Nhìn theo bóng lưng Dận Hữu được quản gia tiễn ra ngoài, Dận Tộ lại nói: “Vượng Tài, mấy thứ này ngươi lại chuẩn bị hai phần không sai biệt lắm tặng qua phủ Thất đệ cùng Bát đệ.”
Vượng Tài có chút không vui, nói: “Chủ tử, Thất gia Bát gia nhìn cũng không giống người thiếu tiền, sao lại hiếm lạ chút đồ này?”
Dận Tộ không hề dao động nói: “Đồ vật tự nhiên không có gì hiếm lạ, bất quá chỉ là lưu lại một niệm tưởng mà thôi. Bộ dạng này của ta đoán chừng không thú được phúc tấn rồi, mấy thứ này ngoại trừ lưu cho các huynh đệ còn có thể cho ai đâu? Những tiểu nhân còn lại, lúc khai phủ tự nhiên cũng có một phần.”
Vượng Tài thần sắc buồn bã, không nói.
Dận Tộ thấy thần sắc của hắn liền biết hắn nghĩ sai, thế nhưng cũng lười giải thích —— kỳ thực làm A ca ai lại không thiếu tiền, cũng chỉ có y một người ăn no cả nhà không sợ đối, chi tiêu ít thu vào nhiều, hơn nữa lại được Khang Hy và Dận Chân trợ cấp nên từ nhỏ đến lớn mới có thể thẳng tay tiêu dùng, đổi thành những A ca khác, số người mỗi ngày đều căng thẳng cũng không phải số ít.
Ví dụ như Lão Thất Dận Hữu, y lúc trước trên người không có ban sai cũng không được Khang Hy coi trọng, vậy nặng nề tiền thu không nhiều lắm. Sau này mặc dù y đã đặt chân vào Quốc doanh bộ thế nhưng con người chánh trực đoan chính, biết vị trí của mình quá mẫn cảm, lợi ích trong tay quá nhiều, nếu bản thân mở miệng chỉ sợ bên dưới không thể cấm đoán, vậy nên càng không dám thu loạn đồ vật.
Y có một nhà trên dưới phải nuôi, hơn nữa còn tọa trấn Quốc doanh bộ, không thể tạo ra chỗ trống trên phương diện tiền bạc cho người khác chui, chỉ có thể một mặt cường chống —— trong nhóm A ca đã thành niên, chỉ sợ người thiếu tiền nhất chính là y.
Về phần Dận Tự, hắn chi tiêu lớn, trong tay đại khái cũng không dư dã bất quá cũng không đến mức thiếu tiền, Dận Tộ tính hắn một phàn thuần túy chỉ là muốn lưu chút niệm tưởng —— mấy đệ đệ đã khai phủ đều cho, cũng không thể để lọt cô đơn mình hắn.
Dận Tộ nói: “Lúc đi tặng đồ nhớ phải tránh những người khác, trở về cũng đừng nói lung tung —— bằng không ngày mai kinh thành không chừng sẽ bắt đầu truyền lưu Thái tử gia sắp không được.”
Y nghĩ muốn tặng đồ vật cho Dận Đường, Dận Ngã một là vì cảnh cáo bọn họ, hai là chỉ bằng chút bạc của Nội vụ phủ thật sự không đủ cho hai vị A ca đã quen tiêu tiền như nước này an cư, cho bọn họ chút bạc cũng miễn bọn họ đi mò thiên môn —— y hoàn toàn không có ý định phân di sản!
Vượng Tài trợn mắt, nói: “Bọn họ dám!”
Dận Tộ đã sớm đoán được phản ứng này của Vượng Tài, lắc đầu không thèm để ý đến, vươn tay cầm bút lông ngỗng bắt đầu viết chữ.
Vượng Tài rung chuông gọi nô tỳ vào hầu hạ, bước nhanh ra ngoài.
Trước khi đi hắn còn chuẩn bị một chút trái cây điểm tâm rồi mới xuất phát đến phủ Thuần Thân vương —— chủ tử nói muốn tránh tai mắt người khác, cũng nên ngụy trang chút ít.
Dận Tộ viết mấy dòng lại cảm thấy có chút bực bội, loại bút lông ngỗng này không chỉ dùng không thuận lợi mà bất tiện cũng nhiều —— viết vài nét đã hết mực, hơn nữa ngòi bút tổn hao nhanh, quá mức phí công phu.
Nghĩ nghĩ một chút bộ dáng bút máy đời sau, đem bản vẽ đơn giản phác họa ra, viết rõ yêu cầu lại đưa cho viện nghiên cứu để bọn họ mau chóng làm ra vật thực, sau đó mới lại tiếp tục.
Qua gần nửa canh giờ, Vượng Tài trở về từ phủ Dận Tự, bảo nha đầu hầu hạ lui xuống, nói: “Thuần Thân vương và Liêm Thân vương đều thu, không nói thêm gì.”
Dận Tộ ừ một tiếng cũng không ngẩng đầu lên: Dùng thân phận của y, những thứ đồ đưa ra tự nhiên sẽ không bị từ chối, hơn nữa cho dù bọn họ có chuyện cũng sẽ không để Vượng Tài chuyển lời.
Vượng Tài do dự một chút, lại nói: “Lúc nô tài đi Liêm Thân vương phủ, nghe gác cổng nói Liêm Thân vương bị bệnh… bất quá lúc nô tài gặp được Liêm Thân vương lại cảm thấy khí sắc còn rất tốt…”
Ngòi bút Dận Tộ hơi dừng lại, nhíu mi chốc lát rồi nói: “Phái người đi Liêm Thân vương phủ một chuyến, nói buổi tối ta muốn đến thăm bệnh, hỏi đối phương có thuận tiện không?”
“Ngài đi thăm bệnh? Chủ tử ngài…” Bản thân ngài còn đang bệnh đâu!
Dận Tộ vứt một ánh mắt qua, Vượng Tài không dám tiếp tục phản đối, cúi đầu thấp giọng thầm than: “Nô tài thấy Liêm Thân vương cũng không giống bệnh nặng… Hơn nữa người chính là Thái tử, đích thân đi thăm bệnh đã là hạ mình, còn hỏi đối phương có thuận tiện không?”
Chủ tử ngài chính là Thái tử nha, như vậy thật sự quá mất giá!
Dận Tộ đã lại tiếp tục viết chữ, miệng nói: “Bảo ngươi đi ngươi liền đi, lời vô ích càng ngày càng nhiều!”
Vậy nên Vượng Tài càng ngày càng nhiều lời vô ích liền chẹp chẹp miệng, ỉu xìu rời đi.
Hai khắc sau, nô tài chạy đến thông báo: “Chủ tử, Liêm Thân vương tới!”
Dận Tộ nói: “Thỉnh.”
Vượng Tài nguyên bản buồn bả ỉu xìu lập tức cả kinh, nói: “Chủ tử, ngài có phải đã sớm đoán được Liêm Thân vương sẽ tới?”
Dận Tộ không đáp, nói: “Ngươi đi giúp ta nghênh đón.”
Một lát sau Dận Tự vào cửa, cười khổ chắp tay: “Lục ca.”
Công việc trong tay Dận Tộ vẫn chưa xong, hiện tại y ý nghĩ thông thuận, có chút luyến tiếc đặt bút xuống, giương mắt cười cười: “Bát đệ cứ ngồi một chút, ta cũng sắp viết xong rồi.”
Dận Tự ứng tiếng nhưng cũng không ngồi xuống, chậm rãi đi tới bên cạnh Dận Tộ cầm những bản thảo y đã viết xong lên nhìn, không khỏi sững sờ: Hắn tự nhận học thức không kém, chỉ là những chữ trên giấy hắn đều nhận thức, hợp lại một chỗ lại thành cái hiểu cái không, mà bản vẽ bên trên lại càng giống như mê cung.
Nhẹ nhàng thả bản thảo trở lại, ánh mắt khẽ nâng rơi vào thân ảnh gầy gò của Dận Tộ, âm thầm thở dài.
Trong ấn tượng của hắn, vị ca ca chỉ lớn hơn hắn một tuổi này vĩnh viễn đều là tồn tại khiến người khác chói mắt. Trước đây hắn cho rằng đó bất quá là do sủng ái của Hoàng a mã dát lên một tầng quang hoàn cho y, sau lại chậm rãi minh bạch bản thân người này có thể tán phát quang mang, thậm chí so với quang hoàn trước kia còn mạnh mẽ trăm lần. Cho dù hôm nay y đã gầy gò thành bộ dạng như vậy cũng mang theo trên người một lực lượng khiến người ta không thể sao lãng.
Y đang dùng một loại phương thức kỳ quái lại phi thường vui mắt cầm bút lông ngỗng, có đôi khi viết được rất nhanh có đôi khi dừng lại thật lâu, đôi môi mím chặt, hàng mi rũ xuống, chăm chú đến khiến Dận Tự không dám nhìn ngắm quá mức, sợ ánh mắt của mình quấy rầy đối phương.
Không nhớ rõ lại qua bao lâu, Dận Tộ rốt cục đặt bút xuống, theo bản năng kéo chặt vạt áo. Dạo gần đây y trở nên rất sợ lạnh, vẫn luôn cảm thấy một cỗ hàn khí từ trong xương cốt toát ra, vô luận có mặc bao nhiêu y phục cũng không ấm lên được, tuy rằng có thể đổ mồ hôi lại không cảm giác được nóng bức.
Một kiện áo choàng nhẹ nhàng rơi lên vai, Dận Tộ ngẩng đầu liền thấy gương mặt mỉm cười của Dận Tự.
Dận Tộ áy náy nói: “Bát đệ đợi lâu rồi đi? Gần đây ta nghĩ đến cái gì đều sẽ nhịn không được ghi lại, chỉ sợ quay đầu liền quên.”
Dận Tự lắc đầu, cười nói: “Cũng không bao lâu… Lục ca viết xong sao?”
“Xong.” Dận Tộ duỗi người đứng dậy: “Bát đệ theo ta đi một chút?”
Dận Tự muốn vươn tay đỡ, nói: “Tốt.”
Dận Tộ xua tay cự tuyệt, cười nói: “Không khoa trương như vậy, đi vài bước chân ta vẫn làm được.”
Dận Tộ đi trước ra cửa, Dận Tộ lui sau nửa bước, không nhanh không chậm đi bên cạnh y, hỏi: “Lục ca đang viết thứ gì?”
Dận Tộ nói: “Ta không phải vừa thu mấy đệ tử sao? Mỗi ngày ta phải giảng giải nửa buổi cho bọn họ, lúc lên lớp cần nói gì hẳn cũng nên chuẩn bị trước một chút đi?”
Dận Tự không đồng ý nhíu mày, nói: “Lục ca, thái y nói ngươi không nên hao tâm tốn sức. Hôm nay ngay cả Hoàng…”
Hắn không nói hết lời, dừng một chút rồi tiếp: “Lục ca, thân thể của ngươi quan trọng hơn, việc này chờ tương lai đã điều dưỡng tốt hẳn làm cũng không muộn, từ từ liền đến.”
Dận Tộ sao lại không rõ ý của hắn? Hiện tại ngay cả lão cha của bọn họ cũng không dám để y xem tấu chương, y lại vì mấy bình dân mà lao lực…
Mỉm cười, nói: “Kỳ thực cũng không riêng là vì bọn họ. Ngươi biết đó, sờ học của ta vừa loạn vừa tạp, do Thượng Thư phòng dạy, do Hoàng a mã dạy, do sư phó Tây Dương dạy, còn có tự ta đọc sách… thừa cơ sửa sang một chút cũng là tốt.”
Dận Tự lặng lẽ không nói.
Dận Tộ biết y đang nghĩ gì cũng không lại nhiều lời, hai người an tĩnh đi một đoạn, Dận Tộ vươn tay bẻ một lá cây trên cành xuống đưa cho Dận Tự.
Dận Tự liếc nhìn Dận Tộ, mỉm cười vươn tay tiếp nhận, đặt ở bên môi nức nở thổi lên.
Một khúc vừa ngừng, Dận Tộ lắc đầu nói: “Tài nghệ của Bát đệ càng lúc càng thụt lùi, từ khúc uyển chuyển du dương như vậy lại bị ngươi thổi đến triền miên sầu khổ, như khóc như than.”
Dận Tự cười nói: “Là lá cây Lục ca chọn không đúng mới phải!”
Dận Tộ mỉm cười, lại vươn tay hái một chiếc lá, buông lỏng cho nó bay vào cơn gió, buồn bả nói: “Có đôi khi ta sẽ cảm thấy, lịch sử vẫn luôn là một tảng đá lớn không ngừng lăn về phía trước, tất cả những sự vật tồn tại trong thời đại này đều cố tình vô ý tác động lên nó, ảnh hưởng quỹ đạo của nó…”
“Thời điểm trước kia, ta chỉ muốn sống tốt cuộc sống của mình, vừa phải yên tâm thoải mái còn phải tiêu dao khoái hoạt… Hôm nay bệnh nặng một hồi lại không biết vì sao bỗng nhiên có dã tâm, bỗng nhiên muốn dùng tay đẩy mạnh tảng đá kia.” Dận Tộ tự giễu cười, nói: “Ta tạo cơ khí, viết thư tịch còn có giáo học sinh… Bát đệ không nên cảm thấy ta là đang bi ai giãy dụa, ta chỉ là… bỗng nhiên muốn làm gì đó cho thế giới này, lưu lại chút gì, nói một vài lời… như vậy mà thôi.”
Dận Tự từ trước đến nay am hiểu nhất chính là giao tế, mặc kệ nói chuyện với kẻ nào cũng có thể khiến cho đối phương cảm thấy như gió xuân phơ phất, thế nhưng ở trước mặt Dận Tộ hắn lại thường xuyên miệng lưỡi ngô nghê, mỗi khi muốn lên tiếng lại không biết cất lời thế nào. Tựa như lúc này, y ngoại trừ nghe cũng không biết lại có thể nói những gì.
Dận Tự lẳng lặng lắng nghe Dận Tộ, thỉnh thoảng lại lên tiếng biểu thị sự tồn tại, Dận Tộ nói: “Ta có phải đã quá dài dòng rồi không?”
Dận Tự cười nói: “Ta chỉ hận ngày thường Lục ca quá ít dài dòng cùng ta.”
Thấy khí tức Dận Tộ có chút rối loạn, lại nói: “Ngày hè phong cảnh bên hồ là tốt nhất, chúng ta không bằng vào đình thủy tạ ngồi một chút?”
Dận Tộ cảm thấy bản thân cũng có chút cật lực, gật đầu tiến vào đình thủy tạ, hạ nhân xa xa đi theo vội vàng dâng trà nước điểm tâm rồi lại lui xuống.
Hồ sen ngày hè, sắc xanh rợp mắt điểm xuyến chút sắc hồng lấm tấm, gió thổi mang theo hương sen thơm ngát, quả nhiên thư thích.
Dận Tộ không lại tiếp tục những lời vừa rồi, phái người tìm thuyền nhỏ đi hái chút đài sen và củ ấu tươi đến. Hai người phẩm thưởng chút thơ từ do tài tử Giang Nam vừa truyền đến, lại nói chút chuyện mới mẻ gần đây của kinh thành… coi như khách và chủ đều vui mừng.
Sắc trời dần tối, Dận Tộ lưu Dận Tự lại dùng cơm, lại cùng vào phòng khách nhỏ ngồi đôi chút.
Vẫy lui hạ nhân, Dận Tộ rót một chung trà, miệng nói: “Lúc lâm triều, Hoàng a mã lệnh Tứ ca triệu tập đầy đủ nhân thủ, chuẩn bị phố biến chính sách quán đinh nhập mẫu. Bát đệ vừa đến buổi chiều liền ngã bệnh… là chuẩn bị bàng quan hay dự định bỏ đá xuống giếng?”
Lúc Dận Tự tới đã đoán được, Dận Tộ biến tướng gọi hắn vào phủ hẳn là vì chuyện này, hiện tại thấy y vẫy lui hạ nhân liền biết muốn tiến vào chính đề. Tuy rằng hắn đã sớm chuẩn bị tâm lý, thế nhưng không ngờ rằng Dận Tộ vừa mở miệng chính là trực tiếp như vậy, nhất thời có chút không kịp đề phòng.
Hắn nhanh chóng phản ứng kịp, cười khổ nói: “Việc quán đinh nhập mẫu tuy rằng đã trải qua triều nghị, thế nhưng muốn thực hành cũng là khó như lên trời…”
Dận Tộ đem chung trà ngon đã châm xong đặt trước mặt hắn, lơ đểnh hỏi: “Lên trời rất khó sao?”
Lên trời không khó sao? Dận Tự nhớ tới sự tích vĩ đại của vị ca ca này, nhất thời không lời chống chế —— đối với y mà nói, đích thực không coi như khó…
Dận Tộ lại nói: “Ta biết quán đinh nhập mẫu rất khó, cũng giống như ngươi biết quán đinh nhập mẫu là thứ tốt. Vậy nên mặc kệ có bao nhiêu khó khăn Tứ ca nhất định cũng sẽ làm xong.”
“Bát đệ, trong chư vị huynh đệ, nếu bàn về thông minh có khả năng, Bát đệ có thể bài danh đệ nhất, ” Dận Tộ dừng một chút, nói: “Chỉ là nếu cùng Tứ ca so sánh… cách cục có hơi nhỏ.”
Cách cục hơi nhỏ…
Bàn tay nâng chung trà của Dận Tự nhất thời cứng đờ.
Cách cục hơi nhỏ…
/Ta chỉ là… bỗng nhiên muốn làm gì đó cho thế giới này, lưu lại chút gì, nói một vài lời… //Quán đinh nhập mẫu là thứ tốt, vậy nên mặc kệ có bao nhiêu khó khăn, Tứ ca nhất định cũng sẽ làm xong…/Đây là Lục a ca và Tứ a ca của Đại Thanh… Vậy Dận Tự, còn ngươi?
Cách cục hơi nhỏ…
Dận Tự cười khổ.
Hắn muốn nói, chúng ta là bất đồng, ta không giống ngươi, ta không có được sự sủng ái của Hoàng a mã, không có mẫu phi được sủng, không có mẫu tộc cường thế… Ta là A ca xuất thân ti tiện nhất của Đại Thanh, ta chỉ có thể dựa vào chính mình bước từng bước từ tầng dưới chót mà lên…. Ta không có cách nào cao xa…
Thế nhưng chung quy một chữ cũng chưa từng thốt ra.
Hắn biết rõ, những lời này nói cho cùng chỉ là viện cớ mà thôi.
Người ở trước mặt hắn cũng không phải từ khi sinh ra đã thuận buồm xuôi gió, lúc y sáu tuổi từng thiếu chút nữa bị hạ độc thủ, còn bị Dận Nhưng xem thành cái gai trong mắt cái đinh trong thịt hơn mười năm, từng bị Hoàng a mã trục xuất tông tộc phạt làm thứ dân, từng mấy độ tử địa đào sinh…
Hiện tại, y bệnh đến mức hai tay ngay cả nâng bút cũng không được…
Hắn có tư cách gì tố khổ trước mặt người này?
Hiển nhiên, sự trầm mặc của hắn khiến Dận Tộ hiểu lầm, y thở dài nói: “Ta biết nhân duyên của Bát đệ vẫn luôn là tốt nhất, cũng không thích tùy tiện đắc tội với người, vậy nên mới tránh việc quán đinh nhập mẫu này như rắn rết. Thế nhưng Bát đệ ngươi có nghĩ tới chăng, mặc kệ ngày sau Hoàng a mã liệu có thay đổi chủ ý, chí ít hiện tại người là ủng hộ quán đinh nhập mẫu, Bát đệ lại giả bệnh thoát thân như vậy, khiến Hoàng a mã phải nghĩ thế nào?”
Lại thả chậm ngữ tốc: “Hơn nữa, ta đối với Tứ ca là vô cùng tự tin, việc quán đinh nhập mẫu nếu hắn đã muốn làm nhất định sẽ làm được. Chờ việc này thành công… Bát đệ ngươi lại nên làm sao tự…”
“Lục ca!” Dận Tự mạnh mẽ đứng dậy cắt lời của y.
Dận Tộ ngẩng đầu, nhìn về phía Dận Tự, thấy hắn cũng đang nhìn mình, chỉ là khi ánh mắt của bọn họ giao nhau đối phương lại nghiêng đầu né tránh. Dận Tự miễn cưỡng cười cười, trong ngữ điệu mang theo vài phần sa sút: “Lục ca, ngươi đừng nói nữa… Ta đã biết…”
Bước nhanh ra ngoài, bước chân vững chãi lại mang theo vị đạo hoang mang trốn chạy…
Hắn tình nguyện Dận Tộ nhiều mắng vài câu, mắng hắn cách cục quá nhỏ, mắng hắn không để ý đại thể… cũng không muốn nghe đến người này dùng lợi hại được mất thuyết phục chính mình… Điều này khiến hắn cảm thấy bản thân rất đáng thương…
“Bát đệ!”
Dận Tự quay đầu lại, Dận Tộ phát hiện trong mắt của hắn mang theo vài phần cầu khẩn, hơi sững sờ một hồi, thấp giọng nói: “Bát đệ, lịch đại các đời không có vị Hoàng đế nào là do đại thần chọn lựa mà ra, huống chi còn là ở Đại Thanh tuyệt đối tập quyền… Hoàng a mã xuân thu chính thịnh, a ca nhân duyên quá tốt thực sự không phải việc đáng mừng, ta cũng không biết bản thân còn… Bát đệ, ngươi sau này phải chú ý một chút…”
Dận Tự nhìn chằm chằm vào mắt Dận Tộ hồi lâu, bỗng nhiên mỉm cười nói: “Tốt.”
Lại bước ra ngoài hai bước mới chợt nhớ đến, xoay người lại nói: “Đa tạ Lục ca.”
——————-
Editor lảm nhảm: Khi mình làm chương này có cảm giác Bát gia thực sự là trái tim bên lề quá đáng thương, ngài quả thực quá ngưỡng mộ Dận Tộ nhưng trước sau lại không thể biểu đạt cũng không dám tiến lên một bước gần gũi (vì đây là thanh thủy văn, không cần tỏ tình, chỉ cần gần hơn một chút như huynh đệ tốt cũng đều không được). Đến giờ phút này, người hy vọng Dận Tộ có thể lớn tiếng trách mắng chứ không dùng lợi hại thuyết phục, chẳng phải nói cho cùng cũng là hy vọng người kia xem mình như thân nhân chứ không phải người ngoài hay sao. Có thể mắng có thể trách là vì thân cận, thuyết phục lợi hại là vì ngăn cách mà thôi.
Đến câu cuối cùng, có lẽ ngài đã thỏa mãn đi, Lục ca của ngài chính là lo lắng cho ngài, thế nhưng lại còn nói thêm một câu ám chỉ bản thân không còn bao nhiêu ngày tháng, ngài là vui hay là sầu chứ.