Thanh Xuyên

Chương 22

Vài năm nay ta chăm chỉ làm việc, ta vốn không am hiểu làm công vụ cũng như việc đồng án vốn tưởng được nhận chức vụ gì bên ngoài nhưng thái tử không biết vì cái gì lại ngăn cản ta lên chức cùng làm việc bên ngoài. Ta tưởng nơi nào đắc tội hắn nhưng hắn lại thường xuyên ban thưởng vàng bạc, bảo vật cho ta, biểu thị hắn đối với ta thật coi trọng.

Trước kia có một lần cùng một quân sư của thái tử uống rượu, hắn uống hơi nhiều lỡ miệng nói: “Ngươi có bổn phận, có năng lực, thái tử luyến tiếc thả ngươi đi. Gia chúng ta có cặp hỏa nhãn kim tinh sao có thể không biết ai là bao cỏ, ai chăm chỉ làm việc. Nay nhân tài khó cầu, vị kia”, hắn vươn ngón tay cùng ngón trỏ ra tám, “ lại bày ra bộ khát người hiền tài, rất nhiều người đều bị hắn mời chào qua. Gia chúng ta càng ít người để sử dụng. Ngươi nói hắn như thế nào sẽ thả ngươi đi.”

Chẳng lẽ ta chỉ có thể ở cái cây thái tử này thắt cổ chết? Không biết thái tử khi nào thì phục lập, sau phục lập thì có gì thay đổi.

“Chờ xem đi”, ta nhẹ giọng nói.

“Ân”, Minh Hi trong lòng ta gật gật đầu.

Minh Hi không nên cầm dù theo giúp ta tại Tế Vũ Trung luyện võ, kết quả liền thụ lạnh, sốt đến nóng ran cả người. Vội vàng thỉnh đại phu đến. Lão đại phu nói: “Phẫn uất sầu lo nhiều năm tích tụ, từ nhỏ thân thể lại từng đại thương nguyên khí. Nay những tích tụ lo âu này giống như tan đi chỉ là từ trước dựa vào điều này mà chống đỡ chỉ sợ những đại phương từng bị tổn thương đều sẽ phát tác. Tuy rằng tạm thời không nguy hiểm tới tính mạng nhưng phải tĩnh dưỡng hơn nữa không được suy nghĩ quá nhiều.”

Ta cả ngày bận rộn tiếp đại phu, lại để người đi lấy dược.

Ngồi bên giường, vuốt ve mặt Minh Hi vì sốt cao mà có chút ửng hồng, Minh Hi… Là vì báo thù cho nên thân thể suy sụp? Ta đứng dậy, Minh Hi lại bỗng niên mở mắt ra, lôi kéo cánh tay ta, “Mộc Thái, đừng đi.”

“Ta đi đổi khăn ướt cho ngươi.”

“Không cần, đừng đi, Mộc Thái”, thanh âm hắn dẫn theo chút nưc nở dường như có chút nóng đến hồ đồ.

“Hảo, không đi”, ta cởi giày, thượng giường, đem hắn kéo vào trong lòng. Về sau dưỡng hắn chỉ sợ dưỡng giống như Lâm Đại Ngọc vậy, hống hắn uống thuốc, hống hắn ăn thuốc bổ còn muốn hống khiến hắn cao hứng.

“Mộc Thái?”

“Ta đây.”

“Mộc Thái….”

“Ân?”

“Ngươi về sau sẽ bỏ mặc ta sao?”

“Ngươi lại suy nghĩ miên man cái gì?”, ta kinh ngạc cúi đầu nhìn hắn, nhìn thấy ánh mắt hắn có yếu ớt, bất lực cùng sợ hãi.

“Nếu sau này ta mỗi ngày đều nằm trên giường bệnh không khác gì ấm sắc thuốc ngươi cũng sẽ không bỏ lại ta?”.

“Đứa ngốc”, ta tại chóp mũi hắn hạ xuống một nụ hôn, “Ta sẽ không bỏ lại ngươi.”

“Vậy chờ ta già đi, trên mặt đầy nếp nhăn, tóc bạc trắng ngươi cũng sẽ không bỏ lại ta?”

“Sẽ không”, khi đó chúng ta là bạn già.

“Chờ chúng ta già đi, ngươi sẽ ở nhà ngậm kẹo đùa cháu, cả nhà đoàn viên nhưng ta cái gì cũng không có, cũng không phải là gì của ngươi, đến lúc đó muốn gặp ngươi cũng thập phần khó khăn. Đến lúc đó ta làm sao đây? Ta làm sao đây?”, hắn đột nhiên khóc lên.

Này đến tột cùng là làm sao vậy? Bởi vì sinh bệnh cho nên cảm xúc bùng nổ sao?

Ta tưởng tượng ra tình cảnh hắn kể, sau đó vỗ nhẹ lưng hắn nói: “Ta sẽ nghĩ biện pháp.”

“Nghĩ biện pháp?”, hắn nức nở, mở mắt  nhìn ta.

“Ta sẽ nghĩ biện pháp, chờ chúng ta già đi sẽ cùng ngươi một chỗ.”

“Thật sự?”

“Ân.”

“Mộc Thái…..”

“Ân?”

“Ngươi trong lòng có nhiều thứ như vậy, người nhà của ngươi, sự nghiệp của ngươi nhưng ta chỉ có ngươi….chỉ có ngươi….”

“Minh Hi, ngươi cũng ở trong lòng ta”, ta đối với hắn thân thân.

“Ngươi sẽ vĩnh viễn cùng với ta một chỗ? Sẽ không tái thích người khác?”

Vĩnh viễn? Vĩnh viễn là rất xa? Nếu ta một lần nữa bị giam cầm, vậy như thế nào có thể cùng một chỗ? Nếu có chuyện gì xảy ra, ta muốn đem Minh Hi ra ngoài kinh thành, lại như thế nào có thể cùng một chỗ? Về phần thích một người khác, Minh Hi là người kiếp trước cùng kiếp này duy nhất ta yêu thích, ta chưa bao giờ gặp người giống hắn, đơn thuần yêu ta như vậy, ta cũng chưa bao giờ thích người khác, ta nghĩ cũng sẽ không thích người khác đi.

Tình huống này ta không thể nói dối huống chi ta cũng không nói dối, ta nhẹ nhàng mở miệng: “Ta sẽ không cô phụ ngươi”, không cô phụ không phải là cùng một chỗ, không cô phụ có đôi khi là từ xa bảo hộ, không cô phụ chính là sẽ không yêu thích người khác ngoài hắn.

“Nếu phải chọn giữa ta, lão bà và hài tử ngươi, ngươi chọn ai?”.

Ta nhíu mày, loại vấn đề này nào có đáp án.

“Ta là nói, nếu phải hi sinh ta để bảo toàn cho người nhà ngươi, ngươi sẽ làm thế nào?”, có lẽ cũng hiểu được câu hỏi không ổn, hắn nhíu mày, vội vàng thay đổi vấn đề.

Chọn như thế nào? Mã Pháp, thê nhi, đó là những người ta muốn bảo hộ. Minh Hi cũng là người quan trọng trong lòng ta.

Biết rõ thời điểm bị bệnh, cảm xúc Minh Hi không ổn định, cố tình gây sự, ta còn suy xét vấn đề này. Nhưng ai nói loại tình huống này về sau không phát sinh?

Trầm mặc trong chốc lát, ta hỏi: “Minh Hi, thời điểm trong lao lúc trước, ngươi nói nếu ta chết ngươi cũng không sống, là thật sao?”.

“Ân”, hắn không chút do dự đáp.

“Vậy theo ta cùng nhau đi, Minh Hi”, ta chân thành nói.

Hắn nghi hoặc nhìn ta.

“Nếu đến thời điểm phải hi sinh ngươi, ta sẽ hi sinh ngươi để bảo hộ gia đình ta.”

Sắc mặt hắn nháy mắt tái nhợt, toàn thân đều phát run.

Ta ôm chặt hắn, dời đi ánh mắt, nói tiếp: “Bọn họ với ta mà nói là người ta muốn bảo hộ nhưng không nhất thiết ở cùng một chỗ. Chỉ cần biết rằng bọn họ sống tốt, với ta vậy là đủ rồi. Ta cam đoan không để ngươi cô đơn một mình, cho dù là chết, chúng ta cũng cùng nhau.”

Hắn trải qua cảm xúc thay đổi đột ngột, ngơ ngác nhìn ta, môi run rẩy.

Ta khẳng định không cách nào an tâm sống mà hi sinh Minh Hi, hắn nếu nguyện ý chết cùng ta, ta sao lại không thể chứ?

Tại trong lòng ta, tình cảm của ta không giống như tình cảm của Minh Hi đối với ta sâu đậm được ăn cả ngã về không, nhưng ta là người công bình. Hắn vì ta trả giá, ta cũng nguyện ý vì hắn trả giá.

“Mộc Thái….”, trong giọng nói của hắn có bao nhiêu ngây thơ, bao nhiêu vui sướng, bao nhiêu ủy khuât, ta cũng không rõ.

“Hiện tại trong lòng kiên định sao?”, ta cúi đầu hỏi hắn.

“Ngươi khi dễ ta, cố ý làm ta sợ”, hắn vùi đầu trong lòng ta, bất mãn nói trong ngực ta.

Ta khẽ cười, ôm sát hắn, “Về sau đừng suy nghĩ miên man, ngươi còn đang bệnh a.”

Hắn vươn tay ôm cổ ta, “Mộc Thái, ta rất thích ngươi, so với thích càng thích”, thân thể hắn tại trên người ta cọ xát, cọ đến ta rục rịch, ta cảm nhận được vật nhỏ của hắn cũng ngẩng lên.

“Tiểu bại hoại”, ta ngay cả muốn cũng phải suy xét thân thể hắn, không thể khiến hắn bệnh càng thêm bệnh, “Thành thật một chút”, ta cầm chặt tay hắn đang loạn động trong chăn, vỗ vỗ mông hắn khiển trách.

“Ta muốn ~”, hắn quyệt miệng, tại trong lòng ta lắc lư, động vài cái liền cởi hết quần áo.

Ta búng nhẹ vật nhỏ trong bụi cỏ đang ngẩng chín mươi độ, hỏi: “Minh Hi bảo bối muốn gì?”

Hắn ngẩn ngơ, “Mộc Thái, ngươi gọi ta là gì?”

Ta nén cười nói: “Ta không gọi ngươi, ta là gọi nó a”, ta chỉ chỉ mũi nhọn kia.

“Không được, Mộc Thái, bảo ta….”, hắn tính trẻ con trong lòng ta phụng phịu.

“Gọi ngươi cái gì?” ta cười mị mắt.

“Chính là…. cái kia…”, hắn đỏ mặt.

“Nếu ngươi ngoan ta sẽ nói…”

“Ta nghe lời ngươi”, hắn vội vàng cam đoan, thành thành thật thật không loạn động, chờ mong nhìn ta.

Ta cúi đầu nhìn hắn, trong lòng tràn ngập sủng nịnh, hôn trán hắn, chóp mũi, môi, cơ hồ là thở dài thấp giọng nói: “Minh Hi, bảo bối…”

Mặt hắn biến từ màu phấn hồng sang đỏ thẫm, “Mộc Thái…”

“Ngủ đi, sớm một chút dưỡng hảo bệnh.”

“Hảo”, hắn cong người đưa lưng về phía ta, oa trong lòng ta, hai má vẫn ửng hống.

Ta sờ sờ cái trán hắn, cũng không nóng lắm, trong lòng có chút yên tâm.

Hắn tại trong lòng ta ngốc ngốc, trong chốc lại ma sát hai chân, lại không dám có động tác quá lớn. Nam nhân dục niệm đi lên sẽ không dễ dàng lui xuống như vậy.

Ta thở dài, không để hắn thư thái, hắn cũng không dễ dàng đi vào giấc ngủ. Cũng may loại sự tình này cũng dễ xuất mồ hôi cũng làm cho bệnh chóng khỏi, ta thân thủ cầm vật kia của hắn, vỗ về chơi đùa trong chốc lát, khiến hắn bắn ra. Hắn rốt cuộc cũng yên ổn trong lòng ta nằm ngủ.
Bình Luận (0)
Comment