Thanh Xuân Của Em Đều Liên Quan Đến Anh

Chương 59

Mùng hai tết, cha Hàn mẹ Hàn và Hàn Hiểu Quân mang theo nhiều quà đến nhà An Hồng chúc tết. 

Bà ngoại rất vui, nhà An Hồng ở thành phố J đã không còn người thân nào cả, đến ngày lễ tết cũng không ai lui tới, những người hàng xóm như nhà họ Hàn đến thăm nom, vẫn là cảm thấy rất vui vẻ.  

Lúc bà ngoại chuẩn bị bữa trưa mới phát hiện trong nhà không còn đồ uống, liền kêu An Hồng đi xuống dưới mua, chân trước An Hồng vừa bước ra cửa, Hàn Hiểu Quân chân sau cùng đi ra ngoài.

An Hồng nhìn anh, nhếch miệng cười một tiếng: "Siêu thị ngay ở bên dưới, cũng không xa."

Hàn Hiểu Quân đi sóng vai với cô, nói: "Cùng đi đi, đã lâu rồi không nói chuyện với em."

An Hồng nghĩ thầm, anh muốn tán gẫu với em về cái gì chứ, ngàn vạn lần đừng nói về Tần Nguyệt.

Hàn Hiểu Quân ngược lại không nhắc đến Tần Nguyệt mà là một người khác, là người mà An Hồng không nghĩ tới.

"A Hồng, quan hệ giữa em với bạn học Lộ kia vẫn tốt đấy chứ?"

An Hồng gật đầu: "Vâng, bọn em ở gần nhau, mỗi ngày đều cùng đi cùng về, nhưng mà ở trong trường thì không hay bắt chuyện với nhau."

"À...... có vẻ cậu ta rất tốt với em."

An Hồng sửng sốt một chút, không biết vì sao Hàn Hiểu Quân lại nói như vậy, có lẽ ngày hôm đó khi Lộ Vân Phàm giúp cô thổi hạt cát trong mắt đã bị anh nhìn thấy. 

Cô vội vàng nói: "Chỉ là bạn học bình thường thôi, mặc dù trong lớp vẫn hay buôn chuyện linh tinh về quan hệ giữa em với cậu ấy, nhưng mà cũng không có gì cả, em sẽ không yêu đương khi còn đang học cấp ba, hơn nữa cậu ấy ít hơn em hai tuổi, làm sao có thể chứ."

"Vậy à, Tần Nguyệt thường nói với anh là quan hệ của em với cậu ta không tệ."

An Hồng có chút giận, giọng điệu cũng cứng rắn: "Cậu ấy thì biết gì chứ, anh đừng nghe cậu ta nói linh tinh."

Hàn Hiểu Quân không lên tiếng.

Hai người đi tới siêu thị, An Hồng ôm hai chai nước to đùng muốn thanh toán thì Hàn Hiểu Quân lại trả mất rồi.

"Sao anh lại trả, nếu bà ngoại biết sẽ mắng em đấy." An Hồng trừng anh.

Hàn Hiểu Quân cất tiền lẻ vào túi, nghiêng đầu nhìn cô: "Giữa em và anh mà còn tính toán thế à?"

An Hồng bị câu nói của anh khiến cho nghẹn họng, vừa định nói thì Hàn Hiểu Quân đã cầm chai lên bước ra ngoài. 

Hai người im lặng trên đường đi về, Hàn Hiểu Quân đột nhiên nói: "A Hồng, em và Tần Nguyệt thế nào rồi?"

Ồ! Thật là không mở bình thì ai mà biết trong bình có gì, trong lòng An Hồng thở dài, buồn buồn nói: "Không có gì."

"Cô ấy nói thích anh."

An Hồng dừng lại, Hàn Hiểu Quân đi nhanh hai bước quay đầu lại nhìn cô.

"Anh nói cái này với em để làm gì?" An Hồng lớn tiếng hỏi anh.

Hàn Hiểu Quân có chút kinh ngạc, cụp mắt xuống nói: "Anh vẫn chưa trả lời cô ấy."

"Em thì liên quan gì đến việc anh chưa trả lời cậu ấy! Chuyện của anh thì anh tự quyết định, nếu anh thích cậu ấy thì đồng ý, nếu không thì từ chối. Anh có cần cái gì cũng phải nói với em hay không! Anh nghĩ em là gì của anh chứ? Anh cho rằng em là gì của anh?"

An Hồng nói xong, đột nhiên liền có chút nhụt chí, chạy vào trong nhà. 

Hàn Hiểu Quân cũng không đuổi theo cô, từ nhỏ đến lớn anh chưa từng đuổi theo cô, mặc kệ cô huyên náo như thế nào, nổi giận với anh như thế nào, dù xoay người chạy đi, tìm nơi để trốn thì anh cũng không đuổi theo.

Anh chỉ biết là sau khi An Hồng hết giận sẽ quay trở lại. 

Bữa cơm trưa rất vô vị tẻ nhạt, An Hồng không nói chuyện với Hàn Hiểu Quân, người lớn hai bên đều cảm thấy không hiểu, trước khi đi mua đồ uống, hai đứa trẻ còn cười nói với nhau, sau khi đi siêu thị về liền giống như đã thay đổi, gương mặt âm trầm, thụ động ngồi ăn cơm.

Sau khi ăn xong, nhà họ Hàn liền trở về, An Hồng ngẩng mặt nhìn Hàn Hiểu Quân, anh há mồm muốn nói gì đó nhưng lại nuốt xuống. 

Sau khi bọn họ rời đi, bà ngoại liền khiển trách An Hồng: "Con bé này đã có chuyện gì xảy ra thế hả? Chú Hàn thật vất vả mới đến đây một lần mà con trương cái sắc mặt gì vậy chứ? Hả? Con và Hiểu Quân đã xảy ra chuyện gì? Mấy ngày trước nó đến nhà ăn cơm con còn vui vẻ, hôm nay lại bực bội âm trầm. Hôm nào tìm Hàn Hiểu Quân nói lời xin lỗi cho bà, con quên là lúc nhỏ nó đã chăm sóc cho con như thế nào à, nó còn vì con mà đánh nhau biết bao lần, con......"

Bà ngoại còn chưa nói hết, An Hồng đã nghe không nổi nữa, đen mặt xoay người đi vào phòng, "Phanh" một cái đóng lại cửa phòng.

Bà ngoại bối rối, ở bên ngoài hắng giọng kêu: "Con bé chết tiệt này, cánh cứng cáp rồi muốn bay đi phải không? Có bản lĩnh thì tự làm đi. Một bà già như tôi hầu hạ nó ăn uống còn bày ra vẻ mặt đấy. Mấy ngày nữa bà sẽ nói cho mẹ con biết, nó sinh ra một đứa con gái tốt như thế này đây......"

Bên ngoài còn vang lên tiếng bà ngoại lảm nhảm oán trách, An Hồng biết mình quá mức nhưng cô không có biện pháp khống chế tâm tình của mình. Thậm chí cô nghĩ, Hàn Hiểu Quân, có phải anh thích Tần Nguyệt hay không, vậy thì cứ ở cùng một chỗ với cậu ta đi. Cái này có liên quan gì đến em. Dù sao nhưng năm gần đây cô cũng chỉ có một mình, coi như không có Tần Nguyệt thì tương lai sẽ có một người khác, giống như tiểu Nhã, một ngày nào đó sẽ rời khỏi mình, không phải sao?

Mùng bốn đầu năm, An Hồng nén lại tâm tình, cùng bà ngoại đi đến nhà mẹ ở thành phố L, mùng chín cô quay về nhà một mình.

Mấy ngày nay, cô nghĩ rất nhiều chuyện, cô từng một lần lại một lần hỏi chính mình, An Hồng, An Hồng, mình coi Hàn Hiểu Quân là gì? Đến tột cùng mình có thích anh ấy không? Đến tột cùng mình có muốn để anh ấy và Tần Nguyệt ở chung một chỗ hay không? Mình có muốn thử một chút, níu kéo lại hay không? Rốt cuộc mình có hiểu được suy nghĩ của Hàn Hiểu Quân không? Mình có dũng khí thử một lần, nói cho anh ấy biết tâm tư của mình không?

Một mình ăn cơm tối, cô suy nghĩ rất nhiều, rốt cuộc lấy dũng khí gọi điện thoại cho Hàn Hiểu Quân. 

Giọng nói ôn hòa của anh vang lên trong điện thoại, An Hồng im lặng một lúc, nói: "Hiểu Quân, chuyện lần trước là lỗi của em."

Hàn Hiểu Quân cũng trầm mặc một chút: "Không sao, anh không trách em, là do anh đã nói với em mấy chuyện vô vị."

"Không phải vậy...... Hiểu Quân, em...... Em muốn nói với anh một chuyện."

"Anh cũng vậy, muốn nói cho em biết một việc." Giọng nói của anh có chút ảm đạm.

"Hả? Vậy anh nói trước đi."

"Ngày ấy...... anh đã suy nghĩ rất kỹ lời nói của em, có một số việc thực sự là cần anh tự mình quyết định. Cho nên sau đó anh đã hẹn với Tần Nguyệt, hai năm vừa qua anh luôn nói chuyện với cô ấy qua điện thoại, cô ấy là một người rất tốt, anh không biết hiện tại hai người như thế nào, cô ấy nói khi vào cấp ba thì hai người liền xa cách nhiều hơn. Cô ấy nói em có chút thay đổi. Anh cảm thấy để có một người bạn tốt thật không dễ dàng, hồi cấp hai quan hệ giữa hai người rất tốt nên anh hi vọng em và Tần Nguyệt có thể tiếp tục là bạn tốt của nhau. Còn có...... Anh đã đồng ý với Tần Nguyệt rồi, anh muốn cùng cô ấy thử một chút, nhưng với điều kiện là cô ấy phải đảm bảo việc học tập, dù sao cũng sắp lên lớp mười hai rồi. A Hồng...... Em vẫn nghe hả?"

An Hồng đã hoàn toàn ngây ngẩn cả người, cảm giác lạnh như băng từ trong lòng khuếch tán ra, lan tràn đến tứ chi, tay cầm ống nghe cũng run rẩy, cô cảm thấy chân mình giống như bị sốt rét, đứng không vững.  

"Em đây...... Em vẫn nghe." Cô nghe thấy tiếng nói của chính mình.

"A Hồng......" Hàn Hiểu Quân thở dài, nói, "Anh cảm thấy mình càng ngày càng không thể hiểu được em. Khi còn bé, em nháy mắt với anh mấy cái là anh có thế biết em đang nghĩ gì, nhưng bây giờ mỗi năm gặp lại em, anh thấy càng ngày càng trở nên xa lại. Hiện tại em rất xinh xắn, cao ráo, thành tích lại tốt, anh cũng rất vui vẻ. Nhưng mà, An Hồng, anh thấy giữa chúng ta càng ngày càng xa cách, anh không biết nguyên nhân vì sao nhưng anh vẫn coi em là một người rất quan trọng của anh, là người anh luôn nhớ đến ở thành phố J, nhưng......cuối cùng anh có cảm giác giống như chúng ta không thể quay trở lại như trước kia được nữa."

Càng ngày càng không hiểu.

Càng ngày càng xa lạ.

Càng ngày càng xa cách.

Hàn Hiểu Quân nói ba tiếng "Càng ngày càng" giống như những lưỡi dao đâm vào lòng An Hồng khiến cho máu tươi chảy ròng ròng, lại kêu không nổi. 

Cô rất nghi hoặc, rất muốn hỏi, Hiểu Quân, em không có thay đổi. Em vẫn như trước kia là con bé luôn đi theo phía sau anh. Làm sao anh có thể hiểu nổi cảm giác khi mọi việc thành ra thế này chứ? Không phải là anh đã quay trở lại hay sao? Xin cho em thêm chút thời gian! Anh hãy nhìn em của hiện tại nhiều hơn một chút đi! Em đã thay đổi, đã trở nên ưu tú, đã xứng đôi với anh rồi, làm sao anh có thể nói chúng ta không thể quay trở lại ngày xưa?

Thật ra thì, chính anh mới là người thay đổi!

Nhưng cô cũng không nói gì, chỉ là cười hì hì trả lời: "Không có gì, sao anh lại khoa trương thế, Hiểu Quân, Tần Nguyệt là một cô gái tốt, anh phải đối xử tốt với cô ấy nhá. Ai da, em muốn xem ti vi rồi, em cúp máy đây, hẹn gặp lại!"

Không đợi Hàn Hiểu Quân trả lời, An Hồng run run gác ống nghe. 

Đứng ngơ ngác ở bên cạnh điện thoại, ước chừng mất mười phút mới có thể bình tĩnh lại. Đợi đến khi cô phản ứng được thì nước mắt đã yên lặng không một tiếng động trào ra.

Chiều nay, làm thế nào An Hồng cũng không ngủ được.

Trong lòng An Hồng buồn bực gọi Lộ Vân Phàm đi uống rượu, cô không sao nhưng thằng nhóc thối tha lại uống say, ở lại nhà cô ngủ mê cả đêm.

Mấy ngày sau, Lộ Vân Phàm thường tìm đến nhà An Hồng chơi, sau khi tuyết rơi, cậu ta còn lôi kéo An Hồng đi ra ngoài ném tuyết, cậu ta trực tiếp ném quả cầu tuyết vào cổ An Hồng, khiến cô giận đến mức tóm lấy cậu ta đá cho một trận, đến khi Lộ Vân Phàm kêu tha mạng mới bỏ qua. 

Mười lăm tháng giêng là Tết Nguyên Tiêu, Lộ Vân Phàm nói An Hồng đi ngắm đèn, chơi trò đố đèn, cậu ta vì cô mà thắng được một đống lớn kẹo và móc chìa khóa, trước khi về nhà lại bị mất chiếc xe đạp mà An Hồng yêu quý.

Đó là chiếc xe mà bốn năm rưỡi trước, Hàn Hiểu Quân tặng cho cô.

Vào lớp mười một, An Hồng ngồi xe buýt đi học.

Sau khi Lộ Vân Phàm phát hiện ra, lập tức học theo. 

An Hồng kỳ quái hỏi cậu ta: "Tại sao cậu muốn ngồi xe buýt? Gần nhà cậu không có trạm xe, phải đi rất xa."

"Mình nói với cậu rồi đó, đi một mình rất chán!"

An Hồng nghĩ thầm có lẽ là cậu ta nói thật, bạn học Lộ nói rất nhiều, dọc đường đi có thể nói không ngừng, cô cũng ngầm cho phép cậu ta trở thành bạn đường một lần nữa.

Thật ra thì, bên cạnh có một người bạn đường ha ha hi hi cũng là chuyện tốt. 

Vì vậy từ đó về sau, An Hồng đều chờ ở trạm xe buýt, khi xe đi tới, lúc cửa sau mở ra, Lộ Vân Phàm sẽ tới gần cửa gọi cô thật to, An Hồng liền bước lên xe. 

Cho dù có một chiếc xe mà cô cần đi đến trước nhưng nếu không thấy bạn học Lộ ló mặt ra, An Hồng vẫn ngoan ngoan chờ đợi, đến khi cậu ta xuất hiện mới thôi. 

Thời gian cứ như vậy bất tri bất giác lướt qua, An Hồng tiếp tục việc học năm lớp mười một của mình, quan hệ giữa cô và Tần Nguyệt càng trở nên khó nói, họ nói chuyện phiếm nhưng không còn nhắc đến Hàn Hiểu Quân nữa.

Hàn Hiểu Quân làm việc tại một công ty công trình thiết bị giao thông, thường phải ra công trường, ngắn thì nửa tháng, lâu thì vài tháng, chỉ có thể về nhà 2,3 lần, những điều này đều là An Hồng nghe từ bà ngoại, mà bà ngoại lại nghe từ mẹ Hàn. 

Cô và Hàn Hiểu Quân không còn liên lạc với nhau.

Lời đồn đại trong lớp truyền đi ngày càng ác liệt, mọi người đều nói Lộ Vân Phàm và An Hồng yêu nhau nhưng hai người làm bộ như không biết.

Lộ Vân Phàm trước sau như một vẫn được hoan nghênh, thường nhận được thư tình của mấy cô bé năm nhất hoăc có người còn trực tiếp gặp mặt thổ lộ, tình huống của An Hồng so với cậu ta thì khá hơn một chút, cách hai tháng lại nhận được thư tình, chỉ là hai người đối mặt với chuyện như vậy thì cảm thấy rất nhàm chán, chưa bao giờ để trong lòng.  

Mấy bạn gái ghen tị với An Hồng ngày càng nhiều, ai cũng có thể nhìn thấy mỗi ngày cô và Lộ Vân Phàm cùng đi cùng về, có bạn gái còn đặc biệt đi tuyến xe buýt mà Lộ Vân Phàm ngồi, muốn vô tình gặp được cậu ta, lại phát hiện ra mình hoàn toàn không có cơ hội.

Dọc theo đường đi, mặc kệ là ngồi ở chỗ ngồi hay là đứng cầm tay vịn, Lộ Vân Phàm đều cúi đầu cười hì hì, khoái trá trò chuyện cùng An Hồng.

Hết lớp mười một, An Hồng đăng ký vào ban khoa học tự nhiên, lại được phân vào cùng lớp với Lộ Vân Phàm, rất may mắn là Lâu Tĩnh Tĩnh vẫn học cùng lớp với cô, còn có Hà Ngọc Đông và Thẩm Kha, bọn họ đều là học sinh có thành tích tốt.

Tần Nguyệt đăng ký khoa Văn, trong lòng An Hồng thở phào nhẹ nhõm, cô nghĩ rốt cuộc không phải học chung một lớp với cậu ta, thật không tồi!

Trong lúc nghỉ hè, hầu như cô đều ở nhà, thỉnh thoảng ra ngoài đi dạo cùng Lâu Tĩnh Tĩnh một chút, hoặc cùng nhau nằm ở trong phòng tâm sự.

Lộ Vân Phàm đi đến nhà chú ở Mỹ, hai tháng liền không có tin tức gì.

Có lúc An Hồng sẽ nghĩ đến cậu ta, không đề cập đến mấy năm ồn ào trước đó giữa hai người, quen biết đã một năm, bất chợt không thấy cậu ta khiến cho cô có chút không quen. 

An Hồng càng ngày càng cảm thấy Lộ Vân Phàm là một người tốt, tại sao mình không phát hiện sớm mấy năm?

Có lẽ là bởi vì khi đó cậu ta vẫn chưa trưởng thành, luôn luôn khiến cô tức giận.

Luôn nói mấy lời, làm mấy chuyện khiến cô nổi đóa, trẻ con rốt cuộc vẫn là trẻ con, nhớ đến cậu ta, An Hồng nở nụ cười, mở bài tập Vật lý, buồn bực ngồi làm.

Khai giảng năm lớp mười hai, hai tháng không thấy, An Hồng phát hiện hình như cậu ta lại cao hơn rất nhiều. 

Cô đứng ở bên cạnh cậu ta, so đầu hỏi: "Cậu cao 180cm hả?"

"Hả? Vậy hả? Mình không biết, dù sao sắp kiểm tra sức khỏe rồi, đến lúc đó sẽ rõ!" Lộ Vân Phàm thật vui mừng, cũng quan sát một chút chiều cao chênh lệch với An Hồng, phát hiện hóa ra là cũng cao hơn vài cm.

Sau đó, cậu ta lấy trong túi sách ra một đồ vật nhỏ đưa cho cô: "À, tặng cậu."

An Hồng nhận lấy, vừa nhìn thấy chính là một huy hiệu hình chuột Mickey sáng long lanh, rất tinh xảo. 

"Cám ơn." Cô xem một lát liền trực tiếp bóc túi nilon bọc bên ngoài, đeo vào cặp sách. 

Lộ Vân Phàm nhếch môi cười, hỏi cô: "Nghỉ hè thế nào?"

"Chẳng thế nào cả."

"À, vừa rồi mình đi Miami chơi, mặt trời rất chói trang, bơi lội ở biển rất sướng nhưng mà lại bị cháy nắng, lột mất mấy lớp da."

An Hồng thậm chí không biết Miami ở chỗ nào bên Mỹ, chỉ mỉm cười không tiếp lời.

"À! Đúng rồi! Ngày nào mình cũng tập chạy bộ, cậu không phát hiện ra là mình tăng cân lên một chút à?" Cậu ta mặc chiếc áo T-shirt ngắn tay, gồng lên cho An Hồng nhìn bắp thịt, "Năm nay mình sẽ tiếp tục chạy 400m, coi như không đạt vị trí đầu thì cũng phải được thứ hai."

"Được rồi, đến lúc đó sẽ nhìn cậu chạy thế nào!" An Hồng cười nhìn cậu ta, ở chung một chỗ với thằng nhóc thối tha này thật là vui vẻ, giống như có thể gạt bỏ tất cả phiền não. 

Tâm tình như vậy thật không tồi, cô nghĩ đến những ngày tháng buồn khổ khi còn học tiểu học và hồi cấp hai, phát hiện ra rằng mình thực sự đang thay đổi, chỉ là...... Người đã từng khiến cô không ngừng nỗ lực truy đuổi lúc này không biết đang ở phương nào. 

Lúc kiểm tra sức khỏe hạ tuần tháng chín, An Hồng cao 171cm, nặng 48.5kg. Một năm cao thêm 1cm, cảm ơn trời đất, cô biết mình sẽ không cao thêm nữa. 

Lúc tan học, Lộ Vân Phàm vô cùng vui vẻ thông báo cho cô biết, cậu ta đã cao 181.5cm rồi. 

"Mình cũng không có nghĩ đến nha! Đúng rồi, cái người kia... À... Ex. Boyfriend, anh ta cao bao nhiêu vậy?" Đứa trẻ ngu ngốc không tim không phổi hỏi.

"......" An Hồng trầm mặc, suy nghĩ trong chốc lát mới nói: "Cũng khoảng 180cm, không sai biệt lắm so với cậu."

"An An, mình cao hơn anh ta!" Ánh mắt cậu ta sáng lên nói, "Mình mới 16 tuổi."

"Cậu mới 15 tuổi." An Hồng sửa lại. 

"Cũng sắp 16 rồi!"

"16 cái đầu cậu ý! Cậu làm thẻ căn cước chưa?"

"......" Lộ Vân Phàm ỉu xìu, phải qua 16 tuổi mới có thể làm được, còn hơn nửa năm nữa đấy. 

Một ngày không sóng gió trôi qua, sau lễ quốc khánh, học sinh lớp mười hai bắt đầu giờ tự học buổi tối, An Hồng tuyệt đối không sợ bởi vì Lộ Vân Phàm sẽ ở cùng với cô, đưa cô về nhà rồi lại trở về trạm xe buýt đón xe về.

Chỉ là, một ngày tháng mười, xảy ra chuyện bất ngờ. 

Ngày đó, khoảng chín giờ hơn, An Hồng và Lộ Vân Phàm cùng đi ra khỏi trường sau buổi học, vừa ôn vừa đi về phía trạm xe buýt. 

Lúc họ đi xa khỏi trường học, đến một con đường nhỏ vắng vẻ thì phía sau lưng truyền đến âm thanh một cô gái:

"Lộ Vân Phàm! Cậu đứng lại đó cho tôi!"

An Hồng và Lộ Vân Phàm giật nảy mình, quay đầu nhìn lại, dưới ánh đèn đường, An Hồng thấy rõ đó là một cô bé 15, 16 tuổi, dáng người nhỏ nhắn, xinh xắn, ăn mặc cũng rất đẹp. 

An Hồng ngẩng mặt nhìn Lộ Vân Phàm, phát hiện thấy vẻ mặt buồn bực của cậu ta, giống như có vẻ đang rất đau đầu.

Cô bé nhìn An Hồng một chút, lại nhìn cậu ta, chỉ vào An Hồng rồi lớn tiếng hỏi: "Cậu chính là vì người này mà chuyển trường hả?"

An Hồng ngây người, liền nghe được Lộ Vân Phàm nói: "Thôi đi Sử Tiểu Trân, tôi và cậu đã sớm không có quan hệ, chạy tới đây làm cái gì?"

"Tôi......" Sử Tiểu Trân méo sệch như sắp khóc, lại nhẫn nhịn nói  "Cậu có biết tôi tìm cậu rất vất vả hay không. Tôi phải hỏi từng người một, không nghĩ đến cậu lại chuyển tới trường học xa nhà như thế!"

Trong lòng An Hồng thật muốn nôn, nghĩ thầm. Đây chính là món nợ tình cảm của thằng nhóc thối tha hồi còn học cấp hai à, trẻ con bây giờ giỏi thật đấy, thẻ căn cước còn chưa có đã ngàn dặm tìm chồng rồi. 

Lộ Vân Phàm nói mà không có biểu cảm gì: "Không phải là tôi đã nói rất rõ với cậu hay sao, tôi không thích cậu chút nào, cậu đừng lãng phí thời gian với tôi."

Sử Tiểu Trân rốt cuộc không nhịn được, cô bé đi tới, lại khóc nấc lên: "Lộ Vân Phàm, Lộ Vân Phàm! Tôi biết sai rồi, cậu tha lỗi cho tôi đi, ban đầu là cậu theo đuổi tôi, tôi biết là tôi sai rồi, không nên gây khó dễ cho cậu. Cậu tha thứ cho tôi đi, cái gì tôi cũng không truy cứu nữa, hai chúng ta ở cùng một chỗ có được không?"

Lộ Vân Phàm nói lớn tiếng: "Cái gì mà theo đuổi cậu? Lúc nào thì tôi và cậu ở cùng một chỗ?"

An Hồng mắt trợn trắng, ngưng  ~~~ mấy đứa này thật là không khác gì phim nhiều tập.

Sử Tiểu Trân đi tới trước mặt Lộ Vân Phàm, mắt đẫm lệ: "Cậu còn nói không theo đuổi tôi à, khi đó ngày ngày cậu đến gần tôi, nói tôi nhìn cậu đá cầu, còn nói tóc tôi rất đẹp. hu hu hu. Tại sao cậu lại thay đổi thất thường, đứng núi này trông núi nọ như vậy!"

Oa! An Hồng nghĩ, nhóc con này vận dụng thành ngữ cũng không tệ, dùng rất tốt đấy nhé.

Lộ Vân Phàm tức giận, kéo tay An Hồng, nói: "Này! Cậu nhìn cho rõ, đây mới là bạn gái tôi. Cậu soi gương nhìn lại mình xem có điểm nào hơn được cô ấy không, cậu còn không cao bằng cô ấy nữa!"

An Hồng hết ý kiến...... Nghĩ thầm, được lắm được lắm, tạm thời làm cứu binh của cậu, tôi sẽ tính sổ với cậu sau. 

Sử Tiểu Trân lau nước mắt, dò xét cẩn thận An Hồng, cười một tiếng: "Cậu chính là gì bà cô già này mới bỏ tôi có đúng không? Có đúng hay không?"

Bà cô...... già.

An Hồng tức giận, mở miệng nói: "Bạn nhỏ, cậu đang nói ai đấy?"

Sử Tiểu Trân hô to: "Tôi nói cô đó, nói cô đó. Bà cô già. Bà cô già. Cô cướp bạn trai của tôi. Đồ hồ ly tinh!"

Lộ Vân Phàm ôm vai An Hồng, hai người áp sát vào nhau: "Này, cô xong chưa, không có chuyện gì thì chúng tôi đi trước, cô cứ ở lại chỗ này mà từ từ nổi điên!"

Nói xong liền xoay người muốn đi.

Sử Tiểu Trân ngây ngẩn cả người, ngay sau đó nhăn mày cắn răng nói:

"Lộ Vân Phàm, cậu thực sự không cần tôi nữa sao? Được! Tôi sẽ khiến cậu hối hận!"

Sau đó, cô ta vỗ tay một cái, trong bóng tối đi ra bốn người cao thấp không đều, hai người đứng ở sau lưng Sử Tiểu Trân.

An Hồng định thần nhìn lại thì thấy chính là mấy tên côn đồ 17,18 tuổi, có hai người còn thấp hơn cả cô.

Lộ Vân Phàm tỉnh táo liếc mắt, đẩy An Hồng về phía sau: "Cô muốn gì?"

"Hừ! Tôi muốn cậu phải hối hận, muốn cậu biết kết quả của việc thay lòng đổi dạ!" Dừng một chút, Sử Tiểu Trân lui về phía sau mấy bước, nói lớn tiếng, "Lên cho tôi!"

Bốn tên côn đồ nghe cô ta phân phó, từng bước từng bước đi về phía trước, không hiểu vì sao An Hồng không thấy sợ hãi, còn có chút cảm thấy giống như phim xã hội đen Hong Kong, đột nhiên Lộ Vân Phàm đến trước mặt cô đẩy một cái rồi hô lớn:

"An An! Chạy mau!"

Sau đó cậu ta ném cặp sách bước lên, hướng một nam sinh to con mà ra quyền.
Bình Luận (0)
Comment