Thanh Xuân Nở Hoa

Chương 156


Đoàn Trường Sinh ấp úng mãi vẫn không thể nói rõ được sự việc.
Lần đầu tiên trong đời anh cảm thấy nói chuyện lại khó khăn đến như vậy.
Minh Hiểu Khê nghe anh nói mất kiên nhẫn xua tay.
“Chúng ta chia tay đi…”
“Không thể… Anh không đồng ý…”
Minh Hiểu Khê cười nhìn anh.
“Anh đồng ý hay không, tôi không quan tâm.

Tôi chỉ là thông báo đến anh một tiếng, tôi chính thức cùng anh chấm dứt…”
Đoàn Trường Sinh lảo đảo về phía sau, như không thể tin được những gì mình nghe thấy.
“Tại sao chứ? Em không thể…”
“Không thể…”
Cô cắt ngang lời anh đang nói.
“Tôi không thể cùng yêu đương được với một người nói yêu tôi nhưng lại mập mờ cùng một cô gái khác, dùng áo của tôi mua tặng anh ta cho cô gái khác mặc.
Vì một cô gái khác mà lớn tiếng với tôi, không cần biết đúng sai bênh cô gái khác vô điều kiện…
Ủa! Khi đó anh có nghĩ tôi là bạn gái của anh hay không?
Xin lỗi tôi không phải thánh mẫu, những điều đó tôi không nhịn được…”
Đoàn Trường Sinh bị cô nói cho cứng họng, mãi mới có thể lên tiếng.
“Anh biết anh sai rồi.

Anh xin lỗi, anh xin thề sẽ không bao giờ có lần sau như thế nữa.”
Cô ngẩng cao đầu nhìn thẳng vào mắt của anh gằn từng tiếng một.
“Không, tôi không muốn nghe lời thề của anh, kể từ khi anh dùng tiền để giải quyết việc cho Lục Lam Chi kia, lúc anh và cô ta mập mờ không một chút khoảng cách nào, lúc anh vì cô ta mà lớn tiếng với tôi, thì cũng chính là lúc tôi hoàn toàn chấm dứt mọi niềm tin vào anh rồi.
Tôi cảm thấy anh và tôi không hợp, suy nghĩ và cách làm người của chúng ta khác nhau.


Tôi là người thẳng thắn, tôi không chấp nhận được việc dùng tiền đập nát lý lẽ của anh…
Vậy nên, anh, không cần nói gì thêm nữa, mời anh về cho…”
Đoàn Trường Sinh bị cô nói cả người đơ như cây cơ.

Anh đứng ở đó nhìn cô, cả người như bị ném vào hầm băng.
“Em không thể cho anh một cơ hội sao? Anh sẽ sửa đổi, tuyệt đối sẽ không tái phạm lại mà…”
Minh Hiểu Khê nghe anh nói thì khoanh tay gật đầu.
“Vậy anh đừng bao che cho Lục Lam Chi nữa, hãy để cô trả giá cho việc của cô ta đã làm, trả lại công bằng cho đứa nhỏ kia đi.
Nếu anh làm được, chúng ta sẽ nói chuyện tiếp…”
“Anh…”
Đoàn Trường Sinh siết chặt nắm đấm, mãi vẫn không thể đưa ra được quyết định.
Minh Hiểu Khê nhìn anh, trong ánh mắt tràn đầy sự thất vọng.
“Có lẽ anh không yêu tôi như anh nói.

Lục Lam Chi đối với anh quan trọng hơn tôi nhiều…”
“Không phải…”
Đoàn Trường Sinh hốt hoảng muốn giải thích, nhưng lại không biết phải nói cái gì.
“Mời anh về cho, sau này chúng ta không liên quan gì đến nhau nữa…”
Cô đẩy anh ra ngoài, anh không dám phản ứng lại vì sợ ảnh hưởng vết thương của cô.
Đoàn Trường Sinh trở về nhà thấy Lục Lam Chi đang ở trong nhà mình, anh nhíu mày.
“Em về đi, sau này đừng đến nhà anh nữa…”
“Tại sao?”
Lục Lam Chi kinh ngạc mở to mắt ngây thơ nhìn anh.
Rồi như nghĩ đến điều gì đó, cô ta nói.
“Là bạn gái của anh không muốn em đến nhà của anh hay sao?”
Cô ta tiến đến gần Đoàn Trường Sinh muốn nắm tay anh, nhưng bị anh tránh sang một bên.
Cô ta tỏ vẻ tủi thân, cúi đầu nhỏ giọng.
“Cô ta với anh chắc gì đã lấy nhau, nhưng em với anh là người nhà mà, vì sao lại phải vì cô ta mà cấm em đến nhà anh chứ…”
Đoàn Trường Sinh nghe cô ta nói bất giác quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng, áp suất giảm thấp khiến cho Lục Lam Chi cảm thấy sợ hãi.
“Lục Lam Chi…”
Nghe anh gọi cả họ và tên của mình Lục Lam Chi vô thức lùi lại phía sau, cô ta muốn chạy trốn.
Đoàn Trường Sinh nhìn vào cô ta, lạnh lùng gằn rõ từng chữ.
“Em nên biết vị trí của mình ở đâu.

Chuyện lần này, anh đạp lên lẽ phải để giúp em là dùng chuyện gì để đánh đổi, em phải nhớ kỹ cho anh.
Kể từ giờ phút này, anh không muốn em đến nhà anh thêm bất cứ lần nào nữa.
Sang tháng, anh sẽ sắp xếp công việc ở chi nhánh phía nam cho em…”
“Không… Em không đi đâu hết…”
Lục Lam Chi hét lên, dùng hết sức ôm lấy anh.
“Em yêu anh… Anh đừng đối xử với em như vậy mà.”
Đoàn Trường Sinh không một chút lưu tình mà gỡ cô ta ra, đẩy cô ta ra khỏi cửa.
“Em về đi…”
“Không… Anh Trường Sinh, em không đi… Anh đã quên anh từng hứa gì với ông nội của em rồi hay sao? Anh quên rồi sao?”
Lục Lam Chi bám chặt không buông, gào hét thê thảm.

Đoàn Trường Sinh vẫn lạnh lùng không thay đổi, nói.
“Anh nhớ, anh nhớ rất rõ… Anh cảm thấy mình không làm gì sai lời hứa đó cả…”
“Không… Anh đã làm sai rồi, anh yêu người khác, anh vì cô ta mà bỏ mặc em, còn muốn đẩy em đến tận phía nam xa xôi…”
Lục Lam Chi ôm chặt lấy tay anh khóc lóc thảm thiết.
“Anh đã hứa sẽ chăm sóc em một đời bình an.

Nếu như vậy, anh phải lấy em thì mới có thể chăm sóc em chứ.
Bây giờ anh mới yêu thôi, anh đã vì cô ta mà đưa em đi xa rồi.
Vậy sau này anh lấy cô ta, có phải sẽ bỏ rơi em tự sinh tự diệt hay không.”
Đoàn Trường Sinh cảm thấy nhức đầu, anh đẩy cô ta ra ngoài.
“Nếu em còn ăn nói hàm hồ, không nghe lời thì anh sẽ thực sự không để ý đến em nữa đâu.

Đừng quên bà nội em hôm trước đã nói gì…”
Lục Lam Chi như bị điểm huyệt cứng người tại chỗ.
“Em… Anh…”
Đoàn Trường Sinh đã mất kiên nhẫn.
“Không anh em gì nữa, em về đi, sau này đừng đến đây nữa… Tháng sau chuẩn bị vào Nam đi…”
Lục Lam Chi hết cách chỉ có thể lủi thủi cúi đầu đi về tìm bà nội nghĩ cách.
Đoàn Trường Sinh sau khi đuổi người đi thì cả người mệt mỏi ngã xuống sô pha, tay cầm theo chai rượu bắt đầu uống.
Minh Hiểu Khê đến trường nộp bài luận, trên sân trường gặp được hiệu trưởng.
“Minh Hiểu Khê…”
“Vâng, em chào thầy ạ…”
Thầy hiệu trưởng nhìn cô cười.
“Gặp em ở đây đúng là có duyên quá, tôi cũng đang muốn tìm em và Lục Trình đây.”
Minh Hiểu Khê nghe hiệu trưởng nói muốn tìm mình thì khá kinh ngạc.
“Tìm em ạ?”
“Ừm…”
Hiệu trưởng gật đầu.
“Đi, cùng đến văn phòng của tôi luôn, tôi có việc cần trao đổi với em…”
“Dạ…”
Minh Hiểu Khê đi theo hiệu trưởng đến văn phòng.


Ông đưa cho cô một sấp tài liệu.
“Trường chúng ta có một suất trao đổi học sinh với Học Viện Y Học Hoàng Gia nước A.

Chúng tôi đang phân vân lựa chọn giữa em và Lục Trình.”
Minh Hiểu Khê gật đầu hiểu ý.

Đúng lúc này Lục Trình cũng được phó hiệu trưởng dẫn vào.
Vừa vào anh đã nói.
“Em đang muốn theo thần y học tập vậy nên các thầy hãy chọn Hiểu Khê đi ạ.”
Minh Hiểu Khê kinh ngạc nhìn Lục Trình, cô đang muốn phản bác thì bị anh giành nói trước.
“Các thầy cũng biết em có chướng ngại tâm lý, vậy nên em muốn theo học một người quen, thay đổi thầy dạy và môi trường em sợ mình không thể…”
Hiệu phó và hiệu trưởng nhìn nhau, suy nghĩ một chút khẽ gật đầu.
“Vậy, để Hiểu Khê đi đi…”
Minh Hiểu Khê cứ như vậy bị một miếng bánh từ trên trời rơi xuống trúng đầu.
Ra khỏi văn phòng cô kéo Lục Trình sang một bên.
“Là anh cố ý nhường em đúng không?”
“Không có…”
Lục Trình lắc đầu.
“Anh nói đều là sự thật mà, anh nghĩ em là người hiểu rõ nhất chứ…”
Minh Hiểu Khê bị anh dùng lời lẽ ba hoa vạn lý do thuyết phục, cuối cùng cũng tin.
Lục Trình yên lặng lau mồ hôi lạnh.

Đối phó với người thông minh thật quá đáng sợ.
(còn tiếp).

Bình Luận (0)
Comment