Vừa tán gẫu vài câu, thấy tinh thần Dận Tộ coi như không tệ, Khang Hy lại đưa hai tấu chương qua, nói: “Tới xem một chút tấu chương của Tứ ca ngươi.”
Dận Tộ liếc nhìn Dận Chân, tiếp nhận tấu chương đọc kỹ, nói: “Hao hụt bạc khi đúc và quán đinh nhập mẫu
(Bỏ thuế thân lập thuế ruộng, sau này sẽ không tính thuế theo đầu người mà chỉ thính theo ruộng đất sở hữu)?”
Nhịn không được lại đưa mắt nhìn Dận Chân, hai thứ đồ này công bố sớm như vậy có được không? Dù sao hiện tại ngươi cũng chưa phải Hoàng đế đâu! Trực tiếp đem mọi người đắc tội hết còn làm thế nào đăng cơ?
Khang Hy: “Ngươi cảm thấy ra sao?”
Dận Tộ vẫn cho rằng việc Thanh triều làm tốt nhất chính là cải cách hai thứ này, hiện tại sao có thể nói không tốt?
Nói: “Kiến thức của nhi tử so ra kém Tứ ca, bất quá cũng coi như tạm được. Đem bạc vụn đúc lại thành đỉnh, một trăm lượng ước chừng sẽ có một hai lượng tổn hao, nếu lại thêm nhân công cùng lắm thì cũng chỉ là ba lượng bạc. Dựa theo cách nói của Tứ ca, hiện tại địa phương đúc một trăm lượng sẽ hao tổn bốn năm mươi lượng, mà một ít nơi hẻo lánh thậm chí còn có thể vượt qua chính thuế —— đúng là nên trị một chút.”
Khang Hy nhíu mày không nói, ngài tự nhiên biết cần trị một chút, hơn nữa xác định đã trị rồi —— ngài và Tiên đếu đều từng ra lệnh cấm, nghiêm cấm địa phương tăng thêm hao hụt khi đúc bạc, thế nhưng lại không có hiệu quả gì. Chỉ là nếu dựa theo cách nói của Dận Chân, thống nhất hao hụt để thu lại…
Dận Tộ lý giải sự lo lắng của Khang Hy, phần hao hụt bạc kia vốn là để địa phương thu giữ, nếu làm theo thuyết pháp của Dận Chân, định theo tiêu chuẩn thống nhất để trưng thu và sử dụng thì có hiềm nghi ‘gia phú’ —— Hoàng a mã của y là minh quân, sao có thể ‘gia phú đâu’?
Vậy nên lại cười nói: “Hoàng a mã, nhi tử từng nghe được một câu chuyện thế nào, nói là có một thôn nhỏ, thôn trưởng cảm thấy thôn dân ném rác rưởi khắp nơi như vậy khiến cho cả thôn đều bẩn thỉu, có ngại thể diện, vậy nên quyết tâm sửa trị. Hắn lập bài tử ở khắp nơi trong thôn, viết ‘Nơi này không được vứt rác’, còn đi xung quanh dò xét, chỉ cần phát hiện người làm trái liền nghiêm hình khiển trách. Thế nhưng qua hết một tháng, hiện tượng vứt rác kia cũng chỉ cải thiện được vào ban ngày, đến đêm lại lặng lẽ trở về như cũ. Sau lại, lão nhân trong thôn ra cho hắn một chủ ý, bảo hắn ở đầu thôn cắm một tấm bảng —— ‘Vứt rác tại đây’, quả nhiên hiện tại ném loạn liền ngừng lại.”
Lệnh cấm Khang Hy ban xuống không được chấp hành cũng là bình thường, khi bạc vụn nóng chảy đích xác sẽ có hao tổn, nếu không cho phép bạc hao tổn như vậy tiền từ đâu bù lại? Cũng không thể dùng bổng lộc của bọn họ điền vào đi? Bọn họ một năm cũng chỉ đáng thương có bốn mươi lăm lượng bạc mà thôi.
Dận Tộ dừng một chút, lại nói: “Chặn không bằng khai, đạo lý này là Hoàng a mã dạy cho nhi tử, loại sự tình này nếu không đề ra một thể chế chỉ biết càng ngày càng loạn. Nếu Hoàng a mã không muốn gia phú, chẳng bằng trực tiếp hủy bỏ bách tính nung bạc, tất cả hao tổn đều do triều đình gánh vác—— nói cho cùng hiện tại triều đình cũng không thiếu mấy lượng bạc như vậy, cũng không cần tiện nghi những tham quan kia.”
Chủ ý này thật sự có thể dùng, Khang Hy gật đầu: Hiện tại chuyện làm ăn của Quốc doanh bộ đã càng lúc càng lớn, chỉ cần xưởng thủy tinh, xi măng ở các nơi đã đủ đem bổng lộc của quan viên kiếm đủ về, hiện tại xưởng dệt lại đang trù hoạch kiến tạo, lều rau dưa mặc dù chưa tới lúc kiếm tiền nhưng xem ý tứ của Dận Tộ, cái kia cũng mang đến lợi nhuận không nhỏ. Ngoài ra còn có phía Quảng Châu, chỉ riêng máy dệt cũng đã thu hơn mười vạn lượng tiền đặt cọc —— một chút bạc hao hụt này đúng là không cần xét nét.
“Cứ như vậy đi, Lão Tứ ngươi trở về sửa đổi một chút, định ra một tiêu chuẩn.”
Dận Chân gật đầu xác nhận.: “Về phần quán đinh nhập mẫu, đương nhiên lại càng là đại thiện to lớn. ‘Ruộng nhà giàu thẳng cách cò bay, việc quan chẳng tới; Thằng nghèo khó không đất chọi chim, lao dịch nặng nề’, việc này đương nhiên là không hợp lý rồi. Tài sản cùng thuế má lý ra nên tương xứng mới đúng, bằng không cứ như thế mãi, người giàu càng giàu kẻ nghèo càng nghèo, điền địa đều tập trung trong tay phú hộ thuế má lại không bao nhiêu, bần dân vô lực nộp thuế thân ẩn nấp trốn chết —— cứ thế, triều đình sau này dựa ai nuôi?”
Khang Hy lắc đầu bật cười, lại than thở: “Đạo lý này trẫm làm sao không biết, chỉ là việc ấy phải từ từ mà làm a!”
Cách là cách tốt, thế nhưng khó thể chấp hành, phải cân nhắc lại!
Dận Tộ nói: “Nhi tử lại nghĩ, những việc thế này cần phải dao sắc chặt đay rối mới tốt. Hoàng a mã đừng thảo luận với bọn họ, cứ trực tiếp tuyên bố chấp hành —— nếu có người phản đối, Hoàng a mã cứ đẩy lên người nhi tử, dù sao nhi tử cũng là tùy hứng đã quen.”
Lại liếc nhìn Dận Chân, cười nói: “Tứ ca, việc đại thiện có thể lưu danh sử sách như vậy, có thể để đệ đệ chiếm tiện nghi chăng?”
Luật hao hụt bạc và quán đinh nhập mẫu, một đắc tội quan sai khắp thiên hạ, một đắc tội đại hộ khắp thiên hạ —— chuyện đắc tội người khác như vậy không bằng để y đến làm, dù sao thân phận của y cũng cao, hơn nữa thân thể lại yếu, trên đời này kẻ không sợ đắc tội người khác nhất chính là y.
Dận Chân nhìn y một chút, lắc đầu nói: “Không cần.”
Người đệ đệ này của y đã làm đủ tốt, nỗ lực cũng đủ nhiều, còn dư lại cứ để hắn làm là được.
Dận Tộ cười nói: “Ta bất quá chỉ là đỉnh một cái tên mà thôi, chuyện này cụ thể vẫn phải dựa vào Tứ ca đi làm. Tứ ca trưng tên của ta ra hù người, làm việc cũng có thể thuận lợi một ít, cũng đừng lo có người tìm ta gây phiền toái, muốn gây phiền toái trước hết cũng phải tìm được ta hẵn nói, ta chính là lười giao tiếp cùng bọn họ.”
Chuyện như vậy liền định xuống, lại rảnh rỗi trò chuyện vài câu đã đến giờ ngọ thiện.
Dận Tộ nhìn một bàn rau xanh, cười nói: “Sau này nhi tử phải thường xuyên dùng thiện với Hoàng a mã mới tốt, có nhi tử ở đây thức ăn của Hoàng a mã cũng khỏe mạnh hơn nhiều.”
Một bàn thức ăn tất cả đều là món hằng ngày, hơn nữa còn là do thái y tỉ mỉ định ra, vừa ngon miệng lại dưỡng sinh.
Khang Hy chọn xương cá ra, đặt vào đĩa của Dận Tộ: “Cứ lo ăn của ngươi đi!”
Không phải chỉ là ăn nhiều mấy khối thịt sao? Tiểu tử thúi này vừa có cơ hội liền dong dài!
Bởi vì Khang Hy không thích có người ở cạnh hầu hạ lúc ăn uống, Khang Hy cũng chịu sự ảnh hưởng của y, bất tri bất giác sửa lại thói quen, vậy nên những chuyện như chọn xương này nọ cũng chỉ có thể tự mình làm. Bất quá bọn họ một con cá cũng không động vài đũa, cũng chỉ chọn những bộ vị thịt mềm ít xương —— nếu thật sự để Khang Hy chọn xương nhỏ, có cái công phu kia còn không bằng bảo dâng lên một mâm nữa!
Dận Tộ cũng không nói lời cảm tạ, vừa cầm đũa liền gấp —— người một nhà ăn cơm, nếu được gấp cho miếng cá còn phải kinh sợ tạ ân, ăn xong khẳng định bệnh dạ dày tái phát.
Dận Chân dựa theo khẩu vị của mọi người, múc cho Khang Hy và Dận Tộ mỗi người một chén nhỏ canh mới ngồi xuống.
Dận Tộ cũng không quản cái gì ăn không nói ngủ không nói, chỉ cần trong miệng không nhai đồ vật liền dám nói: “Hoàng a mã, chốc nữa người lại đưa vài cung nữ cho nhi tử thôi! Hôm trước được Ngọc Trản hầu hạ mấy ngày, nhi tử cảm thấy bên cạnh có vài nữ hài cũng tốt.”
Trước đây y có chuyện gì cũng thích chính mình làm, hiện tại thân thể không tốt, bên cạnh chỉ có một Vượng Tài liền có chút không đủ dùng, hơn nữa Vượng Tài còn thường xuyên giúp y chạy việc, hắn vừa đi Dận Tộ lập tức bất tiện rất nhiều.
Trong phủ của y cũng không phải không có nô tỳ, thế nhưng những nô tỳ này chưa từng hầu hạ bên cạnh chủ tử, còn phải tốn thời gian dạy lại quy củ.
Khang Hy do dự một chút: “Nếu không… trẫm ban thưởng mấy tiểu thái giám cho ngươi?”
Tiểu tử này mỗi lần gặp nữ nhân liền ra chuyện, cũng không biết có phải trời sinh xung khắc hay không á…
Dận Tộ đen mặt: “Hoàng a mã, người có ý tứ gì đâu?”
Nhi tử sinh khí… Khang Hy vội vàng gắp cho y một đũa rau, nói: “Được rồi, cho cho! Trẫm tự mình chọn vài người cho ngươi có được chưa?”
Dùng xong ngọ thiện, Dận Tộ nói phải trở về ngủ một lát, Khang Hy lại bảo: “Chạy tới chạy lui cũng không ngại phiền phức, trẫm liền bảo người thu thập một viện trong Càn Thanh cung cho ngươi, sau này ngươi cứ lưu lại đây nghỉ trưa là được.”
Dận Tộ lắc đầu: “Nhi tử tình nguyện ngủ nhuyễn tháp trong thư phòng của Hoàng a mã cũng không cần viện tử gì đó… phiền phức!”
Khắp Càn Thanh cung này, mỗi cung nữ cũng có thể xem như nữ nhân của Khang Hy, y sở hữu một viện ở chỗ này… ngẫm lại liền nổi da gà.
Lại nói: “Hoàng a mã, lâm viên ngoại ô của nhi tử mấy hôm trước đã mở ra, chiều nay nhi tử muốn đi dạo, sẽ không trở lại.”
Đối với sự cổ quái của đứa nhi tử này, Khang Hy quả thực không nói gì: Lâm viên xây đến thật tốt, nếu cho những người thân quen vào xem thì cũng thôi, tiểu tử này lại làm lớn chuyện, người nào cũng cho vào trong.
Dặn dò vài câu phải mang nhiều người, chú ý an toàn xong Khang Hy liền phất tay thả y đi, Dận Chân cũng theo sau xin cáo lui.
Đợi bọn họ rời đi rồi, nụ cười trên mặt Khang Hy chậm rãi phai nhạt xuống, nói: “Đi hỏi một chút xem ở Khôn Ninh cung đã xảy ra chuyện gì, vì sao chỉ nán lại một chút như vậy đã rời đi?”
Một lát sau, Lương Cửu Công trở về đáp lời, Khang Hy thần sắc lạnh lùng, quả nhiên thê và thiếp là bất đồng, nguyên bản xem nàng cũng coi như không tệ, sau khi phong Hậu lại càng lúc càng thấy không phóng khoáng… Ban đầu nên đem Lão Lục trực tiếp ghi xuống danh nghĩa của cố Hoàng hậu mới phải!
“Phân phó Nội vụ phủ xây một phật đường tại Khôn Ninh cung.” Khang Hy thản nhiên nói: “Quay đầu lại nói cho Ô Nhã thị, bảo nàng không có việc gì nhiều chép kinh lạy phật.”
Cũng do ném chuột sợ vỡ đồ, Ô Nhã thị rốt cục là mẹ đẻ của Dận Tộ, nếu nhân việc của y mà phạt nàng quá mức, danh tiếng của Dận Tộ cũng có ảnh hưởng, huống chi ngài không thể không cố kỵ tâm tật của Tiểu Lục nhi.
“Trong số cung nữ nhất đẳng nhị đẳng của Càn Thanh cung, chọn vài người ổn thỏa ra, hỏi xem có muốn đi hầu hạ Thái tử không, đợi chọn được rồi trước hết mang cho trẫm xem.”
Lương Cửu Công ứng thanh, Khang Hy nhẹ nhàng gõ tay vịn vài lượt, lại nói: “Những người lần trước bắt được, chọn vài kẻ ra xử trí… lúc hành hình cũng đưa các nàng đi nhìn một lần, miễn cho lại sinh ra ý niệm gì khác.”
Lương Cửu Công biến sắc, nói: “Dạ.”
“Xử trí xong, những kẻ còn dư lại đưa đến Tông Nhân phủ hầu hạ Dận Nhưng.”
Thấy Lương Cửu Công muốn nói lại thôi, Khang Hy hỏi: “Làm sao vậy?”
Lương Cửu Công nói: “Nô tài nghe người trong Tông Nhân phủ nói, những nô tài hầu hạ bên người Nhị a ca, cách vài ngày lại nâng ra một kẻ…”
Khang Hy mặt trầm như nước, nói: “Đem người hầu hạ bên trong đều thả ra, đổi những kẻ kia đến hầu hạ —— nếu lại chết tiếp liền không cần bổ sung, chết hết rồi cứ để hắn bên trong tự sinh tự diệt đi!”
Vì sao Dận Tộ có thể vừa vặn trúng chiêu ngay lúc thân thể bết bát nhất? Vì sao trong hương nang kia cố tình lại có vị thuốc dẫn phát tâm tật? Cũng giống như Dận Chân, Khang Hy từ trước đến giờ không tin cái gọi là vừa khớp, ngay sau khi xong việc liền phái người thăm dò. Quả nhiên trong cung ngoài cung, còn có phía Thái y viện cũng có không ít chuột nằm vùng.
Những người trực tiếp quan hệ đến việc của Dận Tộ từ sớm đã bị xử trí, còn dư lại đều là quân cờ bị đào ra ngoài, chưa hề động đến —— bọn họ không phải đều trung thành với Dận Nhưng sao? Liền để bọn họ tiếp tục tận trung là được rồi!
Khang Hy rất rõ ràng, nếu ngài ở vào vị trí của Dận Nhưng cũng sẽ hận Dận Tộ đến thấu xương, tìm mọi cách diệt trừ thống khoái. Thế nhưng như vậy cũng không hề ảnh hưởng đến việc một chút kiên trì của cuối cùng của ngài đối với Dận Nhưng cũng đã bị tiêu hao hết.
Lại lạnh lùng nói: “Phân phó Tông nhân phủ, chuyện giữ cửa phải trông coi cho tốt, nếu lại có một câu nửa chữ tin tức ra vào, trẫm không tha cho bất kỳ ai!”
Lúc trước bất quá chỉ là giam giữ người, không để hắn ra ngoài tai họa kẻ vô tội, trong lòng còn có chút không đành, vậy nên hạ nhân, thái y gì đó vẫn có thể ra vào trong hạn chế. Hiện tại xem ra, ngài đã nghĩ quá đơn giản rồi.
Hơi trầm ngâm một chút, lại nói: “Lệnh Nội vụ phủ chuẩn bị phủ đệ, nhanh chóng tu sửa, một tháng sau để Qua Nhĩ Giai thị cùng Hoằng Tích dọn khỏi phủ Du Thân vương. Tước vị của Dận Nhưng đã sớm tước bỏ, bọn họ lại ở bên trong cũng không quá thích hợp.”
“Dạ.” Lương Cửu Công ứng thanh, lại hỏi: “Vậy phủ đệ này… dựa theo quy cách gì để sửa?”
Khang Hy thản nhiên nói: “Trẫm sẽ phong Hoằng Tích làm Bối tử.”
Dứt khoát đem mọi chuyện xử lý sạch sẽ, miễn cho những người kia còn có niệm tưởng!