Thanh Xuân Của Em Đều Liên Quan Đến Anh

Chương 175

  Editor: Mẹ Bầu

          Còn có mấy tháng trước, anh nhìn thấy tấm ảnh chụp mà An Hồng kẹp ở trong ví tiền; mà trong tấm ảnh chụp chung đó, cô chụp hình cùng với Hàn Hiểu Quân, ánh mắt hai người giao nhau mang đầy vẻ... ăn ý. Còn có, An Hồng cự tuyệt chuyện giúp Tần Nguyệt trở lại với Hàn Hiểu Quân; Còn có, trong ngày sinh nhật của cha anh, Hàn Hiểu Quân ôm vai An Hồng, bóng dáng hai người chậm rãi đi tới; còn có. . . bọn họ tranh cãi ở trên xe.

     Cô nói: "Cho dù anh là bạn trai của em, thì anh cũng không có tư cách để nói những lời này!"

     Anh nói: @MeBau*diendan@leequyddonn@ "Nếu không phải bởi vì Tần Nguyệt sinh bệnh, hai ngươi bây giờ vẫn đang cùng nhau phải không?" An Hồng đã không thể trả lời, từ ngữ mập mờ.

     Còn có, sau khi tai nạn xe cộ xảy ra, cô nói: "Anh hãy kiên trì một chút, em đi xem Hiểu Quân thế nào."

     Còn có, lời nói của cô ở trước thời điểm Hàn Hiểu Quân lâm chung, "Hàn Hiểu Quân, em yêu anh. Em muốn gả cho anh, chúng ta sẽ mãi mãi vĩnh viễn ở cùng nhau."

     Cô chưa từng bao giờ nói với anh câu "Em yêu anh" như vậy, cho dù chỉ là một lần thôi, đều không có. Ngay cả cái câu "Em thích anh" kia, cũng là do anh đã ép vô số lần, cô mắc cỡ ngại ngùng chịu nói ra miệng.

     Lộ Vân Phàm nằm chết lặng ở trên giường bệnh, dinendian.lơqid]on trong đầu đầy gió nổi mây phun.

     Bởi vì sự kích động của chính mình, nên anh đã làm cho Hàn Hiểu Quân qua đời trong tai nạn xe cộ. Lộ Vân Phàm ngày ngày đêm đêm đều cảm thấy hối hận lẫn áy náy đến khắc cốt ghi tâm. Anh thống hận bản thân, bởi vì sự hoài nghi không hiểu vì sao kia, mà dẫn đến phát sinh ra sự cố này. Nhưng mà, khi xâu chuỗi lại hết thảy hết thảy mọi chuyện, mãi cho đến ngày anh đọc được bức thư chia tay kia, rồi cho tới bây giờ, khi Hứa Lạc Phong nói cho anh biết hết thảy, Lộ Vân Phàm bắt đầu hoài nghi.

     Anh hoài nghi chính mình, cũng hoài nghi cả An Hồng. Anh hoài nghi đầu óc của mình có phải đã xảy ra vấn đề gi hay không! Qua nhiều năm như vậy rồi, người ở trong lòng An Hồng đến tột cùng là ai đây, diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn tại sao anh lại có thể luôn luôn không thể nào hiểu rõ được?

     Đáp án rõ ràng, miêu tả sinh động.

     Chung quy, anh vẫn không thể sánh bằng người kia.

     Cho dù anh đối xử với cô tốt như thế nào, cho dù người kia có làm tổn thương cô như thế nào, thì cô vẫn không quên được anh ta.

     Vậy bản thân anh, rốt cuộc được coi là cái gì đây?

     Lộ Vân Phàm cảm thấy buồn cười, cực kỳ đặc biệt buồn cười. Anh đã biết chuyện tai nạn xe cộ sẽ phát sinh trong nháy mắt, nên anh đã đánh tay lái, dùng thân thể của chính mình để nghênh đón lần va chạm đó. Chính là, chỉ vì như vậy anh có thể bảo vệ được cô, nhưng rồi, hành động ấy của anh lại khiến cho người mà cô để ý nhất kia nhân, đã bị chết.

     Lộ Vân Phàm phát hiện mình đã không có cách nào để suy nghĩ được nữa. Đầu óc của anh rất loạn rất loạn, căn bản không tiếp thụ được những kết luận mà bản thân anh đã hiểu ra này. Cái kết luận kia đã mắc ngang ở trong lòng của anh, trong cổ họng của anh, làm anh cảm thấy hít thở không thông.

     ‘- - Trong lòng cô ta chỉ luôn luôn có một mình Hàn Hiểu Quân, căn bản cũng không hề có cậu! Cậu đã theo đuổi cô ta nhiều năm như vậy, chẳng lẽ cậu lại không hề có cảm giác này hay sao?

     Đúng như vậy! Lộ Vân Phàm, chẳng lẽ mọi chuyện đã xảy ra kia, mày không hề có chút cảm giác gì à?

     Lộ Vân Phàm cười mình sao lại có thể ngu xuẩn như vậy, ngu quá mức như vậy. Anh sao lại có thể quá mức tin tưởng An Hồng đến như vậy. Anh lại tin tưởng cô nói cô thích anh, tin tưởng cô nói: "Lộ Vân Phàm, em chỉ muốn cùng với anh đến tận cùng." Tất cả đều là chuyện ma quỷ! Tất cả đều là nói nhảm! Tất cả đều là lời nói dối!

     Từ nhỏ đến lớn, cô chính là một kẻ lừa đảo, cô đã lừa của anh hết thảy, mà bây giờ, khi Hàn Hiểu Quân đã chết, cô lập tức xa chạy cao bay, còn bức tử cả  Tần Nguyệt! Trời ạ! Cô gái có tên gọi là An Hồng kia, đến tột cùng là một người đáng sợ đến cỡ nào!

     Hứa Lạc Phong nhìn biểu cảm thiên biến vạn hóa của Lộ Vân Phàm. Khi thì anh cười như ngớ ngẩn, khi thì vẻ mặt dại ra, khi thì khóc lóc thảm thiết, một lát sau lại đầy phẫn uất, hai bàn tay gắt gao túm chặt lấy chiếc ga giường, đốt ngón tay nắm chặt, căng cứng đến mức phát ra trắng nhợt, răng cắn mạnh vào môi, cắn như sắp chảy máu ra.

     Qua một hồi thật lâu, thật lâu, Hứa Lạc Phong mới gọi anh: "A Lộ!"

     Lộ Vân Phàm không chút phản ứng.

     Hứa Lạc Phong nói: "Vẫn còn có một chuyện quan trọng nhất mà tớ muốn nói cho cậu biết, nhưng mà cậu cần phải bình tĩnh."

     Lộ Vân Phàm cảm thấy kỳ quái, rốt cuộc cái người này là thế nào, tại sao lại luôn lo lắng trùng trùng muốn nói cho anh biết cómột chút việc, nhưng mà trước khi nói lại cứ thần thần bí bí, bảo anh phải bình tĩnh.

     Tuy rằng mỗi chuyện mà Hứa Lạc Phong nói ra đều là như sấm động giữa trời quang, nhưng mà anh đã từng bị nhiều chuyện kinh sợ hơn rồi! Lộ Vân Phàm chết lặng, anh nhàn nhạt trả lời: "Cậu cứ nói đi."

     Hứa Lạc Phong lấy lại sự ổn định, bình tĩnh nói: "Bác sĩ nói, đùi phải của cậu không thể giữ lại được nữa ."

     Lộ Vân Phàm giống như là nghe thấy một chuyện nhảm nhí rất buồn cười. Anh cười "ha" lên một tiếng, quay đầu lại nhìn Hứa Lạc Phong, hỏi: "Cái gì kia?"

     Hứa Lạc Phong nhìn thẳng vào anh, nói rõ ràng từng chữ, từng chữ một: "Đùi phải của cậu cần phải cắt bỏ! Phải cắt đùi đi. Không thể tiếp tục kéo dài được nữa!"

     Lộ Vân Phàm mờ mịt nhìn Hứa Lạc Phong. Phải rất lâu, rất lâu sau anh phản ứng lại được, mới hiểu rõ ràng Hứa Lạc Phong vừa mới nói đến cái gì.

     Anh cũng không có gào to rống lớn, cũng không có cuồng loạn, anh không hề khóc, càng không bật cười, rốt cuộc anh đã hiểu rõ.

     Hiểu rõ vì sao hơn một tháng qua, thái độ của bác sĩ, y tá, ba ba, Giang Bội đối với vết thương của anh lại có vẻ thương cảm, muốn giấu giấu diếm diếm như vậy. Anh hiểu ra, tại sao bên đùi phải của anh lại luôn được rất nhiều người xa lạ vây quanh xem xét. Hiểu ra tại sao anh cứ phải hết lần này đến lần khác phải đi kiểm tra chân như vậy. Anh hiểu ra, vì sao anh luôn luôn không thể đi thực hiện phục hồi chức năng được. Anh hiểu ra tại sao đùi phải của anh lại không hề có cảm giác như vậy. . .

     Anh hiểu ra rồi - anh, Lộ Vân Phàm, sẽ không bao giờ còn là Lộ Vân Phàm của trước đây nữa.


Bình Luận (0)
Comment