[Thanh Xuyên Chi Dận Tộ] Đại Thanh Đệ Nhất Hoàn Khố

Chương 47

“Hoàng a mã! Tỉnh tỉnh! Hoàng a mã!” Dận Tộ liên tục gọi vài lần cũng không nghe được tiếng đáp lại, dù đẩy mạnh cũng chỉ là vô dụng.

Y bất đắc dĩ xoay người tìm một chén nước lạnh tạt lên mặt Lương Cửu Công, Lương Cửu Công cũng là nửa điểm phản ứng cũng không có.

Dận Tộ còn muốn tìm cách khác, rung động dưới chân lần nữa truyền đến.

Dận Tộ cười khổ một tiếng, không lại gửi hy vọng vào việc đánh thức bọn họ, lập tức xoay người chạy về phía khoang đáy, bất luận thế nào trước hết cũng phải làm rõ tình thế hiện tại, hy vọng không phải là loại mà mình nghĩ.

Thấy Dận Tộ rời đi, Hồng Phúc vẫy đuôi đuổi theo phía sau y.

Dọc theo đường đi không nghe được bất luận thanh âm gì cũng không nhìn thấy bất cứ kẻ nào, khiến Dận Tộ phảng phất lạc vào trong quỷ giới, may mà bên cạnh còn có một sinh mệnh sống là Hồng Phúc, bằng không tóc gáy của y nhất định đã dừng đứng.

Ánh trăng hôn ám, càng đi xuống sâu càng tối, chỉ có ngọn đèn leo lét treo trên tường vì y chỉ hướng.

Vừa bước tới bậc thang cuối cùng của tầng đáy, Dận Tộ liền mạnh mẽ dừng bước, thân thể cứng đờ.

Trước mắt y vốn nên là hành lang chật hẹp nhưng hiện tại chỉ còn lại một mảng nước sông lạnh băng, trong bóng đêm đen kịt như mực, phảng phất là miệng rộng của một con quái thú… Dận Tộ có thể lờ mờ nhìn thấy trong nước có thứ gì đó đang lơ lửng trôi nổi như rong tảo, khiến y cả người lạnh lẽo.

Mực nước thong thả lại kiên định dâng lên, toàn bộ khoang đáy đã bị nước sông nuốt trọn, Dận Tộ ôm lấy cánh tay cảm thấy có chút lạnh, y đã có thể tưởng tượng được tình cảnh của những nô tài, thuyền phu và một bộ phận thị vệ ở khoang đáy là như thế nào.

Thật là ác độc, thủ đoạn thật ác độc…

Thuyền phu trên thuyền đều là người có kinh nghiệm trải qua nghìn chọn vạn chọn, kỹ năng bơi lội của mỗi người đều là hạng nhất, nếu bọn họ thanh tỉnh hoàn toàn sẽ có cơ hội trốn được. Mà hiện tại, bên trong nửa điểm động tĩnh đều không có —— ngay cả bị nước lạnh ngâm cũng không thể tỉnh lại, có thể thấy được thứ mê dược kia có bao nhiêu lợi hại.

Đã là như vậy, người kia vẫn là không yên lòng, trước khi thuyền chìm còn phải xác nhận bọn họ đã tử vong.

Nếu không phải Hồng Phúc không bị trúng thuốc, nếu không phải cả kiếp trước lẫn kiếp này của y đều có chút lạm dụng thuốc ngủ, thuốc tê càng là phục dụng không biết bao nhiêu lần, dược vật đối với y có chút lực miễn dịch, y lúc này cũng đã biến thành một cổ thi thể.

Đương sau khi chiếc thuyền này chìm nghỉm, cả thuyền người đều trở thành vong hồn dưới đáy sông, ai có thể ngờ được y và Khang Hy cũng không phải thuyền hủy nhân vong mà là nhân vong thuyền hủy?

Cho dù có người hoài nghi, đến khi kẻ kia leo lên ngôi vị Hoàng đế, làm sao cho phép có người tra được? Làm sao có thể khiến chân tướng trồi lên mặt nước.

Dận Tộ nhắm mắt, ép buộc bản thân tỉnh táo lại, không tiếp tục nghĩ tới tình huống dưới đáy nước. Y nhìn mực nước đã gần tới mũi chân, quay người bước nhanh lên cầu thang, nhanh chóng lướt qua tầng hai, đem cửa thông giữa hai khoang khóa kín.

Đây dù sao cũng là thuyền sông, lớn đến mấy cũng không được như thế nào, trên dưới chỉ có một cánh cửa thông, đóng nó lại có thể tranh thủ thêm được một ít thời gian, thế nhưng rốt cuộc sẽ tranh thủ được bao lâu vẫn là khó nói.

Người đến lúc nguy cấp có chút sẽ tâm loạn chân mềm, cái gì cũng không làm được, cũng có chút lại phát huy ra tiềm lực to lớn, may mà Dận Tộ thuộc về loại người sau.

Lướt qua ký ức hỗn loạn ngắn ngủi trong đầu, to cấp tốc hành động.

Theo động tác của y càng lúc càng mãnh liệt, dược tính trong người cũng dần dần rút đi, Dận Tộ vào từng khoang tìm kiếm, đem những người có thể nhìn thấy đều kéo ra hành lang giữa boong thuyền.

Trên thuyền đại đa số người đều là ở khoang đáy, hiện tại đều táng thân đáy nước, khoang trên tính cả Khang Hy tổng cộng cũng bất quá hơn hai mươi người.

Đợi Dận Tộ đem người cuối cùng mang lên boong tàu thì đã mệt đến tay chân nhũn ra, phịch một tiếng ngã xuống đất, thở hổn hển như trâu.

Đưa mắt nhìn quanh, ánh trăng u ám, trên mặt sông lớn như vậy chỉ có một con thuyền của bọn họ cô cô linh linh, hai bờ sông càng là một mảnh đen kịt không thấy nửa điểm hỏa quang, cũng không biết có nhà dân hay không. Cho dù thật sự có nhà dân, khoảng cách xa như vậy, cho dù có gọi lớn hơn cũng vô dụng.

Dận Tộ lau mặt, cười khổ một tiếng, bỏ qua vọng tưởng trong lòng, lần nữa bò dậy: Phải nhanh, phải nhanh!

Y quay người chay về phía buồng nhỏ trên tàu, đạp vào dòng nước đã dâng đến mắt cá chân, dựa vào ký ức tìm được ba thùng tắm, một lớn hai nhỏ, đem bọn chúng lăn lên boong tàu.

Dận Tộ không phải người xấu thế nhưng cũng không phải thánh nhân, y không thèm nghĩ ngợi liền đem Lương Cửu Công và Vu Thành Long cho vào thùng tắm trước, điều chỉnh tốt trọng tâm, cẩn cẩn dực dực đẩy thùng tắm xuống nước.

Bởi vì khoang nhỏ đã ngập nước, lúc này chênh lệch giữa mặt nước và boong tàu đã rất thấp, thùng nước rơi xuống, lắc lư vài cái, chung quy cũng không lật úp. Dận Tộ nhìn thùng nước bình ổn đem bọn họ đưa ra xa, hơi thở phào nhẹ nhõm, xoay người lại tiếp tục đem Vượng Tài và Hồng Phúc cho vào thùng tắm nhỏ hơn một chút.

Hành động này của y bị Hồng Phúc phản kháng kịch liệt, Dận Tộ miễn cưỡng cười cười, xoa xoa cái đầu của Hồng Phúc đang không ngừng sủa vang muốn nhảy ra ngoài: “Phải nghe lời, không được nhảy loạn, thùng lật Vượng Tài sẽ chết đấy biết không? A mã sẽ rất nhanh đi tìm người, hoặc là ngươi đi tìm a mã cũng được… phải nghe Vượng Tài nói, chiếu cố hắn thật tốt, hắn cũng sẽ chiếu cố ngươi thật tốt, biết không?”

Hồng Phúc nức nở một tiếng như là đang khóc.

Dận Tộ gãi gãi lỗ tai của nó, thu tay về, đem thùng tắm đẩy xuống nước, Hồng Phúc nghe lời không lộn xộn nữa thế nhưng thanh âm lại càng lúc càng thê lương.

Dận Tộ cười nói: “Đừng sợ Hồng Phúc, chúng ta đều sẽ sống tiếp, đợi trời sáng sẽ có ngư dân, cho dù không có ngư dân cũng không sao, lòng sông Hoàng Hà không rộng, dù sao cũng sẽ trôi lên bờ, những người đó biết tin tức cũng sẽ đi tìm… chúng ta đều sẽ sống sót… sẽ sống sót…”

Thanh âm của y dần thấp xuống, yên lặng xoay người lại đem Khang Hy cho vào thùng tắm, lại cắt một đoạn dây thừng đem thùng tắm siết chặt, như vậy sau khi Khang Hy vào y có thể bám lấy thùng tắm khiến mình cũng nhảy vào trong.

Biên giới thùng tắm đã tiến sát boong thuyền, chỉ cần dùng thêm chút sức sẽ lọt xuống mặt nước, thế nhưng tay của Dận Tộ thủy chung cũng không đẩy ra được.

Y quay đầu nhìn những người trên boong thuyền, tay hơi run.

Bọn họ… Sẽ chết đi?

Dận Tộ cười khổ, đương nhiên sẽ chết, người đang hôn mê chỉ một chậu nước nho nhỏ cũng có thể khiến cho chết đuối, huống hồ là giữa dòng Hoàng Hà.

Dận Tộ, ngươi không phải thần, ngươi không cứu được bọn họ… đây là mạng của bọn họ, đi thôi, đi thôi…

Tay của Dận Tộ duỗi tới duỗi lui, cuối cùng lại giậm chân một cái, xoay người vội vàng chạy đi.

Có một số việc y biết rõ là không làm được, biết rõ cho dù có làm cũng không lợi ích gì, thế nhưng nếu thật sự không làm y sẽ cả đời đều không ngủ được.

Dựa vào ký ức tìm đến trù phòng, ôm lấy một bó củi lớn chạy về phía boong thuyền.

Lần nữa cắt mấy đoạn dây thừng, dùng những cành củi to bằng cánh tay đem đầu người vây lại, sau đó dùng dây thừng trói chặt.

Y cũng không biết như vậy có hữu dụng hay không, thế nhưng trừ cách này y đã không nghĩ được thêm gì nữa.

Nước đã dần dâng ngập boong thuyền, sàn gỗ dưới cân đã kịch liệt chấn động vài lần, Dận Tộ té ngã rồi đứng dậy, đem tốc độ tay phát huy đến cực hạn, dùng tần suất nửa phút một người đem mỗi người kia vây lên một lớp ‘phao gỗ’ tự chế.

Rốt cục cũng xong, sau khi đem người cuối cùng buộc chặt, thuyền liền nghiêng mạnh một chút, Dận Tộ lăn hai vòng trên mặt đất rốt cục cũng rơi vào trong nước, nước sông tháng hai băng hàn đến mức khiến hô hấp của Dận Tộ đều dừng lại trong một thoáng.

Thuyền… sắp chìm…

Ý thức được điểm này, Dận Tộ nhanh chóng đứng dậy, xông đến thắt sợi dây trên thùng tắm chứa Khang Hy vào thắt lưng, ra sức bơi về phía trước.

Dận Tộ hầu như muốn khóc: Hoàng a mã, ta đã hại chết ngài rồi!

Nhình thấy thuyền sắp chìm, y còn nhớ trong sách từng nhắc tới sau khi thuyền chìm sẽ tạo ra một vòng xoáy mạnh, nếu lúc này thùng tắm cách chiếc thuyền qua gần sẽ bị vòng xoáy cuốn đi, như vậy Khang Hy nhất định phải chết không thể nghi ngờ.

Dận Tộ nghẹn ngào một tiếng, đều là ta không tốt, nếu như không phải ta ích kỷ muốn lưu lại một đường cho mình, sớm một chút đẩy thùng tắm xuống cũng sẽ không như vậy!

Nhanh một chút, lại nhanh một chút!

Dận Tộ gắt gao cắn môi, y đã dùng hết toàn lực, thế nhưng bất luận y liều mạng bơi như thế nào vẫn cảm thấy mình cách thuyền lớn rất gần, rất gần… gần đến khiến y tuyệt vọng.

Không có việc gì, vẫn còn thời gian, thuyền còn không chìm, ngươi có thể làm được mà Dận Tộ, ngươi có thể làm được…

Dận Tộ, phải nhanh… phải nhanh…

Bên tai Dận Tộ chỉ còn nghe được tiếng thở dốc kịch liệt, sợi dây bên hông nặng như kéo một hòn núi lớn, cho dù y dùng hết khí lực cả người giãy dụa cũng chỉ có thể đảo quanh một chỗ.

Không thể dừng Dận Tộ…

Hoàng a mã sẽ chết…

Không thể dừng…

Dừng có dừng…

Phảng phất qua hồi lâu, một tiếng nổ đinh tai nhức óc truyền đến, Dận Tộ trì độn ngẩng đầu lên, còn chưa kịp phản ứng từ bên hông đã có một lực đẩy cực lớn xô y về phía nước lại.

Sẽ không phải… là lôi ngược về sau sao?

Bờ sông cách y càng ngày càng gần, tốc độ của Dận Tộ cũng càng lúc càng nhanh, đầu óc bị nước sông làm cho lạnh cóng của y rốt cục cũng phản ứng kịp, trong lòng dâng lên tức giận vô hạn… Súc sinh! Súc sinh!

Liền vì hại chết y và Khang Hy, giết chết một thuyền người, liền vì tìm một lý do hợp lý khiến thuyền hủy nhân vong, cư nhiên làm ra loại chuyện súc sinh không bằng này!

Nước sông chảy xiết đến không thể tưởng tượng, Dận Tộ cảm giác giống như đang bị một đàn tuấn mã chạy như điên kéo đi, ở trong nước nặng nề giãy dụa, miệng mũi bị dìm xuống nước vài lần không biết đã uống nhiều ít nước sông, may là thanh gỗ trên cổ có sức nâng đem đầu của y kéo khỏi mặt nước mới tránh cho y bị ngộp thở.

“Phanh!” Sau lưng không biết đụng phải thứ gì, Dận Tộ đau đến hít sâu một hơi, cường chống liếc nhìn thùng gỗ phía trước, thở phào nhẹ nhõm, không có bị lật, vẫn là không bị lật.

Qua hồi lâu, nước sông rốt cục cũng lặng hơn rất nhiều, có lẽ Khang Hy thật sự là chân mệnh thiên tử, có thượng thiên bảo hộ, tùng tắm bị va chạm hơn mười lần cư nhiên không bị vỡ ra cũng không lật úp, vẫn vững vàng nổi trên mặt nước.

Dận Tộ chậm rãi nhắm mắt lại.

Y biết chuyện nên làm nhất lúc này có lẽ là cởi dây để mình trôi theo dòng nước, thế nhưng y thực sự không còn khí lực nữa.

——

Khang Hy đã lâu chưa ngủ được một giấc sâu như vậy, giống như chỉ vừa nhắm mắt mở mắt thời gian đã trôi qua thật lâu, ngay cả mộng cũng không nhìn thấy.

Ngài vừa mở mắt liền phát hiện không đúng, trước mặt là một bầu trời hình tròn, ánh mặt trời chói mắt rọi thẳng vào mặt ngài, tứ chi bị bó buộc trong không gian chật hẹp, mà cái không gian chật hẹp này còn không ngừng lắc lư.

Ngài hơi động cơ thể, sự lay động kịch liệt bên dưới thiếu chút nữa khiến ngài ngã quỵ, Khang Hy gần như lập tức hiểu được tình cảnh của mình.

Ngài cấp tốc tỉnh lại, cố nhớ những chuyện xảy ra trước lúc ngủ, lúc này thùng gỗ thoáng nghiêng đi một chút, một bàn tay bị ngâm đến nhăn nheo khẽ bám vào thùng, sau đó lại vô lực rơi trở về, trong quá trình này bàn tay kia còn ném một quả táo xanh nho nhỏ vào trong.

Khang Hy cẩn thận ngồi dậy, liền thấy xung quanh là nước sông mênh mông vô bờ, cùng với trên mặt nước còn một cái ‘đầu người’ đang nổi phập phồng.

‘Đầu người’ nghe được động tĩnh thì trì độn ngẩng lên nhìn một chút, sau đó nở nụ cười lộ ra hàm răng tuyết trắng, gọi ngài một tiếng.

Đại khái bị cóng đã lâu, đầu lưỡi của y cứng còng, giọng nói mơ hồ không rõ, thế nhưng Khang Hy vẫn nghe ra được người này đang gọi mình… Hoàng a mã.

Trong khoảnh khắc này, nước mắt thiếu chút nữa tràn mi.

Tuy rằng ngài như trước không rõ đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng đã đủ khiến Khang Hy nhận rõ tình thế trước mặt, nhìn nhi tử đang ngâm mình trong nước Khang Hy mạnh mẽ dằn nước mắt xuống, thấp giọng nói: “Dận Tộ, đến đây, Hoàng a mã kéo người vào trong.”

Dận Tộ lắc đầu, chậm chạp nói vài từ: “Nước… sẽ tràn vào, Hoàng a mã sẽ… sinh bệnh.”

Khang Hy mấp máy môi không biết nên nói gì, cuối cùng chỉ vô lực gọi: “… Dận Tộ, nghe lời.”

Dận Tộ vẫn lắc đầu, vẩy nước khiến mình cách xa hơn một chút.

Lúc tối khi nhắm mắt lại, y thực sự cho rằng mình không còn cơ hội tỉnh lại nữa, dù sao nước lạnh như vậy, cơ hội sống sót rất ít. Thế nhưng y vẫn là tỉnh lại, mặc dù cảm giác thân thể gần như đã chết lặng không còn thuộc về bản thân nữa, thế nhưng y vẫn ngoan cường chống đỡ, có thể tự hỏi, có thể cử động, có thể nói chuyện..

Nếu như có thể vào trong, y đã sớm vào rồi.

Thùng tắm rốt cục không phải thuyền, nếu như y ngoan cố bò vào trong, khả năng lớn nhất là hai người cũng bị chìm vào nước. Y nguyên bản đã không nhịn được bao lâu nữa, thế nhưng cơ hội sống của Khang Hy vẫn còn rất lớn, y chết thì chết, không thể liên lụy Hoàng a mã.

“Lão Lục!”

Nhi tử ngốc! Đứa nhi tử ngốc này!

Khang Hy thử đứng dậy, thùng tắm thiếu chút nữa bị lật ngang, Khang Hy khó khăn lắm mới đứng vững chợt thây Dận Tộ đang với tay muốn mở sợi dây bên hông, lập tức hiểu được ý tứ của y, khàn giọng nói: “Dận Tộ, ngươi đừng như vậy, Hoàng a mã bất động là được.”

Dận Tộ cười cười, thả bàn tay trên nút thắt ra.

Y bất quá chỉ là làm bộ dáng mà thôi, tay y đã sớm cóng lại, không thể làm ra động tác tinh tế như vậy, nếu như có thể cởi ra y đã sớm cởi —— y thật sự không muốn Khang Hy vừa mở mắt đã nhìn thấy thi thể của mình.

Dận Tộ lẳng lặng trôi phập phồng trên mặt nước, vẫn không nhúc nhích.

Thân thể của y phảng phất đã biến thành một cỗ máy rỉ sét, không còn cảm giác được lạnh hay đau, tất cả đối với y chỉ còn lại trì độn và cứng ngắc, mỗi một động tác nhỏ đều phải tiêu hao khí lực thật lớn, y không thể lãng phí.

Hiện tại là tháng hai, đúng lúc giáp hạt, vậy nên cho dù trên mặt nước có rất nhiều thứ nhưng đồ ăn lại ít, Dận Tộ trước đó nhặt được một quả táo đã là nhân phẩm bộc phát, không ngờ sau khi trôi trên nước một lúc lại nhặt được hai củ cải trắng lớn, nhân phẩm coi như bạo phát cực độ.

Dận Tộ đem một củ đưa cho Khang Hy, một củ súc súc trong nước, cắn bỏ đoạn không biết đã bị con vật gì gặm qua, sau đó bắt đầu nhai nuốt.

Dận Tộ hiện tại không có loại dục vọng ‘ăn’ này, y thậm chí ngay cả hương vị của thứ đang nhai trong miệng cũng không cảm nhận được, chỉ là máy móc nhai vụn rồi nuốt vào, bởi vì y hiểu rõ, nếu thân thể này còn không bổ sung được nhiệt lượng liền thực sự không chống nổi.

Khang Hy nhìn Dận Tộ đờ đẫn gặm từng ngụm củ cái, trong lòng có chút chua xót khó thể kềm chế, hơi nghiêng đầu qua chỗ khác lại phát hiện xa xa có một đạo hắc ảnh.

Dận Tộ chật vật đem củ cải gặm hơn phân nửa, y cảm thấy án theo lượng cơm ăn hằng ngày của mình cũng đã no rồi, thế nhưng dạ dày lại không truyền đến bất cứ tin tức gì cho y, khiến y có chút phân vân không biết có nên ăn tiếp hay không.

Trên lưng truyền đến một lực lượng mơ hồ chậm rãi kéo y về phía trước.

Dận Tộ ngẩng đầu lên, liền thấy Khang Hy đang dùng cành cây mình quăng lại trong thùng tắm ra sức quạt nước.

“Hoàng a mã?”

“Nơi đó có cây.” Khang Hy quay đầu hướng y cười cười, nói: “Chúng ta quá đó, Lão Lục, ngươi chỉ cần bám vào cành cây hoặc đem thùng cột vào đó là có thể lên rồi.”

Đúng vậy, Dận Tộ phát hiện mình thật sự đủ ngốc, chuyện đơn giản như vậy cư nhiên không nghĩ tới… hoặc là, không phải không nghĩ tới mà là biết mình cơ bản không có khí lực đem thùng kéo qua.

Dận Tộ bắt đầu đạp nước, cho dù y không giúp được bao nhiêu, ít nhất cũng không đến mức hoàn toàn để lão cha của y kéo y đi.

Thấy núi chạy chết ngựa, thấy cây cũng như vậy, Khang Hy mệt đến mồ hôi ướt đẫm mới có thể đem thùng tắm chèo đến gần đại thụ, Dận Tộ vòng quanh thân cây một vòng, đã đem thùng quấn lại tại đây, thế nhưng chân tay cứng đờ vô luận thế nào cũng không trèo lên được.

Nhìn nhi tử bình thường nhạy bén như khỉ hoang, hôm nay ngay cả cành cây cũng không có biện pháp trèo lên, cả tay và tim của Khang Hy đều run rẩy.

Khang Hy trèo lên cây trước, đem Dận Tộ mạnh mẽ kéo ra khỏi mặt nước, khi chạm đến da thịt lạnh như băng của nhi tử, Khang Hy cũng bị cóng đến khẽ run một chút.

Chật vật lắm mới đưa được Dận Tộ vào thùng tắm, Khang Hy lại dùng dây thừng cố định thùng gỗ lần nữa, sau đó tự mình nhảy xuống.

Vuốt lại mái tóc rối bời trên mặt nhi tử, rốt cục nhìn được gương mặt trắng đến gần như không nhận ra bộ dáng, đem cái ‘phao cấp cứu’ đã giữ mạng nhi tử nhưng cũng đem cổ của y cọ ra từng đạo vết thương dữ tợn tháo xuống, lại cởi bỏ bộ quần áo ướt đẫm của y, lộ ra da thịt vốn trắng mịn như ngọc hiện tại lại khắp nơi đầy dấu vết xanh tím, nhất là một đạo vết thương trên lưng càng thêm dữ tợn khiến người ta nhìn mà giật mình.

“… Đau không?”

Thân thể rỉ sắt nghiêm trọng này của Dận Tộ, khi ở trong nước còn có thể vùng vẫy hai cái, hiện tại lên bờ lại triệt để không nghe chỉ huy. Ngón tay ấm áp của Khang Hy chạm vào da thịt lại phảng phất cách xa mấy tầng, cảm thấy hoàn toàn không chân thật. Dận Tộ mờ mịt ngẩng đầu nhìn Khang Hy, không biết ngài đang nói nơi nào đau.

Khang Hy trong lòng đau xót, đem y phục của Dận Tộ vắt ráo treo lên trên cây, sau đó ngồi xuống. Đã cách mười năm, ngài lại lần nữa đem đứa nhi tử đã trưởng thành này kéo ôm vào trong ngực ôm ấp.

Không còn là cảm xúc mềm mại ấm áp khiến ngài ôm rồi luyến tiếc buông tay như trong trí nhớ, thân thể trong ngực cứng ngắc, gầy yếu, băng lạnh nhưng lại đồng dạng khiến ngài luyến tiếc buông tay.

Thân thể đã đông lạnh thật lâu của Dận Tộ bỗng nhiên tiếp xúc với vòm ngực ấm áp của Khang Hy, phảng phất bị lửa táp lấy không ngừng run lên.

“Đừng sợ, đừng sợ, Hoàng a mã sưởi ấm cho ngươi.” Khang Hy gắt gao ôm y vào lòng, chỉ hận trên người ngài cũng chỉ có một lớp áo lót đơn bạc, không thể mang đến càng nhiều hơi ấm cho nhi tử: “Sưởi ấm cho ngươi.”

Rốt cuộc có được hoàn cảnh an toàn yên ổn, ý thức của Dận Tộ rốt cục bắt đầu thư giãn, chậm rãi híp mắt lại, trong cơn mơ mơ màng màng tựa hồ cảm nhận được có thứ gì đó nóng bỏng rơi lên mặt mình, từng giọt đau nhói.
Bình Luận (0)
Comment