[Thanh Xuyên Chi Dận Tộ] Đại Thanh Đệ Nhất Hoàn Khố

Chương 76

Mặc kệ Dận Tộ nói như thế nào, Khang Hy tựa hồ toàn tâm toàn ý muốn đem y bồi dưỡng thành một Thái tử hợp cách, vì vậy Dận Tộ sau khi ở nhà nghỉ ngơi một ngày đêm lại bị gọi vào Càn Thanh cung.

Y nhìn một đống tấu chương mà mắt mũi choáng váng: “Hoàng a mã…”

“Trẫm mặc kệ tâm địa gian giảo của ngươi và Lão Tứ,” Khang Hy nói: “Dù sao đi nữa, chỉ cần một ngày trẫm còn tại vị, ngươi liền phải thành thật làm Thái tử cho trẫm!”

“Thế nhưng nhi tử còn có rất nhiều việc muốn làm,” Dận Tộ kể khổ: “Võ bị viện của Nội vụ phủ bị dời dến Quốc doanh bộ, nhi tử muốn thực nghiệm xem loại hợp kim nào thích hợp nhất làm mũi tên, loại nào thích hợp chế tạo đao kiếm giáp trụ, chờ sau khi xác định xong lại chuẩn bị khuôn đúc, như vậy liền tiết kiệm rất nhiều bạc so với rèn thủ công. Xưởng dệt phải khuếch trương quy mô, xưởng đồng hồ vừa mới xây dựng… chỗ nào cũng cần nhi tử nhìn chằm chằm. Quan trọng hơn chính là nhi tử còn muốn lập học đường, chuyên dạy truy nguyên học, bằng không nếu cứ tiếp tục như vậy, Thái tử Đại Thanh như nhi tử cũng sắp biến thành thợ thủ công rồi.”

Khang Hy liếc mắt nhìn y, không bị những lời này đánh động, mấy việc kia muốn bắt đầu cũng không phải chỉ ngày một ngày hai, bình thường tiểu tử này ở nhà phần lớn đều là rảnh rỗi không làm gì đi?

Thực nghiệm hợp kim đã bố trí người chuyên trách theo dõi, vừa có thành quả sẽ lập tức báo lên, phía xưởng dệt cũng dùng người có kinh nghiệm trông coi, bản vẽ chế tạo được đưa ra y chỉ cần liếc mắt nhìn là được. Về phía xưởng đồng hồ, hầu như phần lớn đều là nhân công, nói xây xưởng thật ra chỉ là xây phòng ở, hoàn toàn không tốn bao nhiêu tâm sức. Còn ximăng và gạch men này nọ… đã hoàn toàn giao cho Lão Thập tiếp nhận, càng không bận rộn đến y.

Nhắc đến học đường, ngài còn không biết sao? Học đường từ một tháng trước Lão Tứ đã giúp y xây xong, còn mời tiên sinh đến dạy một ít tri thức cơ sở.

Bất quá nhìn gương mặt nhăn tít lại kia, Khang Hy vẫn là nhịn không được nhẹ dạ: Thôi đi, thôi đi, dù sao ngài còn chưa tính quá lão, cứ để y thong thả thêm vài ngày.

Than thở: “Tấu chương ngươi có thể không xem nhưng không thể không biết xem, những chuyện có thể phái người khác đi làm thì cứ phái, không được thì trước hết gác lại, theo trẫm xử lý chính vụ vài hôm làm quen việc triều chính, còn lại trẫm sẽ từ từ dạy ngươi.”

Dận Tộ đại hỷ, chỉ là chuyện vài ngày thôi mà! Mười mấy năm tại Thượng Thư phòng y cũng chịu được, chỉ xem tấu chương vài ngày lại tính là gì?

Ngoan ngoãn ngồi vào chỗ, chăm chú đọc tấu chương.

Tấu chương được đưa đến phần lớn đều đã được xử lý sơ bộ, phân loại đơn giản không nói, phía trên còn được dán giấy —— là ý kiến xử lý của nội các, tục xưng ‘phiếu nghị’.

Nhiệm vụ của Dận Tộ chính là trước hết đọc tấu chương, sau đó đọc phiếu nghị, rồi đem ý kiến của mình viết lên phía trên chờ Khang Hy thẩm duyệt —— cùng với nói là đọc tấu chương chẳng bằng là học xem tấu chương.

Dận Tộ xem hơn một canh giờ, sau đó kéo theo Khang Hy cùng nghỉ ngơi, hoạt động thân thể một chút, nhìn ra cửa thư giãn mắt, sau đó làm chút động tác thư giản vai gáy —— y là tự làm, Khang Hy là do Lương Cửu Công giúp đỡ làm.

“Hoàng a mã, người có thể bảo đám người kia viết tấu chương ngắn gọn một chút hay không, mười câu có hết năm câu đều là vô ích —— từ ngữ trau chuốt hoa lệ, bất quá đọc nhiều cũng sinh mệt nhọc a!”

Y có thể lý giải những người này muốn biểu hiện tài hoa trước mặt Khang Hy, thế nhưng đọc đến quả thực quá mệt mỏi rồi.

“Vậy ngươi nói xem phải làm thế nào?” Khang Hy ngửa đầu để Lương Cửu Công giúp ngài xoa thái dương, nói: “Trẫm còn có thể quy định một bản tấu chương cần viết bao nhiêu chữ sao?”

Dận Tộ giơ tay tán thành: “Tốt tốt!”

“Hồ đồ!”

Dận Tộ không cam lòng: Weibo còn có hạn chế status 140 ký tự nha! Ngắn một chút có gì không tốt? Sao lại thành hồ nháo rồi?

Làm xong thư giãn, Dận Tộ trực tiếp không nhìn tấu chương nữa, xé một trang giấy bắt đầu viết chữ.

“Làm cái gì đó?”

“Viết tấu chương!”

Khang Hy lắc đầu bật cười, nói: “Được, ngươi viết, viết xong trẫm liền ưu tiên đọc trước.”

Ngoại trừ một phong tấu chương do Dận Chân mạo danh dâng lên, Khang Hy còn chưa đọc được tấu chương của Dận Tộ đâu.

Tốc độ viết chữ của Dận Tộ rất nhanh, tư duy cũng mẫn tiệp, vậy nên Khang Hy còn chưa đọc xong chồng tấu chương trên bàn y cũng đã kết thúc viết chữ.

Khang Hy cầm lấy tờ thứ nhất lên xem, thứ này, nói là tấu chương chẳng bằng nói là văn chương, lại còn có tiêu đề —— Về việc phân loại tấu chương.

Chẳng ra cái gì cả.

Tiếp tục nhìn xuống, phát hiện nội dung bên trong vẫn là đáng giá xem qua. Dận Tộ đem tấu chương chia thành tấu chương báo cáo, tấu chương thỉnh an và mật tấu chuyển thẳng ngự tiền, bất luận loại tấu chương nào, người dâng lên đều phải tự niêm phong kín, sau đó bỏ vào hộp niêm phong của triều đình cho vào kho, đưa đến Nội tấu sự xử tại Càn Thanh cung. Lại do thái giám của Tấu sự xử mở khóa, căn cứ vào màu sắc bìa mặt khác nhau, đẳng cấp ghi chú chia đi các nơi.

Tấu chương báo cáo dùng bìa vàng để viết, bên ngoài còn dùng ký hiệu bất đồng chia thành đẳng cấp khinh trọng, việc khẩn cấp nhất trình thẳng ngự tiền, còn lại phân loại giao cho nội các xử lý, dựa vào phiếu nghị trình Hoàng thượng phê duyệt hoặc đưa đi các bộ.

Tấu chương thỉnh an, tạ ân, chúc thọ vân vân dùng bìa lam, do Nội tấu xử sự thống kê, viết thành danh sách trình lên, Hoàng thượng lúc rảnh rỗi sẽ ngự lãm.

Mật chiết thống nhất dùng bìa đen, Tấu sự xử trong ngày chọn ra, lập tức niêm phong trình thẳng ngự tiền.

Toàn bộ tấu chương đưa đến ngự tiền hoặc Nội các, nếu niêm phong có tổn hại, bề mặt tấu chương có dấu hiệu mở ra vân vân, truy xét đến cùng, nghiêm trị không tha.

Lại nhìn xuống những quy định bên dưới, lập tức hiểu được tư tâm của tiểu tử Dận Tộ này, cái gì tấu chương báo cáo lời ít ý nhiều, tấu chương thỉnh an cần văn tự ưu mỹ, cái gì phong thổ, giá dầu muối gạo thóc, câu hay từ đẹp đều có thể trình báo…

Nói trắng ra chính là —— những lời vô ích đều viết vào tấu chương thỉnh an! Gia không muốn lại phải đem những tấu chương văn xuôi thơ ca coi như quốc gia đại sự mà xem xét!

Khang Hy nhìn xong cũng lắc đầu bật cười, làm khó tiểu tử này chỉ trong chớp mắt liền liệt kê ra những điểm quan trọng, đúng là vì muốn lười biếng cũng đủ liều mạng.

Bất quá, biện pháp này đúng là không sai, có thể vừa giảm bớt lượng công việc của ngài gánh vác cũng có thể đem những nhiệm vụ khẩn yếu đẩy lên phía trước xử lý, quan trọng hơn cả là việc sắp xếp tấu chương theo phương thức này có thể giao cho thái giám không biết chữ xử lý, hơn nữa còn không được mở ra, trước khi khai phong ngay cả là do người nào trình lên cũng không biết được, có thể gia tăng tính bảo mật, cũng giảm đi cơ hội gian lận cho đám nô tài.

Còn có phong cảnh nhân tình, dầu muối gạo thóc được gộp vào tấu chương thỉnh an để thảo luận cũng có thể nhìn ra rất nhiều đầu mối. Nói đúng ra, mật chiết của đám người Tào Dần ở Giang Nam phần lớn đều là những thứ này.

Lại ngoắc Lương Cửu Công tới, nói: “Đưa tấu chương này của Thái tử đến Nội các, bảo bọn họ đề ra một chương trình.”

Bên trong còn có rất nhiều việc chưa nói rõ ràng, ví dụ như đẳng cấp khinh trọng phân chia ra sao, cũng có vài chi tiết cần được suy xét kỹ lưỡng, hơn nữa còn phải kết hợp với quy củ hiện tại.

Lương Cửu Công rời đi, Khang Hy lại mở ra bảng tấu chương thứ hai của Dận Tộ.

Cái tấu chương này thật ra viết được rất tiêu chuẩn, chỉ là số lượng từ có chút quá ít —— nói văn chương hiện tại khắp nơi đều chỉ dùng dấu tròn, không chỉ khiến người xem gặp trắc trờ mà nhìn vào cũng không được mỹ cảm, vậy nên kiến nghị tăng thêm dấu chấm câu của Tây Dương.

Phía dưới là một tràng dài ‘phụ chú’, bên trong ghi rõ hơn mười loại dấu chấm câu và cách dùng, bên trong ngoại trừ dấu ngắt câu của Tây Dương cũng bao hàm các ký hiệu mà Hán ngữ thường dùng.

Bất quá những thứ này Khang Hy lại cảm thấy không quá cần thiết, ngài đã dùng dấu câu cũ hơn mấy thập niên cũng không cảm thấy có cái gì không thuận tiện, mà những người khác hẳn là cũng thấy như vậy. Hơn nữa thứ này cũng không giống tấu chương, bọn họ muốn nô tài viết thế nào liền viết thế đấy, thứ này phải khiến người đọc sách trong thiên hạ đều tiếp thu mới được.

Thấy Khang Hy lộ vẻ chần chờ, Dận Tộ vội nói: “Khổng Tử nói, trong ba người có một tất là thầy ta, đồ tốt của người khác chúng ta cũng nên học mới đúng! Ngài xem thời cổ ngay cả dấu ngắt câu cũng không có, có đôi khi một câu của lão tổ tông cũng bị diễn dịch ra hơn mười loại ý tứ —— cái này không gọi là hàm ý sâu sắc, cái này gọi là suy đoán lung tung!”

Khang Hy không chút dao động, Dận Tộ tiếp tục cố gắng: “Có ngắt câu, ý tứ rõ ràng, tốc độ đọc sách.. ít nhất có thể nhanh hơn hai thành. Người nghĩ xem, tấu chương vốn năm canh giờ mới có thể xem xong hiện tại bốn canh giờ đã xong, chẳng phải bớt việc? Còn có người đọc sách vốn chỉ đọc được bốn quyển sách hiện tại thành năm quyển, còn có…”

Khang Hy than thở: “Nếu chỉ là Mãn văn dùng thứ này cũng không có gì đáng nói, chỉ là một câu của trẫm, thế nhưng Hán nhân, nhất là đám người đọc sách trước giờ đều quật cường, nói một câu khó nghe, cho dù Hoàng thất chúng ta bọn họ cũng chướng mắt —— sao có thể tùy tiện để chúng ta khoa tay múa chân những việc này?”

“Cái này còn không dễ sao!” Dận Tộ nói: “Chúng ta tìm người dùng mấy thứ này viết ra vài thiên văn chương người người tán thưởng, lại dùng danh nghĩa người Hán lưu truyền ra ngoài. Chỉ cần văn chương đủ tốt, có thể khiến kẻ khác tin phục, bọn họ tự nhiên cũng sẽ tiếp thu những thứ mới mẻ kia, tranh nhau noi theo. Lúc này Hoàng a mã mới tuyên bố sau này tấu chương, bài thi đều cần dùng dấu câu, đám người kia liền có cảm giác cùng chung vinh dự, xem đi, những thứ của chúng ta ngay cả triều đình cũng hiếm lạ đâu! Vì vậy nước chảy thành sông, vạn sự đại cát!”

Khang Hy tức giận nói: “Ngươi cho rằng văn chương được vạn người tín phục tùy tùy tiện tiện có thể lấy ra sao? Ngươi viết một thiên cho trẫm xem?”

“Nhi tử…”

Suýt nữa đã thốt ra ‘nhi tử liền viết’, may mà Dận Tộ đúng lúc nghĩ đến tại thế giới này còn có một Lưu thị, văn chương hậu thế không thể tùy tiện dùng hai chữ ‘Tây Dương’ để lừa gạt cho qua —— Lưu thị tuy rằng không có ý xấu gì, thế nhưng miệng lưỡi lại không quản nghiêm, hơn nữa bên cạnh còn có nhân tinh Dận Chân, chỉ cần nàng biết được, không bao lâu liền bị Dận Chân gạt ra.

“Nhi tử không viết ra được, bất quá nhi tử có thể tìm người viết.” Văn chương y đương nhiên đều sẽ viết, thế nhưng trình độ cũng chỉ coi như tương đối, không quá mức chướng tai gai mắt, về phần văn chương kinh điển lưu truyền hậu thế —— trừ phi sao chép.

Khang Hy đối với chuyện này hiển nhiên không quá để bụng, nói: “Tốt lắm, đợi khi nào văn chương của ngươi khiến trẫm tin phục, trẫm liền tin rằng nó có thể khiến vạn người tin phục.”

Xem cái khí thế có lệ kia kìa!

Dận Tộ tức giận, nói: “Nhi tử lập tức đi tìm người!”

Vậy nên bỏ trốn mất dạng.

Nhìn nhi tử quang minh chính đại chuồn mất, Khang Hy bất đắc dĩ lắc đầu, phất tay một cái để tùy y.

Ngài đứng dậy ngồi vào vị trí Dận Tộ, tinh tế nhìn những tấu chương y đã xem qua, không khỏi thở dài: Tư chất của đứa nhi tử này so ra còn trên cả Dận Nhưng, nếu như có thể lại cần cù một chút, tâm địa cứng rắn một chút, như vậy vô luận là quốc hay là gia, giao cho y đều là lựa chọn tốt nhất —— bất quá cũng không sao cả, hiện tại ngài còn có thể chờ được, đợi qua thêm vài năm có thể y sẽ không lại thích chơi thích nháo như vậy, cũng không lại ngây thơ như vậy.

Vừa ra khỏi Càn Thanh cung, Dận Tộ lập tức đi thăm Đức phi —— hiện tại phải gọi Hoàng hậu, sau đó mới xuất cung hồi phủ.

Dùng xong bữa trưa lại ngủ một giấc thật đầy, thu thập thức dậy bắt đầu luyện chữ, quản gia tiến đến bẩm: “Chủ tử, bên ngoài có một thiếu niên cầm theo noãn lô năm ngoái người dùng đến, nói có chuyện quan trọng muốn cầu kiến, người xem…”

Noãn lô?

Dận Tộ sửng sốt, gật đầu: “Bảo y tiến vào.”

Quả là thiếu niên từng có duyên gặp mặt vài lần, bất quá hiện tại so với trước kia thì chỉnh tề hơn nhiều, thu thập cũng sạch sẽ. Dận Tộ ban tọa cho y, cười nói: “Ta có đi qua chỗ ở của các ngươi, còn tưởng rằng huynh muội các ngươi đều đã bỏ mình trong cơn hỏa hoạn, hôm nay xem ra là tránh được một kiếp. Thật sự đáng mừng.”

“Tiểu nhân biết,” Thiếu niên cúi đầu nói: “Tiểu nhân hôm đó trốn dưới chân tường, có thể thấy được Thái tử gia từ xa, chỉ là không dám tới gần.”

Dận Tộ gật đầu, lại hỏi: “Chỗ đó hiện tại đã không ở được, huynh muội các ngươi dọn đến nơi nào?”

“Vẫn là chỗ đó.”

“Hử?” Chỗ đó là đâu?

“Vẫn là Lục gia ổ, bên ngoài rất lạnh, chúng tiểu nhân tìm một nơi qua đêm bất quá đều không chịu được, cứ thế dọn trở về,” Thiếu niên dừng một chút, nói: “Không riêng gì tiểu nhân, những người khác cũng đều trở về… Thái tử gia cứ yên tâm, sau này chúng ta nhất định sẽ cẩn thận, sẽ không nhóm lửa lung tung nữa.. ai lại tái phạm, không cần quan sai lão gia lên tiếng, bản thân bọn tiểu nhân liền đem hắn đuổi ra ngoài…”

Dận Tộ há hốc mồm, không biết nói gì cho phải, phất phất tay nói: “Ngươi lần này đến đây là có chuyện gì?”

“Có!” Thiếu niên lập tức quỳ mọp xuống, nước mắt thoáng cái chảy dài: “Cầu thái tử gia giúp tiểu nhân tìm nuội muội! Sau này tiểu nhân liền làm trâu làm ngựa báo đáp ân đức của người…”

“Đứng dậy rồi nói,” Dận Tộ cau mày: “Muội muội ngươi làm sao vậy? Lạc đường sao?”

Thiếu niên được Vượng Tài đỡ đứng dậy, lau nước mắt thế nào cũng không ngưng được, khóc ròng nói: “Ba huynh muội chúng ta không muốn cả đời làm khất cái, vậy nên tiểu nhân và đại ca liền ra ngoài tìm việc làm. Muội tử cảm thấy chúng ta khổ cực liền đi tìm một nhà ký khế ước làm nha đầu, là loại thuê mướn, chúng ta đã hỏi rõ, mỗi tháng có thể về nhà một lần. Kết quả đến thời gian lại không thấy người về, nô tài đi tìm chủ nhà hỏi thăm, bọn họ đầu tiên nói là không thấy, sau đó tiểu nhân ép hỏi nhiều lần lại nói muội muội đã từ công. Nếu tiểu muội thật đã từ công, nào có đạo lý không về nhà? Vậy nên tiểu nhân còn canh giữ hai ngày bên ngoài phủ của bọn họ, rốt cục chặn đường quản gia, kết quả quản gia nói tiểu muội là tự mình rời đi. Tiểu nhân muốn hõi rõ lại bị bọn họi gọi gia đinh đánh đuổi, không cho tiểu nhân tới gần.”

“Tiểu nhân thực sự không có cách nào, cùng đại ca ra ngoài tìm, kết quả nửa cái bóng cũng không thấy,” Thiếu niên nói: “Sau đó tiểu nhân không còn cách nào, liền đi Thuận Thiên phủ báo quan, những người đó liền tùy tùy tiện tiện tìm cái cớ đuổi tiểu nhân đi, tiểu nhân…”

Y do dự một chút, nói: “Tiểu nhân sợ bọn họ không chịu dụng tâm, liền đem noãn lô của Thái tử gia cho đưa ra, sau đó Thuận Thiên phủ doãn đại nhân cũng tự mình gặp tiểu nhân, nói nhất định sẽ điều tra. Qua hai ngày, tiểu nhân lại đến hỏi thăm, lần này không thấy được Phủ doãn lão gia, Thư lại lão gia nói với tiểu nhân bọn họ đang điều tra, muội tử của tiểu nhân không ở trong nhà kia, đi nơi nào cũng không biết, bảo tiểu nhân đừng tìm nữa, còn cho tiểu nhân năm mươi lượng bạc…”

“Tiểu nhân luôn cảm thấy bọn hắn có chút nghĩ một đằng nói một nẻo, thế nhưng vô luận tiểu nhân hỏi thế nào Thư lại lão gia cũng không chịu nhiều lời, chỉ nói tiểu nhân đừng… lại tìm.” Thiếu niên nói: “Thái tử gia có chỗ không biết, muội tử tiểu nhân tuy rằng tuổi tác còn nhỏ tnh dung mạo xinh đẹp, tiểu nhân sợ có lẽ đã bị bọn buôn người bắt mất, bán đi chỗ không sạch sẽ, vậy nên ban ngày ra đường tìm, buổi tối lại đi nơi tần lâu sở quán… Kết quả muội tử không tìm được, thật ra lại trốn khỏi tràng hỏa hoạn kia.”

Dận Tộ nghe xong đầu đuôi câu chuyện, phân phó Vượng Tài nói: “Ngươi tự mình mang theo hắn đi gặp Thuận Thiên phủ doãn, hỏi một chút rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”

Vượng Tài sảng khoái đáp ứng, mang theo thiếu niên ly khai.

Dận Tộ còn nhớ tiểu nha đầu vừa nhu thuận lại quật cường nọ, trong lòng có chút hốt hoảng, đứng dậy đẩy cửa sổ, bên ngoài trống rỗng không có bóng người.

Dận Tộ khẽ nhíu mày, lại nhớ đến chuyện đã phân phó Trần Chuyết —— đều đã hai ngày rồi, dùng tính cách ghét ác như thù của Trần Chuyết, không nên đến hiện tại còn chưa động thủ, có y an bày, lại có thân thủ của Trần Chuyết hẳn là phải rất thuận lợi mới đúng, thế nào đến hiện tại còn chưa nghe tin tức đâu?

Người kia mặc dù là tội thần, thế nhưng cái chết của hắn Tông Nhân phủ hẳn cũng không dám không báo đi?

Trần Chuyết không báo tiếng nào, chẳng lẽ là thất thủ nên không mặt mũi gặp người?

Còn đang nghĩ ngợi, bên ngoài truyền đến thanh âm ‘Thỉnh an Ung Quận vương’, tốc độ vào cửa của Dận Chân còn nhanh hơn nô tài thông báo, phất tay ra lệnh người lui ra, nhỏ giọng: “Tác Ngạch Đồ đã chết.”

Dận Tộ “Ồ” một tiếng.

Dận Chân thấy phản ứng của y như vậy, cau mày nói: “Chuyện này không liên quan đến ngươi đi?”

Dận Tộ nói: “Tứ ca hỏi cái này làm cái gì? Bất quá chỉ là chết một kẻ đáng chết mà thôi.”

Dận Chân nói: “Bát đệ không ở đây, chuyện này Hoàng a mã liền giao cho ta. Nếu không liên quan đến ngươi ta sẽ tra kỹ một chút, nếu là có liên quan ta liền tìm cho ngươi một người chết thay, chỉ đơn giản như vậy.”

Dận Tộ nhíu mày: “Kẻ chết thay?” Y rất không thích cái từ này.

Dận Chân nhìn y một cái, nói: “Kẻ chết thay có sẵn. Một năm nay vẫn có người âm thầm đưa đồ ăn vật dụng cho Tác Ngạch Đồ, Tông Nhân phủ nhận được mệnh lệnh chính là chỉ cần hắn không tốt là được, vậy nên mỗi ngày chỉ đưa một lần thức ăn nước uống. Sau thấy hắn không chết đối, khoảng cách giãn ra càng ngày càng lớn, thậm chí bốn năm ngày mới đi một lần, vậy nên lần này suốt vài ngày mới phát hiện thi thể… trong gian nhà kia có rơi vãi thức ăn và rượu, hẳn là có người khác đưa vào cho hắn, sau khi nhìn thấy thi thể liền kinh hách, không cân thận làm rơi hộp thức ăn lại.”

Kẻ chết thay, đương nhiên là người đưa thức ăn cùng với kẻ đằng sau.

Dận Tộ gật đầu: “Người đích thật là ta phái đi giết.”

Giữa y và Dận Chân cũng không cần che che giấu giấu, nếu tạo thành ngộ thương lại phiền toái.

Dận Chân cau mày nói: “Tác Ngạch Đồ ở Tông nhân phủ, bất quá cũng chỉ là một người chết còn hơi thở mà thôi, ngươi cần gì vì hắn ô uế tay của mình.”

Dận Tộ nhìn Dận Chân, bình tĩnh nói: “Hắn nếu có thể tồn tại ở địa phương đó, có thể thấy được vẫn là sợ chết, nếu đã sợ chết đương nhiên là đáng giá giết một lần —— hơn nữa, người Tác Ngạch Đồ bị giam, đầu óc lại không giam được, Tứ ca đừng nói với ta ngươi không muốn giết hắn.”

Dận Chân than thở: “Mấy hôm trước ta đã phân phó xuống dưới, bảo Tông Nhân phủ trông coi ra vào cẩn thận —— không có người đưa cơm nước, hắn ba năm ngày liền chết đói… ngươi cố tình lại ra tay nhanh hơn.”

Bên kia nửa đêm phát hỏa, rạng sáng tảo triều liền có cả đám người kêu gào Thái tử bất tường, nếu nói không có dự mưu hắn tuyệt đối không tin, nếu thật là dự mưu phóng hỏa, có thể dùng hơn trăm cái nhân mạng chỉ để chụp cái mũ ‘bất tường’ kia lên, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có Tác Ngạch Đồ là có thủ đoạn như vậy —— người như thế, chỉ vẻn vẹn giam cầm làm sao đủ?

Lại cau mày nói: “Ngươi tìm ai đi giết hắn?”

“Thế nào?”

Dận Chân nói: “Tác Ngạch Đồ trước khi chết bị người dùng cực hình dằn vặt, sau đó đem đầu dìm vào thùng phân cho chết chìm… Dựa theo hiện trường mà xem, hắn không chỉ bị dìm vào thùng phân một lần, mỗi lần trước khi chết đều bị kéo ra ngoài, đợi hoãn xong lại tiếp tục…”

Dận Tộ nôn khan một tiếng, nói: “Tứ ca ngươi có thể đừng đem chuyện ghê tởm như vậy ra nói có được không?”

Ánh mắt không cẩn thận rơi vào mâm chuối tiêu trên bàn, lại nôn khan một trận, luôn miệng nói: “Lấy đi lấy đi…”

Dận Chân nghiêm mặt: “Chớ nói sang chuyện khác! Người kia rất nguy hiểm, ngươi nếu là không thể hoàn toàn khống chế hắn liền giao cho ta…”

Dận Tộ nói: “Là ta bảo hắn đi hỏi Tác Ngạch Đồ một chút xem chuyện phóng hỏa có liên quan gì hay không… Phỏng chừng miệng của Tác Ngạch Đồ cứng, vậy nên phải chịu chút cực khổ đi! Tứ ca ngươi cũng đừng quản chuyện của ta nữa!”

Dận Chân nhíu mày: “Có phải là Trần Chuyết không?”

Dận Tộ biết không gạt được, hành tung của đám người ra biển kia, Dận Chân chỉ cần dùng chút công sức là cth điều tra rõ ràng, gật đầu nói: “Hắn chỉ là có chút ghét ác như thù, tuyệt đối không làm gì bất lợi với ta, Tứ ca cứ yên tâm đi.”

Dận Chân than thở: “Ngươi bây giờ là Thái tử, chỉ cần vừa mở miệng có bao nhiêu người nguyện ý vì ngươi bán mạng? Trần Chuyết không rõ lai lịch lại là Hán nhân, ngươi…”

“Đã biết! Đã biết!” Dận Tộ không nhịn được xen lời: “Ta lần sau không dùng hắn! Tứ ca không phải còn vội vàng tra án sao? Chớ trễ nãi thời gian, đi thôi đi thôi!”

Dận Chân làm sao không nhận ra sự có lệ trong lời của y, thế nhưng cũng biết tính tình Dận Tộ tuyệt đối không làm ra được chuyện qua sông đoạn cầu, cho dù là hắn dám hạ thủ với Trần Chuyết cũng sẽ bị người này trực tiếp trở mặt, chỉ đành bất đắc dĩ rời đi —— sau này phải bảo người bên dưới nhìn sát sao hơn một chút.
Bình Luận (0)
Comment