[Thanh Xuyên Chi Dận Tộ] Đại Thanh Đệ Nhất Hoàn Khố

Chương 31

Nhân sắc trời đã tối, lúc này có trở về thành môn cũng đóng lại từ lâu, Dận Tộ liền dẫn Dận Tự trở về Tĩnh Minh viên.

Trước hết đưa Dận Tự đến viện tử đã đặc biệt chuẩn bị cho hắn, sau khi vào phòng khách ngồi xuống hạ nhân liền dâng trà lên, Dận Tộ phân phó vãn thiện bày ở nơi này xong lại quay nhìn Dận Tự: “Ta nghe Tứ ca nhắc tới mới biết, nguyên lai khi các ngươi ban sai không kịp hồi kinh chỉ có thể tạm nghỉ trong Thị vệ sở, liền bảo hạ nhân chuẩn bị vài viện tử, bất quá còn chưa kịp báo cho các ngươi một tiếng Tứ ca đã có chuyện.”

“Ta biết ngươi thích thanh tịnh nên chọn Trúc viện cho ngươi, nơi này hoàn cảnh thanh u mát mẻ, chỉ là không biết yêu thích của ngươi nên đành tùy tiện chọn vài món trang trí trong kho, nếu Bát đệ có gì không vừa ý cứ phân phó hạ nhân đổi lại, cũng không phiền phức gì. Chỉ có một chuyện, hạ nhân trong Tĩnh Minh viên phần lớn chỉ có thể làm chút chuyện nặng nhọc, người hầu hạ bên cạnh ta cũng không nhiều tối nay cho ngươi mượn hai người, sau này ngươi tự phái người đến quản lý nơi đây.”

Thấy Dận Tự sắc mặt khó xử như có ý từ chối, Dận Tộ lại cười, nói: “Bát đệ cũng đừng cự tuyệt, vài hôm nữa Đại ca, Tam ca, Ngũ ca đều sẽ đến ở, ngươi vừa khách khí bọn họ liền có vẻ da mặt dày rồi.”

Đến đây Dận Tự còn có thể nói gì, chỉ đành đáp lại: “Vậy đệ đệ chỉ có thể mặt dày quấy rầy.”

Dận Tộ nói: “Đều là huynh đệ, khách khí làm gì.”

Nói đến huynh đệ, Dận Tộ lại nghĩ tới Dận Chân, tâm tình có chút hạ xuống, nụ cười trên mặt cũng hiện ra vài phần phiền muộn.

Tuy rằng tuổi tác đều xấp xỉ thế nhưng Lục –Bát hai người cũng không quá quen thuộc, chỉ là ấn tượng của Dận Tự đối với Dận Tộ lại đặc biệt sâu sắc.

Dận Tự là a ca có xuất thân thấp nhất, y mặc dù học tập không tệ nhưng chữ viết lại không tốt, võ nghệ cũng chẳng phải xuất chúng, không quá được Khang Hy yêu thích. Bất kể là nô tài hay huynh đệ cũng không xem y vào mắt, khi còn bé cũng chịu không ít khi dễ.

Trong Hoàng cung, từ trên xuống dưới đều thích phủng cao đạp thấp, thế nhưng chỉ có vị Lục ca này là ngoại tộc, ở trong mắt y, đệ đệ chính là đệ đệ, cùng xuất thân của ngạch nương lại có liên quan gì? Dận Chân và Dận Trinh là huynh đệ cùng phụ cùng mẫu vậy nên thân nhất, các huynh đệ còn lại ai cũng là độc nhất vô nhị.

Dận Tộ là a ca được sủng ái nhất trước mặt Khang Hy, có thể chính y cũng không biết, chỉ cần y thỉnh thoảng hỏi một câu cũng có thể khiến sinh hoạt của một vị a ca không được sủng như Dận Tự biến hóa long trời lở đất.

Dận Tự còn nhớ có một năm tuyết rơi, rất lạnh, than tốt theo phân lệ đưa đến trong tay hắn chỉ còn được một chút, đám nô tài còn vứt loại than khói kém nhất cho hắn dùng, xảo biện bảo rằng cầm phần của bản thân ra cho hắn, muốn hắn ngược lại cảm kích bọn họ. Loại than kia chỉ cần đốt lên liền khiến hắn bị ngộp đến nước mắt không ngừng chảy, chuyện gì cũng không làm được, cho dù muốn đến gần lò sưởi một chút cũng lực bất tòng tâm.

Lúc đó mọi người đều ở tại A ca sở, Dận Tộ ngẫu nhiên nhìn thấy sắc mặt cóng đến trắng bệch của hắn liền quở trách đám nô tài một trận, cùng ngày Nội vụ phủ liền đưa than chỉ bạc tốt nhất qua, nô tài hầu hạ cũng tỉ mỉ hơn rất nhiều, khiến hắn cảm nhận được một tia ấm áp giữa mùa đông.

Chỉ là khi đó hắn còn nhỏ, nhìn Dận Tộ như chúng tinh phủng nguyệt, trong lòng không khỏi chua xót nhiều hơn biết ơn.

Đợi khi lớn hơn chút nữa, bản thân hắn đã có thủ đoạn tự bảo vệ mình, trong một đám huynh đệ cũng coi như nổi bật vài phần, lúc này hắn mới hiểu được sự ấm áp của năm đó có bao nhiêu đáng quý, thế nhưng ngay cả lời cảm tạ cũng không biết nên mở miệng thế nào —— người kia, phỏng chừng đã quên mất từ lâu.

Cho dù được coi trọng, khi đối mặt với Khang Hy hắn vẫn cẩn thận từng chút một, rất sợ mình sẽ nói sai một câu, đi nhầm một bước. Bởi vì hắn biết, tất cả những gì mình hy vọng có được đều ký thác trên người nam nhân uy nghiêm như núi kia, ngài có thể cho hắn cả đời hiển hách cũng có thể khiến hắn tĩnh mịch nhất sinh.

Thế nhưng Dận Tộ lúc này, cho dù ở trước mặt Khang Hy vẫn hệt như khi còn bé, nói chuyện không hề rụt rè, sẽ không vui sẽ phát giận, cũng sẽ giống như khi còn bé, sẽ lơ đãng giúp hắn giải vây.

Không biết vì sao, nhìn thấy như vậy sự chua xót trong lòng hắn vẫn là chiếm hơn phân nửa, hắn len lén nhìn Dận Tộ, nghĩ người này cứ làm càn như thế, nhất định có một ngày bị Hoàng a mã chán ghét vứt bỏ…

Mà một ngày thật lâu sau đó, người kia cũng thực sự bị chán ghét vứt bỏ.

Hắn nhìn y phủ phục trên mặt đất, nghe Khang Hy nói từng câu tuyệt tình, thân thể run lên nhè nhẹ, chợt phát hiện trong lòng cũng không có khoái ý như từng tưởng tượng, trái lại đau đến không thể hô hấp.

Khi đó, hắn là người đầu tiên từ dưới đất bò dậy, xông lên gắt gao nắm chặt cổ tay y, sợ hãi hô buông tay, mà bất tri bất giác, lệ rơi đầy mặt.

Sau đó, y bị cách chức, bản thân lại được phong Quận vương.

Dận Tự biết mình nên cao hứng, thế nhưng y làm thế nào cũng không thể cao hứng nổi, hắn thuần thục trưng ra nụ cười ấm áp như dương quang, ứng đối những huynh đệ vây quanh bên cạnh, đối phó đám cáo già tại hình bộ, đến tối khi xoa xoa đôi gò má mỏi nhừ, chợt nghĩ: Người kia, hiện tại hẳn đã sửa đổi rồi đi!

Nhưng mà không có, người kia tựa hồ trời sinh nên sống được tùy tâm như vậy, không ai có thể khiến y chịu nửa điểm ủy khuất, ngay cả Hoàng a mã cũng vậy, vừa lãnh đạm với y không được hai tháng đã tiểu tâm dực dực đón y trở về phủng trong lòng bàn tay.

Thời gian phảng phất đã trở về như trước đây.

Chỉ bất quá, kẻ cẩn thận, lại càng thêm cẩn thận, người tùy ý, nhiều vài phần tùy ý.

Trong lòng chua xót thực nồng, thế nhưng khi nhìn thấy người này lộ ra thần sắc khổ sở thì… dù y biết rõ trên đời này không có người nào có tư cách đồng tình y, bất quá hắn lại không nhịn được thương tiếc.

Dận Tự, ngươi con mẹ nó chính là ti tiện như vậy!

Thở dài, bắt đầu chủ động nói đến vụ án của Đông Giai thị.

Tình huống đã nói sơ lược ở Đạm Ninh cư, bất quá hiện tại biết được cụ thể hơn rất nhiều, Dận Tộ nghe đến đầu óc choáng váng cũng không phát hiện đầu mối gì.

“Ngày mai Lục ca chuẩn bị gia nhập như thế nào? Tiểu đệ cũng có thể an bày trước một bước.”

Dận Tộ suy nghĩ một chút nói; “Trước hết đi phủ của Tứ ca phúng viếng Tứ tẩu, sau đó nhìn xem thuộc hạ của Tứ ca có vị nào là hảo thủ phá án hay không.”

“A?”

Dận Tộ nhìn hắn, tựa hồ so với hắn còn bị kinh ngạc hơn, nói: “Ngươi sẽ không cho rằng ta biết tra án đi?”

Dận Tự đỡ tránh, y trước giờ vì sao không biết, vị Lục ca này của hắn nguyên lai xốc nổi như vậy.

——

Sáng sớm hôm sau Dận Tộ đã gặp được Dận Chân, đây là lần đầu tiên y nhìn thấy thần sắc suy bại trên mặt người này, trong lòng nhất thời thương tiếc đến không nói nên lời.

Dận Tự biết hai người nhất định có lời riêng cần nói, mượn cớ Hình bộ còn có việc cần xử lý mà rời đi trước.

Dận Tự vừa đi, ý tứ suy bại trên mặt Dận Chân liền phai nhạt vài phần, nhiều thêm tức giận, nhìn về phía Dận Tộ: “Ngươi biết tra án?”

Dận Tộ lắc đầu.

“Vậy ngươi xen vào làm gì?”

Dận Tộ nói: “Nếu không lại làm sao đâu, nhìn Tứ tẩu chết oan, nhìn Tứ ca bị người hãm hại?”

Dận Chân cả giận nói: “Đây là lần đầu tiên ngươi ban sai, Hoàng a mã lại cho thời hạn dài hơn Lão Bát hai mươi ngày, ngươi có biết nếu đã như vậy còn không làm ra được thành tích sẽ có hậu quả gì không?”

“Có thể có hậu quả gì?” Dận Tộ nhún nhún vai: “Đơn giản chính là Hoàng a mã cảm thấy ta vô năng mà thôi! Trong lòng Hoàng a mã ta vốn cũng không phải người có thể gánh vác đại sự gì, sở học của ta là phương diện đọc sách, toán học, ngoại ngữ, truy nguyên (tên môn vật lý thời đó), thiên văn, địa lý… đều có thiên phú, coi như ta không biết phá án thì lại thế nào?”

Lại nói: “Hiện tại nhận cũng đã nhận, Tứ ca ngươi có thời gian giáo huấn ta còn không bằng giúp ta nghĩ xem phá án như thế nào. Tứ ca có đầu mối gì chăng?”

Dận Chân lắc đầu, cười khổ nói: “Lần này là ta khinh thường.”

Hắn không ngờ được, đồng dạng sai lầm mình lại phạm phải hai lần, hắn đã dùng kinh nghiệm kiếp trước để đối đãi kiếp này.

Kiếp trước huynh đệ bọn họ cũng là tranh đấu không ngừng, thế nhưng thường xuyên là ngáng chân làm khó, cùng lắm cũng chỉ vu oan hãm hại, về phần trực tiếp hạ độc thủ với huynh đệ hoặc thân nhân là chuyện chưa từng xảy ra, hắn cũng như vậy liền theo bản năng cho rằng, đời này cũng sẽ giống thế

Đông Giai thị náo loạn một hồi trong Đoan Ngọ yến khiến hắn từ Quận vương biến trở về Bối lặc, hắn cho rằng mục đích của đối phương đã đạt đến, nhưng không ngờ chuyện tàn nhẫn hơn còn ở phía sau.

Một là thê tử đã cùng nhau sinh sống dưới mái hiên lâu ngày, một là cốt nhục duy nhất của hắn, cứ như vậy hóa thành tro cốt…

Làm sao có thể không hận.

“Trước đó vài ngày, Tứ ca từng nói bên người Tứ tẩu có nô tài loạn nói huyên thuyên…”

“Đã chết.” Dận Chân nói: “Ngày ấy bắt được các nàng, còn chưa kịp thẩm vấn các nàng liền uống thuốc độc tự vẫn. Lúc đó ta nghĩ mình đã bị hàng tước, mục đích của đối phương cũng đã đạt được, tra xét mấy ngày không có đầu mối gì liền không lại tiếp tục.”

Dận Tộ khinh bỉ liếc nhìn Dận Chân: Còn tưởng rằng vị Tứ ca không biết là do Hoàng đế đời nào trọng sinh về này rất lợi hại đâu, hóa ra ngay cả hậu trạch của mình đều quản không được tốt…

Dận Chân chỉ có thể cười khổ, kiếp trước của hắn, vô luận là khi làm a ca hay Hoàng đế, hậu trạch đều được Ô Lạt Na Lạp thị quản cẩn thận, chẳng bao giờ khiến hắn phí nửa điểm tâm tư, thế nhưng hiện tại đổi thành Đông Giai thị liền đem hậu trạch làm thủng đến chẳng khác cái sàng.

Chỉ có thể trách hắn nhúng tay quá muộn.

“Bất quá, gã đại phu mất tích kia, nếu không phải đã chết là bị người bắt đi.”

Hắn không có khả năng thực sự đem cốt nhục của mình đưa ra ngoài mặc kệ không hỏi, gã đại phu kia bề ngoài tuy rằng là Đông Giai thị tự mình tìm thế nhưng cũng là do hắn lặng lẽ an bày, không dám nói tuyệt đối trung thành nhưng cũng không dám phản bội hắn.

——

Thôn trang Đông Giai thị ngụ lại khi gặp chuyện không may cũng khá nhỏ, chỉ có bốn mươi lăm hộ nhân gia, phân bố có chút mất trật tự. Viện tử của Đông Giai thị lại là đoạn trung tâm thiên nam.

Lúc này, giữa sân phơi lúa bằng phẳng trống trải, bầu không khí nghiêm nghị lặng ngắt như tờ, hơn trăm người yên tĩnh ngồi dưới đất, giữa người và người sau cách xa nhau đủ vài thước, chỉ có thể nghe được tiếng chân tuần tra trầm ổn của sai dịch.

Đột nhiên, tựa hồ nhận thấy phía mái che nắng bên kia truyền đến tín hiệu gì, một sai dịch giơ ngón tay chỉ người trước mặt, lạnh lùng nói: “Ngươi, qua kia thẩm vấn!”

Người bị điểm đến vội vàng đứng dậy, nhanh chóng đi xuyên qua đám người đến bên ngoài mái che nắng chờ, sau khi trả lời thẩm vấn xong lại lặng lẽ trở về chỗ cũ ngồi xuống.

Trong khu nhà cách sân phơi không xa, có hai người đang đứng bên cửa sổ nhìn tình cảnh bên này, một người là Bát a ca Dận Tự, người còn lại chính là bộ đầu Hình bộ phái tới, họ Lý.

Lý bộ đầu nhìn ánh nắng chói chang bên ngoài, cảm thấy mình cũng nóng đến hoảng, nói: “Bát gia, ngài cứ để mặt Lục gia lăn lộn như vậy? Thời gian của chúng ta cấp bách, ngài ấy lại để mắt đến những người không liên hệ kia, mà những việc muốn hỏi lại là cái gì chứ? Toàn là trong nhà có mấy hài tử? Có nuôi chó hay không? Bình thường giờ nào đi ngủ? Trong nhà còn những thân thích nào? Còn có quan hệ với hàng xóm có tốt hay không…. Đây không phải thuần túy là lãng phí thời gian sao? Tứ phúc tấn bị đưa đến thôn trang này chỉ đơn giản là vì Tứ gia đột nhiên nghĩ đến, nếu những người này là dự mưu phạm án như vậy người hiềm nghi đầu tiên chính là Tứ gia!”

Dận Tự liếc nhìn gã, nói: “Ngươi có biện pháp gì không lãng phí thời gian sao?”

“Đây…”

Dận Tự lại nhìn chằm chằm ra bên ngoài một hồi, nhíu nhíu mày, nói: “Ngươi đi gọi Lục ca trở về, nắng gắt như vậy y đã ra ngoài phơi khá lâu rồi, nếu bị say nắng liền không tốt.”

“Bát gia ngài… không ngờ lần này chúng ta tới là để làm bảo mẫu!”

Lý bộ đầu nhịn một hơi, nếu như hắn là người hiện đại chỉ sợ phải quát to một tiếng: “Bảo người thường cút ra!”

Phàm là những người làm công tác chuyên nghiệp đều phiền chán bị một kẻ cái gì cũng không hiểu khoa tay múa chân trên đầu, trên đầu gã đã có một Bát a ca rồi, cũng may Dận Tự thái độ khiêm tốn, nhân phẩm cũng khiến hắn kính phục, làm chuyện gì cũng sẽ thương lượng với hắn. Hơn nữa đi theo bên cạnh Dận Tự hành sự có rất nhiều tiện lợi, vậy nên hắn cũng liền nhận.

Thế nhưng vị Lục a ca kia lại là chuyện gì đâu!

Ban đầu còn tốt, lời hắn nói người kia cũng chịu nghiêm túc nghe, thế nhưng vừa bắt đầu làm việc lại cố sức lăn lộn! Ở tại đám thôn dân mắt toét kia còn muốn đùa giỡn cái quan uy gì cơ chứ!

Lý bộ đầu tuy rằng một bụng bất mãn nhưng cũng chỉ dám nhủ thầm, vẫn là thành thành thật thật đem đầu trần dạng nắng đi mời Dận Tộ đang cao hứng giả trang thành sai dịch tuần tra trở về nhà, lại không nghe được Bát a ca than nhẹ một tiếng như không trả lời: “Nếu thật sự có thể làm bảo mẫu cho y, đó chính là phúc khí của ngươi.”

Dận Tộ trở về gian nhà ngồi nghỉ, Dận Tự đưa một chén nước ấm qua, còn không nhanh không chậm giúp y quạt mát, nói: “Lục ca nóng đến khó chịu rồi đi?”

Dận Tộ tiếp nhận chén nước uống một ngụm, mỉm cười cảm kích với Dận Tự, nói: “Vẫn tốt.”

Lý bộ đầu nhìn thấy bộ dạng kia liền nổi giận, hỏi: “Lục a ca có thu hoạch gì chăng?”

Dận Tộ lơ đễnh, lấy bản vẽ từ trong ngực ra trải lên bàn, Lý bộ đầu vừa liếc mắt liền nhận ra, kinh ngạc: “Đây là địa đồ của tòa thôn trang này? Lục a ca có được từ đâu?”

Dận Tộ nhìn gã một cái, nói: “Là ta tự vẽ.”

Dận Tự khen: “Lục ca vẽ thật cẩn thận! Bất quá, những… chấm đen này lại là cái gì?”

Dận Tộ nói: “Là phạm vi hoạt động của mấy con chó trong thôn trang.”

Sự khinh thị trong lòng Lý bộ đầu thu liễm vài phần, không nói đến năng lực phá án của vị gia này như thế nào, có thể đem mọi chuyện làm đến cẩn thận như vậy cũng đáng để người ta tôn kính.

Dận Tộ nói: “Các ngươi nhất định cảm thấy ta kéo bọn họ đến lần lượt thẩm vấn là lãng phí thời gian, thế nhưng, bên trong những người này tuyệt đối có nội gián.”

“Có nội gián?” Lý bộ đầu nói: “Chuyện này không có khả năng, chuyện Tứ phúc tấn đến đây dưỡng thai là quyết định lâm thời, những người này ở đây đã vài thập niên, ai có thể là nội gián chứ?”

Dận Tộ không đáp, nói: “Có hai nguyên nhân. Thứ nhất, trong thôn trang có không ít hộ nuôi chó, nếu người tới hoàn toàn không có hiểu biết gì với thôn trang, bọn họ làm sao tránh né đám chó này? Nếu như kinh động dù chỉ một con chó, toàn bộ chó trong thôn trang cũng sẽ sủa lên ầm ĩ, bọn họ cái gì cũng sẽ không làm được. Hơn nữa, ta cảm thấy bọn họ không chỉ có thể tránh khỏi đám chó mà trước đó hẳn còn từng động tay động chân gì đó với bọn chúng, bởi vì ai cũng không dám đảm bảo trong lúc bọn họ hành động sẽ không ngoài ý muốn đụng phải một con.”

“Thứ hai,” Dận Tộ chỉ vào một điểm đỏ trên bản đồ, nói: “Đây là nơi bọn họ trộm cỏ khô dẫn lửa, cách nơi xảy ra chuyện có một đoạn.”

Lý bộ đầu nói: “Việc này cũng không có gì kỳ quái, có thể là do lúc bọn họ đi ngang qua thuận tay lấy trộm cũng không chừng.”

Dận Tộ gật đầu, nói: “Ta đầu tiên cũng cho là bọn họ tiện đường lấy, thế nhưng ụ cỏ khô này lại chọn được quá tốt. Mỗi nhà mỗi hộ trong thôn đều có cỏ khô, mà chủ của ụ cỏ này lại là một quả phụ chỉ thủ một nữ nhi vừa được hai tuổi sống qua ngày, toàn bộ thôn trang cũng chỉ có nàng cho dù nghe được động tĩnh ngoài ụ cỏ nhà mình cũng sẽ không ra kiểm tra. Hơn nữa mọi người nhìn xem, ụ cỏ này cũng cách nhà khá xa, cho dù có động tĩnh cũng rất khó nghe được, mà dù nghe thấy được quả phụ cũng sẽ vì tị hiềm mà không xem kỹ.”

Y cười cười nói: “Ta nghĩ, nếu đây là vừa khớp, vậy những hung đồ này cũng không khỏi có vận khí quá tốt đi.”

Dận Tự trầm ngâm nói: “Bất kể là chó hay là tình huống cụ thể của thôn trang cũng không phải vị đại phu vừa tới mấy ngày kia có thể làm được. Vậy nên, những hung đồ kia có thể gây án là nhờ nội gián dẫn đường?”

Dận Tộ lắc đầu nói: “Nếu là dẫn đường, hắn không sống tới hiện tại.”

Dựa theo phân tích của Lý bộ đầu, những người ở đây đều đã định cư vài thập niên mà sự xuất hiện của Đông Giai thị lại là quyết định tức thời, như vậy cho dù có nội gián cũng chỉ có thể gấp rút tìm, nếu thực sự tham dự sâu đến vậy lúc này nhất định đã bị giết người diệt khẩu. Thế nhưng người trong thôn trang ai cũng không thiếu.

Lý bộ đầu hỏi: “Vừa rồi khi Lục a ca ra ngoài có nhìn được cái gì không?”

Dận Tộ cầm bút viết ba cái tên ra giấy, nói: “Ba người này, có chút cổ quái.”

Dận Tộ bước ra cạnh cửa sổ, chỉ đối tượng cho bọn họ xem: “Cái tên Lý Nhị Cẩu này, khi người ngoài đều đang quạt gió hắn lại lau mồ hôi, không chỉ là đổ mồ hôi, trên đầu, trên mặt, trên trán của hắn chính là mồ hôi không ngừng, thật kỳ quái. Còn tên kêu Lý Đại Ngưu kia, mỗi lần người tuần tra đi qua bên cạnh hắn đều sẽ run lên. Cuối cùng là gã bị bệnh chốc đầu đó, ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm về phía mái che, mặc kệ là ai ra vào cũng sẽ nhìn chằm chằm.”

Dận Tự liếc nhìn, nói: “Ta thấy những người như gã cũng không ít nha, dù sao ai cũng hiếu kỳ.”

Dận Tộ gật đầu nói: “Người hiếu kỳ đúng là không ít, thế nhưng vừa nhìn chằm chằm lại còn muốn che giấu cũng chỉ có một mình hắn.”

Lý bộ đầu cũng là càng nhìn càng thấy ba người kia khả nghi, nói: “Hạ quan lập tức bắt ba người kia lại, nghiêm hình thẩm vấn!”

Dận Tộ lắc đầu, nói: “Dù sao chỉ là suy đoán, nếu nhỡ do ta nhìn lầm, đi đường vòng sẽ không tốt —— vậy nên còn muốn thử một lần. Người đâu, gọi trang đầu (Đứng đầu trang, giống trưởng thôn bây giờ) tới.”

Lý bộ đầu lên tiếng, nhanh chân đi, một lát sau dẫn theo trang đầu trở về.

Lúc trang đầu tới Dận Tộ đã thay đổi y phục, đang rãnh rỗi vẽ vời trên án thư, Dận Tự mỉm cười đứng một bên nhìn, bàn tay chậm rãi phe phẩy quạt, xem ra vô cùng thanh thản.

Dận Tộ cũng không ngăn cản trang đầu thỉnh an, đợi lão nói xong mới thong dong lên tiếng: “Có một việc muốn ngươi đi làm.”

Trang đầu cúi đầu khom lưng: “Xin quan gia cứ việc phân phó.”

Dận Tộ nói: “Sáng sớm ngày mai ngươi chuẩn bị một ít bàn ghế, còn có giấy và bút mực đặt ở sân phơi, càng nhiều càng tốt… À đúng rồi, người trong thôn trang đều biết viết chữ chứ?”

Trang đầu nói: “Chúng thảo dân đều là kẻ nghèo hèn, nào có tiền nhàn rỗi học cái này, đại thể đều là mù chữ.”

Dận Tộ nói: “Không sao cả, vậy chuẩn bị thêm ít bút than.”

Lại nói: “Không sợ ngươi biết, lúc chúng ta thăm dò hiện trường đã tìm được nửa tấm bản đồ, vậy nên muốn thử bút tích của người trong thôn. Mặc kệ biết chữ hay không, nét bút của mỗi người đều có nặng nhẹ dày mỏng khác nhau, chỉ cần hắn vừa đặt tay lên giấy liền có thể nhận ra ai là ai, dù muốn cố ý che giấu cũng không thể, trừ phi hắn đem cánh tay của mình chặt xuống.”

Trang đầu cả kinh nói: “Nguyên lai thôn trang chúng ta thực sự có nội gián! Đây, đây…”

Dận Tộ ừ một tiếng, cúi đầu tiếp tục vẽ tranh, thong dong nói: “Cũng may lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, để cho quan sai tìm được tấm bản đồ kia, ngày mai liền có thể tìm được nội gián, ngươi cứ yên tâm đi.”
Bình Luận (0)
Comment