Editor: Mẹ Bầu
An Hồng và Lộ Vân Phàm song song cùng há hốc mồm, tay cứ cầm đôi đũa đến quên ăn. Bộ dạng Hàn Hiểu Quân lại là một bộ nhìn thấy nhưng không thể nói gì, chú ý từ từ ăn đồ ăn. Anh còn mời mọc An Hồng cùng Lộ Vân Phàm: "Ăn đi thôi, nhân lúc còn mau nóng ăn đi."
Tần Nguyệt cảm nhận được tầm mắt của An Hồng, liền ngẩng đầu lên nhìn cô cười: "Mình muốn giảm béo, trong đồ ăn đều là dầu mỡ, ăn nhiều không tốt."
An Hồng chớp chớp mắt, không nói gì, gắp lên một miếng sườn ăn. Tuy nhiên sau đó cô liền phát hiện, Tần Nguyệt chỉ ăn một ít rau củ gì đó, hoàn toàn không chạm vào đồ ăn mặn.
Lộ Vân Phàm cũng ăn sườn, cảm thấy mùi vị không tệ, hỏi Tần Nguyệt: "Có phải là tôi đã gọi đồ ăn không hợp khẩu vị của cậu hay không?"
Tần Nguyệt cười: @MeBau*diendan@leequyddonn@ "Không phải đâu, chỉ là hiện tại mình không ăn thịt."
"Hả?" Lộ Vân Phàm kinh hãi, "Không ăn thịt? Vậy cậu ăn thịt gì?"
"Thịt heo, thịt dê, thịt bò thì không ăn một chút nào, mình ăn nhiều lắm cũng chỉ có chút thịt gà thôi! À mình còn ăn cá!"
Lộ Vân Phàm mau chóng vẫy tay kêu người phục vụ: "Thêm con cá!"
Hàn Hiểu Quân ngăn trở anh: "Không cần đâu, cô ấy chỉ ăn một chút, ăn không hết sẽ lãng phí."
Tần Nguyệt cũng phụ họa: "Không cần kêu thêm đâu, mình ăn chút rau dưa là tốt rồi, kỳ thực mình tuyệt đối không đói."
Lộ Vân Phàm cũng không miễn cưỡng nữa, đồ ăn lại được tiếp tục mang lên. Nhìn thấy Tần Nguyệt mỗi một lần gắp đồ ăn, lại một lần dùng đũa nhúng thức ăn ở trong chén trà chao dầu đi như vậy, cách một lát lại còn muốn đổ bỏ nước trong chén trà đi, đổi một chén mới như thế, die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on Lộ Vân Phàm ăn có chút không biết ngon. Anh quay đầu nhìn sang An Hồng, cũng thấy cô ăn mà trong lòng không được yên.
Bọn họ tùy ý trò chuyện, bàn luận về những chuyện lý thú ở trong trường học, còn có một chút tình hình gần đây của các bạn học thời trung học. Hàn Hiểu Quân luôn luôn không nói lời nào, chính là lẳng lặng ngồi nghe.
Ăn được không nhiều lắm, Lộ Vân Phàm muốn đi thanh toán, nhưng Hàn Hiểu Quân ngăn trở anh: "Để anh!"
Lộ Vân Phàm còn muốn kiên trì, nhưng đã bị một câu nói lại của Hàn Hiểu Quân đành trở về: "Đừng cãi cọ nữa, cậu vẫn còn là sinh viên đó."
Lộ Vân Phàm lập tức liền ngậm miệng lại. Dù sao giằng co đối với một việc nhỏ như vậy, thật sự cũng không có ý nghĩa gì.
Sau khi ăn xong, bốn người cùng đi ra khỏi nhà hàng. Hàn Hiểu Quân lấy ra chìa khóa xe, nói với An Hồng: diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn "Để anh hai người trở về nhà."
An Hồng còn chưa kịp trả lời, Lộ Vân Phàm đã cự tuyệt luôn: "Không cần đâu, em và An Hồng còn muốn đi dạo, hai người cứ đi trước đi là được."
Hàn Hiểu Quân không để ý đến Lộ Vân Phàm, chính là nhìn vào An Hồng chờ đợi câu trả lời của cô. An Hồng gật gật đầu, cầm tay Lộ Vân Phàm nói: "Vừa rồi em ăn đã rất no, em cũng còn muốn đi dạo một lát, hai người đi về trước đi."
"Cũng được, hai chúng tôi đi trước vậy, hai người nhớ đừng về nhà quá trễ đó, hẹn gặp lại." Ánh mắt của Hàn Hiểu Quân có chút ảm đạm, Tần Nguyệt khoác tay lên cánh tay của anh, vẫy tay đối với An Hồng: "Chúng mình đi nhé, An Hồng, Lộ Vân Phàm, bye bye! Hẹn lần sau gặp lại."
"Bye bye." An Hồng vẫy vẫy tay, nhìn theo Tần Nguyệt cùng Hàn Hiểu Quân đi xa dần. di●ễn‿đàn‿l●ê‿quý‿đ●ôn Tần Nguyệt mặc chiếc quần jeans bó chặt lên người, hai chân của cô nhìn giống như hai cây sào trúc được bọc lại vậy. An Hồng nhìn mà như đang nằm mộng.
Thẳng đến nhìn không thấy bóng lưng của bọn họ nữa, Lộ Vân Phàm mới ôm chầm lấy bả vai của An Hồng: "Đi, chúng ta đi ăn hiệp đấu sau nào!"
"Hả?"
"Anh vẫn chưa ăn no!" Lộ Vân Phàm trừng lớn mắt, "Nhìn Tần Nguyệt ăn cơm như thế, có ai còn có thể nuốt trôi được chứ! Làm cho anh có cảm giác như những thứ mình ăn vào đều là mỡ heo không vậy!"
"..."
"Đi thôi! Đi ăn đồ nướng có được hay không? Anh đặc biệt nhớ đến được ăn từng miếng từng miếng thịt."
"Hay lắm."
"Hử?"
"Em cũng vậy, cũng chưa ăn no." An Hồng hướng Lộ Vân Phàm nở ra một nụ cười, "Muốn ăn thịt dê xiên đến muốn điên rồi!"
Lộ Vân Phàm cười to, dắt tay An Hồng liền bước đi.
Hai người ở trong quán đồ nướng, mải mê nướng đến khí thế ngất trời, thịt dê xiên, mề vịt, cánh gà, lạp xườn, ngô, từng thứ một được bày ra, một bên uống Coke ướp lạnh, một bên vội vàng đưa vào trong miệng những mĩ vị béo ngậy mà người ta vừa nướng xong.
Ăn như “lang thôn hổ yết” (*) một trận, Lộ Vân Phàm mới vuốt bụng dừng lại. Anh một bên bôi bột thìa là lên xiên thịt dê, một bên lắc đầu thở dài: "Hàn Hiểu Quân nhất định chưa từng bao giờ được hưởng thụ cái thời khắc như thế này."
(*) Lang thôn hổ yết: Câu thành ngữ chỉ sự ăn uống vội vàng ngấu nghiến. Tương đường với câu thành ngữ ở Việt Nam: ăn như hổ đói; ăn như hà bá đánh vựa; ăn như thần trùng mở mả.
"Cái gì?" An Hồng một bên vừa phun xương gà ra, một bên ngẩng đầu lên nhìn anh.
"Được cùng bạn gái ăn uống thả cửa với nhau ấy! Anh xem bộ dáng kia của anh ta đến nghẹn mà chết rồi. Đầu óc Tần Nguyệt cũng là có bệnh, ăn một bữa cơm mà còn như vậy, bình thường không biết còn giảm béo thế nào nữa."
An Hồng cúi đầu, cô cũng có cảm giác như thế. Nhìn Hàn Hiểu Quân cùng với Tần Nguyệt, cô có thể nhận thấy được, Hàn Hiểu Quân cũng không được mấy vui vẻ.
"Làm bạn trai của Tần Nguyệt thật sự rất thống khổ. Nếu đổi lại là anh, nhất định sẽ bóp miệng của cô ấy ra, nhét vào trong đó các loại đồ ăn ngon gì đó. Nếu như cô ấy mà không chịu ăn, anh liền bye bye với cô ấy luôn!" Lộ Vân Phàm nhớ đi nhớ lại liền cười rộ lên. Ánh mắt anh sáng lên nhìn An Hồng, "An An, anh cảm thấy chúng ta rất hạnh phúc! Thật sự, đặc biệt đặc biệt hạnh phúc!"
"Ăn đồ của anh đi!" An Hồng lấy mấy vòng mề vịt bắc lên giá nướng, rắc rắc lên đó muối và bột thìa là, rồi đưa cho Lộ Vân Phàm.
"Anh nói thật chứ sao." Lộ Vân Phàm cũng không sợ nóng, mau chóng cắn lên mề vịt, "Còn có, anh quyết định khi nghỉ đông sẽ đi học lái xe."
"Cái gì?" An Hồng có chút kinh sợ.
"Ờ. Ba ba anh nói, chờ khi nào anh thi được bằng lái, liền mua cho anh một chiếc xe, đến lúc đó chúng ta đi về trường học liền dễ dàng rồi."
"Anh còn đang học đại học, mua xe cái gì chứ!"
"Trong trường học có không ít người đã mua xe rồi thôi. Lạc Phong cũng mua đó, chính là cậu ta không lái xe đi thôi."
"Cậu ta mua thì anh liền mua sao? Anh mới bao nhiêu tuổi hả!"
Lộ Vân Phàm có chút không hiểu nhìn lại An Hồng: "Em không thích?"
"Không thích." An Hồng cúi đầu uống cola. Chuyện gia cảnh của Lộ Vân Phàm vẫn là vấn đề gì đó mà cô luôn để ý. Lúc này nếu như Lộ Vân Phàm thật sự muốn mua một chiếc xe, thì sau này còn gì nữa?
"A..." Lộ Vân Phàm cong miệng lên, "Đã biết rồi, vậy thì anh sẽ không mua xe, sớm đi học để thi lấy bằng lái trước thì cũng có thể chứ?"
"Ừ."
Lộ Vân Phàm nhìn sắc mặt của An Hồng đã có chút dịu lại điều hòa hơn, nghĩ nghĩ nói: "Trong kỳ nghỉ hè Lạc Phong lái xe đưa bạn gái của cậu ta đi ra ngoài du ngoạn. Anh cảm thấy thế cũng rất tốt, nghĩ đến nghỉ đông thi được bằng lái xe rồi, sau học kỳ là có thể mua xe. Kỳ nghỉ hè sang năm là có thể mang em đi ra ngoài chơi rồi."
An Hồng nhìn sang Lộ Vân Phàm, biết ý nghĩ của Lộ Vân Phàm kỳ thực rất đơn giản, cũng không nói cái gì nữa, chỉ là nghĩ đến Hứa Lạc Phong, An Hồng nghĩ tới một điều gì đó, không khỏi hỏi: "Đúng rồi, em hỏi anh này, có phải là em đã từng làm một chút chuyện gì đó không thích hợp, đã trêu chọc đến Hứa Lạc Phong hay không? Vì sao mỗi lần nhìn thấy ánh mắt của cậu ta, em đều cảm thấy có cái gì đó rất quái dị?"
"Ánh mắt của cậu ta nhìn em là lạ sao?" Lộ Vân Phàm kinh hãi, "Không phải là cậu ta coi trọng em đấy chứ!"
"Không phải vậy! Ài, thế cậu ta không nói năng gì với anh hay sao?" An Hồng nghĩ mãi mà không rõ. Cô nhăn mày lại, cẩn thận từng ly từng hỏi, "Anh nói xem. có phải là cậu ta coi trọng anh hay không?"
Lộ Vân Phàm phun ra một ngụm coke "Phốc" một cái, tiếp theo liền lớn tiếng ho khan.
Anh trì hoãn một nửa sức lực, nhìn ánh mắt của An Hồng một bộ nghiêm trang, lắc đầu nói: "Không có, không có khả năng ấy đâu! Hai đứa bọn anh là anh em với nhau đã nhiều năm qua." Lộ Vân Phàm nghĩ nghĩ, còn nói, "An An, em đừng nghĩ nhiều! Đại khái là bởi vì vài năm trước anh luôn luôn chạy đuổi theo em, Lạc Phong cũng đã từng có chút ý kiến đối với anh."
"Cậu ta có ý kiến với anh được chỗ nào là đúng chứ, rõ ràng chính là có ý kiến đối với em thôi!"
"Không có!" Lộ Vân Phàm đưa tay vén mái tóc của An Hồng lên, "Để anh đi với cậu ta, nếu như cậu ta còn dám có gì kỳ quái đối với em nữa, anh liền đập cho cậu ta một trận!"
"Chán ghét! Trên tay anh đều là dầu mỡ!" An Hồng phẩy tay của Lộ Vân Phàm ra, "Đừng nói gì hết, dù sao em và cậu ta cũng không quen thân với nhau, cũng không có chuyện gì, em chính là thuận miệng nói ra thôi."
"Ừ!" Lộ Vân Phàm cười đến xán lạn, lại vùi đầu đối phó đối với đồ ăn ngon trên giá nướng.
An Hồng lẳng lặng yên tĩnh nhìn tướng ăn vui vẻ của Lộ Vân Phàm, nghĩ vừa rồi cùng ăn bữa cơm kia cùng với Tần Nguyệt và Hàn Hiểu Quân, trong lòng đã cảm thấy có chút kỳ quái.
Cô tựa như cảm nhận được sự cực đoan của Tần Nguyệt, cảm nhận được tâm tình không thể không nề hà của Hàn Hiểu Quân. Anh cùng với Tần Nguyệt có như trước, qua nhiều năm như vậy rồi, anh còn yêu cô ấy sao?