Thanh Xuân Của Em Đều Liên Quan Đến Anh

Chương 75.1

     Editor: Mẹ Bầu

     Khi trở về nội thành thành phố J, An Hồng đã ngủ thiếp đi trên taxi.

     Đi làm liền mấy giờ, lại chạy liên tục đến mấy ki lô met ở trên đường như vậy, cô thật sự mệt muốn chết rồi.

     Thân thể của cô nghiêng lệch trên chỗ tựa lưng ở ghế ngồi xe taxi, đầu dần dần rũ xuống. Lộ Vân Phàm quay đầu lại nhìn xem cô, sau đó duỗi thẳng cánh tay liền vây cô ở trong ngực mình, để cho đầu cô đặt ở trên vai trái của bản thân.

     Lộ Vân Phàm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ. Mưa vẫn cứ rơi giọt giọt tí tách không ngừng như trước, không có ý tứ ngừng nghỉ. Cảnh vật ngoài cửa sổ xe lóe lên lại mờ đi, tâm tình của cậu ta lại rõ ràng gần như trong suốt.

     Cậu ta cúi đầu nhìn cô gái đang ngồi bên cạnh mình, cô ngủ cực kỳ sâu, khuôn mặt trầm tĩnh, @MeBau*diendan@leequyddonn@ hàng lông mi dài dài không hề động đậy, trên tóc vẫn còn vương lại những giọt nước mưa. Cậu ta đưa tay phải ra phất phất những giọt nước trên tóc cô rơi xuống, trong lòng thở dài một hơi.

     Cô vậy mà lại thừa nhận mình vẫn còn thích Hàn Hiểu Quân. Nghĩ đến việc này, Lộ Vân Phàm đã cảm thấy cơn tức lại bốc lên trên đầu đến dựng tóc. Cậu ta cắn chặt răng, tay phải siết thành quyền đập một cái xuống đệm lót ghế ngồi, nhìn gương mặt của An Hồng đang ngủ đến vô tâm vô sự. Cậu ta hận không thể đập cho cô tỉnh lại, lớn tiếng hỏi cô một chút, đến tột cùng trong đầu cô đã nghĩ như thế nào.

     Việc này, trong phim thần tượng Đài Loan, Hàn Quốc luôn làm như vậy. Mặc dù Lộ Vân Phàm chưa từng xem cụ thể nó như thế nào, nhưng cậu cũng biết trong đó đại khái là như thế.

     Bình thường chính là chuyện khúc mắc tình cảm giữa hai nam hai nữ. Lộ Vân Phàm cảm thấy hoang mang. dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com Có lẽ là ở trong câu chuyện của cậu ta, cậu ta chính là người nam số 2 kia? Cho dù cậu ta có nỗ lực làm nhiều hơn nữa, dù có moi tim móc phổi đối với với người nữ kia như thế nào, cũng đều không thể bằng được người nam số 1 đã được định trong số mệnh kia!

     Lộ Vân Phàm nhếch mép cười khổ, lại cúi đầu xuống nhìn An Hồng. Cô chính khẽ nhíu mày, giật giật thân mình rúc sâu vào trong lòng cậu ta một chút. trong lòng Lộ Vân Phàm thấy ấm áp, ôm sát vai cô, nhắm mắt lại ngửi hương vị trên tóc của cô. Hương vị nhàn nhạt của cô hòa lẫn với mùi vị của nước mưa, đột nhiên cậu ta liền xác định được trong lòng mình rồi.

     Ở trong từ điển của cậu ta, cho tới bây giờ đều không có cụm từ "Buông tay" vật mà cậu ta cần tìm, cho tới bây giờ chưa từng bao giờ không chiếm được.

     An Hồng ngủ một giấc thât thoải mái, thân thể mỏi mệt giống như được tựa vào một bến cảng ấm áp. diễn☾đàn☾lê☾quý☾đôn Trong sự chuyển động rung rung, có cảm nghĩ cứ một mực nằm ngủ như vậy, cũng không cần tỉnh lại. Thẳng đến khi có một giọng nói trầm thấp ở bên tai gọi cô.

     "An An, An An, đến nơi rồi, cậu tỉnh lại đi."

     An Hồng mở to mắt, đúng là lần đầu tiên nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Lộ Vân Phàm gần trong gang tấc, cô sợ tới mức vội vàng lui về sau, thiếu chút nữa thì đụng vào cửa xe, Lộ Vân Phàm một phen ôm hông của cô, cười nói: "Ngủ đến choáng váng kia à? Đến nhà cậu rồi."

     Đến lúc này An Hồng mới phản ứng kịp, nhìn xuyên qua cửa sổ xe, cô phát hiện xe đã dừng ở tiểu khu Hòa Bình. Cúi đầu nhìn cánh tay của Lộ Vân Phàm đang ôm thắt lưng của mình, cô mới ý thức được, dọc theo đường đi, cô đã ngủ ở trong lòng tiểu tử thối này, nhất thời mặt liền đỏ rực lên.

     Lộ Vân Phàm nới cánh tay của mình ra, cùng An Hồng trước sau xuống xe. Mưa chỉ còn rơi lất phất. Lộ Vân Phàm gãi gãi mái tóc ướt sũng tóc, chỉ chỉ tay lên trên lầu nói: "Cậu lên trước đi, tôi chờ đến khi phòng cậu có đèn sáng lên thì tôi đi."

     "Ừ." An Hồng cúi cái đầu không dám nhìn Lộ Vân Phàm. Cô liền nhớ lại những lời nói lúc trước mình đã nói ở trước mặt Lộ Vân Phàm. Hiện giờ đối mặt với cậu ta thế này cô thực sự có chút không được tự nhiên.

     Cô bước đi về phía hàng hiên, Lộ Vân Phàm gọi với theo ở sau lưng cô: "An An."

     An Hồng xoay người lại nhìn cậu ta. Lộ Vân Phàm chỉ chỉ vào mái tóc của mình, nói: "Khi về đến nhà thì phải tắm rửa gội đầu ngay lập tức nhé! Bị mắc mưa thế này rất dễ dàng bị cảm mạo đó."

     "Được rồi." An Hồng gật đầu, lại bổ sung thêm một câu, "Cậu cũng vậy, nhanh về nhà đi, đừng chậm trễ."

     Lộ Vân Phàm cười lại chỉ chỉ lên lầu ba, rồi sau hướng An Hồng phất phất tay chào.

     Sau khi An Hồng vào nhà, cô chạy nhanh đến gian phòng của mình bật đèn lên, cô đẩy cửa sổ kính ra nhìn xuống. Lộ Vân Phàm đã mở cửa xe taxi, ngồi vào trong xe, hạ cửa kính xuống trước rồi. Cậu ta lại ngẩng đầu nhìn ngước mắt nhìn lên trên lầu, đón nhận ánh mắt của An Hồng. An Hồng nhìn thấy cậu ta lại vẫy tay, tiếp theo liền kéo cửa kính lên. Xe taxi chạy ra khỏi tiểu khu ở trong màn đêm.

     An Hồng đóng cửa sổ lại, cảm thấy đầu óc mình rất loạn. Lộ Vân Phàm nói trắng tâm tư của mình ra dễ hiểu như vậy, thế nhưng từ đầu đến cuối cô lại không thể rõ ràng.

     Tất cả chuyện này, đến tột cùng là đã có chuyện gì xảy ra đây? Hồi nhỏ cậu nhóc thối này luôn luôn đối chọi gay gắt với mình, kết quả là, không biết từ khi nào thì cậu ta bắt đầu thay đổi, lại nổi lên tâm tư đối với mình như vậy? Hơn nữa, chính xác là sau khi mình đã cự tuyệt mấy lần, vì sao cậu ta còn có thể bám riết không tha như thế? Cuối cùng chính là, cậu ta đã dùng hết sức lực như thế,  sẽ phải làm cho tới khi nào thì mới có thể ngừng lại.

     An Hồng hi vọng, đây chỉ là tâm huyết dâng trào đầy mơ mộng của một chàng trai trẻ mà thôi.

     Sau kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh, cuộc sống, học tập của cô lại trở về theo đúng quỹ đạo. An Hồng và Từ Mạt Mạt gần như là hình với bóng. Vương Lực Bồi thỉnh thoảng cũng sẽ xuất hiện ở bên người cô. Cậu ta càng trở nên thêm ân cần, chân chính xem như hỏi han ân cần đối với An Hồng, nhưng mà An Hồng đối với cậu ta vẫn cứ lạnh nhạt như trước.

     Vương Lực Bồi nói, tháng mười một cậu ta sẽ phải bắt đầu phải chạy tuyển dụng rồi. Đối với vấn đề này, An Hồng ngược lại, lại nguyện ý tán gẫu thêm cùng với cậu ta nhiều hơn. Cô đã từng đặt ra rất nhiều kế hoạch đối với tương lai của mình. Tuy rằng mẹ cô đã nói có thể cho cô đi du học, nhưng An Hồng chưa bao giờ nghĩ tới như vậy. Cô không muốn làm tăng thêm gánh nặng kinh tế cho mẹ và bác sĩ Tiêu. Bởi vậy, cô nghĩ kỹ đường ra cho mình chính là sau khi tốt nghiệp khoa chính quy, liền trực tiếp đi làm, hoặc là tiếp tục thi nghiên cứu sinh.

     Hàn Hiểu Quân hàng tháng đều sẽ trở về nhà vài ngày, anh là quản lý của công trường ở ngoài tỉnh, công việc cực kỳ bận rộn, áp lực cực kỳ lớn. Mỗi lần anh đi về đều cũng rất vội vàng. Nhưng anh vẫn cố gắng để dành thời gian để đến trường đại học Z để gặp mặt An Hồng một lần. Hai người lại cùng nhau ăn một bữa cơm, tâm sự tình hình gần đây.

     Mấy tháng qua, An Hồng và Hàn Hiểu Quân đều dùng hình thức kết giao như vậy. Bình thường, bọn họ gần như không gọi điện thoại, hay nhắn tin vho nhau. Dần dần An Hồng đã thành thói quen. Mỗi lần gặp gỡ với Hàn Hiểu Quân cô đều có cảm giác hết sức thân thiết, sẽ không vì thời gian và khoảng cách cách trở mà tình cảm trở nên xa cách. An Hồng cũng có thể cảm giác được tâm tình của Hàn Hiểu Quân. Mỗi lần gặp mặt cùng cô, anh đều rất vui vẻ, phảng phất như khi ở trước mặt An Hồng, thì anh có thể buông lỏng rất nhiều tâm sự, làm cho bản thân trở lại vui vẻ tiêu sái.

     Về phần Lộ Vân Phàm... An Hồng quay đầu lại, cậu nhóc thối này vẫn luôn luôn ở đây.

     Cậu ta cũng không dùng điện thoại, nhắn tin để oanh tạc An Hồng. Có đôi khi vài ngày cũng không hề có một chút tin tức gì, có đôi khi thì lại đột nhiên xuất hiện ở trước mặt An Hồng, kéo cô đi ngoài trường để ăn vặt, cùng nhau ăn cơm, cùng đi lên lớp tự học, cùng đi đến tiệm net lên mạng, hoặc là bảo cô đi xem cậu ta đá banh, chơi bóng rổ. Buổi tối An Hồng lại đi đến tiệm gà KFC làm công, Lộ Vân Phàm cũng sẽ mang theo sách vở đến trong tiệm ăn để làm bài tập gì đó, chờ An Hồng tan việc sẽ cùng cô ngồi xe buýt trở về trường.

     An Hồng đã rất nhiều lần nói với Lộ Vân Phàm rằng, cậu ta không cần thiết phải làm như vậy. Thế nhưng Lộ Vân Phàm liền nói lại một câu rất đúng lý hợp tình: "Một cô gái trẻ trở về trường học trễ như thế thì rất nguy hiểm! Cậu không nhớ rõ chuyện của Sử Tiểu Trân sao?"

     An Hồng cũng không nói lại, trong lòng suy nghĩ đến chuyện của Sử Tiểu Trân có lẽ là do người gây ra phiền phức. Bất quá cô cũng thừa nhận Lộ Vân Phàm nói rất có đạo lý. Nơi này dù sao cũng chỉ là một trấn nhỏ, tình hình trị an cũng không thể nào được như ở trong nội thành thành phố J. Cân nhắc mãi, cuối cùng cô cũng chấp nhận để cho Lộ Vân Phàm làm bạn hộ tống.

     Chủ nhật, Lộ Vân Phàm sẽ gọi An Hồng cùng nhau về nhà, cùng nhau trở lại trường. Cậu ta dùng lý do là hai người ở gần, cậu ta chán ghét việc phải ngồi xe bus một mình suốt nửa giờ. An Hồng bị cậu ta quấy nhiễu đến không có biện pháp nào, chỉ có thể giống như hồi còn học trung học vậy, cùng Lộ đại thiếu đi tới đi lui giữa nội thành thành phố J với đại học Z ở chỗ trấn nhỏ.

     Mỗi lần về nhà, An Hồng cùng Lộ Vân Phàm phải ngồi xe trung chuyển từ trường học đến trên trấn. Sau đó lại ngồi xe bus công cộng từ trên trấn trở về nội thành thành phố J. Mà xe bus công cộng phải chen lách thật chật chội, mà số lượng xe cũng rất ít. Mỗi lần lên xe đều là cả một đám đông phải lừa gạt nhau để lên xe.


Bình Luận (0)
Comment