Thanh Xuyên

Chương 30

Đảo mắt đã một năm ba tháng, tiên sinh dạy bọn nhỏ nói chúng tiến bộ rất lớn.

Ta cảm thấy thật cao hứng. Trong tộc, Lý tiên sinh thực nghiêm khắc lại cổ hủ ta cũng từng học qua, hơn nữa lại nhiều hài tử cùng học một chỗ nên không thể tùy theo tài năng mà dạy. Hơn nữa, phẩm tính của hài tử trong tộc không đồng nhất, mấy năm nay trong nhà cũng không ổn liền cả tiểu hài tử cũng học liếc ngang liếc dọc, khó nói bọn nhỏ sẽ học được điều gì tốt.

Lúc trước ta không tiện thỉnh riêng tiên sinh dạy học cho bọn nhỏ, làm vậy có chút nổi bật. Hiện tại vừa vặn vì Mã Pháp giữ đạo hiếu liền thuận tiện làm chuyện này.

Thời điểm đang xem bọn nhỏ luyện tự, tiểu tư bên người đại bá phụ lại đây hướng ta bẩm báo: “Tứ thiếu gia, đại lão gia nhượng ngài qua.”

Ta có chút kinh ngạc đứng dậy, “Biết chuyện gì không?”

“Tiểu  nhân cũng không biết”, hắn nhìn chung quanh một cái liền nhỏ giọng, “Bất quá nhị lão gia, tứ lão gia, ngũ lão gia đều đến, thật hùng hổ a, đại lão gia nhượng ta nhắc nhở ngài cẩn thận một chút.”

Ta gật đầu, im lặng đến chính sảnh. Thời gian trước, vài vị thúc bá đều đưa ra ý muốn ở riêng, làm gia trưởng đại bá phụ đương nhiên không đồng ý. Ta có suy tính của chính mình, cảm thấy Khang Hi nhất định sẽ phản cảm việc tổ phụ mới qua đời đã đòi tách khỏi ra tộc. Bởi vậy là gia trưởng của tam phòng ta cũng không đồng ý. Đại bá phụ liền đem ta trở thành đồng minh, bình thường thật chiếu cố ta. Chỉ là không biết lần này họ lại đưa ra cái yêu cầu ngu ngốc nào.

Đến chính sảnh, ta hướng họ hành lễ rồi ngồi vào ghế cuối.

Nhị bá lên tiếng đầu tiên: “Mộc Thái, đương kim Hoàng đế nặng nhất đạo hiếu, ngươi cũng biết?”

Ta gật đầu xưng phải.

“Ngươi vì Mã Pháp mà giữ đạo hiếu, điều này tốt lắm. Nhưng tại sao trong hiếu kỳ ngươi thế nhưng nhượng thị thiếp mang thai, chuyện này nên nói như thế nào?”

“Thị thiếp mang thai?”, ta lắc đầu, “Kia không có khả năng”, ta đã muốn vài năm không có chạm qua các nàng.

Đại bá phụ vội vàng nói: “Đúng vậy, Mộc Thái nhất nhất giữ tròn chữ hiếu, việc kia không có khả năng.”

Vài vị thúc bá đều cười lạnh đứng lên, tứ thúc nói: “Như thế nào không có khả năng? Nếu không có chứng cứ thiết thực, ta cũng sẽ không đến nơi này mà oan uổng hắn.”

Vu oan? Hãm hại? Còn nhượng ta đeo nón xanh?

Đại bá phụ nói: “Ai cũng biết trong khoảng thời gian này hắn mang theo nhi tử ở tiền viện liền hậu viện cũng không về như thế nào làm cho thị thiếp mang thai.”

Nhị bá phụ quái thanh nói: “Sự việc trong viện hắn, người bên ngoài làm sao biết được. Nếu không phải thị thiếp kia kêu người đi mua thuốc phá thai, chúng ta còn không biết chuyện này đâu,”

Tứ thúc nói tiếp: “Theo ta, đây là chuyện xấu trong nhà, chúng ta cũng không muốn để cho ngươi khác biết liền đem thị thiếp kia xử trí lại nhượng Mộc Thái đi phụng thiên ở mấy ngày.”

Nguyên lai là vậy. Bọn họ muốn đem ta đuổi đi, lúc đó bá phụ sẽ không có người duy trì. Về phương diện khác, đem ta đuổi đi, khi ở riêng cũng không cần chia cho ta. Nói là ở mấy ngày, thật là đi phụng thiên liền không có ngày trở về.

Ta vẫn như cũ trầm tĩnh, bởi ta hiểu được kia không phải là hài tử của ta. Tổng có thể tìm ra chứng cứ cho nên ta tuyệt không kích động.

Ngược lại đại bá phụ tức giận đến phát run nhưng hắn hiện tại trừ bỏ tước vị thì không quan không chức căn bản không chấn áp được bọn đệ đệ. Không có nhất phòng ta duy trì, ở riêng cơ hồ đã muốn thành kết cục.

“Vậy đem người gọi tới đối chất đi”, ta nhẹ nhàng mở miệng, “Là người nào mang thai mà ngay cả ta cũng không biết?”

Sau đó vài bà tử liền đem Hương Liên ép lại đây. Dĩ nhiên lại là nàng? Ngẫm lại cũng đúng, nàng bất quá mới hai mươi, ngay cả mặt ta cũng chưa thấy qua vài lần, chưa nói gì đến tình cảm càng không nói gì đến cái gọi là trung thành.

Nàng khóc nói hoài thai nhi tử của cửu đường đệ, nhi tử của tứ thúc. Nói hôm đó trời tối, cứu đường đệ theo cửa sổ vào phòng ngủ của nàng…. Sau nàng cũng không phản kháng thẳng đến gần đây phát hiện thế nhưng có thai mới sai ngươi mua dược phá thai.

Đại bá phụ hướng về tứ thúc cười lạnh, tứ thúc sắc mặt xanh lét nói nàng nói dối. Sau đó nàng xuất ra chứng cớ, kia là khối ngọc bội bên người cửu đệ.

Ta càng xem càng thấy giống nhu đang diễn chỉ là không biết đạo diễn phía sau màn là ai.

Sau đó ta đem cửu đệ gọi tới, ban đầu hắn không thừa nhận. Sau tiểu tư bên người hắn không chịu nổi hình trượng liền hai năm rõ mười khai hết, hắn đành nhận tội.

Ta lạnh lùng nhìn hết thẩy.

Đại bá phụ ung dung uống mọt ngụm trà, đối tứ thúc cười lạnh nói: “Tại hiếu kỳ, đi đến phòng đại tẩu, còn làm ra hài tử, ngươi nói hiện tại nên xử trí thế nào?”

Tứ thúc cố chống đỡ nói: “Nhất định là tiện nhân kia quyến rũ hắn.”

“Hừ. Ai cũng biết Mộc Thái trị gia tối nghiêm. Thị thiếp hắn mấy năm nay liền viện môn cũng chưa ra, như thế nào quyến rũ tiểu Cửu? Mộc Thái, chuyện này ngươi là khổ chủ, ngươi nói nên xử trí thế nào?”

Ta trầm mặc như nước “Thình đại bá phụ vì Mộc Thái làm chủ.”

“Hảo, tiểu Cửu trước thụ gia pháp bốn mươi trượng, sau đó đi phụng thiên thay tổ tiên chiếu khán nhà cổ đi. Mộc Thái, thị thiếp này tuy phạm tội nhưng nay đang đợt hiếu kỳ, việc này không nên để ngoại nhân biết, ngươi này…. là không thể giữ lại.”

Ta đứng dậy đến trước mặt Hương Liên, cúi đầu nhìn nàng nói: “Ngươi có điều gì muốn nói với ta?”

Sắc mặt nàng tĩnh lặng, lắc đầu nói: “ Hương Liên thực xin lỗi gia, Hương Liên tình nguyện chết. Chỉ là thỉnh cầu gia chăm sóc nhà mẹ của Hương Liên.”

Ta gật đầu, sự tình đến mức này, người này ta không thể bảo trụ, “Hảo, ngươi yên tâm.”

Đại bá phụ vừa lòng gật đầu, lại nói tiếp: “Lão tứ ngươi trị gia không nghiêm, đen sản nghiệp gia tộc trong tay ngươi làm của công đi. Chuyện này ta cũng sẽ không đến từ đường dòng họ nói, như thế nào?”

Tứ thúc oán hận bỏ đi, chuyện sau đó ta cũng không muốn nghe nữa, hành lễ với đại bá phụ rồi đứng dậy đi.

Ta sớm biết những người này là một đám sái lang nhưng chuyện xảy ra trước mắt vẫn làm ta khó chịu. Mã Pháp, gia này có lẽ thật sự sẽ tan.

Trở lại trong viện, cho mọi người lui, đem sự tình nói cho Nhan Trát Thị một lần. Nàng kinh hách nhảy dựng lên, có thể không kinh sao? Đều nháo đến rõ ràng, nàng nơi này thế nhưng tuyệt không biết.

“Sao lại thế này? Ta vẫn nói ngươi cẩn thận thủ môn hộ, hiện tại trong viện xảy ta chuyện lớn như vậy, ngươi thế nhưng lại không biết?”, ta nhíu mày nói.

Nàng quỳ xuống thỉnh tội nói: “Ta coi nàng thường ngày an phận, thật không nghĩ tới lại có chuyện như vậy.”

“Kia Tiểu Cừu vào bằng cách nào? Trông coi viện môn là người chết sao? Nha đầu đi theo Hương Liên là người chết sao?”

“Này….”

“Lần này nếu không phải Hương Liên một mực nói Tiểu Cửu cưỡng hiếp nàng, chúng ta một nhà sẽ bị đuổi tới quan ngoại. Ngươi đến tột cùng có hiểu hay không? Những lời khi trước ta nói, ngươi nghe lọt được bao nhiêu? Hiện nay ba nhi tử ta mang theo, ngươi chỉ quản gia, quản nhi nữ, quản không tốt là sao?”

“Ta…”

“Thôi”, ta cũng không muốn giận chó đánh mèo lên nàng, kéo nàng đứng lên, “Ngươi trước đem nô tài trong viện đều xử trí, nhớ kỹ, không thể lộ ra một chút tin đồn. Cái khác về sau hãy nói.”

“Vâng, thiếp thân đã biết”, nàng rơi lệ đứng bên người ta.

Ta đau đầu đi ra tiền viện, trước phải biết rõ ràng chuyện gì xảy ra đi. Vừa tới nơi, Minh Hi đã ở thư phòng chờ ta. Thấy hắn, ta nhẹ nhàng thở ra. Nội viện tuy là Nhan Trát Thị quản nhưng trong nhà có nhiều việc ta không dám giao cho nàng, bởi nàng không đủ khôn khéo, thường xuyên bị ngôn ngữ nữ nhân xoay vòng.

Gần đây trong nhà bận rộn, là thời kì mẫn cảm, ta nhượng Minh Hi thay Mã Pháp lưu ý cho ta những người đó, giúp ta giám thị hành động của người trong nhà, sợ bọn họ làm ra việc gì vu oán giá họa.

“Nhị bá nương ngươi ngày hôm qua tìm cớ đem Hương Liên lừa đi bị người nhìn thấy. Có người thấy sự tình không đúng liền báo cho ta. Ta tìm người lặng lẽ nói cho nàng, nếu nói lung tung sẽ khiến cả nhà nàng chết hết”, Minh Hi không đợi ta hỏi liền đem việc hai năm rõ mười nói rõ.

“Kia rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”

“Ta đã mua được tiểu tư bên người lão Cửu nhà ngươi, hắn hai năm rõ mười nói rõ, bắt đầu thật là cưỡng hiếp. Bất quá tựa hồ thường xuyên qua lại thành lưỡng tình tương duyệt. Nhưng khi biết nữ nhân mang thai, lão Cửu nhà ngươi tựa hồ sợ sệt muốn bỏ nàng, nàng bất đắc dĩ mới tìm người mua thuốc phá thai. Còn về phía ngọc bội kia là ta nhượng tiểu tư kia trộm đến giao cho nữ nhân kia. Nhị bá phụ ngươi không biết tình hình thực tế, nếu không sẽ không đi nhầm một nước cờ.”

Chỉ sợ tiểu tư kia cũng mất mạng, người biết chuyện này đều không khỏi bị tứ thúc ta giết chết.

“Như thế nào không nói cho ta biết?”

“Ngày hôm qua xảy ra nên không kịp nói, chuyện này ta cũng không muốn nhờ người khác nói cho ngươi. Hôm nay ngươi cũng đã đi đại đường, có thể thấy được các thúc bá ngươi cỡ nào sốt ruột đem ngươi đuổi đi.”

Ta trầm mặc không nói.

“Làm gì cau mày?”, Minh Hi cầm lấy cánh tay ta cười nói, “Việc như vậy ta thấy còn nhiều, nhà ngươi cũng không quá sạch sẽ, làm gì phải vì loại nữ nhân này mà phiền lòng?”

“Ta phiền lòng là do việc xảy ra như vậy, ta thế nhưng là người cuối cùng biết đến.”

“Dù là nhất đại gia chủ, ngươi cũng không thể ngăn cản ngươi khác gây gất họa, việc như vậy có cơ hội liền diễn ra. Cũng may người biết đến cũng không nhiều lắm nếu không cũng sớm truyền đến tai ngươi. Lần này xử lý sạch sẽ liền không có việc gì. Nói sau, liền tính không xử lý sạch sẽ, chuyện này cũng cùng ngươi vô can chỉ nhọc lòng tứ thúc ngươi. Một ngươi cho tới bây giờ chưa sủng qua tiểu thiếp, mọi người cũng sẽ không nói gì ngươi.”

Ta không nói gì, Minh Hi ở phía sau mát xa huyệt Thái Dương giúp ta. Tuy thực xin lỗi Mã Pháp, nhưng kỳ thật phân gia cũng tốt, gia tộc này từ rễ đến ngọn đã muốn hỏng rồi. Ta chỉ có thể cố gắng bảo trụ tiểu gia này a.

Minh Hi ôm cổ ta, tại trên mặt ta hôn một cái, “Nhớ ta không?”

Ta gật đầu.

“Hơn nửa năm không gặp, ngươi cũng không nói thêm mấy câu”, hắn bỉu môi nói.

Ta hạ một nụ hôn lên tay hắn, biết hắn muốn làm ta quên đi việc này, cũng liền cười không nói gì.

“Ngươi giữ đạo hiếu ba năm, chẳng lẽ chúng ta liền ba năm không gặp mặt?”, hắn tại bên tai ta nhẹ giọng hỏi.

Ta lắc đầu, “Lần này nương chuyện kia, ta liền nói bị bệnh mang theo nhi tử đến biệt viện dưỡng bệnh. Việc trong nhà nhượng Nhan Trát Thị nhìn. Ra việc như vậy, ta nghĩ đại bá phụ cũng sẽ không nói gì. Đến lúc đó, ngươi đến ngươi đó trụ là được, dù sao ngươi cũng quản điền trang ở đó.”

“Hảo”, hắn ghé vào trong cổ ta cọ cọ, “Ta đây về trước chuẩn bị?”

Ta gật đầu, hắn trên mặt ta hôn một cái mới xoay người đi.

Sự tình phát triển cùng Minh Hi không sai biệt lắm, ta không có tổn thất gì, tứ thúc giao ra một phần sản nghiệp, đại bá phụ có qua có lại, đem hai nhà buôn bán tốt trong đó giao cho ta quản, nhưng ta thật không thể dậy nổi vui mừng.

Ta nói với đại bá phụ chính mình không giỏi kinh doanh, cửa hàng này vẫn là đại bá phụ đến quản tốt hơn. Hắn từ chối vài lần liền cũng tiếp nhận, lại tặng một trang viên khá tốt cho ta, tuy không tính là lớn nhưng cùng ruộng đất nơi đó của ta liền thành một mảnh, bất quá không ai biết nơi đó là của ta mà thôi.

Cửa hàng chỉ giao cho ta quản nhưng điền trang thật sự là của ta. Xem ra đại bá phụ đối ta thức thời thật vừa lòng đi.

Ta nói có bệnh, muốn đi. Đại bá phụ lại tặng ta một trang viên để dưỡng bệnh, đại bá phụ cũng thật chiếu cố ta a.

“Gia, những sai sót trong viện đã cho người đi xử trí thõa đáng.

Ta gật đầu, kéo nàng ngồi bên người, “Ta ngày đó hỏa khí có chút đại, khải khí nói chuyện với ngươi không tốt lắm, ngươi đừng để trong lòng.”

“Gia đừng nói vậy, đều là ta sai, là ta không chú ý tốt hậu viện….”

“Huệ nhi, viêc đó không chỉ liên quan đến tôn nghiêm của ta, nếu truyền ra ngoài, nhất phòng tứ thúc coi như xong rồi. Ta không muốn mang danh trị gia không nghiêm, rồi thanh danh của ngươi, của nữ nhi cũng bị ảnh hưởng. Tính nghiêm trọng của việc này, ta nghĩ ngươi hiểu được.”

Nhan Trát Thị sắc mặt trắng bệch, mờ mịt, hoảng hốt hướng ta gật đầu.

“Chuyện này, chúng ta nơi nơi bưng kín nhưng là nơi khác rất khó nói, cho nên ngươi phải chuẩn bị tâm lý đối diện với lời đồn. Cẩn thận thủ môn hộ, tốt nhất đem nội viện này như tường đồng vách sắt. Thời gian trước, Nhị bá phụ bọn họ nháo ra ở riêng, ta vốn định vâng theo lời Mã Pháp, không phân gia. Nhưng hôm nay, ta sợ là ngăn không được. Ta tâm có chút lạnh, cũng không muốn ngăn cản, bọn họ thích như thế nào liền như thế đó đi. Ta không muốn thấy đại bá phụ cùng bọn họ tranh chấp cho nên tính đi trang viên tránh đi. Nhưng sự tình trong nhà ta không thể không biết, miễn tương lai có chuyện lại có chút bị động nên ngươi cùng nữ nhi lưu lại, có tin tức gì liền cho ngươi thông báo cho ta.”

“Vâng”, Nhân Trát Thị trịnh trọng gật đầu, “Thiếp thân nhớ kĩ, thiếp thân sẽ không bao giờ để hậu viện xảy ra việc gì nữa.”

Ta gật đầu, “Vô luận có ai hướng ngươi tìm hiểu thái độ về ở riêng, ngươi cũng không nên tỏ thái độ, không tất yếu đắc tội với người, hết thảy đều giao cho ta là được.”

“Thiếp thân đã biết.”

“Còn phải phòng bị người tứ phòng, việc lần này tuy rằng tự họ làm bậy nhưng chúng ta cũng triệt để đắc tội bọn họ, chỉ sợ sau này đều không giải được”, Cửu đường đệ là coi trai trưởng tứ thúc coi trọng lại là ấu tử, bình thường rất sủng ái, “Hiếu kỳ cần chú ý nhiều, đừng để người lợi dụng. Tứ thúc lòng dạ hẹp hòi, nói không chừng hội nghĩ biện pháp hại nhà chúng ta, ngươi cần phòng bị.”

Nhan Trát Thị sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, “Này…có nghiêm trọng như vậy không?”

Ta gật đầu, “Tựa như việc lần này, không phải ngươi chết thì ta mất mạng, nếu ngươi không muốn để ý đến những việc ngoài sinh hoạt thì cũng nên vì nhi tữ, nữ nhi mà chú ý. Tại địa phương kia, tương lai nhi tử một chút tiền đồ cũng không có, nữ nhi cũng không gả được cho người đàng hoàng. Này còn không phải rất nghiêm trọng?”

Nàng ngẫm trong chốc lát, rốt cục hung hăng gật đầu, cũng làm ta thoáng thả tâm.Trước kia mặc kệ ta nói thế nào nhượng làm trị gia nghiêm cẩn nhưng hoàn cảnh đại gia chính là như thế, nàng muốn thanh danh hiền lành phải nhượng bác chồng vừa lòng nên thủy chung không nhận thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.

Ta hy vọng lần này nàng thật đem những điều ta nói để ở trong lòng, không cần luôn đem tâm tư nghe những chuyện đồn nhảm cùng trên người hai tiểu thiếp. Nhượng các nàng trong biệt viện giống như không tồn tại, thời điểm ta xuất hiện trong biệt viện cơ hồ không thấy được các nàng. Nếu không cũng không xảy ra chuyện lớn như vậy, nàng một chút cũng không phát hiện, ta một chút thế nhưng cũng không biết. Nếu Hương Liên sớm một chút hướng ta cầu cứu, sự tình như thế nào thành như vậy.

Việc này kỳ thật Minh Hi còn thiếu ta một lời giải thích, nếu hắn có thời gian đi uy hiếp Hương Liên, đi thu mua tiểu tư thậm chí để người trộm ngọc như thế nào không có thời gian báo trước cho ta một tiếng, cũng để ta có chút an bài.

Trận hí này thật sự chỉ có hắn mới biết được, hơn nữa còn ở hiện trường an bài không phải sao?

Nhưng là ta không nghĩ nghiên cứu. Vô luận Minh Hi làm cái gì, người làm sai cũng không phải hắn mà là cửu đường đệ phóng đãng nhà ta. Hương Liên, xem như là một người bị hại đi. Vô luận như thế nào, thời điểm bắt đầu là ta không bảo vệ tốt nàng, cũng chưa bao giờ cho nàng ấm áp, thâm chí sau khi sự tình phát sinh cũng chỉ có thể hi sinh nàng, về sau trong lòng vĩnh viễn tồn tại một phần áy náy.
Bình Luận (0)
Comment