hết trong tầm mắt của Sở Thiên.

Bình Luận (0)
Comment