Mấy tên kia thấy đồng bọn liên tiếp ba người bị đánh cho thê thảm như vậy, sắc mặt khẽ biến.
"Không ngờ thân thủ của con nhóc này lại tốt như vậy."
"Đúng thế, chúng ta cùng lên, phải bẻ gãy chân của nó..."
Tiếng nói đầy hung ác, sát ý trong mắt bọn người kia cũng dâng lên.
Bọn chúng đồng loạt xông đến.
"Hiểu Khê..."
Đúng lúc này Đoàn Trường Sinh cũng chạy đến.
Số anh thật xui xẻo, khi nãy muốn đuổi theo phía sau thì giữa đường lại gặp phải tai nạn.
Đoàn Trường Sinh bị sự tình kia phát sinh đột ngột, giữ chân lại nên mới chậm trễ như vậy.
Cho dù biết chiếc xe kia cố ý nhưng không có thời gian để truy cứu, một mạch chạy đến đây.
Minh Hiểu Khê nhìn thấy Đoàn Trường Sinh chạy tới, thì hô lớn.
"Báo cảnh sát!"
"Đã báo!"
Đoàn Trường Sinh hét lớn trả lời.
Nghe hai người nói sắc mặt của những kẻ kia đại biến.
Tên thủ lĩnh lạnh giọng phân phó.
"Tranh thủ thời gian cùng xông lên giải quyết đi."
"Vâng! Đại ca!"
Mấy tên đàn em gật đầu.
Lúc này cả tên thủ lĩnh cũng xông tới ra nhập chiến cuộc.
"Bốp!"
Lần này, đối với chiêu thức của Minh Hiểu Khê, bọn chúng cũng đã có chút kinh nghiệm mà né người.
Minh Hiểu Khê đánh trượt một quyền vào không khí.
Ở đằng sau lại có tên tranh thủ lao lên đánh phía sau.
"Á!!! Mẹ nó, chó cắn trộm!"
Minh Hiểu Khê bị đánh trúng một quyền vào bả vai, cảm giác đau đớn truyền đến như bị gãy xương vậy.
Cô cắn răng, nhịn xuống cảm giác đau đớn.
Thấy phía trước còn có một tên cũng đang ra quyền chộp tới.
Cô cố gắng nghiêng người sang, tránh đi một quyền kia.
Ánh mắt nhìn thấy có một hòn đá ngay dưới chân...
"Bộp!"
Minh Hiểu Khê dùng chân, đá hòn đá kia một cái.
Một phát đá này vô cùng chuẩn, mục tiêu bị đánh trúng là trán của một tên đang đánh tới.
Lúc này Đoàn Trường Sinh cũng đã ra nhập tràng chiến đấu.
Anh cùng tên thủ lĩnh dây dưa lẫn nhau.
"Bụp!"
Tên này không hổ danh là thủ lĩnh, thân thủ hơn hẳn nhóm thuộc hạ một bậc.
Đoàn Trường Sinh bị hắn đánh cho mấy quyền, cảm thấy lục phủ ngũ tạng một phun ra ngoài.
"Nhóc con, bớt xen vào chuyện của người khác đi."
Tên thủ lĩnh nhếch mép cười đầy khinh thường.
Đoàn Trường Sinh cắn chặt răng, một tiếng rên nhỏ cũng không cho lọt ra bên ngoài.
"Nhưng tôi lại cứ thích xen vào đấy, thì làm sao?"
Tên thủ lĩnh cười nhạt, ánh mắt liếc qua Minh Hiểu Khê ở bên kia như hiểu ra điều gì đó.
"Ồ! Là muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân sao? Vậy phải xem xem, độ lì đòn của ** em đến đâu đã."
Nói xong hắn lại đánh tới một quyền.
Đoàn Trường Sinh lộn người lại phía sau.
"Bụp..."
Trên tay anh đánh tới một bịch rác.
Tên thủ lĩnh bị bịch rác kia đánh trúng đầu.
Một mùi hôi thối nồng nặc xông vào mũi.
Thậm chí hắn còn thấy có chất già đó vàng vàng rểu xuống mặt.
Đây chính xác là một túi rác đựng bỉm.
Sắc mặt tên thủ lĩnh đen như đít nồi.
Sát ý trong mắt cũng dâng lên nhìn đến Đoàn Trường Sinh.
"Mày dám..."
Nói rồi hắn hất hết đống rác rưởi kia xuống, hung hăng mà lao tới chỗ của Đoàn Trường Sinh.
Đúng lúc này một hồi còi của xe cảnh sát vang đến.
Mấy tên đàn em đang dây dưa cùng Minh Hiểu Khê mặt biến sắc, hô lên.
"Cảnh sát đến..."
Tên đại ca sắc mặt đen lại, từ bỏ tấn công với Đoàn Trường Sinh, gằn giọng.
"Chúng ta đi."
Nhưng Minh Hiểu Khê và Đoàn Trường Sinh làm sao để bọn chúng đi như vậy được.
Minh Hiểu Khê nhìn tới thùng rác bên cạnh, ý cười giảo hoạt loé qua, đạp đổ thùng rác xuống.
Sau đó!...
"Á!!!"
"Mẹ nó!!!"
"Con ranh kia, mau dừng lại cho tao."
Chỉ thấy mấy tên kia mắng chửi điên cuồng.
Minh Hiểu Khê lại vô cùng nhàn nhã, dùng hết bịch rác này đến bịch rác kia mà đá tới.
Cô đá rất chuẩn, bịch rác nào cũng chuẩn xác đánh trúng đối phương.
Vừa đánh lại vừa không quên đắc ý.
"Ha ha ha ha...!Xin lỗi nhé.
Nhưng tôi cảm thấy những thứ này vô cùng hợp với các người đó.
Có thể xem xét lấy làm nước hoa dùng nha..."
Mấy tên kia rất muốn xông tới liều mạng với cô, nhưng xe cảnh sát đã đuổi tới nơi rồi.
Bọn chúng cũng chỉ còn cách ôm một cục tức to mà rời đi.
Nhưng xe còn chưa kịp lăn bánh thì đã bị cảnh sát bao vậy lại.
Kết quả, đám người này một thân mùi rác bị bắt lại, đưa về đồn.
Thấy bọn người kia đã bị bắt hết, Minh Hiểu Khê mệt lả người ngồi bệt xuống đất.
Sau đó cô và Đoàn Trường Sinh được mấy chú cảnh sát đưa tới bệnh viện.
Sau khi làm một loạt các kiểm tra, Minh Hiểu Khê bị rạn xương bả vai và ba chiếc sương sườn.
Trên người chi chít các vết bầm tím.
Đoàn Trường Sinh cũng không khá khẩm hơn cô là bao.
Anh bị rạn bốn chiếc xương sườn.
Chệch khớp tay, nội tạng bên trong cũng bị bổn thương, gan còn bị dập nhưng nhẹ.
Khắp người cũng là bầm dập không nỡ nhìn.
Khi Minh Đức Nhân và Dương Bảo Tuyền nhận được tin, chạy tới thì Minh Hiểu Khê và Đoàn Trường Sinh đều đã được xử lý ổn thoả, đưa trở về phòng bệnh.
"Con nói xem, đang yên đang lành sao lại bị người ta chặn đánh thành cái dạng này cơ chứ."
Dương Bảo Tuyền nhìn con gái mà xót xa.
Minh Đức Nhân nhanh chóng chạy đi tìm bác sĩ phụ trách, cũng là bạn học cũ để hỏi thăm tình hình của con gái.
Biết cô không có gì nghuy hiểm đến tính mạng thì mới có chút yên tâm.
Hai vợ chồng hỏi han, quan tâm con gái xong, lại nhìn đến Đoàn Trường Sinh.
"Cảm ơn cháu! Nếu không có cháu thì không biết Hiểu Khê sẽ xảy ra những chuyện kinh khủng nào nữa."
"Rất cảm ơn cháu!"
Đoàn Trường Sinh mỉm cười, lễ phép nói với hai người.
"Không có gì đâu ạ, đây là chuyện cháu lên làm ạ."
Khi hai vợ chồng Minh Đức Nhân còn muốn nói gì thêm, cửa phòng bệnh bị mở ra, hai ông bà cụ đi vào, đằng sau còn có Đoàn Minh Dũng và Lê Thanh Huyền.
Sắc mặt của bọn họ đều vô cùng nặng nề.
Khi nhìn thấy Đoàn Trường Sinh không có vấn đề gì quá nghiêm trọng đe doạ đến tính mạng, lúc này tảng đá ở trong lòng họ mới buông lỏng.
"Trường Sinh! Chuyện là như thế nào vậy cháu?"
Bà cụ tiến lên thân thiết mà hỏi thăm cháu trai.
Ông cụ lại quay sang cùng hai vợ chồng Minh Đức Nhân chào hỏi một chút.
"Anh chị là bố mẹ của Hiểu Khê sao?"
Minh Đức Nhân biết ông cụ chính là chủ tịch tập đoàn Đoàn Nguyên.
Biết thì biết, nhưng khi ông cụ hỏi đến, Minh Đức Nhân cũng không tỏ ra nịnh nọt gì, quy củ, khách sáo trả lời.
"Vâng.
Đúng vậy, chúng tôi là bố mẹ của Hiểu Khê."
Ông vô cùng chân thành nhìn ông cụ.
"Lần này chúng tôi rất cảm ơn Trường Sinh nhà các vị đã giúp đỡ.
Nếu không có thằng bé, thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra với con bé nhà chúng tôi nữa."
Ông cụ nghe Minh Đức Nhân nói, sắc mặt thoáng qua một tia áy náy không rõ.
Mà ở bên cạnh, Lê Thanh Huyền đang dùng ánh mắt hình viên đạn nhìn chằm chằm vào Đoàn Minh Dũng.
Đoàn Minh Dũng bị vợ nhìn đến tê dại cả da đầu.
Sống lưng lạnh toát, một tầng mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng.
(còn tiếp).