[Thanh Xuyên Chi Dận Tộ] Đại Thanh Đệ Nhất Hoàn Khố

Chương 102

Tu kiến trạm phát điện cỡ lớn, thiết lập mạng lưới điện, cấu tạo thành thị hiện đại hóa… cái mộng tưởng này chỉ có thể nghĩ đến trong lúc ngủ, Dận Tộ không có dã tâm lớn như vậy cũng không có bản lãnh lớn như vậy, thứ y muốn làm chỉ là lưu lại một mồi lửa… Đem nó phát triển lớn mạnh cũng không phải việc một mình y có thể làm được.

Muốn làm ra điện thật sự cũng không khó, chỉ vài nguyên lý tạo pin đơn giản là được, cho dù muốn tạo máy phát điện, với bản lĩnh và tài nguyên hiện tại của Dận Tộ cũng không phải vấn đề gì. Bất quá không giống máy hơi nước và động cơ đốt trong, chỉ cần dựa theo bản vẽ mà làm, mang ra liền dùng được, ở thời đại vừa không có vôn kế cũng không có ampe kế, thậm chí ngay cả bóng đèn dây tóc cũng không này, kế hoạch của y bị giới hạn thật lớn, chỉ có thể cắn răng ôm đá qua sông, đi một bước tính một bước.

Vậy nên, lần ‘bế quan’ này của Dận Tộ phá lệ lâu dài.

Sáu năm, nói dài không dài bảo ngắn không ngắn, thế nhưng đối với bách tính Đại Thanh mà nói, đây lại là sáu năm có tiết tấu nhanh đến không kịp nhìn.

Đầu tiên là Quán đinh nhập mẫu, bỗng nhiên trong một thoáng, toàn bộ bảy phần bách tính nghèo nhất Đại Thanh không cần lại nộp thuế đinh, tảng đá lớn trên đỉnh đầu bỗng nhiên nói tan đi là tan đi, hạnh phúc tới quá bất ngờ khiến cho rất nhiều người thật lâu cũng không phản ứng kịp.

Sau đó là từng nhóm lớn Bát kỳ tử đệ bị di dời đến dãy đất vắng người Hắc Long Giang, tìm một diện tích thật lớn bắt đầu khai hoang trồng trọt, mỹ kỳ danh rằng ——nông trường quân bị.

Những việc này cũng không ngạc nhiên, đáng ngạc nhiên là thứ bọn họ dùng để cày ruộng, giẫy cỏ, gieo hạt lại là một loại cơ khí kỳ dị gọi là máy cày, số điền địa mà người một nhà lại thêm trâu bò phải dùng nửa tháng mới có thể cày xong, thứ kia chỉ cần uống chút cái gọi là xăng, một ngày đêm liền hoàn thành.

Trước đây người một nhà hầu hạ hơn mười mẫu đất đã rất miễn cưỡng, thế nhưng nếu dùng thứ đồ chơi này, một nhà năm khẩu quản hơn một trăm mẫu đất cũng không thành vấn đề gì, nhiều lắm lúc thu gặt lại mời nhiều người đến hỗ trợ mà thôi.

Vậy nên rất nhiều địa chủ biết tính toán lập tức mua thứ này về nhà, lại thả ra hơn phân nữa tá điền đứa ở —— may là lúc này nhà máy của triều đình khắp nơi nhận người, bị thả ra cũng không sợ không tìm được việc, hơn nữa cho dù không tìm được việc cũng có thể đi khai hoang.

Triều đình cổ vũ khai hoang, người khai hoang có thể dùng một phần ba giá đi quan phủ thuê máy cày về xới đất, đất bằng phẳng rồi, chỉ cần trồng trọt đủ ba năm liền có thể đưa về sở hữu của mình, chính là loại khế đất vĩnh viễn mà triều đình công nhận —— hơn nữa ba năm này còn không cần nộp thuế, sau khi lấy được khế đất còn có hai năm miễn thuế, tính thế nào cũng là có lời.

Những thương nhân suy nghĩ linh hoạt liền mua thật nhiều máy kéo, mướn người về cầm lái, chuyên cho những người có chút đất nhưng lại không đủ tiền mua máy cày về làm ruộng thuê, chuyện làm ăn thịnh vượng không chịu được. Đợi mùa cao điểm qua rồi còn có thể kéo thêm một thùng xe phía sau đi vận chuyển hàng hóa, quả thực là kiếm tiền tới rút gân.

Tiền lương công nhân trong nhà máy không thấp, khai hoang cũng có tiền, buôn bán làm tài xế lại càng đừng nói, trong hoàn cảnh lớn này, vì muốn lưu lại công nhân làm việc, các địa chủ cũng phải tăng tiền lương cho nô tài —— nếu như để đất hoang, ngoại trừ phải đóng thuế còn cần đóng thêm tiền phạt, thậm chí để hoang đủ ba năm mảnh đất kia liền phải đổi họ ‘của công’, không trồng trọt liền không phải của mình nữa!

Ngay cả nữ hài trong nhà cũng không còn là hàng lỗ vốn, rất nhiều nhà máy đều thu nữ công, tiền kiếm được không ít hơn nam nhân… Nguyên bản các nữ nhân chỉ có thể dựa vào việc kéo tơ canh cửi tại nhà kiếm chút tiền mọn lại có đường sống mới, các nàng bỏ đi guồng quay, khung cửi đổi thành máy may, chuyên môn may quần áo, một ngày có thể may được mấy bộ, một người nuôi cả nhà cũng là chuyện không thành vấn đề.

Bách tính chính là thực tế, địa vị gia đình thế nào cũng chịu ảnh hưởng của thu nhập kinh tế, vì vậy bất tri bất giác lưng của nữ nhân càng lúc càng thẳng, lời nói cũng càng kiên cường —— người có công tác, có thu nhập, khí thế vẫn là đầy đủ một chút.

Theo nhu cầu thị trường, xe chuyên dùng cho vận tải ra lò, sau đó là xe buýt vãng lại khắp các ngõ ngách, nhìn thấy bách tính phổ thông ra ngoài còn thoải mái và nhanh tiện hơn ngồi mã xa, đám người có tiền liền ngồi không yên, vậy nên các loại xe hơi nhỏ đúng lúc ra đời…

Không phải do ta nhìn không rõ, là thế giới này biến hóa quá nhanh! Đây là cảm xúc của rất nhiều bách tính Đại Thanh trong thời đại này.

Bởi vì tất cả máy móc đều phải dùng xăng dầu, hơn nữa nghe nói thứ này trong lòng đất chỉ có hạn, dùng hết rồi liền không còn nữa, vậy nên triều đình liền phái người đi những quốc gia khác tìm, thậm chí còn vì vậy đánh mấy trận cùng với bọn họ, đánh đến đám quỷ Tây Dương kia không dám hó hé lời nào.

Mấy hôm nay triều đình lại phái người đi các thành phố lớn thiết lặp đường ray, nghe nói là làm xe lửa, cũng không biết lại là thứ đông tây gì…

Vì chống đỡ nạn lụt, triều đình còn xây đập chứa nước loại lớn, nói là vừa có thể ngăn lụt vừa có thể nuôi cá còn có thể phát điện… Không ai hiểu được cái gì gọi là ‘phát điện’, chỉ biết triều đình trước hết đã dựng rất nhiều nhà máy xung quanh đập chứa nước, hơn nữa những nhà máy này ngay cả than cũng không cần đốt, máy móc có thể tự động vận hành.

Mọi người đối với cái thế giới hoàn toàn đổi khác này gần như đã chết lặng, chỉ nhận thức đúng một việc —— phàm là Thái tử gia nói vậy khẳng định là đúng! Tuy rằng không biết máy phát điện là thứ đồ chơi gì, thế nhưng nuôi cá chúng ta biết nha, vậy nên trong phạm vi nhỏ của Đại Thanh lại bắt đầu dấy lên phong trào đào ao nuôi cá.

Ngay lúc mọi người vừa nghe tin muốn xây đập nước, trong lòng thật ra vẫn là bất an, than thở sợ hãi tiếp theo chính là một đợt cưỡng bức lao dịch nặng nề. Thế nhưng đợi đến khi bắt đầu rồi mới biết, hóa ra chủ lực làm việc không phải người mà là một loại cơ khí gọi là máy xúc, vậy nên có rất nhiều ‘trí thức chi sỹ’ dương dương đắc ý nhảy ra: “Đã sớm nói thứ này là do Thái tử đề ra, Thái tử gia sao lại có thể hại chúng ta chứ?”

Mấy năm nay chuyện bán nhi bán nữ càng lúc càng ít, dù sao nếu không phải thực sự cùng đường, ai bỏ được bán núm ruột của mình đâu? Còn có hủ tục quấn chân cũng từ từ bị ngăn chặn.

Từ bảy năm trước Dận Tộ mở miệng bình luận quấn chân là ‘dị dạng’, ‘bất hiếu’, còn nói đám người đọc sách thưởng thức gót sen ba tấc là ‘dối trá khiến người ghê tởm’, những người đọc sách ‘tiến bộ’ và những quyền quý kinh thành tin tức linh thông, vạn sự hướng ‘thượng’ lập tức hành động, lệnh nữ nhân trong nhà thả chân.

Kế tiếp, Hoàng tộc kinh thành lục tục biểu lộ thái độ chán ghét bó chân, vậy nên loại ‘thẩm mỹ quan’ này cũng dần dần lưu hành ra.

Nếu dựa theo tình huống bình thường, phỏng chừng cần vài thập niên việc quấn chân này mới có thể ít dần rồi biến mất, thế nhưng không chịu nổi lực ảnh hưởng và danh khí của Thái tử gia càng lúc càng lớn, Thái tử gia đã nói quấn chân là dị dạng, nó nhất định chính là dị dạng! Thái tử gia nói kẻ thích chân nhỏ là ghê tởm, như vậy chính là ghê tởm!

Loại sùng bái và tín nhiệm gần như mù quáng này dẫn đến việc quấn chân chỉ trong vài năm ngắn ngủi đã biến mất gần như vô tung vô ảnh.

Mà việc khhiến thái độ của bách tính thay đổi đủ một vòng, ngoại trừ quấn chân còn có tham gia quân ngũ. Nguyên bản bách tính đối với việc đi lính này tránh như tránh rắn rết, ‘sắt tốt không tạo đinh, nam tốt không làm binh’ đã ăn sâu vào nếp nghĩ của mọi người! Thế nhưng hiện tại lại khác, đi lính không chỉ không cần đánh trận, chỉ cần vài năm là có thể về nhà, hơn nữa còn có tiền mang về, có thể học bản lĩnh, sau khi xuất ngũ còn được ưu tiên an bày một phần sai sự tốt, ví dụ như tài xế xe buýt nay này nọ, đây chính là chuyện tốt người thường mơ cũng không thấy được!

Nếu biểu hiện trong lúc đi lính xuất chúng còn có thể làm lính cả đời —— như vậy liền không gọi là lính nữa, phải gọi là quan nha!



Không biết bắt đầu từ lúc nào, những lê dân bá tính phải thắt chặt lưng quần để sống đột nhiên phát hiện, cuộc sống của mình ngày càng trở nên tốt đẹp, không chỉ riêng bản thân mà tất cả những người bên cạnh tựa hồ cũng càng ngày càng tốt rồi.

Trong tay có một ít bạc dư, lương thực, y phục, muối ăn đều giá rẻ, mụn vá trên quần áo càng lúc càng ít, trong nhà vừa mua đềm giường mới, mùa đông cũng không đáng sợ như vậy nữa, thậm chí mỗi tháng còn ăn được một hai bữa thịt…

Có người chịu bỏ tiền, đem nhà tranh sửa thành nhà gạch, trên đất còn dùng ximăng để lót, cửa sổ thủy tinh vừa rộng lại ấm áp.

Thế nhưng không cần biết là loại nhà gì, trong chính sảnh nhất định phải dựng trường sinh bài cho người nọ, hy vọng vị Thái tử gia đã khiến cuộc sống của bọn họ càng lúc càng rạng rỡ có thể trường mệnh bách tuế…

——

Rời kinh hơn mười dặm, có một tòa sơn cốc được hàng rào điện vây quanh, sơn cốc này chỉ có một lối vào duy nhất, trong ngoài đều có quân binh đồn trú, những người ra vào đều phải chịu lục soát nghiêm ngặt.

Hơn sáu năm nay, Dận Tộ có nửa năm là sống trong viện nghiên cứu tại kinh thành, còn gần sáu năm dư lại đều ngây ngô trong sơn cốc này, chưa từng rời đi nửa bước.

Hiện tại đang lúc xuân về hoa nở, trong cốc cảnh sắc tươi đẹp, dương quan sáng lạn, điểu ngữ hoa hương.

Dận Tộ đang đắp một tấm chăn mỏng nằm lệch trên tháp, ngoài cửa sổ có hý tứ ê a hát kịch Nam, làn điệu uyển chuyển du dương, nghe đến y buồn ngủ tràn ngập.

Chợt nghe tiếng chân từ ngoài cửa truyền đến, Dận Tộ quay đầu cười cười: “Trần tráng sĩ hôm nay sao lại đoạt việc của Vượng Tài rồi?”

Trần Chuyết công phu tốt, tiếng bước chân rất nhẹ, bởi vì không để mình xuất hiện quá đột nhiên làm y bị kinh hãi, mỗi lần đến gần phòng sẽ cố ý giẫm mạnh chân, thậm chí so với người thường còn nặng nề hơn mấy phần.

Trần Chuyết thần sắc nhàn nhạt, nói: “Ngươi không phải từng nói ta là tiểu tư miễn phí của ngươi sao? Không làm chút ít việc của tiểu tư chẳng phải thành hữu danh vô thực?”

Dận Tộ cười cười, vươn tay ra khỏi chăn tiếp nhận chén thuốc Trần Chuyết đưa tới, cúi đầu chậm rãi uống.

Trần Chuyết nhận chén không về, hỏi: “Hôm nay không viết mấy thứ kia nữa?”

“Không viết.” Dận Tộ dừng một chút, nói: “Viết xong hết, sau này… sẽ không viết nữa.”

Trần Chuyết sắc mặt khẽ biến, bờ môi rung động lại không nói gì, nương động tác xoay người rót nước che lại ánh mắt ảm đạm xuống.

Dận Tộ vươn tay đón lấy chung trà, lòng bàn tay lại bị thả vào một viên dược hoàn đỏ đậm, động tác của Dận Tộ cứng lại, ngón tay bắt đầu run lên, lặng lẽ một lát mới chậm rãi cho dược hoàn vào miệng, lại uống cạn chung trà Trần Chuyết đưa tới, thở ra một hơi nói: “… Đoạn thái y?”

Thứ y vừa uống là do Lưu thị làm ra, tương tự với thuốc trợ tim tức thời, mấy năm nay đã cứu mạng y vài lần. Hiện tại lấy ra cho y ăn, phỏng chừng là vì sắp có chuyện gì đó sẽ kích thích đến y, y hầu như lập tức liền nghĩ tới sức khỏe của Đoạn thái y mấy hôm nay vẫn lúc tốt lúc xấu.

“Thái y nói, chỉ là chuyện nhất thời nửa khắc mà thôi.”

“… Ồ.” Biểu hiện của Dận Tộ so với tưởng tượng của Trần Chuyết còn phải bình thản hơn, chỉ cúi đầu yên lặng một hồi, lại nói: “Mang ta đi xem.”

Trần Chuyết do dự một hồi, vẫn là đẩy xe lăn tới, dìu y ngồi lên, sau đó đẩy về phía nơi ở của Đoạn thái y

Bởi vì phải thời thời khắc khắc lưu tâm thân thể Dận Tộ, Đoạn thái y từ sớm đã dọn vào viện của y, cách nơi này không xa, chỉ chốc lát liền đến.

Trong tiểu viện của Đoạn thái y, dược đồng đứng dưới mái hiên che miệng khóc nấc, mặt mũi đều là nước mắt.

Dận Tộ cúi đầu không nhìn bộ dáng dược đồng, ý bảo Trần Chuyết dừng lại, đứng lên tự mình đi vào cửa, Trần Chuyết tiến lên muốn nâng lại bị y nhẹ nhàng đẩy ra.

Bên trong, đầu bếp nữ đang đứng một bên lau nước mắt, Vượng Tài quù gối trước giường siết tay Đoạn thái y, khóc như hài tử.

Đoạn thái y hô hấp thong thả, mắt nhắm hờ như đang ngủ say, thế nhưng ngay một khắc Dận Tộ bước vào lão lại vùng vẫy nâng người, lại hiềm thân thể quá nặng nên chỉ có thể lắc lư vài cái, cuối cùng thở gấp, nói: “Hồ đồ, Lục gia tới làm gì chứ, quấn lên bệnh khí là chuyện tốt lắm sao?” Ngữ điệu vẫn giống hệt như hai mươi năm năy Dận Tộ thường nghe, vừa bất đắc dĩ lại sủng nịch.

Vượng Tài nghe tiếng, quay đầu nhìn thấy Dận Tộ, lau nước mắt đứng dậy, Dận Tộ an tĩnh đi tới trước giường, ngồi xuống: “Bệnh cũ cũng không làm khó được người.”

Vươn tay cầm tay của Đoạn thái y.

Bệnh cũng không làm khó được người, thế nhưng cũng không trị hết được.

Lúc Dận Tộ sáu tuổi lần đầu nhìn thấy Đoạn thái y, lão cũng đã rất già rồi, hiện tại lại qua thêm hai mươi năm… bình thường tinh thần coi như còn đủ, thế nhưng vừa nói ngã liền ngã đến triệt để.

Trên đệm giường nhạt màu, hai đôi tay đồng dạng vô lực bắt lấy nhau, một đôi nếp nhăn trùng điệp, ảm đạm lỏng lẻo phảng phất vừa chạm liền tan, một đôi tái nhợt thon gầy, gân cốt lộ ra, đốt tay phù lên, yếu ớt tựa hồ va phải liền gãy… Lại đều dốc hết toàn lực muốn giữ chặt đối phương.

Thanh âm Đoạn thái y khàn khàn vô lực: “Thái tử điện hạ…”

“Dận Tộ,” Dận Tộ sửa đúng: “Gọi Dận Tộ.”

“Hảo,” Đoạn thái y trên mặt lộ ra dáng nụ cười: “Dận Tộ.”

“… Vâng.”

“Tâm nguyện lớn nhất của lão hủ suốt hai mươi năm nay…” Đoạn thái y thanh âm yếu ớt, Dận Tộ phải hết sức chăm chú mới có thể nghe rõ: “Tâm nguyện lớn nhất không ngoài đừng để người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh… Lão hủ làm được rồi… làm… được rồi…”

“… Vâng.”

Dận Tộ cúi đầu, nước mắt theo gò má nhỏ xuống, y không dám mở miệng nói chuyện, sợ thanh âm nức nở sẽ lộ ra.

“Thế nhưng, lão hủ, không hài lòng… không hài lòng…” Thanh âm của Đoạn thái y càng ngày càng yếu ớt: “Lão hủ còn muốn… còn muốn coi chừng người… thêm hai mươi năm…. bốn mươi năm…”

Môi lão run run, cuối cùng cũng không phát ra được thêm bất kỳ thanh âm gì.

Dận Tộ buông tay lão bước tới trước giường, đoan đoan chánh chánh quỳ xuống, dập đầu, một cái, hai cái, ba cái…

Đây không phải lễ bái người chết mà là dập đầu cho trưởng bối.

Y đến thế giới này hai mươi năm, người này cũng che chở y tròn hai mươi năm, lão rõ ràng có thể mang theo một số bạc lớn đi tìm chốn non xanh nước biếc an hưởng tuổi già, lại cố tình đem suốt hai mươi năm này đều tiêu hao trên người y. Tròn hai mươi năm, ngày đêm chỉ nghĩ làm sao để y kiện kiện khang khang, bình an sống sót….

“Chủ tử…” Thanh âm nghẹn ngào của Vượng Tài truyền đến: “Đoạn thái y đi rồi… Ô ô…”

Thế giới trước mắt một hồi đen một hồi trắng, Dận Tộ thẳng tắp quỳ, thủy chung không ngã xuống.
Bình Luận (0)
Comment