Thanh Xuân Tươi Đẹp​

Chương 9

Quá khứ của tôi đã trải qua đẹp như thế đó. Khi thành công kết bạn với Đình Huy và Ngọc Hân, không biết là tôi đã nhận được bao nhiêu sự ngưỡng mộ của mọi người. Tôi vẫn còn nhớ Diễm My–cô bạn cùng bàn của tôi lúc đó, đã phải thốt lên rằng: “Bà đã thành sư phụ của tụi tui luôn rồi, đến hai khối băng lạnh nhất lớp mà cũng trị được. Bái phục, bái phục!”

Thật ra tôi cũng cảm thấy không có gì là hay hay là không hay ở đây cả. Tôi cảm thấy việc tôi chinh phục được Đình Huy và Ngọc Hân cũng là một quy luật tất yếu thôi. Giống như việc hai thỏi nam châm trái dấu nhau thì sẽ hút nhau vậy. Mọi người đều không biết quá trình của việc này mà chỉ nhìn đến kết quả nên tự nhiên sẽ cảm thấy đây là một chuyện rất thần kì. Nhưng mà nhớ lại chuyện cũ khiến tự dưng tôi bỗng nảy ra một số thắc mắc. Ví dụ như chuyện tôi và Đình Huy theo dõi Ngọc Hân, tại sao nó biết mà vẫn để chúng tôi làm vậy? Theo tính cách của nó thì điều này không phù hợp cho lắm. Hay là chuyện với Đình Huy và những cây kẹo mút. Tôi nhớ lúc đó rõ ràng cậu ấy đưa ra rất nhiều kẹo, cũng có nghĩa là không ít tiền. Thế mà cậu ấy lại có thể nói là do cô bán hàng không có tiền thối, một lí do ngớ ngẩn như thế sao lúc đó tôi lại có thể tin nhỉ, tôi đã bị kẹo mút làm mờ mắt chăng? Tôi không biết lí do tại sao Đình Huy làm vậy nhưng cũng không có ý định vạch trần cậu ấy. Tôi đã nghĩ kĩ rồi, hãy cứ để chúng lại vào trong trí nhớ, để tô điểm thêm quá khứ huy hoàng một thời của tôi.

Chẳng mấy chốc đã đến ngày năm tháng chín. Lên đại học, chúng tôi sẽ không tổ chức lễ khai giảng như ở các trường cấp dưới. Vì thế, vào ngày hôm nay, bọn sinh viên chúng tôi thường khá rảnh rỗi. Tôi, Ngọc Hân và lần này, có cả Đình Huy, đã hẹn nhau sẽ đến thăm cô Tuyết Lan.

Tôi và Ngọc Hân vẫn thường xuyên đến thăm cô vào các dịp đặc biệt mỗi năm như Ngày Nhà giáo Việt Nam, lễ Tết hay Ngày Quốc tế Phụ nữ, đôi khi là cả dịp Giáng sinh. Hỏi đến Đình Huy thì cậu ấy cũng bảo rất thường xuyên đến thăm cô, nhưng mà sao không lần nào chúng tôi thấy cậu ấy nhỉ? Không lẽ chúng tôi không có duyên đến thế sao?

Ba đứa chúng tôi vào hai năm lớp sáu và lớp bảy, là một bộ ba rất nổi tiếng trong trường. Hầu như trường tổ chức một hoạt động gì đó thì đều sẽ có mặt ba đứa chúng tôi. Chúng tôi đặc biệt thân với cô Tuyết Lan, cô chủ nhiệm của chúng tôi năm lớp sáu. Chính cô là người tạo cho tôi dũng khí để tự tin làm bạn với Đình Huy và Ngọc Hân. Lúc còn học lớp sáu, cứ mỗi ngày cuối tuần, bộ ba chúng tôi đều sẽ ghé nhà cô chơi. Nhưng từ khi Đình Huy chuyển đi, cộng thêm việc học tập ngày càng bận rộn, thời gian chúng tôi ghé thăm cô cũng ít dần. Và thường thì chúng tôi cũng không đi cùng nhau vì tôi và Ngọc Hân đã mất liên lạc với Đình Huy kể từ dạo ấy. Nhưng hôm nay thì tốt rồi, ba người chúng tôi lại có dịp cùng nhau đến thăm cô, tôi nghĩ, chắc cô sẽ rất vui đây.

Chúng tôi hẹn nhau tại một địa điểm gần nhà cô Tuyết Lan rồi sau đó mới di chuyển đến nhà cô. Khi tôi và Ngọc Hân đến nơi, chúng tôi thấy Đình Huy đã ở đó rồi. Nhìn dáng vẻ của cậu ấy thì hình như đã đợi chúng tôi rất lâu rồi thì phải, vì tôi thấy bên cạnh chỗ cậu ấy đứng vẫn còn một chai nước đã uống hết. Điều đó khiến tôi bỗng chốc có chút xấu hổ, tôi liền ghé tai nói nhỏ với Ngọc Hân: “Hình như tụi mình đến muộn rồi đó! Đình Huy đã đợi rất lâu rồi!”

Nghe tôi nói thế, nó nhanh chóng liếc qua cái đồng hồ hàng hiệu đang đeo trên tay: “Không có đâu, tui đã tính rồi! Tụi mình hẹn nhau hai giờ mà! Bây giờ mới có một giờ năm mươi phút thôi! Là cậu ta đến sớm đó!”

Nếu thế thì lạ thật, Đình Huy đến sớm như vậy làm gì kia chứ? Tôi còn đang băn khoăn với điều đó thì Ngọc Hân đã rất nhanh chạy xe đến chỗ Đình Huy.

Hôm nay Đình Huy trông thật khác với trên trường. Cậu ấy không mặc áo sơ mi trắng một cách nghiêm chỉnh nữa mà thay vào đó là quần jean xanh, áo thun trắng. Điểm xuyết vào đó là một sợi dây chuyền bạc ở cổ và một chiếc vòng ở cổ tay. Đơn giản, thoải mái và phóng khoáng. Tôi tự nhiên cảm thấy ghen tị với Đình Huy. Tại sao cậu ấy bây giờ, dù khoác lên mình bộ trang phục nào cũng có thể toát lên một sức hút rất riêng, tại sao lúc nhỏ tôi lại không phát hiện ra rằng, ngũ quan của Đình Huy, thật sự rất đẹp. Kế bên Đình Huy hiện giờ đang dựng chiếc xe Air Blade kiểu mới nhất. Không giống sự quyến rũ của chiếc Elizabeth đỏ mà Ngọc Hân đang chạy, xe của Đình Huy mang cảm giác thật phong cách. Tôi đặc biệt thích những người con trai chạy loại xe này. Dù nó không phải loại đắt tiền nhất, nhưng thiết kế của nó khiến người lái mang một cảm giác thật mạnh mẽ và sành điệu.

Lúc thấy chúng tôi, Đình Huy đã ngay lập tức đi đến và nói:

“Hai cậu đến rồi à?”

“Ừ, cậu đợi lâu chưa?” Tôi vui vẻ đáp lời cậu ấy.

“Không, tôi cũng mới tới thôi! À, hai cậu có muốn uống gì không? Tôi đã mua rất nhiều nước này!” Nói rồi, cậu ấy nhanh chóng lấy ra một túi nilon mắc trên xe, bên trong là đủ các loại nước tha hồ cho chúng tôi lựa chọn.

Thấy vậy, Ngọc Hân không hề khách sáo mà lấy ngay một chai nước suối:

“Cám ơn!”

Tôi thì không thích uống nước suối cho lắm vì tôi thấy chúng rất nhạt nhẽo, nên chọn cho mình một chai trà xanh.

“Hi, cám ơn cậu nhé!”

“Có gì đâu!”

Ngồi nghỉ ngơi và nói chuyện vài phút như thế xong, chúng tôi nhanh chóng đến nhà cô Tuyết Lan như đã hẹn.

Cũng đã bảy năm trôi qua kể từ lúc chúng tôi được cô chủ nhiệm. Bây giờ, cô Lan đã trên dưới năm mươi tuổi rồi. Nhưng sao tôi vẫn cảm thấy cô trẻ trung và xinh đẹp như hồi đó. Còn sự hiền từ và dịu dàng của cô, tất nhiên dù thời gian có trôi qua nhanh như thế nào, thì nó vẫn sẽ mãi chẳng bao giờ thay đổi.

Thấy chúng tôi đến thăm, cô Tuyết Lan rất vui. Chúng tôi đến vào buổi chiều vì buổi sáng cô còn bận dự lễ trên trường. Cả ba người chúng tôi rất thân thuộc với gia đình của cô. Giờ này, thầy vẫn còn trên cơ quan. Còn các em thì chắc đang ngủ trưa trên lầu. Chỉ còn cô, lúc chúng tôi tới, cô vẫn đang loay hoay với chiếc máy tính xách tay của mình.

“Cô đang bận hả cô?” Tôi cất tiếng hỏi.

“Không, cô đang soạn mấy bài giảng trên powerpoint thôi! Thời đại công nghệ mà, bọn trẻ thích học bằng những thứ này lắm! Nhưng mà cô thì chỉ mới biết thôi nên có chút lúng túng. Phải tranh thủ giờ nghỉ để hoàn thành mới được, vì đã đến năm học mới rồi!”

Cô quả nhiên vẫn tận tuỵ với học sinh như thế. Những thứ công nghệ mới này đúng là làm khó những giáo viên kì cựu như cô rồi. Đối với những giáo viên trẻ, có thể bọn họ chỉ mất chừng vài tiếng để soạn một bài giáo án. Nhưng đối với cô, công việc đó có thể mất đến một hoặc thậm chí vài ngày. Tôi hiểu tính cô mà. Cô không cho phép bản thân qua loa với bất cứ việc gì, nhất là những việc liên quan đến học trò và người thân của cô. Nhưng cũng chính vì như thế mà mới có nhiều người yêu quý cô đến thế. Không chỉ riêng chúng tôi, mà còn có nhiều lứa học sinh khác nữa.

“Cô để bọn em giúp cô ạ!” Nghe cô nói vậy, Đình Huy nhanh chóng đưa ra lời đề nghị giúp đỡ.

“Không cần đâu, cô đã làm mấy ngày rồi nên cũng sắp xong. Bọn em cứ ngồi đó chơi đi, cô ra trò chuyện với mấy đứa rồi lát sẽ làm tiếp!”

Như nhận ra ý muốn của chúng tôi, cô lại tiếp tục nói:

“Thôi được rồi, lát nữa bọn em chỉnh giúp cô mấy cái hiệu ứng cho đẹp và sinh động nhé! Cô dở cái đó lắm! Mà giờ thì nói chuyện với cô trước đã nào!”

Chúng tôi và cô cũng thường xuyên gặp nhau nên cũng không nói gì nhiều. Chủ yếu chỉ xoay quanh việc chúng tôi thi trường nào, buổi đầu đại học có gặp khó khăn gì không. Ba người chúng tôi dành nhiều thời gian hơn cho việc giúp cô chỉnh sửa giáo án. Thời gian trôi qua nhanh chóng. Mới đó đã bốn giờ hơn. Chúng tôi đành phải xin phép cô ra về và hứa rằng đến Ngày Nhà giáo Việt Nam, chúng tôi sẽ lại đến thăm cô nữa.

Chúng tôi về được một đoạn thì Đình Huy bất chợt lên tiếng:

“Hôm nay ở Công viên 23-9 có Lễ hội văn hoá ẩm thực của các nước, có rất nhiều món ngon. Hai cậu có muốn đi không?”

Không hiểu sao lúc đó, hình như tôi thấy Đình Huy nhìn về phía Ngọc Hân như ra hiệu điều gì. Và trong lúc tôi còn đang ngơ ngác chưa biết quyết định ra sao thì Ngọc Hân đã nhanh nhẹn trả lời:

“Tôi không đi được rồi. Chiều nay tôi có hẹn với mẹ.” Nói tới câu đó, nó lại xoay sang tôi: “Hay bà với Huy đi đi!”

“Hả? Tui đi với cậu ấy? Bà không nhầm chứ? Tui không có xe đâu, bà còn đang chở tui mà! Bà đừng có đem con bỏ chợ thế chứ!”

“Thì cậu ta chở bà, lo gì! Tui bảo đảm cậu ta sẽ đưa bà về đến nơi đến chốn, mà cậu ta chạy xe thì chắc là an toàn hơn tui rồi! Phải không?” Nó xoay đầu sang Đình Huy để hỏi câu đó.

“Ừ, tất nhiên rồi!” Cậu ấy cười cười.

Tôi hết nhìn Đình Huy rồi lại đến Ngọc Hân. Cảm giác hình như bọn họ lạ lạ thế nào ấy. Việc Ngọc Hân tự dưng nói vậy đã ngoài sức tưởng tượng của tôi rồi, đằng này, bọn họ lại giống hai người đang chơi trò tung hứng, kẻ tung người hứng hết sức ăn ý. Và như để thuyết phục tôi, Ngọc Hân lại tiếp tục nói:

“Cậu ta nói ở đó có nhiều món ngon lắm, nếu bà không đi thì tiếc lắm đó!”

Vẻ thúc giục và hân hoan của Ngọc Hân, sự mong chờ trong ánh mắt của Đình Huy, còn có cả… thức ăn ngon và không khí vui vẻ của lễ hội… Tất cả những điều đó, khiến tôi không có cách nào từ chối được. Tôi đành thoả hiệp mà không suy nghĩ gì nhiều:

“Ừ! Bà có việc thì đi đi!”

“OK, quyết định thế nhé!”

Tôi nhanh chóng chạy sang xe của Đình Huy. Chần chừ một lúc rồi cũng dũng cảm bước lên. Như chỉ chờ có thế, Ngọc Hân nó liền rồ ga phóng xe đi vun vút khiến tôi chỉ còn có nước thở dài. Đình Huy thấy vậy liền nói:

“Yên tâm đi, tôi sẽ chạy xe thật chậm!”

“Ừ, mà cậu đợi tôi một lát nhé! Tôi gọi điện nói bố mẹ chút đã!”

Sau khi cúp máy điện thoại, tôi bỗng dưng cảm thấy có chút hối hận vì sao lúc nãy lại vội vàng đồng ý. Mặc dù lúc nhỏ tôi và Đình Huy đã từng rất thân quen nhưng nói gì cũng đã không liên lạc rất lâu rồi, hiện tại gặp lại cậu ấy, tôi vẫn có đôi chút ngượng ngùng. Bây giờ, lại có vẻ giống như tôi và cậu ấy… đi chơi riêng với nhau. Có phải là tôi có suy nghĩ quá nhiều không?

Không khí giữa chúng tôi hiện giờ thật sự có đôi chút trầm mặc. Tôi không biết nói gì với Đình Huy, còn cậu ấy thì tỏ ra đang rất chuyên tâm lái xe. Mà Đình Huy đúng là giữ lời thật! Nói chạy chậm là chạy chậm luôn, nhưng tốc độ này thì có hơi… chậm quá không?

“Quỳnh Anh này!” Rốt cuộc thì vẫn là Đình Huy lên tiếng trước.

“Hả?”

“À… tôi chỉ định hỏi cậu có tham gia câu lạc bộ gì không thôi! Cả Đoàn, Hội nữa!”

“Không biết nữa, chắc là sẽ tham gia gì đó! Nhưng tôi vẫn đang suy nghĩ! Còn cậu? Tôi nghe nói cậu được vào thẳng Hội sinh viên Trường phải không?”

“Cậu biết chuyện đó sao?” Đình Huy hỏi lại tôi với giọng vui vẻ.

“Tất nhiên rồi, các bạn trong lớp đều nói vậy mà. Cả Ngọc Hân cũng biết nữa.”

“Ra là thế…”

“Nhưng mà cậu có quyết định làm không?”

“Tôi cũng không biết nữa, vì tôi đang đợi…”

“Hả? Cậu đợi gì vậy?”

“À, không có gì! Đến lúc đó cậu sẽ hiểu thôi!”

“Cậu lại có bí mật nữa hả? Sao cậu lại có nhiều bí mật thế nhỉ?”

“Hi, sau này cậu sẽ biết thôi! Thật ra tôi chỉ có một bí mật thôi, một bí mật rất lớn, nhưng giờ thì chưa thể nói cho cậu biết được… Cậu, có thể đợi đến lúc tôi nói cho cậu biết bí mật đó là gì không?” Giọng của Đình Huy bỗng trở nên dè dặt.

“Cậu sẽ nói cho tôi biết sao?”

“Ừ!”

“Được thôi, vậy tôi sẽ đợi đến ngày đó!” Tôi ngay lập tức đồng ý với cậu ấy mà không cần suy nghĩ.

Tuy tốc độ của Đình Huy đúng là chậm thật nhưng do khoảng cách cũng không xa lắm nên chúng tôi nói chuyện được một lúc thì cũng đến nơi. Tôi ngay lập tức bị thu hút bởi không khí ở đây. Rất nhiều gian hàng trưng bày đủ các loại món ăn, từ các loại xiên que đến những món đặc trưng của từng đất nước như thịt cừu nướng của Mông Cổ, gỏi của Thái Lan, Tteokbokki–món bánh gạo truyền thống của người Hàn Quốc, sushi của Nhật Bản, bánh roti của Ấn Độ… và trên tất cả chính là những món ăn mang đậm bản sắc văn hoá của Việt Nam. Mùi thơm thoang thoảng của chúng ngay lập tức đánh thức mọi giác quan của tôi. Bây giờ lại còn đúng vào giờ cơm chiều nữa. Nhưng mà, vì hiện giờ người đi bên cạnh tôi là Đình Huy chứ không phải là Ngọc Hân nên tôi cũng cố gắng kiềm chế lại. Tuy nhiên, Đình Huy hình như vẫn còn rất hiểu tính tôi thì phải. Khi gửi xe xong, cậu ấy ngay lập tức dẫn tôi đi “càn quét” khắp các gian hàng.

Món ăn đầu tiên mà chúng tôi thưởng thức chính là một xiên thịt dê nướng. Sở thích của tôi chính là hằng hà sa số các loại xiên que, từ nướng cho đến chiên. Mặc dù biết ăn nhiều loại thức ăn này thì không tốt cho sức khoẻ và cân nặng của bản thân mình nhưng tôi vẫn không sao cưỡng lại được. Lúc mua hai xiên thịt dê nướng này, tôi đang lấy ví tiền ra chuẩn bị trả thì Đình Huy đã nhanh nhẹn giành trước rồi nói với tôi:

“Hôm nay tôi mời cậu! Đã lâu rồi chúng ta chưa đi ăn với nhau! Cậu không được từ chối nhé!”

Cậu ấy nói như thế làm tôi cũng không biết đáp lại thế nào. Bây giờ mà không đồng ý thì Đình Huy có xấu hổ không? Tôi vẫn nghe nói sự tự ái của bọn con trai là rất cao. Thế là tôi cũng để mặc cậu ấy trả tiền hai xiên thịt nướng ấy. Nhưng sau đó cũng không muốn mua thêm bất cứ thứ gì nữa.

Còn Đình Huy lúc này lại rất vui vẻ. Cậu ấy hết mua món này lại đến thử món khác. Và lúc nào cũng không quên đưa cho tôi một phần với lí do “nếm thử”. Tôi còn thấy cậu ấy trò chuyện khá sôi nổi với những người bán hàng. Vì giờ đã khá có tiếng trên mạng xã hội nên cũng có vài người nhận ra Đình Huy. Nhưng cũng chỉ là số ít thôi vì mọi người vẫn đang mải mê với các loại đồ ăn thức uống cũng như quan tâm đến bạn trai bạn gái của mình. Tuy nhiên, bấy nhiêu người thôi nhưng cũng khiến tôi phải khẳng định hết người này tới người kia rằng tôi chỉ là bạn bè bình thường với Đình Huy. Đi hết một vòng thì cả hai chúng tôi đều no căng bụng đến nỗi không nhét thêm được bất cứ thứ gì.

“Đã lâu rồi không đi chơi vui như vậy!” Đình Huy nói câu này khi chúng tôi quyết định ngồi nghỉ ngơi một lúc.

“Chắc là giờ cậu rất ít đi chơi nhỉ, vì cậu đã khá nổi tiếng trên mạng mà!”

“Không phải đâu, nếu có người đi cùng thì dù bị nhận ra tôi vẫn sẽ cứ đi thôi!”

“Bây giờ cậu đã rất hot, chắc phải có nhiều người thích chơi với cậu lắm chứ!”

“Ừ, nhưng không biết bọn họ thích gì ở tôi! Tôi chỉ muốn quay lại ngày xưa thôi! Lúc tôi, cậu, và cả Ngọc Hân rất thân với nhau đó!”

“Hi, tôi cũng vậy!” Tôi thấy vui khi nghe cậu ấy nói về chuyện đó.

“Thế giờ thì sao? Chúng ta có thể thân nhau như lúc xưa không?”

“Sao cậu lại hỏi vậy? Chúng ta chẳng phải vừa như lúc xưa, đến thăm nhà cô Tuyết Lan đấy thôi!”

“Nhưng sao tôi có cảm giác… cậu vẫn rất xa lạ với tôi nhỉ?”

Đình Huy nhìn tôi chăm chú rồi thốt ra câu này. Bị vạch trần như thế khiến tôi cảm thấy có chút bối rối. Nghĩ kĩ lại, cậu ấy nói rất đúng. Tại sao tôi cảm thấy ngượng ngùng khi nói chuyện với cậu ấy nhỉ, tại sao tôi bất giác giữ khoảng cách với cậu ấy mỗi khi có nhiều người? Rõ ràng, ngày trước tôi là người chủ động làm bạn với Đình Huy cơ mà? Sự tự tin của tôi từ lúc nào đã bay biến mất? Hình như trong lòng, tôi đã mơ hồ có được đáp án cho riêng bản thân mình nhưng lại có chút không dám thừa nhận. Cho nên, tôi lập tức vui vẻ đáp lời:

“Không có đâu, sao lại như thế được! Tôi hứa với cậu, ba người chúng ta, sẽ thân thiết trở lại như xưa!”

“Thật không?”

“Thật chứ!”

“Vậy ngày mai, cậu chờ tôi cùng về xe buýt chung nhé!”

“Ừ, được thôi!”

Tôi và Đình Huy cứ thế đạt thành hiệp nghị. Sau đó, chúng tôi đi dạo và trò chuyện thêm một lúc nữa. Tôi đã trêu cậu ấy rằng hôm nay không ngờ lại không như hồi trước, cằn nhằn chuyện tôi ăn những thứ đồ ăn không tốt cho sức khoẻ. Và thậm chí, cậu ấy cũng ăn rất nhiều. Đáp lại tôi là một câu trả lời nhẹ như gió thoảng: “Không có gì, hiếm có dịp vui như thế này, cũng nên để bản thân cảm thấy thoải mái chứ! Tuổi trẻ mà! Tuy nhiên, cậu cũng phải biết chừng mực đó!”

Sau khi thấy không còn sớm nữa, Đình Huy chở tôi về. Vì tôi không muốn để bố mẹ thấy nên dặn cậu ấy để tôi ở cách nhà một khoảng. Cậu ấy cũng không thắc mắc khiến tôi thở phào. Khi về nhà, mở di động ra xem, tôi thấy tin nhắn của Đình Huy: “Ngủ ngon nhé! Nhớ lời hứa của cậu với tôi đó”. Lúc thấy tin nhắn này, tôi đã không biết rằng, khoé môi mình đã bất giác nở ra một nụ cười.

Những ngày đi học tiếp theo có lẽ sẽ rất vui nếu giữa Đình Huy và Ngọc Hân không xảy ra một chút sóng gió. Cả buổi sáng hôm sau, tôi, Đình Huy, và cả Ngọc Hân, dường như lại vui vẻ như xưa mà không hề thấy khoảng cách. Tôi giữ lời hứa cùng về với Đình Huy. Nhưng có một chuyện làm tôi không ngờ tới.

Do buổi chiều không có tiết học nên tôi tranh thủ lên mạng xem tin tức. Và có một mẩu tin khiến tôi ngay lập tức chú ý: Hotboy Đình Huy lộ tin hẹn hò. Không hiểu sao tôi lập tức giật thót mình. Không phải là lúc tôi và Đình Huy đi hội chợ bị những người đó bắt gặp và chụp hình lại chứ? Nhưng rõ ràng tôi không thấy bọn họ cầm máy ảnh hay di động mà. Tôi nhanh chóng nhấn vào tin tức đó. Và tôi biết mình đã đoán sai. Đó không phải là quang cảnh của buổi hội chợ mà là trong một quán cafe khá yên tĩnh. Người con trai trong bức ảnh dĩ nhiên là Đình Huy, nhưng người con gái lại không phải là tôi. Mà đó, chính là Ngọc Hân.
Bình Luận (0)
Comment