Editor: Mẹ Bầu
Đối Lộ Vân Phàm mà nói, An Hồng tựa như một quyển sách đọc, nhưng lại vô cùng khó hiểu. Anh cũng không rõ rốt cuộc cô gái này đã đi vào trong lòng anh từ lúc nào, cắm rễ sâu ở trong mỗi một tế bào của thân thể của anh. Khiến cho anh thường thường nhớ tới, thường thường nằm mơ thấy cô.
Có khi nghĩ đến những lời cô nói tuyệt tình kia, anh liền áo não không bao giờ nữa muốn đi cùng với cô nữa. Thế nhưng khi quay đầu, anh lại phát hiện ra chính mình vẫn còn nhớ thương cô như cũ! Cứ tưởng rằng sẽ quên đi, nhưng lại không thể nào quên được. Vì thế, để bản thân lại ngang dọc đuổi theo cô!
Các cô gái khác ở bên người anh, cho tới bây giờ mà nói, cũng không phải là không có, thậm chí nếu so vẻ xinh đẹp còn hơn cả An Hồng, cũng không hề thiếu. Các cô ôn nhu đáng yêu, hoặc tùy hứng, hoặc nghe lời, @MeBau*diendan@leequyddonn@ nhưng bất kể được nuông chiều như thế nào, ở trước mặt Lộ Vân Phàm đều là nói gì nghe nấy, rất biết vâng lời. Thế nhưng mà, Lộ Vân Phàm thì lại chưa từng bao giờ có chút cảm giác động tâm.
Bất kể là Sử Tiểu Trân, hay là Hồ Đan Ny, vẫn chỉ là các cô gái khác đối với anh. Trong mắt anh, không ai có thể vượt qua được cô gái có tên An Hồng kia.
Lộ Vân Phàm không biết vì sao lại như vậy. Anh có thể trả lời được câu hỏi trong cuốn “Mười vạn câu hỏi vì sao” , thế nhưng lại không thể giải đáp ra được một cái vấn đề đơn giản này.
Cho nên, khi An Hồng ghé vào lỗ tai anh nhẹ nhàng nói ra một câu "Lộ Vân Phàm, em nguyện ý", trong lòng Lộ Vân Phàm nhất thời liền như có một đóa hoa nở ra vô cùng xán lạn. dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com Anh biết, vấn đề khó hiểu này, cô gái khó hiểu nữ này, rốt cục anh đã có cơ hội được trải qua tác phẩm tinh tế này rồi.
Hai người quấn quít với nhau ở trong không gian chật hẹp của toilet. Lộ Vân Phàm một bên hôn môi An Hồng, một bên nóng nảy cởi nút áo quần của cô ra.
An Hồng đã ngừng sự giãy dụa lại, cô đứng vững lặng yên để cho chàng trai trẻ trước mặt mình tùy ý bận rộn. Cô nghe được giọng nói rời rạc của Lộ Vân Phàm ở bên tai mình: "An An, em thật đẹp..."
Vòi hoa sen chẳng biết đã được anh mở ra từ lúc nào. Lộ Vân Phàm lôi kéo An Hồng đứng ở trong nước nóng. Nụ hôn của anh lúc này trở nên cuồng nhiệt hơn so với lúc trước. Tác dụng của cồn đã lan tràn ở trong cơ thể, anh cảm giác mình cả người tràn ngập sức mạnh, giờ này khắc này, thầm nghĩ chỉ muốn chinh phục cô gái ở trước mặt.
Áo ngực của An Hồng bị Lộ Vân Phàm kéo xuống, di@en*dyan(lee^qu.donnn) chiếc quần ngố cùng với chiếc quần lót cũng đã bị anh lột xuống. Lộ Vân Phàm gần là dùng răng cắn cắn lên da thịt của cô. An Hồng nhắm mắt lại, cả người run run, không dám nhìn vào thân thể anh chút nào.
Cô chưa từng bao giờ xem phim A (phim AV, phim cấp 3) , chưa từng bao giờ nhìn thấy cái bộ phận nam tính kia. Vừa rồi thoáng nhìn xuống phía dưới, cô cảm thấy quá sợ hãi. Sự sợ hãi chiếm lính toàn bộ lòng của An Hồng. Ở trong lòng An Hồng lần lượt tự hỏi mình: Thật sự có phải mọi việc cứ như vậy là kết thúc hay không
Cô hiểu rất rõ, lý trí của Lộ Vân Phàm vẫn còn tồn tại, nếu cô ra sức giãy dụa, anh nhất định sẽ buông tha cho cô. Nhưng mà, trong óc cô lại dâng lên một cái ý niệm cổ quái, cái giọng nói kia đang nói: An Hồng, không phải sợ, cứ tiếp nhận anh ấy đi!
Không hiểu vì sao cái ý niệm kia lại lan tràn mãnh liệt ra khắp cơ thể cô. Ở trong lòng An Hồng những ý niệm về quan niệm về đạo đức, quan niệm về trinh tiết, quan niệm về tình yêu cứ giằng co lẫn nhau. diⓔn♧đànⓛê♧quý♧đⓞn Trong đầu An Hồng còn chưa lí giải ra một chữ nào, thì trong thân thể lại nổi lên một loại cảm giác kỳ quái khác. Khi anh hôn môi, xúc giác làm cho thân thể của cô càng ngày càng nóng, linh hồn phảng phất đã bay lên cao. An Hồng mở to mắt, tùy ý để cho nước ấm rơi ở trên mặt mình. Cô chậm rãi giơ tay lên, vây quanh khít khao thân thể người con trai ở trước mặt mình. Ngón tay lướt qua làn da của anh, cảm nhận được nhiệt độ trên người anh thật khó đè nén xuống, còn có chút hơi hơi run run.
Lộ Vân Phàm đang run rẩy, anh cảm nhận được những ngón tay của An Hồng khẽ vuốt trên lưng mình. Nhất thời anh liền cảm thấy hưng phấn lên. Anh kéo tay An Hồng qua đặt ở trên bụng dưới đã căng chặt của mình, tiếp tục đi xuống dưới, xuống thêm chút nữa, khiến cho ngón tay cô chạm đến nơi đang trào dâng của anh.
Cả người An Hồng run lên, không nhịn được mà cúi đầu xuống nhìn lại. Lộ Tiểu Phàm đã sớm ngẩng cao đầu, gần như sắp dán vào ở trên bụng anh, kích cỡ cực đại, màu sắc hồng hào, làm cho đầu óc An Hồng thấy như hôn mê. Lộ Vân Phàm muốn để cho cô nắm giữ lấy bảo bối của mình, nhưng An Hồng lại xấu hổ không làm được. Ngón tay của cô vừa sờ tới bên dưới liền lập tức mở ra, nhưng Lộ Vân Phàm lại nhất quyết không tha. Anh lại nắm lấy tay cô, bắt buộc cô phải nắm lên nó.
Nơi đó bộ lông mọc thành bụi. An Hồng đã muốn hỏng mất, tay nắm giữ bộ phận này, trong nháy mắt, Lộ Vân Phàm liền lớn tiếng rên rỉ lên một tiếng, An Hồng sợ tới mức muốn nhảy lên, Lộ Vân Phàm cũng đã cúi đầu hôn lên môi của cô, thân thể dùng sức cọ xát ở trên người cô. Đỉnh chóp mềm mại của Lộ Tiểu Phàm để ở trên bụng An Hồng, An Hồng sợ tới mức muốn nước mắt chảy xuống, việc đã đến nước này, cô biết cô đã trốn không thoát.
Lộ Vân Phàm tắt vòi hoa sen đi, mò lấy một chiếc khăn tắm lớn khoác lên trên người An Hồng, ôm ngang người bế bổng cô lên đi về tới chiếc giường đơn trong phòng .
Trong phòng ánh sáng mờ ảo, cả người An Hồng run run. Lộ Vân Phàm nằm ở trên người cô, một lần lại một lần nhẹ nhàng cẩn thận hôn lên môi cô. Anh gọi tên của cô, ánh mắt thật dịu dàng thật dịu dàng. Đôi tay chạy không ngừng ở trên thân An Hồng, mỗi nơi khi bàn tay đi qua đều có thể làm An Hồng cảm thấy một trận tê dại, tim đập không thôi.
Cô hoàn toàn không biết phải nên làm như thế nào, anh cũng vậy, cũng không biết phải làm như thế nào, chỉ có thể mặc cho bản năng có thể chỉ dẫn tất cả các động tác. Bối rối đến nửa ngày, bàn tay của Lộ Vân Phàm dò xét đến hạ thân, nắm giữ bảo bối của mình để ở lên trên hạ thân của An Hồng đang ở phía dưới thân thể của mình.
"An An... Cho anh nhé, có được không?" Lộ Vân Phàm thấp giọng thì thầm nói, giọng nói nghe khàn khàn.
An Hồng không lên tiếng, Lộ Vân Phàm liền hoạt động, nhưng mà chân của An Hồng gắt gao siết chặt với nhau, anh làm thế nào cũng không tìm thấy nơi đó, chứ đừng nói tìm ra đường dẫn để đi vào.
"An An, An An, An An yêu quý, cho anh đi..." Anh nhấc chân An Hồng lên, nắm lấy Lộ Tiểu Phàm một lần lại một lần tìm kiếm nơi để vào, nhưng lại vẫn như trước, không thể vào được. Đầu Lộ Vân Phàm vã ra một lớp mồ hôi, miệng cũng rên rỉ kêu lên, "An An, giúp anh một chút."
"Hả?"
"Anh không tìm thấy nơi ấy..." Lộ Vân Phàm dừng động tác lại, nhẹ nhàng hít thở, "Anh chưa từng bao giờ làm..."
"Em cũng không có!" An Hồng đột nhiên bắt đầu đẩy Lộ Vân Phàm, "Để cho em đi thôi! Lộ Vân Phàm, em van anh đấy! Em... em sợ hãi!"
"Đừng sợ... Là anh mà... An An..." Lộ Vân Phàm nỉ non ở bên tai cô, "Sớm hay muộn em đều là của anh, chúng ta tương lai sẽ cùng nhau kết hôn... An An, đừng sợ."
An Hồng thật sự muốn khóc rồi. Cô xấu hổ và giận dữ không thể chịu nổi, cũng đã đâm lao đành phải theo lao. Lộ Vân Phàm lại cúi đầu bận rộn, vẫn không tìm thấy nơi ấy, anh dứt khoát ngồi dậy, nhìn xem thân thể An Hồng. An Hồng chỉ cảm thấy cả người máu đều đã xông lên đỉnh đầu. Cô gắt gao kẹp lấy chân quay trở mình đi. Lộ Vân Phàm nhìn thấy phần lưng trơn bóng nhẵn nhụi của cô. Thân thể thanh xuân mỹ lệ của cô gái trẻ làm tim của anh nổi lên một trận kinh hoàng. Anh như bị kích động lên, bỗng chốc liền nhào tới trên người An Hồng, lỗ mãng lôi kéo đùi cô, tìm kiếm cái nơi ra vào đã sắp làm anh phát cuồng lên rồi.
An Hồng bị đau, sử dụng cả tay chân bắt đầu đọ sức cùng anh. Cô không hé răng, chính là cắn răng cùng anh lôi kéo. Nhưng dù sao cô cũng là nữ sinh, căn bản là không thể đấu lại một nam sinh huyết khí đang sôi trào kia. Không bao lâu, Lộ Vân Phàm đã đã tìm được một tư thế mà anh tự nhận thấy là thích hợp, Lộ Tiểu Phàm nhanh chóng để ở lối vào, anh hơi cong thắt lưng một cái, rốt cục bảo bối cũng chen vào được một chút.
Đột nhiên đau đớn ập đến làm An Hồng kêu lên một tiếng, rốt cuộc nước mắt cô liền rớt xuống, một bên vừa đánh Lộ Vân Phàm, một bên cô vừa kêu lên: "Buông em ra! Buông em ra! Anh buông em ra mau!"
"An An... Em hãy thả lòng ra cho anh một lát... Anh sẽ không cử động." Lộ Vân Phàm tùy ý để cho tay của An Hồng đánh vào ở trên người của mình. Anh cắn răng lại, lại hướng vào trong cơ thể của cô như trước.
"A..." Lộ Vân Phàm than nhẹ một tiếng, rốt cục Lộ Tiểu Phàm đã hoàn toàn đi vào trong thân thể An Hồng.
Thân thể An Hồng phảng phất như bị xé nứt ra vậy. Hai mắt An Hồng đẫm lệ mơ hồ nhìn chàng trai trẻ ở trên người mình. Anh cau mày, biểu cảm không hiểu, một đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm cô như cũ: "An An, đừng sợ... Anh đã đi vào rồi."
"Hu hu hu hu... Đau quá! Lộ Vân Phàm! Đau quá!" An Hồng đau đến không sao chịu được, thân thể cũng ngừng sự giãy dụa lại. Bởi vì càng giãy dụa cử động, cô lại càng thêm đau đớn khó nhịn. Cô bắt lấy cánh tay Lộ Vân Phàm, móng tay cắm vào da thịt anh thật sâu: "Lộ Vân Phàm, anh nhẹ một chút, nhẹ một chút đi, đau quá!"
"Không đau, lập tức sẽ hết đau ngay bây giờ! Anh... Anh không cử động nữa." Lộ Vân Phàm nhìn cô, trong ánh mắt nổi lên sự thương tiếc. Thế nhưng mà lời vừa mới dứt, anh lại đột nhiên chuyển động mãnh liệt, tần suất lớn đến mức làm cho thân thể An Hồng cũng bắt đầu bị lay động theo.