Thanh Xuân Của Tôi Và Bạn Cùng Bàn

Chương 3

Năm lớp 10 , toán cũng không có gì khó khăn nhưng do cô dạy toán bài dễ lại giảng nhiều khiến mọi thứ trong não tôi rối lung tung beng. Đi học thêm rồi vẫn không hiểu cái chi mô...

Lâm thì không học thêm cô ấy, cậu ấy học thêm người khác, bài toán nào cũng làm được...

Một hôm tôi vào lớp học thêm, ngày hôm sau sẽ phải kiểm tra 45 phút, cả đám xúm lại phát mấy tờ giấy kiểm tra. Con Yến dúi 1 tấm vào tay tôi:

- Đề này tao mới photo được, cầm đi mai làm!

Tôi tin thật, cả buổi tối bỏ ra chỉ để nghiên cứu mấy bài toán trong đó. Hôm sau, tôi vênh mặt với Lâm:

- Này, tôi có đề đó nha, năn nỉ đi tôi đưa.

Lâm khá dửng dưng, không thèm nói gì cả. Tôi chu môi, hứ 1 cái thật to:

- Lát nữa xem ai không làm bài được nhé!

- Cậu lo ôn bài đi, đừng có chăm chăm vào học mấy cái đó.- Cậu ta tốt tính nhắc nhở nhưng tôi vẫn không chịu nghe, chỉ chuyên tâm học thuộc lòng đáp án có trong giấy. Hừm...

Đến lúc phát đề tôi mới tá hỏa, hoàn toàn không giống những gì tôi đã ôn. Mấy bài đầu tiên khá cơ bản nên tôi làm được, còn những bài phía sau thì... tôi tính nhẩm, cũng được 3 điểm rồi, còn 7 điểm kia thì tính sao đây?

Tôi nhìn qua Lâm, cậu ta đã làm xong, còn nhìn sang tôi, liếc vào tờ giấy trống không phía dưới. Tôi chắp tay trước mặt, nhăn nhó vái 2 cái nhờ cậu ấy giúp đỡ. Lâm thở dài:

- Cậu trả tôi cái gì đây?

- Cái gì cũng được!- Tôi mỉm cười thảo mai, 2 mắt mở to chờ đợi.

- Nghe có vẻ hấp dẫn.- Cậu ấy gật đầu, liếc nhìn đề bài của tôi, chầm chậm giải lên giấy nháp đẩy sang cho tôi. Tôi mừng như vớ được vàng, vội vội vàng vàng chép vào giấy.

Lúc phát bài, Lâm được 9.5, còn tôi được 9. Con Yến bị cả lớp tẩn cho 1 trận vì tung tin vịt. Xùy, đáng đời, nếu không có Lâm không chừng tôi đã bị điểm kém rồi ấy!

Cuối giờ, Lâm gọi tôi:

- Ngày mai là chủ nhật, cậu... đi uống trà sữa với tôi được chứ?

- Ồ, cậu cũng biết đi chơi cơ đấy!- Tôi vỗ tay, ồ lên thích thú. Cậu ta gãi gãi đầu:

- Thật ra thì tôi không rành đường sá ở đây lắm, định nhờ cậu chỉ đường nên mời đi trà sữa vậy mà!

- Tất nhiên là được rồi, tối mai tôi sang chở cậu nhé!- Tôi vui vẻ nở nụ cười. Cậu ta gật gật đầu, đưa cho tôi số điện thoại, có gì thì gọi trước. Cậu ta cũng dùng điện thoại nữa cơ đấy...

Ngày hôm sau, tôi đến sớm hơn hẹn, đứng ngoài cửa nhấn chuông cả buổi trời cũng chẳng thấy, gọi điện thì Lâm cũng không bắt máy. Đợi đến hơn 6 giờ tối, cậu ấy mới xuống mở cửa nhà. Lâm ngạc nhiên nhìn tôi:

- Cậu chờ lâu chưa?

- Lâu đến nỗi tôi có thể uống 20 ly trà sữa. Này, cậu cầm lái cho nhìn menly tí đi!- Tôi ngồi xuống yên sau cho cậu ấy chở. Lâm khoá cổng rồi đèo tôi đi. Tôi ngồi phía sau chỉ đường, còn cậu ấy thì chạy theo chỉ dẫn. Suốt đường đi, tôi luyên thuyên đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, mặc kệ người cầm lái có khó chịu hay không.

Đến quán trà sữa quen thuộc, tôi nhanh chân chọn bàn bên cửa sổ ngồi xuống, vỗ vỗ ghế bên cạnh:

- Đây này, view đẹp nhỉ?

Lâm đi vào ngồi cạnh tôi. Cậu ta lịch thiệp đẩy menu:

- Lady first!

- Biết đùa nữa cơ đấy!- Tôi phá lên cười làm cậu ta đỏ mặt. Ngồi cạnh nhau tôi lại thấy chật, chỉ tay về chiếc ghế đối diện:

- Cậu sang đó ngồi cho thoải mái.

Lâm nhìn 1 hồi lâu rồi cũng gật đầu chuẩn bị đứng dậy. Đúng lúc, Phong, cậu bạn học cùng lớp tôi đẩy cửa quán bước vào, cậu ấy lập tức nhận ra tôi và Lâm, nở nụ cười:

- Trùng hợp nhỉ, ngồi chung được không?

- Tất nhiên là được rồi!- Tôi vui vẻ nở nụ cười. Lâm lập tức ngồi phịch xuống ghế cạnh tôi, chỉ tay vào chiếc ghế đối diện:

- Ở đó còn thừa 2 chỗ.

Phong nhướn mày, tự nhiên ngồi vào chỗ trống. Lâm trầm hẳn xuống, không nói tiếng nào, còn tôi và Phong thì cười đùa rất tự nhiên. Phong hỏi:

- Hai người thực sự đang hẹn hò ư?

- Không phải đâu, Lâm chưa rành đường ở đây nên tôi chỉ giúp thôi. Không có hẹn hò!- Tôi vội xua tay. Lâm lên tiếng:

- Giống hẹn hò thật mà!

- Xùy, giống cái gì mà giống, bạn thân giúp đỡ nhau ấy mà...- Tôi phất tay. Phong cười cười...

Rất lâu sau đó, Phong nói với tôi:

- Mọi người đều hiểu lầm Lâm và cậu đang yêu nhau, nếu cậu muốn giải quyết vấn đề ấy thì bảo với mọi người cậu đang quen tôi...

- Vậy chẳng phải mọi người sẽ hiểu lầm tôi và cậu ư? Nhưng thôi kệ đi, mọi người nghĩ vậy cũng lâu rồi mà, họ hiểu sao thì hiểu.- Tôi nhe răng cười.

Tôi không xem đó là 1 lời tỏ tình, chỉ là 1 sự giúp đỡ.

Lúc họp lớp lần đầu tiên, Phong vẫn độc thân, nhanh chân chọn vị trí cạnh tôi, nói:

- 3 năm liền chỉ Lâm ngồi cạnh cậu, bây giờ tôi có dịp rồi!

Tôi nghe tim mình đau nhói, khẽ thở dài. Hương, cô bạn đơn phương Phong suốt mấy năm ròng lên tiếng:

- Năm ấy, Phong thích Vy cả lớp đều biết, chỉ có điều, cậu ấy kém may mắn hơn Lâm...- Nói rồi mắt cô bạn đỏ hoe, đúng vậy, Hương thích Phong cả lớp đều biết, chỉ là cô bạn kém may mắn hơn tôi.

Tôi rửa mặt, chẳng biết nước mắt đã thấm đầy từ bao giờ. Hoài niệm vẫn chỉ là quá khứ mà thôi...

Tôi lại suy nghĩ, mình có nên đến cuộc họp lớp năm nay không, gặp Lâm mình sẽ nói câu gì? Lâu quá không gặp, cậu khỏe chứ?

Năm ấy tôi thích Lâm, cả lớp đều không biết, chỉ mình tôi biết. Lâm thích tôi, cả lớp đều biết, chỉ mình tôi không biết. . .

Tôi bấm bụng, cứ giả vờ bình thản như chưa có chuyện gì gặp cậu ấy vậy . . .

Buổi tối, tôi trang điểm rất lâu, rất lâu, thấy hài lòng với diện mạo của mình, tôi mới yên tâm đến họp lớp. Tôi ra trước cửa nhà đứng đợi con Yến, nó đến trễ hơn tôi nghĩ, làm tôi đợi muốn mỏi mòn thành hòn đá. Bọn này không có khái niệm về thời gian nhỉ? Lát sau nó gọi điện thoại cho tôi, giọng bực tức:

- Tao bị chó săn bắt xe rồi, tao gọi cho Phong đến rước mày, chờ tí đi!

- Xui vậy, năn nỉ đi, không là tốn 1 khúc đó!- Tôi xụ mặt tiếp tục chờ đợi. . .

Thấy có người chạy đến, tôi vẫy tay:

- Phong, ở đây!

Người ấy chạy xe đến gần hơn nữa, đưa cho tôi cái nón bảo hiểm, lúc tôi nhìn thấy rõ mặt, muốn chạy trốn cũng không xong... Lâm, Lâm đến rước tôi. Con Yến, con bán đứng bạn bè, nói gọi cho Phong kia mà! Tôi chần chừ mãi, không nhận lấy cái nón bảo hiểm. Cậu ta đưa đôi mắt sáng liếc sang tôi, mất kiên nhẫn, chồng thẳng cái nón bảo hiểm lên đầu tôi, cài khoá cái tách.

- 5 năm rồi, cậu vẫn chậm chạp y như vậy!

- Tôi...- Tôi lo lắng cúi đầu, đã cố dặn lòng sẽ đối xử bình thường với cậu ta nhưng không thể, chỉ thấy sợ sệt xa cách.

Tôi thở dài leo lên xe. Lâm nói:

- Ôm cho chắc!- Rồi rồ ga phóng bạc mạng cô hồn, đua với tử thần. Tôi hoảng sợ ôm cậu ta cứng ngắc cứ sợ bị lọt xuống xe. Không ngờ ở bên Mĩ, người ta chạy xe Honda cũng như vận tốc xe ô tô.

Đến nơi hẹn, tôi khúm núm đi sau Lâm, gặp con Yến nhe răng cười thì mới biết mình bị gạt. Lúc đi trên xe còn tưởng nó bị công an bắt thật, nhờ Phong không được nên mới nhờ Lâm đón, không ngờ nó có chủ ý!

Tôi hất nó vào chỗ phía trong chiếm chỗ ở ngoài thì bị Lâm đẩy vào phía trong nữa, cậu ta ngồi cạnh tôi. Phong cười cứng ngắc:

- Lâm du học thấy có gì khác ở Việt Nam không?

- Tất nhiên là có. Bên Mĩ không có bàn đôi như bàn ở Việt Nam, các cậu nên cảm ơn nền giáo dục nước nhà đã tặng cho các cậu 1 người bạn cùng bàn!- Lâm từ tốn nói. Mọi người liền đổ dồn ánh nhìn vào tôi làm tôi bẽn lẽn nhìn đi nơi khác.

Không gặp 5 năm, Lâm trưởng thành và chín chắn hơn rất nhiều. Có thể nói là dậy thì "thành công". Gương mặt góc cạnh trở nên sắc nét, đôi mắt đẹp ẩn sau cặp kính giày cộm đã bắn tia từ năm lớp 12 được dịp phô bày. Thân hình cậu ấy săn chắc vạm vỡ không gầy gò như trước, thật ra cậu ấy đã tập gym từ năm lớp 11, chuyện này thì tôi biết rõ. Đẹp càng thêm đẹp, những cô bạn cùng lớp cứ len lén nhìn rồi xuýt xoa. Lúc trước tôi lại thấy Phong đẹp trai hơn Lâm, nhưng bây giờ thì Lâm siêu cấp đẹp trai, cứ như người mẫu Vĩnh Thụy thì ai cầm lòng nổi.

Cô Loan- chị gái ruột của Lâm lên tiếng:

- Năm nào các em cũng nhắc Lâm, năm nay được gặp rồi nhỉ?

Sở dĩ học lực của Lâm cực trội, thừa sức vào lớp chuyên nhưng do chị gái mình chủ nhiệm lớp thường nên mới chuyển vào lớp tôi.

Nhắc đến lại thấy tôi ngớ ngẩn tột độ. Học toán không xong, tôi năn nỉ Lâm dạy kèm cho mình. Lâm ban đầu còn không đồng ý như bị tôi than thở, đeo bám quá cũng gật đầu. Lần đầu tiên đến nhà Lâm, tôi thấy cô Loan mặc đồ ngủ ở nhà cậu ấy đi đi lại lại trong đầu liền nghĩ đến mấy... truyện hentai. Aizzzz, con trai có nhà riêng, đẹp trai thì con gái cứ mò đến rồi "đánh trận linh đình" là ra 1 bộ truyện. Nhưng không ngờ... người đó lại là cô Loan. Tôi cứ nghĩ cậu ấy đơn phương cô nên mới chuyển sang lớp thường học. Tôi cứ hoang mang, canh cánh mãi cho đến khi cô mang nước với trái cây ra cho tôi và cậu ấy:

- Hai đứa ăn rồi hẳn học. Chị có mua vài túi dâu, em nhớ mang ra cho Vy ăn cùng nhé!- Nói rồi mỉm cười bỏ đi. Tôi lại thêm tin tưởng chắc nịch, hentai Nhật Bản là có thật. Thấy vẻ mặt như mắc phải xương, táo bón mấy ngày của tôi, Lâm lên tiếng giải thích:

- Cô là chị gái ruột của mình. Đã rõ chưa?

- Ồ!- Tôi ồ lên 1 tiếng rồi mới biết mình suy nghĩ bậy bạ, ôm bụng cười ngặt nghẽo.

Giọng nói của con Yến vang lên cắt ngang dòng hồi tưởng của tôi:

- Haha, cô có nhớ cái lần Tiểu Vy nó xỉn rượu, ôm..

- Ăn đi Yến!- Tôi nhét miếng quýt vào miệng nó ngăn lại câu nói tiếp theo. Cả lớp đột nhiên cười rần, chỉ có Lâm là không hiểu nhìn nhìn tôi.

Tôi... tôi 2 năm về trước có say 1 lần, sau khi các bạn cùng lớp nhắc đến Lâm thì không tự chủ được uống rất nhiều rượu dù mình không biết uống. Sau đó, tôi chạy vào nhà vệ sinh ói 1 hồi lâu, không thấy tôi trở ra con Yến vào tìm... rồi cái clip... "Ngồi trong đêm tối, ôm bồn cầu gọi tên anh" ra đời. Ôi, chậc, con Yến thật mất dạy, nó bắn bluetooth cho mọi người truyền tay nhau nhân lúc tôi say bí tỉ quên đường về. Từ sau vụ ấy, tôi thề với lòng sẽ không bao giờ uống rượu nữa. . .

Cô Loan che miệng cười:

- Vy nhắc em nhiều nhất đó Lâm!

- Không có!- Tôi cãi lại. Tôi chỉ gọi tên cậu ấy đúng 1 lần lúc ôm bồn cầu thôi... còn lại hầu như chỉ ngồi nghe, không bao giờ chủ động nhắc đến. Lâm nhếch môi nhìn tôi:

- Vậy ư? Có không Vy?

- Đã nói là không!- Tôi hét lên rồi gục mặt xuống, giấu đi khuôn mặt đỏ bừng. Phong giải vây:

- Hôm nay thật đông đủ, gọi bia uống đi!

- À, mà cái vụ mượn rượu tỏ tình cứ 10 vụ thì sẽ thất bại đến 9 vụ đấy!- Lâm lên tiếng như sét đánh. Có liên quan ư? Có hay không chỉ mình Phong biết. . .

Bình Luận (0)
Comment