Minh Hiểu Khê chẳng muốn để ý đến Lục Lam Chi làm gì, cô muốn đi xem tình hình của đứa nhỏ bên kia.
“Cái cô này, cô làm bác sĩ kiểu gì vậy, tại sao lại bỏ đi không ngó gì đến cháu gái của tôi…”
Một bà cụ đi tới chặn đường của Minh Hiểu Khê lên tiếng chất vấn.
Minh Hiểu Khê nhìn bà ấy, bình tĩnh nói.
“Cháu gái của bà, ngay cả các nhân viên y tế chuyên nghiệp, cô ta cũng không cho chạm vào người để kiểm tra.
Còn cháu đây chỉ là sinh viên thực tập, nên cháu tự biết thân biết phận của mình, nào dám quá phận mạo phạm động tới…”
“Vậy các người còn không mau gọi bác sĩ tới…”
“Thưa bà, các bác sĩ đang cấp cứu cho bệnh nhân rất nặng, nên hiện tại chưa thể đến được…”
Bà cụ nghe giọng điệu của Minh Hiểu Khê thì vô cùng tức giận.
“Cô có thái độ gì thế hả? Cô đối xử với bệnh nhân như thế à? Có tin tôi sẽ kiện cô không?”
Đoàn Trường Sinh thấy bà cụ tức giận thì tiến lên, anh nhìn thẳng vào Minh Hiểu Khê.
“Cô ấy có bệnh sẵn trong người, hiện tại đang phát bệnh, có thể nguy hiểm tính mạng bất cứ lúc nào.
Em là một bác sĩ, anh nghĩ em nên công tư phân minh, đừng nhất thời bốc đồng mà gây ra hậu quả không thể khắc phục…”
Minh Hiểu Khê nhìn anh cười nhạt, lạnh lùng nói.
“Ý anh muốn nói là tôi đang ghen với cô ta vì anh, nên bỏ mặc cô ta phát bệnh…”
Cô chỉ vào anh, gằn giọng.
“Đoàn Trường Sinh, anh đừng quá coi trọng mình như thế…”
Nói rồi cô liền xoay người đi.
Thấy vậy Đoàn Trường Sinh nhanh chóng bắt lấy tay cô kéo lại.
“Khứ khứ… Anh… Anh ơi… Em… Khó chịu quá… Khứ khứ…”
Lục Lam Chi ở trên cáng cứu thương ôm lấy ngực khó nhọc thở.
Đoàn Trường Sinh nhìn cô ta lo lắng, lớn giọng với Minh Hiểu Khê.
“Mau gọi bác sĩ đến đây nhanh lên.”
Minh Hiểu Khê giật mạnh tay ra khỏi tay của anh.
Đoàn Trường Sinh lúc này đã có chút nóng giận.
“Em muốn để bệnh nhân chết mới hài lòng phải không, con người em sao lại nhỏ nhen, ích kỷ như vậy?”
Minh Hiểu Khê quay phắt lại nhìn anh, chỉ vào mình.
“Anh mới nói tôi làm sao?”
Đoàn Trường Sinh biết mình lỡ lời, miệng mấp máy nhưng không biết nên nói như thế nào.
Cô nhìn anh gật đầu.
“Được… Hoá ra trong mắt anh tôi là một con người như vậy đấy…”
Nói rồi cô đi thẳng đến chỗ Lục Lam Chi, động tác nhanh, chuẩn, dứt khoát bóp lấy cổ tay cô ta.
“Hự…”
Lục Lam Chi đang ôm ngực khó thở như bị điểm huyệt, mở to mắt kinh ngạc nhìn Minh Hiểu Khê.
Minh Hiểu Khê nhìn cô ta, cười lạnh, rồi nhìn bà nội của cô ta hỏi.
“Bệnh nhân có tiền sử bệnh hen mạn tính lâu năm đúng không ạ?”
“Đúng vậy?”
Bà cụ không cần suy nghĩ lập tức trả lời.
Minh Hiểu Khê gật đầu nói y tá bên cạnh ghi chép cẩn thận.
Cô nhìn Lục Lam Chi sắc mặt hồng nhuận đang tròn mắt nhìn mình, cười nói.
“Biểu hiện lâm sàng của cô cho thấy cô lên cơn hen cấp tính, hiện tại chúng tôi lập tức tiêm thuốc giãn phế quản và kháng sinh liều cao…”
“Không… Không…”
Lục Lam Chi nghe cô nói thì điên cuồng mà lắc đầu.
“Tôi… Tôi đỡ rồi…”
Minh Hiểu Khê vẫn giữ chặt tay cô ta, cho dù cô ta có dùng sức như thế nào cũng không thể thoát ra được.
“Không được, khi nãy cô rất thống khổ, cơn hen cấp tính làm sao có thể hết nhanh như vậy được.
Có phải cô sợ tiêm nên nói mình không sao không…”
Cô vô cùng ân cần an ủi chăm sóc.
“Như vậy không tốt chút nào, nếu như không dùng thuốc thì cơn hen cấp không được ngắt kịp thời, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng đấy.
Mạng người chỉ có một, cô chịu khó một chút là được rồi…”
Lục Lam Chi điên cuồng lắc đầu.
“Không, không, tôi không tiêm…”
Cô ta nhìn sang Đoàn Trường Sinh mà cầu cứu.
“Anh Trường Sinh, em không có sao đâu, khi nãy tâm trạng của em có chút hơi kích động nên mới như vậy, anh mau bảo cô ta dừng lại đi…”
Cô ta thực sự cảm thấy sợ hãi rồi.
Cô ta biết rất rõ những loại thuốc kia nếu tiêm vào người sẽ có tác dụng như thế nào… Cô ta không thể tiêm được…
Minh Hiểu Khê nhìn sang bà cụ và Đoàn Trường Sinh.
“Được rồi, hai người cũng thấy đó, cô ấy không hợp tác.
Nếu cô ấy từ chối tiêm thì tôi chỉ có thể hỏi ý kiến người nhà, các vị có đồng ý để chúng tôi tiêm thuốc hay không?”
Đoàn Trường Sinh không ngốc, đến lúc này anh đã nhận ra Lục Lam Chi đang gây chuyện, anh áy náy nhìn cô.
“Nếu cô ấy không muốn vậy thì không cần tiêm nữa…”
Minh Hiểu Khê buông Lục Lam Chi ra, mang đến đưa cho anh một tờ giấy.
“Vậy phiền các người ký vào giấy từ chối tiếp nhận điều trị này đi.
Kẻo đến lúc phát bệnh nữa lại gây chuyện ầm ĩ nói chúng tôi không chăm sóc chu đáo.”
Đoàn Trường Sinh sượng mặt cúi đầu ký giấy.
Minh Hiểu Khê lại đưa cho anh mấy tờ giấy khác.
“Cô ta nói bị ngã, chân đau, đây là chỉ định chụp chiếu và làm một số xét nghiệm các người đưa cô ta đi làm đi.”
Nói xong cô đang muốn rời đi nhưng như nhớ đến điều gì đó, lại quay người nói.
“Nếu không muốn làm những thứ này cũng được, ký giấy từ chối rồi xuất viện…”
Nhìn bóng lưng cô vội vã chạy đi, Đoàn Trường Sinh trong lòng như bị gió mùa đông bắc bao phủ, lạnh cóng cả người.
Lục Lam Chi nằm trên cáng cứu thương không dám lộn xộn, len lén dùng ánh mắt ra hiệu với bà nội của mình.
Bà cụ Thư hiểu ý cháu gái, quay sang giục Đoàn Trường Sinh.
“Chúng ta đưa con bé đi làm kiểm tra xem sao, chứ nó đau tái mặt rồi…”
“Vâng…”
Đoàn Trường Sinh thu lại tâm trạng đi tới đẩy Lục Lam Chi đi làm kiểm tra.
Bên này, Minh Hiểu Khê chạy trở lại phòng cấp cứu, đứa trẻ đang rất nguy kịch.
Bên cạnh mẹ của đứa bé đang gọi điện cầu xin ai đó cho máu.
Bên cạnh, mấy người bác sĩ cùng y tá cũng đang liên lạc đến hội nhóm máu hiếm để xin giúp đỡ.
Từng phút, từng giây trôi qua, tính mạng đứa nhỏ mỗi lúc một mỏng manh, mà mọi người vẫn chưa tìm được nguồn máu.
“Bíp… bíp…”
Máy theo dõi lại kêu lên báo hiệu đứa bé ngừng tim.
“Xốc điện…”
Đỗ Nguyên Khang vẫn luôn theo dõi tình hình sát sao phản ứng nhanh bắt đầu cấp cứu.
Minh Hiểu Khê cũng chạy tới giúp đỡ.
Năm phút trôi qua…
Mười phút trôi qua…
“Bíp…”
Một tiếng bíp kéo dài vang lên.
Trên đầu Đỗ Nguyên Khang ướt đẫm mồ hôi, anh thất thần buông tay.
Minh Hiểu Khê nhìn chằm chằm các đường chỉ số kéo dài.
Cô nhìn đứa trẻ nằm ở đó…
“Không…”
Cô nhảy lên cáng điên cuống ép tim…
Mọi người yên lặng nhìn cô gái nhỏ đang điên cuồng ép tim trong tuyệt vọng…
Mười phút nữa trôi qua…
“Hiểu Khê… Được rồi, xuống đi em…”
Đỗ Nguyên Khang ôm lấy cô xuống khỏi cáng.
Cô tê liệt ôm lấy anh mà khóc.
Tiếng một bác sĩ tuyên bố tử vong vang lên.
Mẹ của đứa nhỏ gào lên một tiếng tuyệt vọng rồi ngất đi.
Các bác sĩ vội vàng đỡ lấy người đặt lên giường bệnh còn trống.
Bên ngoài, một chàng thanh niên chỉ mặc một chiếc áo bà lỗ quần đùi cả người đầy mồ hôi chạy đến.
“Tôi đến để hiến máu…”
Anh ấy hô lên, nhưng khi nhìn thấy đứa nhỏ trên giường bệnh kia, các bác sĩ đang thất thần đứng đó, có những cô y tá đang rơi nước mắt, máy móc không còn chạy nữa… anh hơi lảo đảo lùi lại.
“Tôi đến muộn rồi…”
Anh ấy là người có nhóm máu hiếm, trong hội chữ thập đỏ, khi nhận được điện thoại có người cần máu gấp, anh đã không ngại đêm khuya, đường xa, quần áo cũng không kịp thay phóng xe hơn 50km chạy đến bệnh viện, nhưng cuối cùng đứa nhỏ vẫn không thể kiên trì chờ anh đến.
Anh ấy run run cúi đầu với đứa nhỏ.
“Xin lỗi… Tôi đã đến muộn…”
Một bác sĩ vỗ vỗ bả vai của anh ấy.
“Cậu đã rất có lòng rồi.
Cảm ơn vì đã đến…”
(còn tiếp).