Thánh Vương

Chương 193

Núi tan đất nứt, mặt đất di động.

Trong nháy mắt Dương Kỳ đã cảm thấy mặt đất dưới chân mình đang chìm xuống, tầng đất trên điện phủ bắt đầu sụp đổ. Dường như dưới chân hắn có một lực lượng vô cùng vô tận mang theo yêu khí phá đất mà ra, lao tới bầu trời, biển, thậm chí tinh không cũng bị bao phủ.

Cỗ yêu lực này mênh mông không ai có thể chống đối, là lực lượng của viễn cổ yêu tộc Đại Thánh.

Cảnh giới Truyền Kỳ có 9 loại biến hóa. Mà cảnh giới viễn cổ Đại Thánh chắc chắn còn nhiều loại biến hóa hơn cảnh giới Đại Thánh hiện giờ. Đại trận do viễn cổ yêu tộc thánh nhân bố trí đương nhiên phải lợi hại hơn một số tồn tại Đại Thánh hiện giờ.

Ở trên đại lục Phong Nhiêu, người tu luyện đạt tới cảnh giới Đại Thánh có khoảng năm người. Đó là người đứng đầu của bốn đại học viện và hoàng đế của Thánh Tổ hoàng triều.

Nhưng mà, ở trên đại lục Phong Nhiêu còn có một số cường giả Đại Thánh ẩn cư. Những người này không muốn hỏi chuyện thế gian, nhưng phần lớn cường giả Đại Thánh đã rời khỏi đại lục Phong Nhiêu.

"Đại trận của thượng cổ yêu thánh phát động!"

Trong lòng Dương Kỳ kích động, hắn đã chuẩn bị xong đối sách của mình, tu luyện đạt tới cảnh giới Đoạt Mệnh lần 9, thực lực rất mạnh, đã có thể cứng rắn chống lại cảnh giới Truyền Kỳ, thậm chí đánh chết đối phương. Cho nên có thể xem hắn là một cao thủ Truyền Kỳ cũng được.

Thời khắc này rốt cục đi tới.

Tâm tình hắn kích động vì không biết mình có thể ở trong trận chiến này trổ hết tài năng thu lấy Đại Đế tháp, phá hư kế hoạch tấn chức Đại Thánh của Thái tử, làm cho Thái tử và thiếu gia Già Thiên lưỡng bại câu thương, kiệt sức.

Đương nhiên, đây là kết quả tốt nhất, còn có một loại kết quả khác chính là Dương Kỳ mang theo Đại Đế tháp chuồn đi, bình yên trở về.

Chỉ cần Thái tử không tấn chức Đại Thánh vậy đã là thắng lợi, có Đại Đế tháp thực lực của hắn sẽ tăng mạnh. Đại Đế tháp là một kiện chí bảo không gian, hắn có thể mang người của gia tộc, bằng hữu của mình vào trong đó, rời khỏi đại lục. Đến lúc đó Thái tử cũng không cách nào truy sát được.

Nhưng mà, đây chỉ là tình huống xấu nhất, không phải vạn bất đắc dĩ, thì hắn không chịu sống một cách khuất nhục.

"Tiểu tử, rốt cục cũng bắt đầu rồi! Đại Đế tháp đang dao động, ta đã sớm biết tên Lãnh tụ đê tiện của các ngươi cũng chưa hoàn toàn luyện hóa được Đại Đế tháp. Trong Đại Đế tháp vẫn còn một viễn cổ anh linh không bị lão khống chế, vì vậy hắn mới chôn nó ở chỗ này, mượn đại trận của viễn cổ yêu tộc thánh nhân tôi luyện, khiến cho viễn cổ anh linh biến mất. Nhưng lão sẽ không được như ý nguyện đâu!"

Đột nhiên, vô số xích sắt phong tỏa ở A Tu La mãnh liệt rung động, nó đang hưng phấn tới cực điềm.

"A?" Dương Kỳ còn đang định hỏi rõ thêm tình hình của Đại Đế tháp, hắn tin rằng Lãnh tụ kia vô cùng âm hiểm, kiểu gì cũng bố trí hậu chiêu bên trong, sẽ không đơn giản bỏ một chí bảo ở nơi này:

"Tiền bối, nói như vậy Đại Đế tháp vẫn chưa bị Lãnh tụ hoàn toàn khống chế?"

"Tiểu tử, không nên hỏi nhiều như vậy, mấy ngày nay ta đã giải thích đủ cho ngươi rồi, mau nói ra khí công của ngươi cho ta biết, nếu không ta sẽ khiến cho ngươi thê thảm vô cùng!"

A Tu La đã không còn muốn nói gì với Dương Kỳ nữa, một cỗ lực lượng hung ác bao phủ toàn bộ đại điện.

Vù.

Toàn bộ đại điện giống như bị phong tỏa kín mít.

"Tiền bối, ngươi!" Dương Kỳ làm bộ kinh ngạc.

"Đừng đóng kịch nữa, tiểu tử. Ngươi vô cùng giảo hoạt, sớm biết ta không có ý tốt nhưng vẫn khéo léo, chỗ này tấn chức Đoạt Mệnh lần 9. Mau nói bí quyết kia của ngươi ra, ta sẽ cho ngươi thêm một cơ hội."

Khuôn mặt A Tu La dữ tợn, xích sắt bị nó vung lên kêu ầm ầm.

"Ha ha, A Tu La, ngươi bị xích sắt phong tỏa thì có thể làm gì được ta?"

Dương Kỳ nở nụ cười:

"Lúc nãy nói chuyện với ngươi đúng là có ích, nếu như ngươi có thể thoát khỏi phong ấn, ta đúng là sợ hãi vô cùng, nhưng hiện giờ ngươi làm cách nào giết ta? Đáng tiếc là lực lượng Tu La lại là một thứ bổ dưỡng với ta, ngươi công kích ta chẳng qua chỉ tăng cường lực lượng cho ta mà thôi."

"Ngu muội!" A Tu La một lần nữa rống lên giận dữ. Hai người chính thức trở mặt.

"Ngươi nghĩ rằng ta bị phong ấn thì không làm gì được ngươi sao?"

A Tu La đột nhiên điên cuồng hét lên một tiếng, không khí trong đại điện thay đổi bất ngờ, rất nhiều binh khí Tu La sinh ra, thời không vặn vẹo.

"Thần Tượng Trấn Ngục Kình!"

Trong lòng Dương Kỳ quát lớn, áo giáp đã xuất hiện bao bọc lấy cơ thể. Áo giáp này đã có màu lưu ly chính tông, trên áo còn khắc một số hình vẽ và chữ của các vị thần, không còn màu sắc địa ngục, mà là viễn cổ thiên đường.

Bất kỳ lực lượng tà ác gì tấn công vào hắn đều không có hiệu quả.

"Đại Na Di!"

A Tu Lạ đột nhiên quát lớn, Dương Kỳ cảm thấy thân mình chìm xuống lòng đất, rơi xuống vực sâu vô cùng tận.

Tiếp đó hắn nhìn thấy một cái tháp thật lớn có màu đồng cổ, trên đó có khắc vô só chữ triện, móc sắt ngân hoa, bút lực hùng tráng khoẻ khoắn cổ xưa. Nó không phải bảo bối hiện giờ mà là kỳ trân thời thượng cổ.

Đại Đế tháp đã xuất hiện ở trước mắt hắn.

"Tiến vào trong đó cho ta!"

A Tu La một lần nữa một thi triển ra thủ đoạn kinh thiên động địa. Dương Kỳ bị nó tóm vào trong Đại Đế tháp. Vừa mới tiến vào thì hắn đã bị phong tỏa. Hắn cảm thấy mình bị giam cầm trong một không gian đồng cổ, có một cái cửa sổ trong suốt, không cách nào thoát ra.

Nơi này là không gian bên trong Đại Đế tháp.

"Tiểu tử đừng lo, bây giờ ngươi đang bị tạm giam giữ ở trong Đại Đế tháp, không bao lâu nữa ngươi cũng sẽ bị luyện hóa, trở thành vật thay thế cho ta."

Giống nói của A Tu La từ cửa sổ truyền tới:

"Để ta cho ngươi xem chuyện gì đang xảy ra bên ngoài!"

Sau khi nó nói xong, Dương Kỳ đột nhiên nhìn thấy một cái huyễn ảnh, tình hình bên ngoài mỏ khoáng thạch cổ Thiên Nguyên hiện ra.

Mỏ khoáng thạch cổ lúc này đã khác hẳn với lúc hắn đến, nơi nào cũng là yêu khí tận trời. Một số ác ma có khí tức cường đại đang di chuyển trong đó, rất nhiều yêu quang bắn lên bầu trời, che cả mặt trời chói chang lại, không gian bên ngoài đen ngòm.

Trong mỏ khoáng thạch không biết có bao nhêu yêu quái, đông tới mức nhìn thấy mà giật mình. Trong đó yêu ma cấp bậc Truyền Kỳ cũng phải có hơn 10 con, chúng ẩn nấp trong trận pháp bí ẩn.

Lúc này ở trên bầu trời xa xa, trong một không gian hư vô truyền tới những thanh âm giống như có thê khiến cho thiên địa tan biến. Rất nhiều không gian lúc này giống như thủy tinh, bắt đầu xuất hiện những vết rạn.

Có đại nhân vật tranh đấu bên trong ở không gian, muốn đánh phá hư không đi tới nơi này.

Dương Kỳ thậm chí nhìn thấy bên trong hư không, có hai cái bóng to lớn đang đánh giết lẫn nhau, ngươi công ta thủ, ta thủ ngươi công, mỗi một chiêu thức đều ẩn chứa huyền cơ kinh thiên động địa, quỷ thần khó lường.

Ầm!

Đột nhiên, bầu trời tan vỡ. Có hai bóng người từ trong không gian đi ra, một người chính là Thái tử! Dương Kỳ không bao giờ quên người này, bởi người này là địch nhân lớn nhất của hắn, muốn diệt gia tộc và bằng hữu của hắn!

Mà một người khác cũng là một người trẻ tuổi, tay cầm một cây trường thương, toàn thân có màu đồng cổ, sau lưng có một cái áo choàng màu máu.

Trên cái áo choàng này có thêu các loại đồ án, trăm nghìn cự thú, một khu rừng thời hồng hoang, khí tức cổ xưa tỏa ra chấn động bốn phương.

Thái tử vẫn cầm phương thiên họa kích như trước, tùy ý biến hóa, một kích đâm ra, kình khí xung quanh biến thành trăm ngàn cuồng long, khiến cho nước bốc hơi, nước biển trong vòng phạm vi trăm dặm đều biến thành hư vô, thậm chí còn lộ cả cát trắng dưới đáy biển.

Họa kích của gã chỉ lên trời, khiến cho mây trắng tan rã, mặt trời chói chang và vô số ngôi sao hiển hiện.

Vốn khi mặt trời xuất hiện thì ánh sáng của những ngôi sao sẽ biến mất, thế nhưng dưới họa kích của gã, tất cả những ngôi sao đại tỏa kỳ quang. Có thể thấy trăm vạn tia sáng từ những ngôi sao chiếu xuống.

Biển cả trở thành biển sáng ngôi sao. Khắp nơi đều là ánh sáng óng ánh.

Cho dù Dương Kỳ có thù sâu như biển với Thái tử, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng vẫn phải bội phục lực lượng của địch nhân khủng bố, gâp trăm ngàn lần hắn hiện giờ. Hắn không cách nào chống lại được.

Mà thanh niên mặc áo choàng đỏ cầm trong tay trường thương, cũng có lực lượng tương đương với Thái tử. Trường thương vung lên, rất nhiều yêu vân một lần nữa tụ lại, che khuất ánh sáng của những ngôi sao.

Cùng lúc đó thân thể của y chấn động, sau lưng xuất hiện trăm ngàn vết nứt thời không. Mỗi một cái khe tạo thành một yêu nhân thật lớn, yêu quang từ trong đó bắn ra công kích Thái tử, khiến cho chân khí hộ thân của gã liên tục chấn động.

"Mỏ khoáng thạch cổ Thiên Nguyên? Thiếu gia Già Thiên! Ngươi ở đây bố trí đại trận chờ ta, khó trách chúng ta đại chiến nhiều ngày như vậy, ngươi luôn cố ý dẫn ta tới đây. Nhưng mà Thái tử ta là ai, sao có thể mắc mưu ngươi được chứ? Hôm nay ta tới mỏ khoáng thạch cổ Thiên Nguyên này chính là tương kế tựu kế, đánh chết ngươi và toàn bộ yêu ma dưới trướng! Phá huỷ đại trận này làm cho trong thiên địa, không còn yêu khí tồn tại!"

Thái tử thấy yêu khí bốn phía cuồn cuộn mà không sợ chút nào, giống như gã đã sớm bố trí kỹ càng. Trông gã như một đế vương hùng bá tứ phương, tuy vậy khi thấy không gian xung quanh đang nén lại, gã cũng biết mình đang ở trong một đại trận cực lớn.

Thế nhưng gã không sợ chút nào, ngược lại còn hưng phấn.

"Thái tử, ta biết ngươi lợi hại, là thiên thần hạ phàm, mẫu thân của ngươi nằm mơ thấy sao băng mà sinh ra ngươi, ngươi là người trời sinh sẽ tấn chức đạt tới Đại Thánh."

Thiếu gia Già Thiên lạnh lùng nói:

"Cho nên ta phải hủy diệt ngươi. Ngươi tồn tại sẽ khiến cho tâm linh ta có kẽ hở, lần trước thất bại, ta sẽ đòi lại. Nơi này đã bố trí đại trận Cửu Thiên Thập Địa Quần Ma Quần Yêu Diệt Tuyệt. Ta đã triệu tập thất thập nhị động yêu vương, rất nhiều cường giả ác ma bá tước, chính là muốn mai táng ngươi vĩnh viễn ở nơi này."

"Vậy sao?"

Thái tử càng lúc càng cười tươi:

"Thái tử ta đã đánh chết không biết bao nhiêu tồn tại cường đại, tấn chức Đại Thánh phải có một trận chiến kinh thiên động địa tăng cường uy nghiêm, thanh uy của ta. Hôm nay ta sẽ giết sạch các ngươi mới miễn cường tăng cường thanh uy của ta.”
Bình Luận (0)
Comment