[Thanh Xuyên Chi Dận Tộ] Đại Thanh Đệ Nhất Hoàn Khố

Chương 36

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dận Tộ kiếp trước là bị bệnh nên bất đắc dĩ làm trạch nam, đối với những người có thân thể khỏe mạnh, có thể mỗi ngày bay lên trời lặn xuống biển, đi khắp thế giới du ngoạn là vô cùng ước ao. Thế nhưng sau khi đến thế giới này, y lại thành tâm thực lòng muốn làm trạch nam.

Cho dù không làm trạch nam, y cũng hy vọng có thể làm kẻ du ngoạn nhàn nhã muốn đi đường thì đi đường, muốn ngồi xe thì ngồi xe, thấy nơi đẹp đẽ thì ngừng lại ngồi một chút, mệt mỏi tìm nơi đánh giấc ngon chứ không phải định tốt mục tiêu, kế hoạch xong chặng đường, sau đó sít sao chạy vội theo lịch trình.

Hơn nữa tại nơi này, bất kể cưỡi ngựa hay ngồi xe, không nói đến việc quá chậm, nó còn khó chịu hơn bất luận một phương tiện giao thông gì ở kiếp trước —— ngồi thuyền còn có thể thoải mái một ít, bất quá trong hành trình của Khang Hy không có mục này.

Cưỡi ngựa chân rách da, ngồi xe lắc đến cả người xây xẩm.

Dận Tộ nằm dài trên mã xa thở dài, cho dù đã lót vài tầng chăn bông và nệm giường, thế nhưng đối với mã xa vừa không có hệ thống giảm xóc vừa không có săm lốp cao su mà nói… mấy thứ này cũng chỉ xem như có cho đủ mặt mà thôi.

“Lục ca!” thanh âm đắc ý của Dận Trinh từ bên ngoài vọng vào: “Lục ca, trời nóng như vậy, ngươi ở bên trong làm ổ cũng không sợ ổ ra rôm sảy sao, mau ra cùng mọi người cưỡi ngựa nào!”

Dận Tộ không nhịn được nói: “Lăn đi chơi của ngươi đi! Đến tối đừng có khóc!”

Dận Trinh hì hì cười nói: “Hoàng a mã nói, khóc không đáng sợ, chỉ sợ bị dọa đến không dám quay lại. Lục ca, ngươi không phải bị sợ đến vỡ mật rồi đi?”

Dận Tộ vơ một quả quýt trên mâm ném ra ngoài, nói: “Dùng để ngăn miệng của ngươi đây! Cút cút cút!”

Dận Trinh dương dương đắc ý cười lớn, y là lần đầu tiên ra ngoài, cưỡi ngựa vòng quanh từ đầu đội ngũ đến tận cuối cùng, chơi đùa không biết trời đất.

Còn chưa tới giữa trưa đội ngũ đã ngừng lại, bắt đầu đắp bếp làm cơm.

Trước sau vô sự, Khang Hy gọi Dận Nhưng đến chơi cờ nói chuyện phiếm, vừa mới bắt đầu Dận Chân đã tiến đến, trong tay còn mang theo một hộp điểm tâm tinh xảo.

Khang Hy nói: “Đây là chỗ ngạch nương ngươi đưa đến?”

Hiện tại Dận Chân cũng không có phúc tấn đường hoàng, lần này xuất môn bên cạnh một nữ nhân cũng không mang theo, vừa nghĩ cũng biết hộp điểm tâm này nhất định là do Đức phi an bày.

Dận Chân nói một tiếng ‘Dạ’ rồi mở hộp điểm tâm, ngoài cùng là một lớp băng vụn, bên trong là một cái hũ nhỏ, nô tài cơ linh tiến lên tiếp nhận, lại rót ra hai chén dịch lỏng màu đỏ dâng trở lại.

Dận Chân đưa cho Khang Hy và Thái tử mỗi người một chén, nói: “Ngạch nương khó được một lần ra ngoài, nhi thần liền qua nhìn xem có thể giúp được gì hay không. Vừa lúc ngạch nương đang làm thứ này, nghe nói nhi thần định đi thỉnh an Hoàng a mã liền bảo nhi thần đem theo một ít. Ngạch nương nói thứ này là nước ép dưa hấu, quả nho cùng thạch lựu, chẳng biết có hợp khẩu vị của Hoàng a mã hay không, nếu là không quen lần sau liền đổi loại khác.”

Dưới thời tiết nóng nực như vậy, ăn mặc chỉnh tề chạy nửa ngày đường, huống một ngụm nước trái cây chua chua ngọt ngọt còn vươn hơi lạnh, không nói đến vị đạo thế nào, chỉ bằng cổ thanh lương mát mẻ kia cũng khiến người ta thoải mái từ đầu đến chân.

Tiếc nuối duy nhất chính là —— quá ít nha!

“Rốt cuộc là nữ nhân, ” Khang Hy chỉ uống ba ngụm liền dốc cạn chén nước trái cây nhỏ, nói: “Trên đường còn tâm tư thanh thản làm thứ này.”

Thứ này tuy nhìn rất đơn giản nhưng làm lại vụn vặt, nhân vì Khang Hy chưa từng biểu hiện yêu thích loại thức uống đấy, vì vậy Ngự thiện phòng bình thường cũng không làm nó, lúc tuần hành càng không có thời gian cân nhắc mấy việc này, phần lớn đều dùng ô mai ướp lạnh giải khát.

Bất quá hiện tại thưởng thức một chút, đúng là mỹ vị khó được, sau này cũng có thể bảo bọn họ thường xuyên dự bị đôi chút.

“Cũng không phí công chuyện gì, ” Dận Chân nói: “Ngạch nương và Hoàng tổ mẫu lúc này đang chơi vô cùng vui vẻ, còn tìm rất nhiều hoa quả đến thử hương vị, nếu Hoàng a mã thích, tùy thời bảo người qua đó lấy một chút.”

Chơi vô cùng vui vẻ?

Thấy Khang Hy lộ ra vẻ nghi hoặc, Dận Chân nói: “Hôm kia Lục đệ đi dạo xưởng ngọc một vòng, vừa lúc nhìn thấy khối đá hoa cương thật to, đáng tiếc phẩm chất không tốt, đừng nói làm bảo thạch, ngay cả ngọc cũng không tính được, cơ bản không thể bán ra. Lục đệ cảm thấy thú vị liền mua lại, dùng nó làm bộ trục, tạo thành đồ chơi để ép ít đồ lặt vặt để ngạch nương chơi, nghe nói mặt kệ là rau dưa hoa quả gì chỉ cần ném vào, xoay vài vòng liền ra nước, rất thuận tiện. Lần này ngạch nương ra ngoài liền mang theo.”

Khang Hy cười mắng một tiếng: “Tiểu tử này thực không thích làm việc đàng hoàng!”

Cũng không biết cái đầu của y làm sao lớn lên, đủ loại chủ ý ngạc nhiên cổ quái ùn ùn xuất hiện.

Lại hỏi: “Y bây giờ đang làm gì?”

“Lúc nhi tử tới đây Vượng Tài đang tìm chỗ đặt giường, lúc này phỏng chừng đang ngủ đi?”

Dận Tộ không phải đang ngủ, chỉ là đang dựa vào giường đọc sách mà thôi, Trần Chuyết còn ngồi trên ghế thấp ở bên cạnh giúp y phẩy quạt.

Trần đại hiệp cứng rắn muốn đi theo, Dận Tộ cũng không còn cách nào, cự tuyệt lại sợ hắn dùng biện pháp khác trà trộn vào gây rối loạn, liền trực tiếp dẫn hắn theo bên cạnh xem như sai vặt, dù sao nửa điểm quyền hạn cũng không cho còn lén tìm người theo dõi, cũng không sợ hắn làm ra chuyện phiền toái gì.

“Trẫm nghe Tứ ca ngươi nói còn không quá tin, ngươi quả nhiên ngay cả giường cũng mang đến rồi!” Khang Hy nói: “Trong đám nhi tử của trẫm, ngươi chính là biết hưởng thụ nhất!”

Dận Tộ không tình nguyện đứng dậy, một chút tự giác mình đang bị mắng cũng không có, vô cùng đương nhiên nói: “Nhi tử từ nhỏ chính là thích hưởng thụ, bằng không sao lại nhận Hoàng a mã người làm a mã đâu?”

Từ sau sự kiện lần trước, y rất ít chủ động đi tìm Khang Hy, thế nhưng Khang Hy giống như chơi tập kích chơi đến nghiện, luôn thích thỉnh thoảng tới cửa tìm y.

Khang Hy bị y tâng bốc đến tâm tình đại khoái, đang định nói Vượng Tài đã xông đến, thỉnh an xong liền báo: “Lục a ca, thức ăn đã chuẩn bị xong rồi, ngài xem…”

Khang Hy hơi ngẩng ra, hiện tại mới hạ trại bao lâu, thức ăn đã chuẩn bị xong rồi? Ngự trù của trẫm còn chưa nhanh được như vậy đâu!

Dận Tộ hỏi: “Hoàng a mã và Thái tử điện hạ có muốn lưu lại cùng ăn hay không?”

Tốt nhất là không nên, nồi của ta chỉ lớn được như vậy, thức ăn chuẩn bị cũng không nhiều… chỉ đủ ta và Tứ ca ăn!

Kết quả tự nhiên không như mong muốn, Khang Hy đã muốn ăn y còn có thể dọa chạy sao?

Vậy nên, qua một buổi trưa, Dận Tộ tổn thất một phần canh ngon đã ninh suốt mấy canh giờ, một cái nồi hơi lửa than tự chế không sợ xóc này thuận tiện dịch chuyển, một cái giường gấp, còn có vô số nguyên liệu nấu ăn…

Khang Hy vừa tịch thu vừa lý lẽ hùng hồn: Những thứ hay ho học được từ chỗ Nam Hoài Nhân đều bị y dùng lên đường ngang ngõ tắt!

Nha, nếu đã nói là đường ngang ngõ tắt thì đừng cướp của nhi tử a!

“Không có việc gì, ” Vượng Tài an ủi: “Chủ tử, không có giường gấp chúng ta còn có võng, không có bếp lò nấu lẩu chúng ta còn có vỉ nướng…”

“…”

Khang Hy bị biểu tình buồn bực của nhi tử chọc cười không ngừng, đến khi nhìn thấy thổ địa khô nứt từng mảng tâm tình tốt đẹp mới chững lại.

“Tiểu lại vội vàng đến hạn khu, đất khô bùn cạn nhập song mâu, sơn trung cây cỏ vàng úa cả, khe suối bên đường cũng khô trơ, chốn chốn tang ma người than thở, nhà nhà lão ấu khóc không lương…” Dận Tộ bứt nhẹ một cái lá từ ngọn cây xuống, nói: “Đây là ‘Thơ quan sát hạn tai’ do Vương Mộng Lôi, Chủ bộ Nhâm Bình giang dưới thời Nam Tống viết, có phải rất hình tượng không?”

“Ngươi lại còn cười ra tiếng!” Trần Chuyết hừ lạnh nói: “Bách tính sinh hoạt không chỗ nương tựa, ngươi lại mỗi bữa ăn uống tinh xảo không ngại phiền phức, hôm nay xây vườn ngày mai phẩm thưởng tranh chữ, ngay cả làm vài cái ghế cũng xa hoa lãng phí đến cùng cực! Ngươi mua ít đi một cái bình hoa là có thể chu cấp cho một nhà ăn uống bất tận! nếu Thanh đình đều là bộ dáng như ngươi, ngày vong quốc đã không còn xa!”

Dận Tộ cười nhạo nói: “Bạc gia mua bình hoa đích xác có thể mua lượng thực cho cả một hộ bách tính ăn uống cả đời… thế nhưng bình hoa rốt cuộc cũng không thể ăn nha! Nếu ta không dùng bạc mua nó về, người khác làm sao có thể đem bình hoa biến thành lương thực ăn chứ?”

“Này…” Trần Chuyết có điểm choáng, đây là cái đạo lý yêu quỷ gì?

Dận Tộ tiếp tục nói: “Thức ăn mỗi bữa của gia quả thật tinh xảo, thế nhưng gia cũng chỉ ăn vừa no mà thôi, không đến mức ‘rượu thối thịt nát’ nha! Gia vừa lấp đầy bụng lại có thể ném bạc làm cho nhiều người có thể kiếm được miếng ăn nha —— dựa theo các nói của ngươi, nếu mỗi bữa gia đều ăn bánh ngô dưa muối, dân chúng sẽ có nhiều cơm ăn hơn sao?”

“Giảo biện!”

“Đúng vậy, giảo biện.” Dận Tộ nhún nhún vai, đem lá cây đặt lên môi thổi ra một làn điệu kỳ quái nức nở, nhưng cũng không khó nghe.

Phiến lá cây màu vàng để ngang ra không dài quá ngón tay phảng phất tản mác ánh sáng như mỹ ngọc, phản chiếu đến đôi mắt vốn nhạt nhẽo nọ cũng tựa hồ càng thêm mềm mại, còn có mi mục khẽ rũ, lông mi vừa dày vừa rậm, dung nhan như chạm ngọc, Trần Chuyết ở bên cạnh nhìn thấy bỗng nhiên phiền não, ngón tay chỉ về phía đồng ruộng đằng xa, nói: “Bọn họ đang làm gì?”

Dận Tộ tùy ý liếc nhìn, đáp: “Hoàng a mã đang thăm dò cấu tạo và tính chất thổ nhưỡng, xem tình hình hạn hán rốt cuộc có bao nhiêu nghiêm trọng, sau đó sẽ triệu kiến quan lại bổn địa, hương thân hỏi một chút vấn đề cụ thể, xem nên cứu lại như thế nào. Cần miễn thuế thì miễn thuế, cần phóng lương thì phóng lương, bất quá hiện tại nhà nhà hẳn cũng còn tồn lương, vẫn chưa tới lúc phóng lương.”

“Khô thành như vậy còn có thể cứu lại?”

“Nếu như vận khí tốt, trong tháng này lão thiên cho mưa xuống, gieo một ít đậu nành, khoai lang, củ cải gì đó cũng ít nhiều có thể thu hoạch.”

“Ngươi nói… trời sẽ mưa sao?”

Dận Tộ trợn trắng mắt, nói: “Ngươi coi gia là bách khoa toàn thư sao, hỏi mãi không dứt.”

Rốt cuộc vẫn đáp: “… Ít nhất … trong hai ngày tới sẽ không mưa… đừng hỏi sau đó, gia có thể nhìn ra thời tiết hai ngày đã là rất tốt rồi. Gia nói, thế nào gia lại cảm thấy so với gia ngươi càng giống đại thiếu gia không biết nhân gian khó nhọc đâu?”

Trần Chuyết sượng sùng, lại nói: “Ngươi không phải nói Hoàng a mã của ngươi là minh quân sao? Thế nào lại không có cách khắc phục hạn hán?”

Dận Tộ hung hăng trừng mắt liếc lắn, nói: “Nếu các ngươi có biện pháp, Minh triều cũng không diệt vong nhanh như vậy.”

Năm xưa cũng là do thời tiết bất lợi, mấy năm Sùng Trinh hạn hán liên tục thật lâu, phạm vi lại vô cùng to lớn, có thể nói là trăm năm không gặp. Có nhiều tỉnh thậm chí chịu năm năm, bảy năm đại hạn, sau đó lại đổi thành bắc ngập nam hạn, tiếp theo nạn ôn dịch, châu chấu lục tục phát sinh.

Cây cỏ héo khô, Trường Giang và Hoàng Hà đều khô trơ, cây cỏ muôn thú, những thứ có thể ăn đều cạn kiệt, nhiều người đói chết, đem xác người làm thức ăn, phụ tử phu phụ ăn thịt lẫn nhau, mười chết tám chín… đó chính là thảm trạng khi ấy.

Bách tính nguyên bản đã đến đường cùng, thế nhưng triều đình khi đó không chỉ không giúp thiên tai còn sưu cao thuế nặng, quốc làm sao có thể không vong?

Trần Chuyết thở dài, không nói.

Dận Tộ lại bắt đầu thổi kèn lá, bất quá tâm lại không tĩnh xuống.

Có một số việc, không nhìn mới có thể không để tâm, không hỏi tới.

Tại hoàn cảnh cổ đại, phải làm sao mới có thể chống hạn?

Dận Tộ có thể nhớ được bất quá cũng là sáu chữ ‘đào giếng sâu tích lương đầy’ mà thôi.

——

Bởi vì xuất hiện nạn hạn hán, Khang Hy liền quyết định lưu lại nơi này lâu một chút, xử lý tốt công việc khắp nơi xong mới chuẩn bị đi dạo xung quanh.

Hắn lại muốn gọi mấy nhi tử đến cùng đi nhìn khó khăn dân gian, không ngờ ba người Dận Chân, Dận Tộ, Dận Trinh cùng với một Dận Tường đều không ở, vừa hỏi liền nghe báo đã ra ngoài từ sáng sớm. Khang Hy chỉ phải dẫn theo những nhi tử khác cùng các quan viên đồng hành ra ngoài.

Tình hình rất không lạc quan, ngoại trừ một chút nơi chiếm địa lợi, xung quanh có giếng sâu hoặc đường nước, có thể dựa vào nhân lực tưới tiêu tình trạng tốt hơn một chút, còn lại gần như vụ mùa tuyệt thu.

“Chỉ có thể xem nửa tháng này trời có thể mưa xuống hay không, nếu thực sự hạ một cơn mưa…”

Bỗng nhiên có một tiếng hoan hô truyền đến cắt lời Trương Đình Ngọc, đám người sửng sốt, loại thời điểm này có chuyện tốt gì có thể khiến bọn họ cười vui vẻ như vậy?

Cước bộ Khang Hy khẽ ngừng, đi về phía đám người.

“Tiểu huynh đệ.” Khang Hy vỗ vỗ vai một người: “Có chuyện gì lại cao hứng như vậy?”

“Ra nước rồi!” Thiếu niên bị hỏi hưng phấn không thôi: “Thấy không, nước đã ra rồi! Thật sự có nước! Thật sự có nước nha! Bồ tát hiển linh! Chúng ta được cứu rồi!”

Khang Hy tới gần liếc nhìn, quả nhiên là đang đào giếng, vừa đào được khoảng hai trượng, phía dưới đã hiện một tầng nước mỏng manh, loại thời điểm này tin tức tố nhất nào qua hai chữ ‘có nước’ thảo nào lại vui vẻ như vậy.

Dận Đề hỏi: “Đã biết có nước, vì sao đến bây giờ mới đào giếng!”

Thiếu niên dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc xem hắn, nói: “Nếu sớm biết nơi này có nước, ai lại chờ đến tận bây giờ?”

Thấy bộ dạng trừng mắt của Dận Đề quá dọa người, thiếu niên vội vàng giải thích: “Còn không phải có vài người xứ khác đến, cầm vật kỳ quái thọc thọc một hồi, bảo nơi này có nước chúng ta mới đào thử sao?”

“Vài người xứ khác?”

“Này, khẩu âm cũng không sai biệt lắm với các người, dẫn đầu là hai thanh niên trẻ, còn mang theo hai tiểu hài tử mười một mười hai tuổi, bộ dạng rất chỉnh tề…”

Khẩu âm kinh thành, hai thanh niên trẻ cùng với hai nam hài tử, vì sao lại nghe quen tai như vậy?

Dận Đề nhìn Khang Hy, hiển nhiên Khang Hy cũng nghĩ giống hắn, hỏi: “Bọn họ đang ở đâu?”

Thiếu niên chỉ chỉ, nói: “Bị người kéo đến bên kia rồi.”

Khang Hy mang theo đám người đi vòng bờ ruộng, không bao lâu liền thấy một đám người vây quanh với nhau, Dận Tộ ngồi bên dưới đại thụ ngủ gà ngủ gật.

“Có nước chưa? Có nước chưa?”

“Gấp cái gì? Còn chưa tới lúc đâu? Phải rút ra mới biết được!”

“Tránh ra một chút, tránh ra một chút, đừng làm vướng bận!”

“Đã nói tốt một mảnh đất chỉ dò ba lần, tiếp theo đến phiên ta a!”

“…”

Bên kia mồm năm miệng mười rất náo nhiệt, hưng phấn nhất tuyệt đối chính là hai tiểu tử Dận Trinh và Dận Tường, Khang Hy mặc dù không nhìn thấy bọn họ nhưng từ xa đã nghe được tiếng ồn ào, không khỏi lắc đầu bật cười, tới gần Dận Tộ: “Lão Lục a!”

Dận Tộ mạnh giật mình tỉnh giấc, lau vết nước bọt không tồn tại trên khóe miệng rồi đứng dậy: “Hoàng a mã!”

“Hôm qua ngủ không ngon? Vì sao mệt thành bộ dạng này?”

Dận Tộ oán giận nói: “Hôm qua tìm thợ rèn làm chút đồ đến tận nửa đêm, vừa sáng sớm đã bị bọn họ cứng rắn lôi dậy… thật mệt.”

Khang Hy nở nụ cười, nói: “Lại mân mê ra thứ đồ chơi gì mới nữa đi?”

“Chỉ là mấy cái ống, phía dưới gắn đầu xẻng, có thể thâm nhập xuống nền đất khoảng ba bốn trượng, mang đất bên dưới lên. Dùng để thăm dò giếng.” Dận Tộ lấy trộm chính là xẻng Lạc Dương[1] chuyên dùng trộm mộ của đời sau, nói: “Hạn lợi hại như vậy, dưới lòng đất chỉ sợ cũng khô, như muối bỏ biển mà thôi.”

Khang Hy vỗ vỗ vai y, thở dài: “Một chén nước cũng là nước nha!”

Bên kia đột nhiên an tĩnh lại, mỗi người đều vươn dài cổ nhìn chằm chằm, Dận Tộ cười giải thích: “Đang rút xẻng.”

Một lát sau bỗng nhiên vang lên tiếng hô to: “Ẩm! Là ẩm!”

“Ẩm!” Đại hán bị vây tận trong cùng khóc rống lưu nước mắt: “Có nước! Có nước a! Ô ô… Có nước!”

Gã hướng về phía Trần Chuyết đang cầm xẻng Lạc Dương quỳ phục xuống: “Bồ Tát, Bồ Tát sống a!”

Trần Chuyết vội vàng nhảy tránh, nói: “Chớ quỳ ta, không liên quan đến ta.”

Hơi liếc mắt nhìn Dận Tộ đang ở ngoài đám đông lại ngoài ý muốn phát hiện Khang Hy, liền nghiêng đầu vờ như không thấy, nói: “Tiếp theo là nhà ai?”

Trần Chuyết mang theo nửa số người rời đi, phân nửa lưu lại đào giếng, Dận Chân liền kéo Dận Trinh và Dận Tường có chút không nở tách ra đến bái kiến Khang Hy.

Dận Chân nói: “Nhi tử đã cầm bản vẽ của Lục đệ đi xung quanh tìm người gấp gáp chế tạo, lúc này có thể nhiều một miệng giếng cũng là chuyện tốt. Mặc dù đối với chúng ta mà nói chỉ là có chút ít còn hơn không, thế nhưng đối với bọn họ chính là tính mệnh một nhà a.”

Khang Hy gật đầu nói: “Ngươi có thể nghĩ như vậy, rất tốt.”

Dận Trinh hưng phấn nói: “Hoàng a mã, vừa rồi có một miệng giếng là do nhi tử và Thập Tam ca dò ra đâu!”

Khang Hy cười nói: “Ừ, các ngươi cũng tốt.”

Lại hỏi: “Thứ này đã đặt tên chưa?”

Dận Tộ nói: “Không phải chỉ là một cái xẻng thôi? Muốn đặt tên làm gì? Không phải gọi xẻng là được sao?”

Dận Tường nói: “Nếu không gọi xẻng ống dài? Xẻng dò giếng?”

Dận Tộ mặc kệ, quản nó gọi là gì đâu, dù sao không thể gọi là xẻng Lạc Dương nữa rồi, nơi này cách Lạc Dương rất xa nha!

Dận Trinh góp vào giúp vui, nói: “Không bằng gọi là xẻng a ca?”

Dận Chân liếc nhìn Khang Hy, nói: “Y theo suy nghĩ của nhi thần, không bằng gọi là xẻng a ca.”

“Không tốt!”

Dận Tộ vội vàng phản đối, nếu thật đặt là ‘Xẻng a ca’, đợi đến khi thứ này chỉ còn công năng trộm mộ, y tuyệt đối chính là ‘Danh dương tứ hải’ rồi.

Lương Cửu Công cũng cười cười giúp vui, nói: “Theo lão nô thấy, không bằng gọi ‘xẻng Lục gia’, bá tánh nghe cũng cảm thấy thân thiết.”

“Cái này càng không được!” Dận Tộ hổn hển, đây chính là trực tiếp chỉ mặt gọi tên rồi có được không!

“Có gì không được?” Khang Hy nói: “Trẫm thấy cũng rất tốt! Đi, chúng ta đi xem bên kia có dò ra nước không.”

Dận Tộ phản đối vô hiệu, xụ mặt đi ở cuối cùng, Dận Chân buồn cười vỗ vỗ vai y, hất cằm về phía Khang Hy ơ đằng trước, than thở: “Chúng ta ở trong lòng Hán nhân thủy chung vẫn là dị tốc, thứ gọi là nhân tâm này vĩnh viễn đều không chê nhiều.”

Dận Tộ cả giận: “Vậy sao không gọi là ‘xẻng Tứ gia’!”

Dận Chân gõ trán của y một chút, bật cười nói: “Bởi vì ngươi có thể có, ta lại không thể có nha!”

Càng là A ca có mưu đồ đế vị, vào lúc này càng không thể dính đến hai chữ ‘dân tâm’.

Tuy rằng hiệu suất của xẻng Lạc Dương đủ kinh người, thế nhưng do hạn quá lợi hại, cả buổi chiều cũng chỉ tìm thêm được ba nơi có thể đào giếng. Đến tối, người của Dận Chân tìm cũng làm được không ít xẻng, quan viên địa phương rất nhanh hành động, chuyên môn phái nha dịch mang theo xẻng ra ngoài, tản đi khắp nơi dò giếng. Mà cả đám người đều là khí thế hăng hái, nhất thời một mảnh hạn khu tĩnh mịch lần nữa tỏa sáng sinh cơ.

Cùng sự truyền lưu của xẻng Lạc Dương, không, là xẻng Lục gia, còn có những lời đồn về lại lịch của nó —— Có người nói Hoàng thượng đông tuần đến tận đây, thấy đồng ruộng khô nứt, tâm ưu bách tính gian nan, ăn ngủ không ngon. Lục a ca Dận Tộ không đành lòng nhìn phụ hoàng lo lắng, trầm tư suy nghĩ một đêm mới nghĩ ra xẻng Lục gia, vì phụ phân ưu, tạo phúc cho dân…

Còn có đủ loại phiên bản thần kỳ, bất quá may mà Dận Tộ không nghe được, bằng không cơm cách đêm cũng phải nôn ra.

Lúc này y đã tiếp nhận một xấp ngân phiếu cực dày từ tay Dận Chân, vẻ mặt đau khổ nói: “Tứ ca… trước đây ta chưa từng cảm thấy tiêu bạc cũng là một chuyện khổ sai, ta không ném tiền nữa có được không?”

Dận Chân mỉm cười, thấp giọng nói: “Thái tử nhịn rất lâu rồi.”

“Cái gì?”

Dận Chân thản nhiên nói: “Mỹ thực, mỹ cảnh, mỹ nhân, Thái tử của chúng ta cái gì cũng thích thú cả. Mua vườn, nuôi hý tử, nạp mỹ thiếp, hắn cái nào không muốn chứ? Chỉ là gần đây chúng ta khiến hắn bị siết quá chặt vậy nên vẫn cố nén lại, làm một Thái tử gia khiêm tốn, cẩn thận, cần kiệm…”

“Vậy nên đâu?”

Dận Chân nói: “Lúc này sang năm Hoàng a mã nên thiếu tiền, chỉ còn lại thời gian một năm, không khiến Thái tử dùng tiền nhiều một chút sao có thể đâu? Nếu hắn đã không dám, ngươi liền cho hắn lá gan!”

Thái tử đời này đã không có hắn giúp thu thập tàn cục[2], trái lại cẩn thận hơn kiếp trước rất nhiều. Vậy nên cần có một Dận Tộ đi trước dẫn đường, Dận Nhưng mới dám đại thủ đại cước dùng tiền —— cũng không đến mức khiến đường đường một Thái tử gia, ngày tháng so với một a ca cũng không bằng đi.

“Ngươi ném một nghìn lượng hắn liền dám ném năm trăm lượng, ngươi ném một vạn lượng hắn liền dám ném tám nghìn lượng, người ném mười vạn lượng hắn tuyệt đối sẽ đủ gan ném mười hai vạn… Lão Lục, lá gan của một người là phải nuôi lớn.” Dận Chân nói: “Sang năm nam tuần, Giang Nam mỹ nhân mỹ cảnh nhất mê người, hiểu chưa?”

Dận Tộ liếc nhìn Dận Chân, nói: “Tứ ca ngươi thực sự là càng ngày càng tệ rồi.”

Thu hồi ngân phiếu, nói: “Không cần tự ta nói cho hắn biết, ta dùng chính là bạc của Hộ bộ chứ?”

Dận Chân lắc đầu bật cười.

——————-

1/Xẻng Lạc Dương: Cái này chắc có nhiều bạn nghe danh rồi nhưng chưa thấy, vậy nên mình post một tấm ảnh lên vậy, loại xẻng này có hai bộ phận, một là phần lưỡi, và phần cán dài có thể tháo lắp để dễ di chuyển.

2/ Chú thích cho bạn nào không quá hiểu chính sử: Vào giai đoạn đầu khi Thái tử Dận Nhưng còn chưa bị phế, Tứ a ca Dận Chân chính là dùng hình tượng khiêm cung ít lời, tôn kính huynh trưởng, làm việc dưới trướng Thái tử mà mưu danh tiếng. Cho dù trong thời gian Thái tử bị phế lập lần đầu tiên ngài cũng không tỏ ra dao động, vẫn luôn đứng về phe Thái tử, thậm chí còn đứng ra thu dọn và nhận lãnh không ít tai họa do người kia gây ra
Bình Luận (0)
Comment