Cùng nhân loạiso sánh, yêu thú vô cùng chú trọng lời thề. Không quan tâm tới tính cách như thế nào, từ một nơi nào đó, tổ linh dường như vẫn quan sát thế gian, nếu như vi phạm lời thề, chắc chắn sẽ gặp nguyền rủa, không một ai có thể tránh khỏi, có thể nói là linh nghiệm như thần.
Yêu thú chưa từng tuỳ tiện thề, đặc biệt là lấy tổ linh phát thệ, càng cực kỳ thận trọng, cho dù ai cũng đều sợ bản thân bị phản phệ. Thực tế từng có mấy vị cường giả yêu tộc, tự kiềm chế tu vi thông thiên, vi phạm lời thể, tất cả đều có kết cục bi thảm, người thì bị tước đoạt huyết mạch, hoặc biến thành phế nhân, cũng có người toàn thân nổ tung thần hồn câu diệt.
Bởi vậy, tổ linh lập thệ còn có chút đáng tin , người bình thường nghe được thứ này thề liền sẽ không còn đề phòng. Nhưng huyền lân trong lòng lại có ý định khác, tình huống bình thường thu phục chiến sủng phi thường khắc nghiệt, không phải có tu vi thông thiên thì không thể làm được.
Mà huyền lân tự nhiên có thể nhìn ra, thiếu niên trước mắt chỉ có tu vi luyện thể cảnh, muốn đạt tới cảnh giới kia, không biết sẽ ngày tháng năm nào. Trong đoạn thời gian này, có rất nhiều bí ẩn mà hắn không biết. Lời thề không thể tổn thương Sở Thiên của nó đã lập, việc đã đến nước này, chỉ có thể tiện nghi cho người này, sự tình cấp thiết bây giờ chính là không bị tên này đánh nữa.
Trước mắt không thể trực tiếp đả thương người, nhưng gián tiếp thì hoàn toàn có thể? Trước mặt chỉ là một tên tiểu tử non nớt, thấy nó đường đường chính chính lấy tổ linh lập thệ, nhất định có thể lừa được hắn, chờ một ngày nào đó nó sẽ cho tên này nếm đủ đau khổ.
Tu luyện võ đạo muốn có chút tịnh tiến, cần đi qua rất nhiều địa phương nguy hiểm. Nhưng khi Sở Thiên đụng phải nguy hiểm nó sẽ không động thủ, hoặc cũng chỉ làm cho có, hoặc đem địch nhân số lượng lớn dẫn tới, mượn đao giết người, lại không trái lời thề, chẳng phải rất sung sướng sao. Sở Thiên mất cái mạng nhỏ, lời thề hôm nay liền mất đi hiệu lực nó lại được tự do, quả là một kế sách vẹn toàn.
Một người một thú nhìn chăm chú lẫn nhau, hai cặp con ngươi trực tiếp đối diện. Huyền lân có vẻ như rất trung thành, kì thực lại cẩn thận quan sát người trước mắt, đợi phản ứng của hắn. Qua thật lâu, Sở Thiên bắt đầu cười hắc hắc, biểu lộ ấm áp thân mật, con thú này tự cho là hắn đã trúng kế, chắc đang cười thầm trong lòng. Bầu không căng thẳng dịu xuống, cũng có vẻ rất hoà thuận.
Bỗng nhiên, Sở Thiên thu lại tiếu dung, mắt nhìn chằm chằm đối phương chậm rãi nói: "Nếu như thế, không nên lãng phí thời gian, bắt đầu đi."
"Cái gì?" Nghe vậy huyền lân cũng giật nảy cả mình, trong lòng dâng lên cảm xúc không ổn, cảm thấy có gì đó sai sai.
Khí tức làm người ta sợ hãi xuất hiện từ thể nội của Sở Thiên, khí tức quanh người tăng lên đến một trình độ khó tin. Mi tâm xuất hiện một đạo tơ máu, dần dần mở ra Huyết Yêu đồng. Huyết Yêu đồng chớp mắt, huyết sắc ba động lấy Sở Thiên làm trung tâm, hướng bốn phía tràn ra, chớp mắt liền đem huyền lân bao phủ trong đó.
Tựa như lâm vào vũng bùn, huyền lân lắc đầu vẫy đuôi, bốn vó dùng sức liều mạng giãy dụa, liền thấy ngay cả động đậy đều không làm được. Càng nguy hiểm hơn, nó thử thôi động nguyên lực, lại chợt nhận ra nguyên lực tựa như có cái gì đó bao quanh di chuyển vô cùng khó khăn.
Trong mắt hiện ra vẻ khó có thể tin, cảm xúc tuyệt vọng dâng lên trong lòng. Trong thời gian cùng Sở Thiên giao phong, mặc dù vì chủ quan mà rơi vào tay hắn, bị tra tấn vô cùng thê thảm nhưng huyền lân trong đáy lòng vẫn kiêu ngạo vô cùng, dù sao nếu không phải quá mức khinh địch, người này căn bản không cách nào bắt được mình. Nhưng xem ra, bản thân đã hoàn toàn tính sai chuyện này.
"Chẳng lẽ, hắn vốn là cao thủ, dây dưa với mình chỉ là để mua vui mà thôi?" Huyền lân trời sinh bản tính chất phác, thật là không thể lý giải chuyện đang xảy ra, huống chi đối phương diễn quá tốt, thông minh như nó, trước đó đều không phát giác ra chút nào.
Đương nhiên, chuyện này cũng không phải là Sở Thiên gây ra, mà là lão hồ ly tự mình xuất thủ. Trong truyền thừa còn có bí pháp "Huyết khế", cũng không nhìn tu vi, có thể thu phục chiến sủng ngay lập tức.
Nhưng phương pháp này quá huyền ảo, võ giả luyện thể cảnh không thể tiếp cận được. Tuy nói vì bồi dưỡng sức mạnh tự thân của Sở Thiên, hắn sẽ không tự tiện nhúng tay vào sự tình của hậu bối, nhưng tình huống hiện tại vô cùng đặc thù hắn quyết định phá lệ một lần.
Huyền lân dáng thương tự cho là mình mưu đồ hơn người, cũng không thoát khỏi bàn tay lão hồ ly, cuối cùng phải chịu quả đắng.
Từng tia ngân sắc quấn quanh huyết đồng, tràn ngập con ngươi, bay ra bên ngoài, hóa thành mũi tên sắc bén, từng chiếc theo gió bắn ra, ngưng tụ thành ngân đoàn sáng chói.
Từ bên trong Dung Giới lấy ra tiểu đao, Sở Thiên cầm đao nhẹ nhàng vạch một cái trên ngón trỏ tay phải, một tia máu tươi từ vết cắt chảy ra, lại không rơi xuống đất, mà trôi nổi giữa không trung, ước chừng mười mấy giọt.
Sở Thiên vung tay, huyết châu nhảy nhót mấy cái dung nhập bên trong ngân đoàn. Ngân đoàn nhúc nhíc không ngừng thu nhỏ, bí văn huyền ảo dần hiện lên, cuối cùng co lại thành bí ngân to bằng con mắt.
Hắn dựng thẳng bàn tay đẩy về phía trước, bí ngân hóa thành một tia sáng, xé rách không khí, bắn trúng trán huyền lân, trên đó phát ra từng tia sáng chói, dần dần hình thành lục giác phù triện.
Sở Thiên khẩn trương nhìn chăm chú vào nơi phát ra quang mang đang dần dần biến mất, thời gian cũng không quá dài, nhưng huyền lân cả thể xác lẫn tinh thần đều sinh ra kịch biến, bên trong đồng tử vẻ xảo trá hoàn toàn biến mất, nói cho đúng là không còn chút tạp niệm no đối với Sở Thiên. Nhưng thật kỳ diệu, ký ức ban đầu, hay toàn bộ trí tuệ đều còn nguyên như cũ.
Lão hồ ly thu liễm Huyết Yêu đồng, khí tức biến mất trở lại trong ngọc bội. Mà Sở Thiên một lần nữa điều khiển được thân thể, chợt cảm thấy mồ hôi đã ướt đẫm toàn thân, trên đầu đầy mồ hôi to như hạt đậu, lại có chút hăng hái nhìn chằm chằm yêu thú trước mặt.
Sở Thiên chép miệng vài cái, huyền lân như chó con chạy tới, đứng bằng hai chân, le lưỡi ra liếm khắp mặt hắn, lộ ra vẻ thân mật. Qua một cái chớp mắt, linh hồn cả hai đều có một sợi dây liên kết chặt chẽ.
Trong lòng huyền lân, hắn hiện tại là người quan trọng nhất. Mà Sở Thiên cũng cảm thấy nó thiếu đi mấy phần khí chất thổ phỉ, thuần phục dịu dàng ngoan ngoãn, còn cực kì thân thiết đáng yêu.
Do dự một chút, Sở Thiên bất đắc dĩ vỗ vỗ bả vai huyền lân, kiểu này không cần rửa mặt, mà cũng ướt hết rồi. Cả hai tâm linh tương thông, không cần phân phó đã hiểu ý, huyền lân lập tức thu hồi lưỡi của mình nằm cạnh chân hắn sau đó một ý nghĩ truyền đến: "Ca ca, có gì phân phó?"
"Ca ca?" Nghe vậy Sở Thiên nao nao, đây là xưng hô rất mới mẻ, cảm giác cũng không tệ lắm. Tối thiểu cũng là xưng hô thân thiết đối với lão đại. Liền chấp nhận cách xưng hô này.
Sở Thiên sờ lên sừng rồng, trong lòng có chút cảm khái. Trước đây không lâu, hai người như kẻ thù truyền kiếp, bây giờ lại có thể xưng huynh gọi đệ. Không thể không nói, huyết khế thật là thần kỳ. Hắn vuốt ve đầu huyền lân mà đối phương dường như cũng vô cùng thích thú được hắn vuốt ve.
Thu tay lại đứng lặng tại chỗ, hắn âm thầm vận chuyển linh năng, chữa trị thương thế. Sau đó nghĩ một hồi, cảm thấy thân thể rất cần thanh tẩy, liền mở miệng nói: "Đi, chúng ra tìm một dòng suối nhỏ." Nói xong, cưỡi trên lưng huyền lân, không cần phân phó quanh thân huyền lân ô quang lóe lên, lao đi như bay trong rừng rậm.
Lúc trước đi cướp bị Sở Thiên đánh ra mấy quyền mà vẫn không sao, có thể nói lân phiến còn cứng rắn vượt qua cả bảo giáp. Nhưng lúc này ngồi không chút nào khó chịu, mềm mại thoải mái y như ngồi trên chăn bông. Lân phiến mềm mại chuyển cứng rắn, cũng chỉ cần một ý niệm, thật là kỳ diệu.
Ngồi trên lưng huyền lân nhìn khung cảnh xung quanh, cây rừng lao vụt ra đằng sau, bên tai tiếng gió rít gào. Sở Thiên cảm thấy mình thật may mắn, nếu không phải huyền lân quá chủ quan, bị hắn khống chế, không thì chỉ bằng tốc độ này, đừng nói hắn có tu vi tầng bảy, liền ngay cả Uẩn Khí cảnh võ giả cấp thấp, cũng đừng nghĩ có khả năng đuổi được.
Cứ như thế lao đi một cỗ khí thế dâng lên đầu, hắn liền cảm giác vô cùng thành tựu. Sở Thiên hai chân kẹp chặt, huyền lân phi nước đại tốc độ càng tăng. Hắn vung vẩy cánh tay, há miệng thét dài, nhân thú đều bưu hãn, doạ cho những con thú xung quanh chạy tán loạn khắp nơi.