"Hắc hắc, hắc hắc." tiếng cười đê tiện truyền đến, thân ở mật thất không còn ai khác, tất nhiên chính là lão Hồ ly đang cười.
Trợn trắng mắt, Sở Thiên lần này đã có kinh nghiệm, không mở miệng trước, chờ lão này nói ra đáp án. Nếu như chủ động mở miệng, ngược lại sẽ bị hắn trêu đùa không thôi, không bằng yên lặng chờ đợi hắn tự nói ra. Loại người gói gọn trong một chữ “tiện” như lão hồ ly, người khác cầu hắn nói thì hắn lại không nói, khi không thèm đểu ý thì hắn liền không chịu nổi tịch mịch, khoe khoang.
Quả nhiên, khi thấy vẻ mặt ngây thơ, lão hồ ly dương dương đắc ý giải thích: "ngươi cũng không biết, vật này cũng không phải là thanh yêu quả bình thường, mà đã ngưng kết ra tinh hoa hạch tâm, nên gọi là thanh yêu hạch quả."
"Thanh yêu hạch quả." Sở Thiên nhắc lại cái tên này, vẫn như cũ mặt mũi tràn đầy mê hoặc.
Lão hồ ly cười hắc hắc, mắt Sở Thiên hiện ra cảnh tượng, bên trong quả này có một nhân lớn, màu sắc xanh đậm, trong đó năng lượng dự trữ, không biết lớn hơn bao nhiêu lần chỗ khác.
Hai loại này không nhẽ khác nhau? Sở Thiên trong lòng thầm nghĩ.
"Đương nhiên, thanh yêu quả chỉ là tam phẩm linh dược, mà thanh yêu hạch quả chính là một trong những loại đứng đầu của tứ phẩm linh dược." Không đợi hắn đặt câu hỏi, lão này liền mở miệng, nói lời kinh người.
"Cái..., tứ phẩm, còn là loại đứng đầu?" Sở Thiên líu lưỡi, linh dược như thế, hắn chưa bao giờ thấy qua, không nghĩ tới trong lúc vô tình lại có thể chiếm đại tiện nghi. Tốn hao hai trăm Nguyên thạch, nguyên bản hắn sẽ cảm thấy đau lòng, nhưng hắn lại đem về tứ phẩm linh dược, nghĩ thế nào cũng là kiếm bộn.
"Hai loại linh dược này nhìn vẻ bề ngoài rất khó phân chia, thuốc này sinh trưởng nơi yêu khí tràn đầy, ít ai lui tới , người bình thường đều không biết. Nếu không phải lão phu đây, chỉ sợ cả cái thành cỏn con này không ai biết hàng." Lão hồ ly kiên nhẫn giải thích, tựa như thầy giáo đang giảng bài cho học sinh vậy.
"tứ phẩm linh dược bị bọn họ bán với giá không đến ba trăm Nguyên thạch, người phụ trách mà biết chắc chắn đem kẻ dưới tay da đều rút ra, sau đó nôn ra ba lít máu mổ bụng tạ tội. Chậc chậc, ta cũng chưa thấy qua kẻ nào ngu muội như mấy tên đấu giá hội kia a."
Nghe lão nhân cười trên nỗi đau của người khác, Sở Thiên bừng tỉnh đại ngộ, nếu không phải như thế, bảo vật thế này, nhất định sẽ không dễ dàng rơi vào tay mình. Trách không được lão hồ ly bắt mình phải lấy cho bằng được.
"Thanh yêu hạch quả cùng Hỏa Diệp Linh liên so sánh, thật sự không phân cao thấp. Hấp thu dược lực linh niên, có thể trải bằng con đường tấn cấp Uẩn Khí cảnh. Nhưng nếu có thể tiêu hóa thanh yêu hạch quả, tinh thần lực của ngươi sẽ có biến hoá về chất, nói không chừng có thể đột phá bình chướng, thành tựu niệm sư chi vị."
Nghe được lời này, Sở Thiên hớn hở, ngân đồng hiện ra ý mừng nồng đậm.
Từ khi tôi luyện tinh thần đến nay, hắn mới chỉ là giả niệm sư, không có giúp ích nhiều khi chiến đấu. Tinh thần sơ kỳ rất khó phát huy ra lực sát thương, nhưng niệm sư hoàn toàn khác biệt, dù là phổ thông niệm sư, đều đủ để so sánhvới Uẩn Khí cảnh.
Huống chi, niệm sư thưa thớt, thủ đoạn ít người biết, Uẩn Khí cảnh võ giả mà đụng phải niệm sư, đều vô cùng kiêng kị, nhượng bộ lui binh. Nếu như Sở Thiên có thể tấn cấp niệm sư, đụng phải tình huống của hôm nay, chiến thắng Tống Ngọc thì cũng không chắc nhưng ít nhất vẫn có sức để đánh một trận.
"Đừng cao hứng quá sớm, ngươi cho rằng nó dễ tiêu hoá vậy sao? Chuẩn hấp thu trong một tháng đi." Lão hồ ly tạt một chậu nước lạnh vào mặt Sở Thiên.
Sở Thiên cảm ứng một chút, hắn đã hấp thu được một nửa trái câu, nhưng hột thì vẫn chưa hoà tan được chút nào, thấy cả hai tiêu hoá khác biệt, hắn cũng không vội vàng.
"Hấp thu dược lực của quả này, không thể qua gấp, vẫn phải từ từ từng chút một. Trước sẽ tiêu hoá hết phần bên ngoài, còn tiêu hóa hột phải có kiên nhẫn, mỗi một phần phải đạt được dược lựu lớn nhất. Như thế, việc tấn thăng lên niệm sư mới có thể thuận lợi được, không bị thất bại trong gang tấc." sau khi đã kích, lão hồ ly mới đưa ra một lời đề nghị.
Sở Thiên không nói nhiều, trên mặt tràn đầy kiên định. Việc trở thành niệm sư hắn chắc chắn sẽ đạt được.
Phải nhanh chóng mạnh lên, tuyệt đối sẽ không để chuyện như ngày hôm nay sảy ra, đem tính mệnh ký thác cho người khác. Nhìn qua ánh kiên định, lão hồ ly âm thầm tán thưởng. Hắn rất thưởng thức những thiếu niên kiên định như vậy.
"Sở Thiên đã bắt đầu tu luyện, lão nhân gia ta cũng không được lười biếng." Nghĩ đến đây, lão này bố trí cấm chế trên ngọc bội, phòng ngừa ngoại giới quấy nhiễu, hai tay cầm quyển sách, chăm chú vào việc quan trọng của hắn.
Những tháng ngày tiếp theo, Sở Thiên sinh hoạt có chút khác biệt. Mỗi sáng hắn rời giường, đánh mấy chưởng khởi động, sau đó lại ngồi xuống thu nạp nguyên lực, tăng cao tu vi. Buổi chiều mang huyền lân tiến vào Tuyết Tùng sâm lâm, đi săn các loại yêu thú, tối luyện tập võ học, đồ đoạt được đem đổi lấy Nguyên thạch, để mà bổ sung tài lực. Huyền lân thì có thể tự lo cho bản thân mình được rồi.
Mỗi ngày dưới trời chiều, hồng quang vụt tắt cũng là lúc Sở Thiên ngừng tay, đến một dòng suối nhỏ dùng thanh thủy cọ cơ thể. Huyền lân du đãng một ngày đã trở về, bên trong miệng ngậm đủ loại thịt rừng, mang về nhà cho Tiểu Nguyệt nấu nướng.
Bởi vì thức ăn nàng làm rất ngon, nên huyền lân cùng Tiểu Nguyệt dần rút ngắn khoảng cách, ngoại trừ Sở Thiên thì nàng là người thứ hai nó nghe lời, Sở Thiên cưỡi Huyền lân vào trong thành, khiến không ít người chú ý.
Mỗi đêm, Sở Thiên đóng cửa ngồi xếp bằng trên giường bắt đầu hấp thu thanh yêu quả. Việc này vô cùng trọng đại, nếu như thuận lợi liền có thể trở thành niệm sư, không thể xem thường. Trái cây bên ngoài, chỉ phí ba ngày liền tiêu hóa xong. Về sau hấp thu hạt của nó khiến cho Sở Thiên cau mày không thôi.
Mỗi ngày đều kiên trì không ngừng, nhưng thời gian đã qua đi nửa tháng hắn mới tiêu hoá chưa hết một thành. Xem ra, hoàn toàn tiêu hóa hết không biết đến ngày tháng năm nào, muốn trở thành niệm sư, thì càng khó càng thêm khó.
Vừa mới bắt đầu, trong lòng còn có tiếc nuối, nhưng qua một khoảng thời gian không ngắn, cũng liền bình thường trở lại. Nnếu như niệm sư mà có thể dễ dàng đạt được như vậy thì khắp nơi đều alf niệm sư rồi.
Làm cho hắn ngạc nhiên, mặc dù hấp thu không được nhiều, nhưng tinh thần lực trong Nê Hoàn Cung so với lúc trước có thể nói cách biệt một trời một vực. Khả năng ngự sử vật, trọng lượng dần dần tăng lên, nguyên bản luc trước chỉ có thể khu động ngân châm, sát thương có thể xem nhẹ, chỉ có thể dùng làm kì binh, hiện tại thì khác rất lớn.
"Sưu."
Mấy đạo lãnh quang lướt qua trong bóng đêm tĩnh mịch, âm thanh phốc phốc liên tiếp vang lên, cây ngô đồng kịch liệt lay động, lá cây tán loạn rơi xuống. Nhìn lại, chỉ thấy trên cành cây cắm bảy tám cái phi đao, thân đao đâm lút cán, chuôi đao vẫn run rẩy không thôi.
Cái cây cũng không quá cứng rắn, nhưng muốn để phi đao đâm sau như vậy, cũng không phải là chuyện dễ dàng. Không nói đến phi đao, dù là trường kiếm bình thường thanh mảnh sắc bén dù có muốn đâm đến tận chuôi thì cũng chỉ có người tu luyện man lực mạnh mẽ mới có thể làm được.
Một màn trước mắt, đã thể hiện ra tinh thần lực mạnh mẽ, mặc dù còn kém xa niệm sư, nhưng với độ tuổi của hắn thì khó ai làm được.
Trước bậc thang, Sở Thiên như núi cao sừng sững, đứng chắp tay, một trận gió thổi đến làm tóc áo tung bay, quả nhiên có khí thể của cao thủ. Trên mặt bình tĩnh pha chút vui mừng, đủ để thấy hắn vẫn không kìm được cảm giác vui mừng khi tinh thần lực có tiến bộ mạnh mẽ.
Cùng võ đạo so sánh, tinh thần lực cấp thấp tác dụng cực kỳ bé nhỏ. Dù là tiến vào cảnh giới ngự vật, cũng chỉ có thể đại biểu một loại tiềm lực, công dụng tác chiến cơ hồ không có. Trong trận so tài may mà hắn đã làm cho đối thủ dốc toàn lực không thì cũng không có kết quả như vậy.
Nhưng hiện tại là phi đao, mặc dù không thể nói nghiền ép cùng giai, nhưng khi mấu chốt tế ra, nhất định có thể phát huy hiệu dụng không nhỏ. Coi như vận chuyển nguyên lực phòng ngự, nhưng tinh thần lực của Sở Thiên cũng tiến bộ rất nhiều, ít nhất cũng khiến đối thủ hao tâm một hồi. Thêm nữa Huyết Yêu đồng có khả năng phán đoán, địch nhân chỉ cần hơi không cẩn thận, thân thể liền sẽ có thêm mấy là huyết động.
"Oa, thiếu gia quá lợi hại." Thanh thúy thanh âm chặn ngang suy nghĩ của Sở Thiên, theo tiếng kêu nhìn lại, thấy Tiểu Nguyệt đang đi vào trong sân, dưới ảnh trăng sáng gương mặt xinh đẹp hiện lên vẻ mừng rỡ.
Sở Thiên cười với nàngi, tâm thần khẽ động, tiểu đao rút khỏi thân cây, dừng lại trên đỉnh đầu, bay vài vòng sau đó bị hắn thu vào trong Dung giới. Chậm rãi đi về hướng Tiểu Nguyệt, lấy từ trong ngực ra một cây trâm: "Tặng cho ngươi."
Sau khi hắn tu luyện, ngẫu nhiên khi đi dạo phố điều hoà tinh thần, thấy vật này trong một cửa tiệm, liền thuận tay mua.
"Thiếu gia, ngài có thể đeo lên giúp ta được không?"
Nghe vậy Sở Thiên ngạc nhiên nhìn lại, mắt thấy Tiểu Nguyệt sắc mặt đỏ bừng, giống như một đoá hoa kiều diễm.
Nàng đưa ra yêu cầu quá phận như vậy không biết thiếu gia có tức giận hay không. Tiểu Nguyệt khuôn mặt ửng đỏ có vẻ mong đợi.