Thanh Xuân Tươi Đẹp​

Chương 13

Ngọc Hân đến đón tôi từ rất sớm vào sáng hôm sau. Nhìn bộ dạng của nó, trong lòng tôi thật sự cảm thấy ngưỡng mộ. Tại sao ngay cả khi bây giờ không còn khoác trên mình những bộ cánh hàng hiệu đắt tiền, chỉ đơn giản là mặc bộ đồng phục màu xanh giống tôi, thì nó vẫn có thể đẹp đến như thế, thu hút người ta đến như thế! Nhìn nó bây giờ, tôi bỗng dưng lại tò mò về Đình Huy, còn cậu ấy, không biết sẽ có loại khí chất gì đây.

Đình Huy quả nhiên không làm người khác thất vọng. Dù vận trên người bộ quần áo như thế nào, cậu ấy vẫn mang trên mình một loại sức hút rất riêng không lẫn vào đâu được. Hiện tại cũng như thế. Cậu ấy đang toát lên một vẻ đẹp trai ngời ngời khiến bọn con gái chúng tôi mê mẩn. Tôi và Ngọc Hân đến nơi thì cũng vừa kịp lúc Đình Huy chuẩn bị điểm danh. Tôi trông cậu ấy có vẻ lơ đễnh như đang tìm kiếm thứ gì. Nhìn thấy chúng tôi, cậu ấy ngay lập tức nở ra một nụ cười rạng rỡ. Bắt gặp nụ cười đó, Ngọc Hân vẫn như một khối băng lạnh ngàn năm, chẳng tỏ thái độ gì. Còn tôi, vừa cười đáp lại cậu ấy, vừa vẫy tay ra hiệu chứng tỏ chúng tôi đã thấy cậu ấy rồi.

Tôi và Ngọc Hân nhanh chóng xếp hàng cùng với các bạn. Đầu tiên, A trưởng sẽ điểm danh các thành viên trong tiểu đội của mình trước rồi mới báo cáo lại cho C trưởng. Cho nên lúc này các đội viên như tôi có thể nói là khá rảnh rỗi. Và chính nhờ vậy đã giúp tôi phát hiện ra rằng, đang có rất nhiều người con gái nhìn trộm Đình Huy. Có bạn thì nhìn vô cùng chăm chú một cách tự nhiên, có bạn lại ngượng ngùng chỉ dám thỉnh thoảng liếc mắt về phía cậu ấy. Hiện tượng này nói thật cũng bình thường thôi. Dù sao trong một tuần tham gia sinh hoạt công dân đầu khoá, tôi cũng đã được chứng kiến rồi. Tuy nhiên, nếu hôm trước điều này chỉ gói gọn trong phạm vi khoa của chúng tôi thì ngày hôm nay, nó đã lan toả sang cả các khoa khác khi chúng tôi cùng ngồi tập trung ở ngoài trời như thế này. Tôi không nghi ngờ gì mà phán đoán rằng hôm nay thể nào Đình Huy cũng sẽ lại “gây bão” trên trang Confession của trường chúng tôi.

Chẳng mấy chốc đã đến giờ ăn trưa. Thường thì khi học tập trong Trung tâm Quốc phòng, các bạn sinh viên sẽ có hai sự lựa chọn: một là ăn trong căn tin của trung tâm, hai là tự mang thức ăn theo. Tôi và Ngọc Hân chọn cách thứ hai. Bởi vì dạ dày của Ngọc Hân không tốt, nó rất nhạy cảm với các loại thức ăn bên ngoài. Mặc khác, nó càng ghét phải chen chúc trong nhà ăn chỉ để giành lấy một phần cơm. Và như vậy, không còn cách nào khác, tôi đành phải mang theo cả hai phần cơm: một cho tôi và một cho nó để cùng nhau ăn chung. Sở dĩ như thế là vì nhà nó có người giúp việc riêng, phụ trách luôn cả việc nấu ăn cho hai mẹ con. Nhưng một tháng nay, cô ấy có việc gia đình nên đã xin nghỉ phép. Nó và bác gái thì đã thân quen với cô ấy nên cũng không muốn đổi người khác, chỉ còn cách kiên nhẫn chờ đợi cô ấy quay trở lại. Do đó, trong một tháng nay, nó thường xuyên sang nhà tôi ăn, nếu không thì cũng chở tôi về nhà nó nấu nướng. Trường hợp bất đắc dĩ nhất là hai mẹ con nó sẽ rủ nhau đi ăn nhà hàng hạng sang vì theo lời nó nói như thế mới đảm bảo.

Tôi có thể không thông thạo trong những vấn đề về thời trang, làm đẹp… như Ngọc Hân và cũng có thể nói là khá lười với việc này. Nhưng xét cho cùng, tôi cũng bị mẹ, một người phụ nữ truyền thống, ảnh hưởng không ít thì nhiều. Vì thế, tôi đặc biệt thích nấu ăn. Và có thể nói là tôi cũng nhận được chân truyền từ mẹ nên khả năng trong lĩnh vực này cũng không tồi. Cho nên, để hợp lí hoá việc đem cơm cho Ngọc Hân, tôi nói với nó là xem như tôi trả công việc nó làm tài xế cho tôi mỗi ngày, do đó, tôi cũng trở thành đầu bếp riêng cho nó. Nói xong điều đó, cả hai chúng tôi đều cười phá lên. Giữa hai chúng tôi, cần gì còn khách sáo như vậy chứ!

Hôm nay, tôi đã làm món cơm cuộn vì nó khá dễ làm và tiện lợi để mang theo. Tôi xếp cả hai hộp đầy để chắc chắn cả tôi và Ngọc Hân sẽ ăn no. Cả tôi và nó đều ăn rất nhiều. Nhưng có một điểm khác biệt là dù nó ăn nhiều thế nào thì thân hình vẫn vô cùng mảnh mai. Còn tôi, từ lúc lên cấp ba, khẩu vị trở nên rất tốt, thế là đặc biệt thích ăn và vì thế mà không nói cũng biết, cân nặng của tôi tăng lên nhanh chóng. Thật ra, đối với cách nhìn thông thường, tôi cũng không phải dạng mập hay béo phì gì ghê gớm lắm. Chiều cao một mét sáu mươi đi kèm với cân nặng năm mươi lăm ký, trông tôi chỉ như thừa một chút mỡ thôi. Thế nhưng, nếu so với tôi trong thì quá khứ cũng như đem đặt lên bàn cân cùng với các cô nàng mình hạc xương mai bây giờ, tôi cũng tự cảm thấy hổ thẹn.

Tôi và Ngọc Hân đang đảo mắt tìm kiếm một góc nào đó phù hợp cho việc ăn trưa thì nó bất chợt lay cánh tay tôi rồi nói nhỏ:

“Đình Huy kìa!” Nó vừa nói vừa đưa tay chỉ về một phía.

Tôi nhìn theo hướng nó chỉ thì đúng là nhìn thấy Đình Huy thật. Cậu ấy đang ngồi nghe nhạc, bên cạnh chỉ có một hộp sữa vẫn chưa được uống. Lúc này, đáng lẽ ra cậu ấy cũng phải vào căn tin để lấy phần cơm chứ? Đợi đã, tôi thật không thể nào tưởng tượng nổi cảnh Đình Huy chen chúc trong một đám người để giành thức ăn như thế. Tôi thà rằng trông thấy cậu ấy đang ngồi một mình tĩnh lặng mà không ăn uống gì như trước mắt còn hợp lí hơn nhiều.

Trong lúc tôi đang miên man suy nghĩ thì Ngọc Hân nó lại lên tiếng:

“Hình như cậu ta vẫn chưa ăn gì! Và xem chừng cũng không có ý định ăn. Như thế không tốt đâu. Hay là tui với bà mời cậu ta ăn đi!” Nói rồi, nó xoay sang nhìn tôi trưng cầu ý kiến.

Tôi dĩ nhiên đồng ý. Không kể đến điều Đình Huy đã vì tôi vào ngày hôm qua, chỉ riêng việc cậu ấy là bạn của chúng tôi từ thuở nhỏ đã đủ để tôi mời cậu ấy một bữa cơm rồi. Chỉ có điều:

“Nhưng cậu ấy liệu có chịu không?”

“Yên tâm, bà mời chắc chắn cậu ta sẽ đồng ý!”

Ngọc Hân nhanh chóng khẳng định càng tiếp thêm cho tôi dũng khí mà đi cùng với nó vì dù sao, tôi cũng cảm thấy việc đường đột mời cơm Đình Huy thật ngại ngùng. Lúc chúng tôi tiến đến gần, Ngọc Hân mở lời một cách nhiệt tình trước:

“Cậu chưa ăn cơm phải không? Có muốn ăn cùng chúng tôi không?”

Đình Huy nghe xong câu đó, hết nhìn tôi lại nhìn Ngọc Hân, cuối cùng, ánh mắt của cậu ấy dừng lại trên người tôi. Thú thật lúc này tôi có hơi bất ngờ với biểu cảm của Đình Huy, tôi cứ nghĩ rằng cậu ấy sẽ rất kinh ngạc, nhưng bây giờ trái lại, tôi thấy cậu ấy rất bình tĩnh, còn vui vẻ nở một nụ cười:

“Là cậu mời tôi sao?” Câu này là Đình Huy đang trực tiếp nói với tôi.

“Ừ, cậu ăn cùng với chúng tôi luôn nhé!”

“Hi, cám ơn cậu. À, cả Ngọc Hân nữa!”

“Cậu không cần phải khách sáo thế đâu!”

Cứ như vậy, tôi và Ngọc Hân cùng ngồi xuống chỗ của Đình Huy luôn. Cả ba chúng tôi vừa ăn uống vừa trò chuyện rất vui vẻ. Tôi như được mở cờ trong bụng vì Đình Huy và Ngọc Hân cứ tấm tắc khen thức ăn tôi làm. Còn tôi, nghe khen mãi cũng thấy mắc cỡ, nên chốc lát đã đổi chủ đề:

“Nếu tôi và Ngọc Hân không tới mời cậu, có vẻ cậu không định ăn trưa luôn hả?”

“Ừ, thức ăn ở đây không hợp với tôi lắm!”

“Thế thì cậu mang theo giống chúng tôi này. Nếu tôi nhớ không lầm thì nhà cậu có đầu bếp riêng mà!”

“Biết làm sao đây, mấy hôm nay đầu bếp nhà tôi nghỉ phép rồi!”

“Hả, sao nhà cậu giống nhà Ngọc Hân thế? Người giúp việc nhà Ngọc Hân cũng xin nghỉ một tháng nay rồi!”

“Vậy sao? Trùng hợp thật đấy!” Đình Huy đáp lại tôi với vẻ ngạc nhiên.

Nghe đến đây, Ngọc Hân–đứa từ nãy đến giờ chỉ lặng thinh, xen vào:

“Chuyện này có gì khó đâu, Quỳnh Anh này, sau hôm nay, bà mang theo cả ba phần thức ăn là được!”

Tôi hoàn toàn sững sờ trước lời đề nghị của nó, chưa kịp nói gì thì Đình Huy đã vội tiếp lời:

“Thế sao được chứ! Như thế làm phiền Quỳnh Anh lắm!”

“Có gì đâu mà phiền! Nhưng nếu cậu thấy ngại thì dễ lắm, tôi làm tài xế cho Quỳnh Anh vào buổi sáng, còn cậu vào buổi chiều, chở bà ấy về nhà! Còn nếu như cậu vẫn còn ngại, thì trước khi về nhà Quỳnh Anh, hai người các cậu hãy đi siêu thị để mua thức ăn cho cả ba chúng ta, tất nhiên, người trả tiền sẽ là cậu!”

“Ừm, ý kiến của cậu hay đấy! Quỳnh Anh, cậu thấy sao?” Đình Huy gật gù tỏ vẻ tán thành.

“Quỳnh Anh tất nhiên là đồng ý rồi, phải không bà?” Ngọc Hân lại thay tôi trả lời một lần nữa.

“Hả?” Tôi vẫn chưa hoàn hồn trước tư duy của Ngọc Hân và màn đối đáp tung hứng giữa nó và Đình Huy.

“Ừ, tui… dĩ nhiên là tán thành rồi!”

Tôi thật sự không ngờ Ngọc Hân lại có mặt nhiệt tình như vậy. Tôi nhớ ban sáng nó vẫn còn lạnh nhạt với Đình Huy một cách bình thường khi cậu ấy chào nó, mà sao bây giờ lại bất thường… đến thế nhỉ? Hình như sự kì lạ của nó không chỉ có lần này. Cả hôm đi hội chợ cũng thế. Một ý nghĩ chợt loé lên trong đầu tôi, phải chăng, tôi đã bỏ lỡ mất điều gì?

Vậy là theo như thoả thuận, chiều nay Đình Huy sẽ chở tôi về bằng chiếc Air Blade của cậu ấy mà tôi đã từng vinh dự được ngồi một lần. Nhưng mà, bây giờ, tôi đột nhiên phát hiện một vấn đề khó khăn, tôi và Đình Huy cùng về, nếu các bạn học thấy được, liệu bọn họ có nghĩ gì không? Thế nên, tôi dự định sẽ nói với Đình Huy là chốc nữa tôi sẽ đi bộ một đoạn rồi mới cùng cậu ấy lên xe về. Nhưng rất nhanh tôi đã loại bỏ ý nghĩ đó ra khỏi đầu. Một người nổi bật như Đình Huy, dù muốn né tránh thế nào thì tôi cũng sẽ bị chú ý thôi. Hơn nữa, khi tôi làm vậy, cảm thấy bản thân giống như đang có tật giật mình. Một lí do quan trọng không kém nữa là, tôi không biết Đình Huy sẽ có suy nghĩ thế nào khi tôi hành động như vậy.

Cứ như thế, tôi và Đình Huy quang minh chính đại đi về trong mắt của mọi người. Và phản ứng của bọn họ khiến tôi cảm thấy dường như mình đã lo xa. Lúc đầu, mọi người cũng có vẻ ngạc nhiên nhưng biểu cảm đó cũng chỉ duy trì được một chốc lát khi thấy Ngọc Hân cùng về với hai chúng tôi. Có lẽ bọn họ cảm thấy giữa một mĩ nữ như Ngọc Hân và một đứa con gái tầm thường như tôi mà Đình Huy chọn tôi thì đúng là có vấn đề thế nên mới không thấy thắc mắc nữa. Tôi có lẽ phải cảm ơn Ngọc Hân vì điều này mới đúng. Nhưng thật lạ, hiện tại trong lòng tôi lại bỗng dưng cảm thấy hơi buồn lòng.

Tôi và Đình Huy tạm biệt Ngọc Hân ở một ngã rẽ rồi cậu ấy chuyển hướng chở tôi sang một con đường khác.

“Cậu có muốn vào siêu thị bây giờ không hay về nhà thay đồ trước?”

Nghe Đình Huy nhắc tôi mới chợt nhớ ra mình đang mặc quần áo gì. Nếu một mình tôi đi vào siêu thị với bộ dạng này thì chắc cũng không thành vấn đề, nhưng nếu là đi cùng với Đình Huy thì lại khác biệt rất xa. Tuy nhiên, làm vậy thì lại phiền Đình Huy chạy đi chạy lại mấy chuyến rồi. Khoan đã, không cần thiết phải như thế! Tôi có thể để cậu ấy chở tôi về nhà rồi tự mình đi siêu thị mà. Không phải đơn giản hơn rồi sao? Có quyết định rõ ràng, tôi liền đáp lại với Đình Huy:

“Cậu chở tôi về nhà thay quần áo trước đi, xong rồi tôi sẽ tự mình đi đến siêu thị!”

“Không được, tôi đã nói với Ngọc Hân là chở cậu đi rồi mà! Với lại nếu không làm vậy, tôi sẽ cảm thấy rất ngại! Không lẽ… cậu không thích đi cùng tôi sao?”

“Không, không phải vậy đâu! Tôi chỉ sợ cậu không có thời gian thôi! Tôi nghe nói là ngoài giờ học, cậu còn đi làm người mẫu ảnh và nhiều công việc khác nữa mà!”

“Cậu không cần phải lo lắng đâu, tôi đã huỷ hết mọi công việc trong tháng này rồi! Với lại, nếu là đi với cậu, tôi luôn luôn có thời gian!”

Đình Huy khẳng định một cách chắc chắn với tôi, cộng thêm câu cuối cùng của cậu ấy, khiến tôi không còn bận tâm gì nữa:

“Ừ, vậy cậu đến chở tôi đi nhé! Nếu đến nhà tôi rồi thì cứ vào! Giờ này chắc chỉ có mẹ tôi thôi!”

“Hi, tôi biết rồi!”

Khoảng nửa tiếng sau khi chở tôi về, Đình Huy lại có mặt ở nhà tôi rất đúng giờ khiến tôi không khỏi nghi ngờ cậu ấy đã phóng xe với tốc độ ánh sáng vì chỉ trong ngần ấy thời gian, cậu ấy lại có thể xuất hiện trước mặt mẹ và tôi một cách chỉn chu vô cùng. Quần skinny trắng kết hợp với áo thun xanh, chân mang một đôi giày thể thao hiệu Nike tạo cảm giác vô cùng khoẻ khoắn và sống động. Trên người cậu ấy lại thoang thoảng một mùi hương bạc hà nhẹ nhàng và dễ chịu. Đình Huy lễ phép chào mẹ tôi sau khi tôi vừa nhắc cho mẹ nhớ cậu ấy là ai. Mẹ tôi “À” một tiếng dài chứng tỏ bà cũng tràn đầy sự kinh ngạc về sự thay đổi cùa Đình Huy. Nhưng rồi, bà cũng rất niềm nở với cậu ấy.

Đi dạo siêu thị cùng với một anh chàng đẹp trai như Đình Huy khiến tôi cảm thấy thật kì lạ. Vừa có chút áp lực lại vừa có chút gì đó ngọt ngào. Trong những lúc rảnh rỗi, tôi vẫn thường giải trí bằng các quyển tiểu thuyết ngôn tình. Theo một góc độ nào đó, tôi cảm thấy ngôn tình cũng không hẳn là xấu nếu như chúng ta không quá lạm dụng và chìm sâu vào đó. Những tình cảm trong nhiều quyển tiểu thuyết, theo tôi là rất chân thành và tốt đẹp. Tôi ngưỡng mộ những tình cảm đó, tuy nhiên, cũng không quá tin vào chúng. Đặc biệt, những anh chàng soái ca trong truyện dường như là điều không tưởng đối với tôi trong đời sống thực tế. Nhưng hiện tại, Đình Huy đã làm suy nghĩ đó của tôi có đôi chút lung lay. Dáng vẻ đẩy xe của cậu ấy, vô cùng đàn ông. Cách cậu ấy lựa chọn kĩ lưỡng từng món đồ lại bất giác thu hút tôi tự lúc nào mà tôi không hề hay biết. Tôi đúng là càng ngày càng không biết xấu hổ rồi. Chắc là tôi phải về nhà kiểm điểm lại bản thân về độ mê sắc đẹp của mình rồi.

Đình Huy mua rất nhiều đồ, thoáng chốc đã đầy cả một xe. Từ trái cây, thịt, gạo… đến các loại thức uống đóng chai và nhiều thứ đồ dùng linh tinh khác. Thanh toán xong, tôi vừa đi vừa hoài nghi không biết cậu ấy có phải mua đồ để dự trữ không nữa. Chúng tôi rất nhanh đã về đến nhà. Đợi tôi xuống xe và đưa mũ bảo hiểm lại cho cậu ấy xong, cậu ấy rất nhanh đã nói với tôi:

“Vậy tôi về trước nhé! Cậu nhớ ngủ sớm đó! Ngủ ngon!”

“Ừ, cậu về cẩn thận, ngủ ngon!”

Không biết đây là lần thứ bao nhiêu tôi và Đình Huy nói “ngủ ngon” với nhau. Và càng ngày, tôi thấy mình càng nói câu này một cách tự nhiên hơn. Dường như, khoảng cách giữa tôi và Đình Huy đang dần được rút ngắn, hiện tại, tôi đã có thể thoải mái nói chuyện hơn với cậu ấy rồi. Điều này càng làm tôi có thêm hi vọng về mối quan hệ giữa chúng tôi, rằng tôi và Đình sẽ lại trở về là hai người bạn thân thiết như hồi chúng tôi còn nhỏ.

Nội dung chúng tôi học được đầu tiên trong trong giáo dục quốc phòng là về đội hình đội ngũ. Phần này đối với tôi cũng không khó lắm, tôi chỉ cần nhớ kĩ các câu khẩu lệnh và động tác phù hợp. Tuy nhiên, vấn đề mà tôi gặp phải chính là tôi không đủ can đảm để chỉ huy các bạn. Thời gian đúng là làm con người ta thay đổi thật nhiều. Ví như Đình Huy, cậu ấy không chỉ trở nên đẹp trai hơn, mà còn có thể tự tin hơn bao giờ hết. Ví như tôi hiện tại, cũng thật khác với ngày xưa. Không nói đến vấn đề ngoại hình, chỉ riêng bản lĩnh khi làm lớp phó học tập cùng tính cách cởi mở, tôi cũng đã không còn nữa rồi.

Chúng tôi học được hai ngày ở trung tâm thì liền chào đón các thành viên mới đến từ một trường đại học nổi tiếng về Kỹ thuật trong cả nước. Và điều mà tôi, Đình Huy và cả Ngọc Hân không ngờ tới được, đó lại chính là ngôi trường mà Minh Hoàng–lớp trưởng cấp hai của chúng tôi, đang theo học.
Bình Luận (0)
Comment