Minh Hiểu Khê không muốn cùng bà ta đôi co nhiều, cô làm lơ tất cả, mệt mỏi trở về phòng ngủ của mình, nằm dài trên giường nhắm mắt lại.
Tiếng mắng người của Đặng Tuyết Trinh cũng bị ngăn lại ở bên ngoài cánh cửa.
Sáng sớm ngày hôm sau.
“Con có chắc đây là nhà của nó không?”
“Chắc mà mẹ, con đã điều tra rất kỹ rồi…”
“Vậy thì tốt, con bấm chuông cửa đi.
Hôm nay mẹ phải ép nó ký vào giấy chuyển nhượng bằng được, ông già kia cũng sắp xuống lỗ rồi…”
“Con biết mà mẹ…”
Bên ngoài nhà của Đoàn Trường Sinh có một đôi mẹ con đang đứng ở đó.
“King koong…”
“King koong…”
“King koong…”
Chuông cửa reo lên đến lần thứ ba mà vẫn không có người mở cửa.
“Hai người tìm ai vậy?”
Minh Thu Hiền từ bên ngoài trở về, nhìn thấy hai người bọn họ thì tiến đến hỏi.
Nhìn người phụ nữ ăn mặc từ đầu đến chân đều là đồ hiệu, trang điểm đậm.
Bên cạnh cô gái trẻ cũng một thân đồ hiệu, mặt mày thanh tú trắng nõn.
Cô gái kia thấy Minh Thu Hiền thì không trả lời mà hỏi lại.
“Cô sống ở đây hả?”
“Đúng vậy, nhà của tôi ở bên này…”
Vừa nói cô ta vừa chỉ tay vào cửa nhà đối diện.
Cô gái kia nghe cô ta trả lời thì ánh mắt lập tức thay đổi, nói nhỏ với mẹ mình.
“Hình như cô ta là bạn gái của Đoàn Trường Sinh mẹ ạ.
Con đã điều tra rồi, hai người họ ở đối diện nhau.”
“Vậy hả?”
Người phụ nữ kia bắt đầu quan sát Minh Thu Hiền một lượt từ trên xuống dưới, trong lòng thầm bắt bẻ, hừ lạnh, nhưng ở bên ngoài vẫn nhàn nhạt hỏi.
“Cô có biết chủ nhà này không?”
“Biết…”
Minh Thu Hiền gật đầu.
Người kia nghe cô ta trả lời khẽ gật đầu lại hỏi tiếp.
“Cô có biết nó đi đâu rồi hay không?”
“Hai người là gì với anh ấy, tìm anh ấy có việc gì?”
Cô gái kia nghe cô hỏi thì liếc mắt, hất cằm, giọng nói lanh lảnh.
“Đây là mẹ tôi, còn tôi là em gái của anh Trường Sinh…”
Minh Thu Hiền nhíu mày suy nghĩ, cô ta đã điều tra qua, bố mẹ Đoàn Trường Sinh đã ly hôn, anh không thích bố mình, anh có một cô em gái cũng đang ở cùng với mẹ…
Càng nghĩ, Minh Thu Hiền càng chắc chắn, đây chính là mẹ và em gái của Đoàn Trường Sinh.
Nhớ khi nãy xuống nhà, cô ta đã gặp Đoàn Trường Sinh ra ngoài rồi, vậy là cô ta vội mời người vào nhà.
“Anh Trường Sinh đã ra ngoài khi nãy, chắc một lúc nữa mới về, nếu mọi người muốn chờ anh ấy về, không chê thì có thể vào nhà cháu ngồi một lát ạ.”
Hai mẹ con nhà kia nhìn nhau một chút, gật đầu.
“Cũng được…”
Minh Thu Hiền dẫn người vào nhà, thầm nghĩ ông trời đúng là mở mắt rồi, cho cô ta có cơ hội gặp mặt mẹ của Đoàn Trường Sinh và em gái anh trước, cô ta phải tranh thủ lấy lòng bọn họ mới được.
Nghe nói Đoàn Trường Sinh rất nghe lời mẹ và yêu quý đứa em gái của mình.
“Bác và em uống nước ạ…”
“Không tệ, cảm ơn cô.”
“Cạch…”
Tiếng nhà bên cạnh mở cửa.
“Nhật Ánh con ra xem có phải Trường Sinh về hay không?”
“Vâng ạ…”
Đoàn Nhật Ánh chạy ra cửa, thấy đúng là Đoàn Trường Sinh đã về, cô ta gọi với vào trong nhà.
“Mẹ ơi đúng là anh ấy về rồi ạ…”
“Ừm…”
Đỗ Lệ Thủy đứng dậy phủi phủi chỉnh lại váy, nói với Minh Thu Hiền.
“Cảm ơn cô nhé…”
“Không có gì đâu ạ…”
Đoàn Trường Sinh nhìn thấy hai mẹ con Đỗ Lệ Thủy thì lông mày nhíu chặt.
“Hai người đến đây làm gì?”
Đỗ Lệ Thủy cười cười, đi tới.
“Đến tìm con có chút chuyện cần bàn ý mà, chúng ta vào nhà rồi nói, ở đây không hay cho lắm nhỉ…”
“Vào đi…”
Đoàn Trường Sinh tránh sang một bên, để hai người vào nhà.
Vừa vào đến nhà anh đã nhìn hai người, lạnh lùng nói.
“Nói đi, có chuyện gì?”
Đỗ Lệ Thủy ngồi xuống sô pha, cũng không lòng vòng nhiều.
Bà ta đẩy ra một tập hợp đồng.
“Tôi muốn làm với cậu một giao dịch…”
Đoàn Trường Sinh rót cho mình một cốc nước, điềm tĩnh ngồi xuống, hai chân vắt chéo, nhìn thẳng vào bà ta.
“Giao dịch gì?”
Đỗ Lệ Thủy bị khí thế ở trong ánh mắt anh đè ép, vô thức lảng tránh.
“Tôi muốn cậu chuyển nhượng số cổ phần cậu có ở tập đoàn Đoàn Nguyên, cho em trai cậu…”
Đoàn Trường Sinh nhìn bà ta cười, áp suất trong không khí bị đè ép xuống đến ngột ngạt.
“Tôi nhớ mình chỉ có một em gái, sao hôm nay lại có em trai thế nhỉ?”
Đỗ Lệ Thủy cũng cảm thấy có chút khó thở, nhưng vẫn cố chấp nhìn thẳng sang anh, nói.
“Nó là em cùng cha với cậu… Cùng với cậu có chung một dòng máu nhà họ Đoàn.”
“Cạch…”
Anh đặt cốc nước xuống bàn, phát ra âm thanh chói tai, nặng nề, bất ngờ khiến người ta giật mình, có chút tâm lý bị đá thẳng một cái đau đớn, lung lay.
Đoàn Nhật Ánh vô thức rụt cổ lại ngồi sát lại với mẹ mình.
Đỗ Lệ Thủy nắm tay con gái.
Đoàn Trường Sinh thu hết tất cả vào trong đáy mắt, cười lạnh.
“Tôi nhớ đã từng cảnh cáo các người một lần rồi nhỉ?”
Đỗ Lệ Thủy vô thức nuốt nước bọt, bà ta biết sự đáng sợ của chàng trai trẻ trước mặt này rất rõ.
Nhớ lại những lời mà anh từng nói cách đây ba năm mà bà ta vô thức rụt đầu lại, trong lòng run rẩy.
Có lẽ anh trai của bà ta đã tính sai, báo hại bà ta rồi.
“Tôi…”
Đoàn Trường Sinh nhếch khóe môi, áp suất trong phòng hạ thêm xuống, đè ép người ta muốn vỡ tim.
“Tôi nói rồi, các người làm gì tôi không cần biết, nhưng đừng động tới tôi và người tôi quan tâm ra…”
“Tôi chỉ muốn cùng cậu làm giao dịch…”
Đỗ Lệ Thủy cố chấp nói.
Đoàn Trường Sinh nhìn bà ta, ánh mắt như con dao sắc nhọn lột tr@n bộ mặt giả tạo của bà ta xuống.
“Tập đoàn Đoàn Nguyên là cuộc sống, tâm huyết của ông nội tôi, các người lại nhăm nhe cắn vào hay sao.
Đó là việc khiến ông nội tức giận, cũng sẽ tính là động đến người tôi quan tâm rồi…
Một lần cuối cùng, tôi khuyên các người nên biết vị trí của mình ở đâu, đừng mơ tưởng hão huyền nữa, ăn miếng to sẽ chết ngẹn đấy…”
Nói xong anh cũng không muốn nghe bọn họ nói nhiều nữa, chỉ tay ra phía cửa.
“Nhà của tôi không muốn tiếp các người thêm bất cứ một lần nào nữa.
Mời về cho…”
“Mẹ ơi!”
Đoàn Nhật Ánh kéo kéo áo mẹ mình giục bà ta nhanh đi.
Cô ta thật sự không dám ở đây thêm một chút nào nữa.
Cái người anh cùng cha khác mẹ này của cô ta quá đáng sợ.
Khi hai người kia rời đi rồi, Đoàn Trường Sinh ngả người ra sô pha.
Anh đưa tay day day cái trán.
Sự xuất hiện của Đỗ Lệ Thủy ở đây, chứng tỏ ở bên nhà lớn đã có biến gì đó.
Anh khẽ thở dài, có lẽ cuộc sống bình yên này sẽ rất nhanh có mưa sa bão táp mà thôi.
Đúng như anh suy đoán, một giờ đồng hồ sau khi anh đang xem bản kế hoạch mới của công ty thì nhận được điện thoại của ông nội mình.
“Alo! Cháu nghe ạ…”
Đầu dây bên kia vang lên một giọng già nua mang theo mệt mỏi của một ông lão.
“Trường Sinh hả? Việc học hành của cháu ổn cả chứ?
Khụ… Khụ…”
“Ông bị ốm ạ?”
“Không sao, chỉ là dạo này ông cảm thấy trong người hơi mệt…
Khụ khụ…”
“Cháu việc học vẫn bình thường, ngày mai là chủ nhật cháu sẽ về thăm ông…”
“Haha… Đúng là cháu trai ngoan của ông.
Ông rất nhớ cháu đấy… Gọi điện cũng là muốn cháu trở về nhà một chuyến…”
“Vâng, cháu biết…”
“Ừm… Vậy ông chờ cháu ở nhà…”
“Vâng ạ…”
Trong một biệt thự xa hoa, ông cụ cất điện thoại, hài lòng gật đầu.
“Thằng nhóc này rất thông minh… không hổ là người tôi chọn kế nghiệp…”
Quản gia rót cho ông cụ một chén trà, cười nói.
“Vâng… Vậy cậu chủ nói bao giờ thì trở về ạ.”
“Ngày mai…”
Ông cụ nhấp một ngụm trà, ngả người ra ghế massage mà hưởng thụ cuộc sống.
(còn tiếp).